Chuộc Lấy Tình Yêu

Chương 32: Chờ đợi




Hành lang ngoài cửa khoa sản của một bệnh viện ở thành phố S.

“Lâm Vô Hà, cảm ơn chị giúp em đến bệnh viện khám thai...” Một tay chống thắt lưng đi chầm chậm, Tô Yên Nhiên cười yếu ớt nói với Lâm Vô Hà đang đỡ cô bên cạnh.

“Haiz, giữa chúng ta còn phải nói “Cảm ơn” sao?” Lâm Vô Hà trách, tiện thể chọc cô: “Có điều, những lần khám thai trước, tên kia đều đi cùng em, sao lần này lại hào phóng như vậy, đồng ý “Nhường” em cho chị hả?”

“À, gần đây công ty anh ấy có vụ làm ăn quan trọng cần làm gấp.” Thật ra Tô yên Nhiên cực kỳ nhạy cảm cảm thấy, không hoàn toàn chỉ vì như vậy... Nhưng lại không nói được cụ thể, có lẽ do mình suy nghĩ quá nhiều chăng.

“Ồ.” Lâm Vô Hà cũng không nghi ngờ gì: “Có điều, thời gian trôi qua nhanh thật, nếu không tận mắt chứng kiến, chị không thể nào tin em gái Tiếu nha đầu vẫn còn nhỏ trong mắt chúng ta thế mà sắp làm mẹ rồi.” Lâm Vô Hà nhìn báo cáo khám thai trong tay, thổn thức không thôi.

Tô Yên Nhiên cười: “Ừm, em cũng không thể ngờ chị đại Lâm Vô Hà trong cảm nhận của em anh minh, thông minh, mưu trí, mạnh mẽ... Gần như không gì không làm được, lại sắp thua bởi tay một hoa hoa công tử rồi...”

Lâm Vô Hà không được tự nhiên: “Nha đầu thúi nói gì vậy? Ai thua trên tay anh ta chứ? Chẳng qua chị, chị không muốn chơi trò chơi nhàm chán này với anh ta nữa... Haiz, Sao em lại chuyển chủ đề sang chị rồi? Chị đang nói em đấy!”

Tô Yên Nhiên giả bộ nhìn trời: “A, hôm nay thời tiết thật đẹp... Oa, chúng ta không về sao, đang đi đâu vậy?” Lúc này cô gái ngốc nghếch nào đó mới phát hiện sau khi ra khỏi khoa sản, cô đã bị Lâm Vô Hà kéo về hướng khác cổng chính.

Lâm Vô Hà úp mở nói: “Ai, cứ đi thì biết... Có vài người, cũng nên gặp, không phải thâm cừu đại hận gì, chẳng lẽ muốn tránh cả đời à?”

Tô Yên Nhiên nháy mắt im lặng, cô đương nhiên biết Lâm Vô Hà đang nói ai... Một lúc lâu sau mới hỏi: “Anh ấy làm ở bệnh viện này?”

“Ừm, lúc trước cậu ta xin điều qua đây... Dựa vào thực lực mới hơn một năm đã trở thành bác sĩ mổ chính trẻ tuổi nhất khoa ngoại bệnh viện thành phố A của cậu ta, muốn vào đây đương nhiên không thành vấn đề. Bệnh viện còn phân cho cậu ta một phòng làm việc riêng...”

Tô Yên Nhiên cười gượng: “Ồ, ha ha ha, thành phố S quả nhiên có tương lai phát triển hơn thành phố A...”

Vào thang máy rồi lại ra khỏi thang máy, sau khi qua khỏi ngã rẽ không xa, Lâm Vô Hà mới dừng lại liếc xéo Tô Yên Nhiên: “Em cứ giả vờ tiếp đi!” Sau đó bĩu môi: “Ừm, đúng chỗ này rồi, em vào đi ~ chị chờ em ngoài phòng khám...~!”

Tô Yên Nhiên hơi khẩn trương bắt lấy cánh tay Lâm Vô Hà không chịu buông, khẽ nói: “Lâm Vô Hà, em, em không muốn gặp anh ấy...”

“Haiz, Tiếu Tiếu em nói gì vậy? Vừa rồi gió lớn quá chị không nghe thấy.”

Lâm Vô Hà cố ý nói lớn. Sau đó vỗ vỗ tay Tô yên Nhiên, giúp cô gõ cửa, nói: “Ai da, yên nào, đừng có kéo chị nữa...” Lâm Vô Hà vừa dứt lời, cửa đã mở ra.

Nháy mắt gương mặt tuấn tú của Diệp Thu Miên xuất hiện, anh đeo kính màu vàng, mặc áo blouse trắng rất bình thường, nhưng lại tôn lên vẻ khôi ngô tuấn tú, lịch sự của anh.

Tô Yên Nhiên giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt đã từng quen thuộc nay lại xuất hiện trước mặt cô với dáng vẻ rất khác. - - cô nhớ anh từng nói: “Tiếu Tiếu, sau này anh mặc áo blouse trắng sẽ cho em nhìn trước nhất.”

Cô cười mắng: “Sao được chứ, khi bệnh viện cấp cho chắc chắn anh sẽ muốn mặc ngay thôi!” Anh một mực nói: “Không, anh nhất định sẽ mang về mặc trước cho em xem...”

Khi đó cô biết anh không nói chơi, A Miên chưa bao giờ thích nói đùa, nhưng cô vừa vào trận đã chạy trốn... Không cho anh cơ hội thực hiện lời hứa của mình.

Tại góc rẽ cách đó không xa có một y tá, khi đi ngang qua hai người cô ta còn cố ý đi thật chậm, cô y tá đỏ mặt chào: “Chào, chào bác sĩ Diệp!”

Diệp Thu Miên khẽ gật đầu: “Xin chào.”

Vẫn là giọng nói du dương, giọng điệu và biểu cảm lạnh nhạt như trong trí nhớ của cô trước kia.

Cô y tá liếc nhanh qua Tô Yên Nhiên, khi ánh mắt chạm đến chiếc bụng to lúc trước không nhận ra của Tô Yên Nhiên thì thở phào nhẹ nhõm, lại cúi xuống, mặt càng đỏ, quyến luyến bước đi.

Tô Yên Nhiên bỗng lấy lại tinh thần, không biết Lâm Vô Hà đi khỏi tự lúc nào, trên hành lang chỉ còn lại cô và Diệp Thu Miên đứng ngơ ngác nhìn nhau. Có lẽ cô y tá lúc nãy nghi ngờ cô và bác sĩ Diệp đáng ngưỡng mộ của cô ta có quan hệ mờ ám... Cô ngượng ngùng cúi gầm mặt, giọng như hờn như giận gọi: “A Miên.”

Ngày trước mỗi khi cô bị Lâm Vô Hà, Á Hi trêu đến lúng túng hoặc muốn nổi giận nhưng không biết làm thế nào mới phải, cô sẽ dùng giọng như hờn như giận gọi “A Miên” - - khi đó cô vẫn chưa giống bây giờ, chuyện gì cũng giả vờ lạnh nhạt.

Lúc ấy Dịp Thu Miên sẽ lạnh lùng liếc qua Lâm Vô Hà và Á Hi, lạnh nhạt nói: “Các người đã lớn rồi, đừng có ăn hiếp một cô bé não còn chưa phát triển.” _

Được rồi, dù nội dung câu nói này cô không thể chấp nhận nổi, nhưng không thể phủ nhận có tác dụng thật, Lâm Vô Hà và Á Hi không còn dám chọc cô nữa - - cô đã từng đồ rằng nguyên nhân hai tên kia thường trêu cô cũng vì muốn nghe A Miên nói những câu hài hước bằng giọng lạnh nhạt như trên... =.=

Diệp Thu Miên tự nhiên đưa tay vò rối mái tóc thẳng thớm của cô, khẽ cười nói: “Ừm, dài ra nhiều rồi.”

A Miên vẫn như vậy, đối với người khác luôn tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng luôn không tiếc nở nụ cười với cô. Nhớ lại lúc nãy bản thân không muốn gặp anh, Tô Yên Nhiên bỗng thấy xấu hổ. Thật ra cô không dám gặp, vì thấy áy náy với anh, thấy mình không xứng đáng để anh chờ đợi và nỗ lực nhiều đến thế...

Nhớ lại lần “tình cờ” gặp A Miên ở nhà hàng Pháp cùng Tiêu Dịch Thành... Khi anh rời khỏi vẻ mặt rất đau khổ... Nhưng lúc đó cô rất cương quyết, nên lại cảm thấy mình rất quá đáng với anh...

“A Miên...” Gọi lần nữa, mắt cô đã đỏ, đầu cúi thấp.

“Vào trong rồi nói.” Diệp Thu Miên vẫn rất tự nhiên, một tay nắm tay Tô Yên Nhiên, một tay đỡ eo cô, thận trọng đi về phía cửa văn phòng của anh. Bỗng Dịêp Thu Miên quay lại liếc nhìn một góc gần sát văn phòng anh.

“Cạch”, Cánh cửa vốn đang khép rồi mở ra, rồi lại đóng, nhưng chừa lại một khoảng hở rất nhỏ... Cảnh bình thường như vậy nhưng vào mắt một người chồng lại là một cảnh thú vị...

Tại một góc cách đó không xa, một người đàn ông vừa lùn vừa gầy thò đầu ra, rồi rụt vào, tay cầm bút, khẽ lầm bầm: “Chắc anh ta không thấy mình, dù thấy cũng không biết mình có camera, có lẽ chỉ nhận thấy ánh mắt của mình... Người đâu mà nhạy cảm thế...”

Diệp Thu Miên nhạy cảm nhận thấy vừa rồi khi anh chạm eo Tô Yên Nhiên, cả người cô run lên, sau khi tiện tay khép cửa phòng, người cô càng không khống chế căng thẳng hơn, nên anh cũng không dám khóa cửa mà chừa lại một khe hở, đang giờ nghỉ ngơi có lẽ sẽ không ai đến tìm anh.

Buông tay đang dìu Tô Yên Nhiên, vẻ mặt Diệp Thu Miên hơi chua sót: “Tiếu Tiếu, em không cần đề phòng anh, anh thà để mình bị thương cũng không để em chịu tổn thương chút xíu nào, dù anh không thích đứa bé trong bụng em là con của người đàn ông khác, nhưng đó cũng là con em, thế nên anh tuyệt đối không làm tổn thương đến nó.”

“Do em không tốt, A Miên anh đừng buồn nhé?” Tô Yên Nhiên đưa tay giật nhẹ tay áo Diệp Thu Miên - - đây là hành động vô cùng quen thuộc giữa anh và cô.

Ngày trước nếu cô chọc giận anh, anh sẽ làm mặt lạnh với cô, hoặc bày vẻ mặt bị tổn thương quay đi không thèm nhìn cô. Xưa nay Tô Yên Nhiên ngốc nghếch cộng thêm bộ não chậm chạp, không biết mình làm sai hoặc nói gì sai khiến Diệp Thu Miên không vui, nhưng A Miên không vui thì tuyệt đối là lỗi của cô - - cô luôn giật tay áo của anh, rồi tội nghiệp nói: “Do em không tốt, A Miên anh đừng buồn nhé?” Sau đó Diệp Thu Miên sẽ quay sang liệt kê “tội trạng” của cô, đáp một câu: “Sau này đừng như thế nữa.” Rồi tha thứ cho cô, hai người lại làm hòa.

Diệp Thu Miên quay người lại nhìn Tô Yên Nhiên, khi nhìn đến chiếc bụng to tròn của cô lại ảm đạm, im lặng một lúc bỗng ngẩng lên, vẻ mặt quả quyết cười nói: “Tiếu Tiếu, anh yêu em từ rất lâu rồi... Có lẽ từ lúc chúng ta cùng làm sinh nhật đã yêu. Nhưng anh không dùng danh nghĩa tình yêu để ràng buộc em, hay nhất định phải có được em... Anh sẽ tôn trọng mọi quyết định của em.”

Vốn rầu rĩ không biết nên mở miệng từ chối thế nào cho phải, nghe đến câu cuối, Tô Yên Nhiên lấy tay che miệng, nói không thành lời, lòng đầy ngạc nhiên và cảm động.

Dừng một lát, Diệp Thu Miên nói tiếp: “Dù không thể dùng thân phận người yêu ở bên em, anh vẫn yêu em trước sau như một, anh đã từng thử bỏ cuộc, nhưng đều thất bại... Bởi vì tình yêu của anh dành cho em đã ăn sâu vào xương máu, thành một phần sinh mệnh của anh, không thể vứt bỏ...”

Nói đến đây, Diệp Thu Miên cười tự giễu: “À, nếu đã không thể buông bỏ anh chỉ còn cách tiếp tục yêu em. Nhưng anh sẽ yêu em bằng cách khác, anh sẽ ở nơi không quá gần cũng không quá xa để đợi em. Ở gần em, sợ rằng sẽ quấy rầy hạnh phúc của em; Ở quá xa, anh sợ lúc em cần lại tìm không thấy anh... Em đừng áy náy, cũng chưa từng mắc nợ anh. Yêu em anh rất hạnh phúc... Xin em nhớ kỹ, anh mãi mãi cũng là anh trai tốt của em, A Miên.”

Em là mười bảy năm tồn tại quan trọng nhất trong cuộc đời anh kể từ năm anh bảy tuổi, sao có thể nói buông là buông được? Em như ánh dương chiếu rọi đáy lòng âm u của anh, chỉ cần tới gần em, anh đã thấy vui vẻ và ấm áp... Nên yêu em, anh rất hạnh phúc.

Tô Yên Nhiên nước mắt tràn mi, nghẹn ngào nói: “Anh cứ như vậy sẽ khiến em nhịn khóc được mà khóc...”

Diệp Thu Miên lại cười nhạt, hơi ão não, lại hơi thoải mái: “Thật ra, yêu có nhiều loại, không phải anh chỉ muốn mượn danh nghĩa anh em để yêu em. Anh luôn nghĩ cách có được em, từng mong ước rồi sẽ cùng em xây dựng tổ ấm, anh điên cuồng ghen tị với tên kia vì hắn có thể danh chính ngôn thuận đứng cạnh em...”

“Tình yêu có thể làm người ta điên cuồng, nhưng nhìn từ góc độ sinh lý và y học mà nói, tình yêu cũng đơn giản như ảnh hưởng biến đổi của hormone hóa học trong cơ thể vậy. Ít nhiều gì cũng đã từng yêu nhau, để rồi sau đó trở thành người lạ. Anh nghĩ, thứ không thể vứt bỏ trên thế giới này thật ra không phải tình yêu, mà là hỗn hợp giữa tình yêu, tình bạn và tình thân. Tiếu Tiếu, em là người anh yêu, lại là bạn lớn lên từ nhỏ với anh, còn là em gái anh. Vì thế, em là người anh không thể nào rũ bỏ bận tâm... Cũng vì vậy nên xin em, đừng chỉ vì không thể tiếp nhận tình yêu của anh mà đẩy anh cách xa ngàn dặm. Anh mãi là anh A Miên của em... Anh sẽ bảo vệ em.”

Anh sẽ bảo vệ em, đây là lời anh đã hứa với em từ năm bảy tuổi, lúc ấy anh đã quyết tâm sẽ giữ lời hứa này cả đời, mười bảy năm đã qua, anh đã kiên trì thành thói quen, không muốn cũng không thể thay đổi được.

Nếu phải vứt bỏ người duy nhất trên đời anh muốn quan tâm, thì sự tồn tại của anh còn có ý nghĩa gì nữa?

Tô Yên Nhiên khóc không nên lời... Từ sau lưng chủ động ôm lấy eo Diệp Thu Miên, thân thiết gọi: “A Miên, anh...” Quả thật, nếu vì tình yêu của mình mà phải trở thành người xa lạ với A Miên, cô cũng sẽ cảm thấy mất mác không yên.

Diệp Thu Miên đưa tay đặt lên đôi tay Tô Yên Nhiên đang ôm eo anh, nhắm chặt mắt lại. Nghĩ, thế này có lẽ cũng tốt, có thể ở cách cô không xa, dùng thân phận khác ở bên khiến cô không thể dứt bỏ anh.

Sau này có lẽ anh sẽ định cư ở thành phố S, nhìn cô kết hôn, sức khỏe cô luôn không tốt, anh muốn tự mình điều trị cho cô, bảo đảm cô bình an. Anh sẽ tìm một người thích anh mà anh cũng không ghét bỏ người đó, để cô yên tâm. Mười năm sau nếu chắc chắn rằng hôn nhân của cô hạnh phúc mỹ mãn, anh sẽ triệt để hết hi vọng, rồi tìm một cô gái dịu dàng, hiền thục mà kết hôn, sinh con...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.