Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Quyển 6 - Chương 10




Editor: Nguyệt

Màn đêm bao phủ cả thành phố New York. Nhưng ánh đèn vẫn rạng rỡ.

Lục Vân Dương ngồi một mình trong phòng, nhìn chằm chằm chiếc bánh sandwich cá đang tỏa hương thơm đặt trên bàn. Anh cầm di động, nhìn cái tên ở đầu danh sách, lại nhìn miếng sandwich, cứ thế qua lại không biết đã bao lâu.

Quan Cẩm, Hắc Kiêu, Tony, và bánh sandwich vô tội bị cuốn vào, rốt cuộc có mối quan hệ phức tạp gì? Cho dù là người thông tuệ sắc bén như Lục Vân Dương lúc này cũng phải đần ra như gỗ. Dường như sự thật đã bày ngay trước mắt, nhưng vì thiếu một mảnh ghép rất quan trọng mà bức tranh không thể thành hình. Rốt cuộc là bỏ qua điều gì, hay sai sót ở đâu? Một giả thiết khó tin đang dần hình thành trong đầu. Chỉ cách một bước nữa thôi.

Quan Cẩm … bây giờ đang làm gì? Cuối cùng, Lục Vân Dương vẫn nhấn nút gọi.

Đột nhiên, di động rung lên, cái tên “Vợ yêu” hiện trên màn hình. Gần như chỉ trong một giây đồng hồ, Lục Vân Dương bấm nút nhận cuộc gọi.

“Em yêu.”

Quan Cẩm hình như hơi ngạc nhiên, trầm mặc một lúc mới nói: “Nghe máy nhanh thế?”

“Ngày nào tôi cũng cầm di động, mong ngóng chờ trông tin tức của em, trông đến mòn con mắt.”

“Thôi đi, cách cả Thái Bình Dương, đừng làm tôi buồn nôn đến phun hết cả trà chiều.” Quan Cẩm chẳng hề ‘thương hoa tiếc ngọc’, “Bây giờ có tiện nói chuyện không?”

“Ừ, chuyện của tôi xử lý gần xong rồi.”

“Chị dâu minh tinh của anh lại gặp rắc rối rồi, đã biết chưa?”

Lục Vân Dương đứng dậy, bước tới cửa sổ: “Biết. Đêm đó anh cả đáp máy bay đến Mỹ, vừa hạ cánh thì nhận được tin, thế là lập tức bay về ngay.”

Quan Cẩm chậc chậc hai tiếng: “Đúng là tình sâu như biển.”

“Tiểu Cẩm, em không cần hâm mộ họ. Tôi không thua kém gì anh cả đâu.”

“Anh thầm mến chị dâu của mình hả?”

“… Em đừng nói câu này trước mặt anh tôi.”

“Được rồi, nói chuyện chính đây. Anh không thấy chuyện này rất lạ sao, cảm giác như mọi việc đều nhắm vào Nhan Khanh.” Quan Cẩm đeo tai nghe, vừa đi vừa nói.

“Ừ, nhưng tạm thời không ảnh hưởng quá lớn đến Nhan Khanh. Nếu hai lần giết người trước là để đổ tội cho Nhan Khanh thì chẳng có hiệu quả gì, cảm giác như tính toán sai lầm vậy. Điều này không sao lý giải nổi. Có thể hung thủ giết người với mục đích khác, chỉ nhân tiện đổ tội cho Nhan Khanh thôi. Hoặc là một mũi tên trúng hai đích. Tôi lo khả năng sau hơn.”

“Vừa rồi mọi người thảo luận xong cũng có suy đoán như vậy. Nhưng chúng tôi cứ điều tra như rắn không đầu thế này lâu rồi mà chẳng có tiến triển gì, dường như chưa nắm được điểm mấu chốt.” Quan Cẩm tuyệt đối sẽ không nói muốn nghe ý kiến của anh. Nhưng Lục Vân Dương là ai chứ, thoáng cái đã hiểu ý hắn rồi.

“Hung thủ rất cẩn thận, không để lại dấu vết gì ở hiện trường, có thể thấy hắn tính toán rất chu toàn, cũng rất ngông cuồng. Điều tra từ manh mối thì khó mà ra được động cơ. Vậy thì chỉ có thể dựa vào quan sát những đối tượng tình nghi mà các em đã khoanh vùng.”

“Quan sát? Kiểu hung thủ điên cuồng đó bình thường đều rất tự tin, đám người kia lại suốt ngày lăn lộn trong giới giải trí thích diễn xuất giả bộ, ngụy trang tốt gấp bội người thường.” Quan Cẩm nghĩ đến lần thẩm vấn trước đó, dường như không có ai nói thật, lại không bắt được nhược điểm của họ.

“Em nghĩ lại thủ pháp gây án của hung thủ đi. Hắn chìm đắm trong thế giới của phim ảnh, kéo nạn nhân vào bộ phim, đồng thời kéo cả mình vào đó. Tôi tin rằng sẽ có lúc hắn vô thức nhập vào một đoạn phim tự biên tự diễn nào đó. Nhưng dù hung thủ là một diễn viên xuất sắc, nhập vai hoàn hảo trong cả quá trình, thì cũng có lúc lộ sơ hở. Tại sao mọi người lại thích xem phim? Bởi vì nó bắt nguồn từ cuộc sống, lại có những tình cảm, mâu thuẫn cao trào hơn cuộc sống. Cho nên, người ta thường xây dựng các nhân vật trong phim thành hình tượng mà mọi người khao khát đạt đến. Tương tự như thế, một người sống lẫn lộn giữa hiện thực và phim ảnh sẽ có những điểm khác người thường, sẽ nói những lời mà người như hắn không nói, làm những cái đáng lẽ không làm, chú ý đến thứ vốn không chú ý đến. Hắn không phải đang sống, mà là đang sắp xếp cho mình một vai diễn trong một vở kịch. Chính bởi vì quá nhập vai, diễn xuất quá tuyệt vời mà quên đi tất cả, chỉ muốn diễn cho thật hoàn mỹ, ngược lại để lộ dấu vết.”

Lục Vân Dương dừng ở đó. Đầu bên kia, Quan Cẩm không tiếp lời ngay, mà như đang suy nghĩ. Lâu sau, hắn đột nhiên hỏi: “Anh đang làm gì thế?”

Lục Vân Dương mắt sáng rực, lập tức quẳng vụ án ra khỏi đầu: “Tôi đang chuẩn bị ăn khuya.”

“Ăn khuya?”

“Sandwich, hương vị rất độc đáo.”

“Có nhã hứng nhỉ.”

“Thơm lắm đấy. Lúc trước tôi ăn thử ở một cửa hàng, còn đặc biệt mua một phần về để nghiên cứu.”

“Nghiên cứu sandwich? Anh định đổi nghề làm đầu bếp à?”

“Tôi đã là đầu bếp của em từ lâu rồi. Nhưng giờ cạnh tranh nghề nghiệp ghê quá, tôi phải không ngừng học tập rèn luyện, nâng cao tay nghề, để thỏa mãn khẩu vị kén chọn món ngon của chủ nhân.”

Người ở đầu kia hừ một tiếng, nghe có vẻ rất hưởng thụ.

“Vậy anh cố mà học cho tốt.” Sau đó ngắt máy.

… Thật là chẳng dịu dàng tí nào. Tôi còn chưa nói nhớ em mà, cũng chưa kịp hôn gió nữa. Vì thế, giáo sư Lục dục cầu bất mãn viết một tin nhắn đơn giản mà buồn nôn gửi đi.

Tôi rất nhớ em. Tối nay nhớ mơ về tôi nhé Hôn em.

Nhận được tin trả lời với hai chữ quý báu: Thần kinh.

Giáo sư Lục vẫn vui vẻ nhìn đi nhìn lại mấy lần mới để di động xuống, dốc lòng nghiên cứu bánh sandwich. Mặc kệ, bây giờ học nấu nướng giỏi để dỗ vợ mới là việc cấp bách!



“Xin lỗi cô Vu vì đột ngột đến thăm, mong cô bỏ quá cho.” Ôn Tĩnh Hàn ngồi trên salon nhà Vu Mạn Đình.

“Đâu có. Hai vị cảnh sát tới đây chắc hẳn có việc, tôi tất nhiên sẽ hợp tác hết lòng. Nhưng, gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, tôi cũng hơi lo sợ.” Vu Mạn Đình mặc bộ đồ ở nhà giản dị, không họa tiết cầu kỳ mà trông vẫn rất quý phái.

“Cô Vu với nạn nhân Quách Tử Chân trước đó có quen biết nhau không?” Quan Cẩm đi thẳng vào vấn đề.

Vu Mạn Đình mặt không đổi sắc. Nhưng hai anh cảnh sát trước mắt đều là hỏa nhãn kim tinh, nhìn ra được cô vừa cứng người trong giây lát.

“Chúng tôi không cùng công ty, trước đây chưa từng hợp tác, đến khi tham gia bộ phim lần này mới biết nhau. Nhưng, tôi không có nhiều cảnh diễn chung với cậu ta, cho nên không tiếp xúc nhiều.” Vu Mạn Định cầm tách trà, chậm rãi nhấp một ngụm.

“Vậy cô có biết người đang nâng đỡ Quách Tử Chân không?”

“Giới giải trí này có người bị vùi dập có người được nâng đỡ là chuyện rất bình thường.” Trả lời ba phải kiểu nào cũng được, rất cẩn thận.

“Nghe nói người làm hậu thuẫn cho Quách Tử Chân là một thương nhân giàu có. Nhưng người này đã có bạn gái chính thức, còn chuẩn bị kết hôn, đối tượng là một nữ nghệ sĩ. Không biết cô đã từng nghe chưa?” – Ôn Tĩnh Hàn hỏi.

“Ở cái giới này mấy tin kiểu đó lúc nào chẳng có, ai đi tốn công tìm hiểu thật giả làm gì, dùng để giải trí là được rồi.” Vu Mạn Đình vẫn không tỏ vẻ gì.

“Chúng tôi cho rằng việc này có thể là nguyên nhân khiến Quách Tử Chân bị giết hại. Mong cô cố gắng nhớ lại, bất kỳ tin tức nào đều có thể trợ giúp việc phá án của chúng tôi.” Ôn Tĩnh Hàn nói với ngữ điệu ôn hòa, nhưng đôi con ngươi đen sâu không thấy đáy lại lạnh lẽo thấu xương. Vu Mạn Đình ngẩng đầu lên vừa lúc đối diện với ánh mắt ấy, không khỏi rùng mình.

Cô bấu chặt tay vào thành ghế sofa, cuối cùng lộ ra vẻ mặt uể oải: “Hai vị cảnh sát, nếu cô gái kia đủ thông minh sẽ hiểu những tình nhân đó chỉ là món đồ chơi tạm thời của người đàn ông kia thôi, sớm muộn gì cũng có ngày chơi chán, mệt mỏi rồi sẽ trở về cuộc sống gia đình bình thản. Cho nên, một người có cuộc hôn nhân quang minh chính đại như cô ta sẽ sống tốt hơn nhiều. Dù người đó muốn chơi bời cả đời, thì cô ta vẫn có thể chọn một bến đỗ khác tốt hơn, tội gì phải thắt cổ trên một cành cây?”

“Cảm ơn cô đã cung cấp thông tin cho chúng tôi. Tin này sẽ giúp chúng tôi nhiều lắm. Không làm phiền cô nữa.”



“Cô ta giỏi thật, chơi trò đưa đẩy với chúng ta.” Quan Cẩm hơi khó chịu.

“Có những chuyện nếu nói rõ thì khó mà tiếp tục được.”

“Anh tin lý do thoái thác của cô ta?”

“Tôi cho rằng cô ta là người thông minh, sẽ không làm chuyện điên rồ. Hơn nữa, muốn treo một người đàn ông lên cửa, trừ phi có đồng lõa, nếu không một mình cô ta khó mà làm được.”

Lúc này, di động của Ôn Tĩnh Hàn đột nhiên đổ chuông. Đầu bên kia, Tiểu Bạch hô lên: “Tổ trưởng, có tin mới rồi! Mau xem weibo!”



Nhan Khanh ngồi trên ghế salon trong văn phòng chủ tịch, mặt không đổi sắc nghịch di động. Mạc Vi cầm điện thoại đang chỉ đạo người bên kia liên hệ xử lý thế nào. Mẫn Ngôn ngả người dựa trên ghế xoay, trông có vẻ thảnh thơi.

Mạc Vi cúp điện thoại, bất đắc dĩ nói với Mẫn Ngôn: “Chủ tịch à, anh có ý chí chiến đấu chút được không. Lần này kiểu gì cũng ảnh hưởng xấu đến Nhan Khanh.”

Mẫn Ngôn gõ ngón tay lên bàn, mắt nhìn chằm chằm tin tức được vô số người chia sẻ trên màn hình máy tính: Nhan Khanh xuất hiện tại địa điểm Trương Tân bị tập kích, không có bằng chứng chứng minh không có mặt tại hiện trường, nguyên nhân là đang hẹn hò với đại gia nào đó trong khách sạn. Đại gia này chính là hậu thuẫn to lớn của Nhan Khanh trên con đường nghệ thuật. Thiên vương được vạn người ngưỡng mộ là nhờ quy tắc ngầm mới leo lên được vị trí này!

Điện thoại bàn của Mẫn Ngôn đột nhiên reng. Hắn nhấc lên nghe máy.

“Chủ tịch Mẫn, tôi bày tỏ sự nghi ngờ về khả năng bảo vệ nghệ nhân của các anh. Mong rằng anh sẽ sớm xử lý tốt chuyện này, tôi không muốn Nhan Khanh bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng thêm một lần nào nữa. Nếu không, tôi đành phải tự mình ra tay.” Người đang rất tức giận ở đầu kia điện thoại hiển nhiên là nhân vật chính còn lại của vụ ‘bao nuôi’.

“Chà chà, ngài Lục, anh đừng dọa người ta thế. Chúng ta đâu phải chưa trải sự đời, cần gì uy hiếp nhau.”

Lục Vân Thâm không để ý đến lời trêu chọc của hắn: “Nhan Khanh đang ở chỗ anh?”

“Phòng làm việc của tôi.”

“Tôi qua đón em ấy.”

“Cầu còn không được.”



“Thế nào? Tra được chưa?” Quan Cẩm đứng sau Lâm Bạch cứ như ma theo đuôi.

“Tra được địa chỉ IP đăng weibo, nhưng cũng là nơi công cộng giống lần trước, cho dù quán net có máy ghi hình thì vẫn khó mà tìm được kẻ đáng nghi.” Lâm Bạch gãi đầu, “Bên quản trị mạng xóa bỏ tin tức ngay khi mới đăng lên, nhưng nó phát tán quá nhanh nên chưa xóa hết được. Đã tràn sang các mạng khác và diễn đàn rồi.”

“Các bước ăn khớp nhau như đường máy khâu. Xem ra Nhan Khanh bị hãm hại thật rồi.” Đinh Đinh cảm thán, bất bình thay thần tượng.

Trịnh Phi lại nghĩ khác: “Nói thì nói thế, nhưng thông tin người này đăng lên chắc gì đã là giả? Nhan Khanh nói ở một mình trong khách sạn để suy ngẫm về kịch bản nghe kiểu gì cũng giống bịa. Chắc chắn có bí mật gì đó.”

“Thiên vương giới điện ảnh và nhà tài phiệt, quy tắc ngầm, chẳng lẽ là ép buộc?” Ánh mắt Đinh Đinh bắt đầu thay đổi.

“Dừng! Em giữ vững lập trường một chút có được không!” Hiếm lắm mới thấy Trần Kiều Vũ xung đột với cô. Mọi người ai nấy đều tỏ ra hào hứng, lại nghe Kiều Vũ nói rất đứng đắn: “Nhất định là tình yêu đích thực!”

… Họ không nên hy vọng loại sinh vật này có thể hoàn toàn tỉnh ngộ.

“Được rồi, nghiêm chỉnh nào. Xem ra mục đích của người này là kéo Nhan Khanh xuống vũng bùn. Nếu Nhan Khanh thừa nhận chuyện quy tắc ngầm, sự nghiệp diễn xuất của anh ta khả năng sẽ phải chấm dứt. Nếu anh ta muốn chứng minh mình trong sạch thì phải phủ nhận quan hệ với người đàn ông kia. Mà nếu muốn chứng minh mình vô tội thì lại phải thừa nhận quan hệ với nhà tài phiệt đó. Tóm lại, anh ta không chỉ phải đối mặt với chúng ta, mà còn cả công chúng.” – Ôn Tĩnh Hàn nói.

Ngoài Quan Cẩm ra, mọi người đều quay phắt sang nhìn anh.

“Ý anh là … lời đồn là thật?”

“Tôi có nói à?” Ôn Tĩnh Hàn vẻ mặt ngây thơ.

Mọi người giận: “Chính anh nói!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.