Chước Chước Lãng Mạn

Chương 32: Thử với anh không?




Giọng nói dịu dàng ấm áp của người đàn ông lọt vào tai, Hề Mạn hoảng hốt nhướng mi, nhìn khuôn mặt đang cách mình rất gần.

Ánh sáng ấm áp trên đỉnh đầu chiếu xuống mái tóc ngắn cũn, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, đôi mắt hoa đào thâm thúy đen như sơn mài, đuôi mắt đẹp khẽ nhếch lên, dưới tác dụng của cồn nhuốm lên màu hồng nhàn nhạt, càng thêm gợi cảm quyến rũ.

Ma xui quỷ khiến, Hề Mạn hai tay nâng mặt anh lên, trong đầu lại vang vọng câu nói trước đó của anh: "Em có muốn bắt nạt ngược trở lại không."

Ánh mắt cô rơi trên môi anh, mang theo ý định trả thù mạnh mẽ, môi cô áp tới.

Hô hấp Giản Chước Bạch ngưng trệ, cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên môi.

Còn chưa kịp nhấm nháp tinh tế, Hề Mạn đã cắn một cái lên môi dưới anh, Giản Chước Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, nhíu mày lại.

Hề Mạn buông anh ra, đồng tử đẹp trong veo có thể thấy đáy: "Bắt nạt được rồi."

Cô lại nằm xuống, nhắm mắt lại, rất nhanh mang theo men rượu chìm vào giấc ngủ say.

Giản Chước Bạch nhìn khuôn mặt điềm tĩnh ngủ của cô, phần môi dưới bị cô cắn còn hơi nóng, tê dại, đầu lưỡi liếm qua, có thể nếm được vị tanh mặn nhàn nhạt.

Còn tưởng là hôn anh, hoá ra là cắn anh.

Giản Chước Bạch nhất thời bật cười.

Trong chuyến công tác này, Giản Chước Bạch rõ ràng cảm nhận được cô đã làm việc rất liều mạng, không chút phàn nàn oán giận khi đối mặt với áp lực công việc.

Giản Chước Bạch không nghĩ điều đó là xấu, nếu cô thích đầu tư, thích làm các dự án, anh sẽ hỗ trợ cô.

Bọn họ có thời gian một năm bên nhau, so với việc để cô sớm thừa nhận rằng cô yêu anh, Giản Chước Bạch càng hy vọng cô có thể lấy lại niềm tin vào sự nghiệp yêu thích của mình, học cách yêu bản thân mình trước.

Khi bị Thẩm Ôn kiểm soát ở khắp nơi, cô không còn là chính mình, rất hiếm khi có thể làm những chuyện mình thích.

Còn bây giờ...

Cô gái của anh, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Chỉ là buổi chiều còn đau bụng không chịu nổi, buổi tối liền ở trên bàn tiệc uống rượu, cũng quá không quý trọng thân thể của mình rồi.

Đối với một cô gái xinh đẹp như cô, những dịp như tiệc rượu như vậy rất không an toàn, anh lại không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô, thực sự rất đáng lo ngại.

May mà quản lý đầu tư có thể sắp xếp một trợ lý để hỗ trợ nếu công việc yêu cầu. Sau dự án này, bằng năng lực của mình, khi quay trở lại cô liền có thể thuận lợi chuyển lên chính thức, đến lúc đó, anh phải đích thân giúp cô tìm một trợ lý đáng tin cậy mới được.

Hề Mạn ngủ rất say, hơi thở nhẹ mà đều đều, không chút phòng bị trước người đàn ông bên cạnh, cảm giác tín nhiệm này khiến tim Giản Chước Bạch mềm nhũn.

Nhìn người phụ nữ đang ngủ say, ánh mắt u trầm của Giản Chước Bạch cố gắng áp chế mãnh liệt, xua đi những suy nghĩ đen tối trong đầu.

Anh cúi người kéo chăn giúp cô, ánh mắt rơi vào nốt ruồi đỏ nhạt giữa hàng lông mày của cô, môi anh tiến tới.

Cách làn da của cô một tấc, anh dừng lại, không tiến thêm nữa.

Yết hầu gợi cảm của người đàn ông động đậy, khắc chế lại ẩn nhẫn nhìn cô, trong giọng nói trầm thấp tràn đầy đắc dĩ và dung túng: "Đời này, bại bởi em."

1

Điện thoại của Giản Chước Bạch rung lên, anh chạm vào xem một chút, là Chu Lương Hàn gửi tin nhắn tới: 【 Giản tổng, mọi người đều đang đoán già đoán non về mối quan hệ của anh với bà chủ, có cần giải thích một chút không ạ? 】

Nghe thư ký nhắc nhở, Giản Chước Bạch mới nhớ ra chuyện này.

Nhìn người trên giường, anh nhíu mày suy tư gì đó.

Tất cả những người trong chuyến công tác lần này, ngoại trừ Giản Chước Bạch và Hề Mạn, đã tạo một group chat mới, lúc này mượn men rượu, đang thảo luận sôi nổi.

Với tư cách là trưởng nhóm, Lý Thục Hâm rất tích cực: 【 Tôi cược 100 tệ, Giản tổng và Hề Mạn nhất định là có vấn đề! 】

Lương Tiến: 【 Tôi cũng thêm 100 tệ! 】

Lương Tiến: 【 Cũng không biết là đang yêu nhau, hay là... 】

Trần Thịnh: 【 Quy tắc ngầm? Có lẽ là không đâu, tôi cảm thấy Giản tổng và Hề Mạn đều không phải là loại người như vậy. 】

Trần Thịnh: 【 Anh Đổng, trước đó rõ ràng là anh muốn theo đuổi Hề Mạn, tại sao đột nhiên lại bỏ cuộc, có phải anh biết cái gì không? 】

Trần Thịnh: 【 Anh Đổng, tại sao anh không nói chuyện? 】

Đồng Tường Văn đột nhiên bị điểm danh thì hơi cứng người, gõ bàn phím điện thoại: 【 Hỏi tôi còn không bằng hỏi Chu thư ký ấy. 】

Lý Thục Hâm: 【 Đúng đúng đúng, vấn đề này vẫn nên để thư ký Chu trả lời. 】

Lý Thục Hâm: 【 Chúng ta có nên thêm thư ký Chu vào nhóm không? 】

Trần Thịnh: 【 Anh ấy ở đây rồi, tôi nhìn thấy ảnh đại diện của anh ấy mà. 】

Trần Thịnh: 【 Thư ký Chu, hãy thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người đi mà? @ZHU 】

Lương Tiến: 【 Thư ký Chu không lên tiếng vào lúc này, nhất định là có mờ ám. 】

Lý Thục Hâm: 【 Có lý, mọi người đều kích động như vậy, ai bình tĩnh thì người đó biết nội tình! 】

Chu Lương Hàn: 【... 】

Lý Thục Hâm: 【 Thư ký Chu, anh đã ở đây rồi, mau nói gì đi, mọi người đang sốt ruột đợi lắm đây này. 】

Chu Lương Hàn vẫn không trả lời.

Một phút sau, hệ thống hiển thị, "ZHU" đã thêm "Burn" vào group chat.

Mặc dù các đồng nghiệp không có WeChat của ông chủ, nhưng đã từng thấy hình đại diện và nickname WeChat của sếp trong nhóm làm việc.

Burn là Giản Chước Bạch.

Trong lúc nhất thời, nhóm WeChat vốn đang náo nhiệt lập tức im bặt.

Lý Thục Hâm tức giận đến mức đập xuống giường, trong lòng thầm mắng: Thư ký Chu không muốn trả lời thì thôi đi, tại sao còn kéo ông chủ vào nhóm hả, thế chẳng phải là cố ý không cho bọn họ tiếp tục bát quái sao?

Lương Tiến gửi tin nhắn riêng cho cô nàng: 【 Thư ký Chu làm gì vậy trời. 】

Lý Thục Hâm trả lời: 【 Tôi không biết, bây giờ không ai dám nói gì nữa rồi. 】

Năm phút trôi qua, trong nhóm không còn tin giật gân nào nữa.

Lý Thục Hâm bắt đầu rối rắm, liệu cô ấy có nên thành lập một nhóm chat riêng khác, đá cả Thư ký Chu ra ngoài hay không.

Người này quá không đáng tin cậy, bình thường có vẻ hoà đồng, nhưng lại không phải trên cùng một mặt trận thống nhất với mọi người!

Đang do dự, trong nhóm hiện lên một tin nhắn.

Burn: 【 Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, tôi cần phải làm rõ một chút với mọi người về những chuyện đã xảy ra tối nay.

Hề Mạn là vợ tôi, nhưng cô ấy gia nhập vào Tập đoàn Giản Trì hoàn toàn dựa trên năng lực của bản thân, không nhận được bất kỳ ưu ái nào từ tôi cả. Có lẽ mọi người rất khó tin, nhưng trong chuyến công tác lần này đến thành phố Z tôi mới có cơ hội biết được cô ấy làm việc ở Giản Trì.

Tôi nói điều này vì không hi vọng rằng mọi người sẽ vì sự tồn tại của tôi, mà nảy sinh nghi ngờ về quy trình nhậm chức tại Giản Trì của vợ tôi, làm tổn hại đến danh dự của vợ tôi.

Từ vị trí đứng đầu của vợ tôi trong cuộc đánh giá khoá đào tạo và biểu hiện xuất sắc của cô ấy trong dự án lần này, tôi tin rằng mọi người sẽ có những đánh giá công bằng và rõ ràng về năng lực làm việc của cô ấy.

Ngoài ra, vợ tôi đang trong thời kỳ thăng tiến trong công việc, tạm thời cô ấy vẫn chưa muốn tiết lộ tin tức kết hôn của chúng tôi với công chúng, tôi hy vọng rằng sự việc này mọi người sẽ không lan rộng ra ngoài, để không gây ra những rắc rối không đáng có cho môi trường làm việc của vợ tôi trong Giản Trì.

Cảm ơn các vị, tôi mời mọi người ăn kẹo cưới! 】

Sau khi gửi tin nhắn này đi, Giản Chước Bạch phân phát cho mỗi người một phong bao lì xì đỏ theo số lượng người trong nhóm.

Chu Lương Hàn nhận bao lì xì đầu tiên, trả lời: 【 Chúc Giản tổng và bà chủ trăm năm hạnh phúc! 】

Có người dẫn đầu, những người khác cũng sôi nổi nhận bao lì xì đỏ, gửi tin nhắn chúc mừng, đồng thời hứa sẽ ngậm miệng thật chặt, không gây phiền phức cho công việc của Hề Mạn.

Sau khi giải quyết xong sự tình, Giản Chước Bạch cất điện thoại.

Hề Mạn trên giường cựa mình, mơ mơ màng màng ngồi dậy.

Giản Chước Bạch vội vàng đứng dậy: "Sao vậy?"

Hề Mạn liếc anh một cái, có chút kinh ngạc: "Sao anh còn ở đây?"

"Tôi sợ em sẽ khó chịu, tối nay tôi ngủ sô pha."

Hề Mạn mím môi dưới, không từ chối, cô hơi khô miệng, muốn uống nước nên quay người đi tìm cốc.

Giản Chước Bạch lấy chiếc cốc giữ nhiệt màu hồng anh đã mua ban ngày, trong đó có nước ấm mà anh vừa chuẩn bị, vặn nắp đưa qua.

"Cảm ơn anh." Hề Mạn uống một hơi gần hết ly, sau đó đưa lại.

Cô quá buồn ngủ, sau khi nằm xuống liền nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Lần này, cô chìm vào giấc ngủ sâu, khi tỉnh dậy vẫn còn cảm thấy đầu óc choáng váng.

Rèm cửa trong phòng được kéo lại, xung quanh tối đen như mực, không phân biệt được là ngày hay đêm.

Cô cầm điện thoại ở đầu giường lên xem giờ, đã hơn sáu giờ sáng.

Vẫn còn sớm, đang định ngủ thêm một giấc nữa, cô lơ đãng liếc về phía sô pha bên kia, thấy một bóng dáng quen thuộc của người đàn ông.

Phòng Hề Mạn ở là phòng bình thường của khách sạn, vì không gian có hạn nên ghế sô pha chỉ dành cho một người.

Giản Chước Bạch cứ như vậy ngồi đó, tùy ý dựa vào thành ghế sau, chống khuỷu tay lên tay vịn của ghế sô pha, lòng bàn tay vuốt ve trán, có vẻ như đang ngủ không yên.

Hề Mạn mơ hồ nhớ lại tối qua anh nói muốn ngủ trên sô pha, cô say đến mơ mơ màng màng, hoàn toàn quên mất rằng sô pha ở đây không ai có thể nằm ngủ được.

Ngồi cả đêm như thế này chắc là rất khó chịu.

Hơn nữa thời tiết gần đây trở nên nóng bức, trong phòng bật điều hòa nên khá lạnh, anh thậm chí còn không có chăn.

Nghĩ ngợi một lúc, Hề Mạn rón ra rón rén từ trên giường bò dậy, ôm lấy chăn bông trên giường đi qua, chậm rãi đắp lên người anh.

Giản Chước Bạch ngủ không sâu, khi chiếc chăn bông mềm mại đè lên người, anh tỉnh lại, thuận thế mở mắt ra.

Trong căn phòng lờ mờ ánh sáng, người đàn ông dùng ánh mắt u trầm xen lẫn vẻ mệt mỏi vừa mới ngủ dậy nhìn qua, nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt đang rướn người về phía trước giúp anh đắp chăn.

Khuôn mặt của hai người cách quá gần, hô hấp gần như quyện vào nhau.

Nhịp tim Hề Mạn đình trệ, rất nhanh đứng thẳng người: "Thật ra anh không cần ở chỗ này cả đêm đâu."

Giản Chước Bạch liếc nhìn cô, cử động một chút cánh tay tê rần của mình, giọng nói lộ ra vẻ khàn khàn ngái ngủ: "Tối qua em uống say thành như vậy, nếu tôi đi, lỡ như nửa đêm em mượn rượu làm càn, chạy ra ngoài thì sao? Dù sao tôi cũng là chồng em, tôi phải trông chừng em chứ."

"Tôi rất tỉnh táo nhé, không có giống anh đâu, uống say liền làm bừa, sau khi tỉnh rượu còn quên sạch sành sanh." Hề Mạn vô thức phản bác anh, nói xong mới phát giác ra lời này ít nhiều cũng mang theo ân oán cá nhân.

Chuyện lần trước anh say rượu hôn cô, đã nói là không đề cập đến nữa rồi mà.

Bầu không khí trầm mặc hai giây, Hề Mạn đang định nói gì đó đổi chủ đề, Giản Chước Bạch đột nhiên bật cười, bỗng nhiên ngoắc ngoắc ngón tay: "Em lại đây."

Hề Mạn khó hiểu nhìn anh: "Làm gì vậy?"

Giản Chước Bạch chỉ vào chỗ môi dưới bị cắn: "Em nhìn kỹ xem, đây là ai làm."

Ánh sáng quá mờ, Hề Mạn không nhìn rõ bên trên có gì, nhưng cô mơ hồ nhớ lại một số tình tiết tối qua.

Lúc đó, hình như cô nhắc lại chuyện lần trước Giản Chước Bạch say rượu, sau đó còn... cắn anh.

Có đôi khi quên sạch sành sanh cũng không phải là không tốt, nhớ ra mới khiến người ta đau đầu.

Hề Mạn nhất thời không còn mặt mũi đối mặt với anh, đang định bỏ chạy thì cổ tay đột nhiên bị những ngón tay thon dài mạnh mẽ của anh nắm lấy.

Hề Mạn cố gắng vùng vẫy, nhưng anh càng nắm chặt hơn, không cho cô cơ hội trốn thoát dù là nhỏ nhất.

Thấy cô cật lực tránh thoát, anh dùng sức kéo cô về phía mình, thân thể Hề Mạn đột nhiên mất cân bằng, ngã ngồi lên đùi anh, trong nháy mắt eo bị anh giữ chặt, không thể động đậy.

Thân mật đột ngột khiến Hề Mạn có chút đỏ mặt, cô không dám nhìn vào đôi mắt nóng rực của anh, liếc sang chỗ khác, thấp giọng nói xạo: "Tối hôm qua không phải tôi cố ý, là anh dụ dỗ tôi..."

Anh nói để cho cô bắt nạt ngược trở lại, lúc đó đầu óc cô không minh mẫn, cảm thấy thực sự không thể chịu thiệt thòi nên liền cắn anh.

Giản Chước Bạch hơi nhếch khóe môi, ngữ điệu lười biếng: "Cho nên?"

Khi tới gần, Hề Mạn phát hiện chỗ môi dưới bị cắn của anh có một lớp vảy nhỏ, trông còn rất rõ ràng.

Dường như cô cắn không nhẹ.

"Cho nên chuyện này không liên quan đến tôi." Hề Mạn đè nén nhịp tim đập nhanh, cố gắng phủi trách nhiệm.

Cô muốn đẩy anh ra, nhưng Giản Chước Bạch đột nhiên trở mình ôm cô vào lòng, hai người lập tức thay đổi tư thế, biến thành cô dựa vào sô pha, anh nghiêng người đè cô xuống.

Hormone nam tính nồng đậm bao phủ lấy người cô, cô còn có thể ngửi thấy hương thơm trong trẻo lành lạnh trên cơ thể anh xen lẫn với mùi thuốc lá thoang thoảng khó có thể nhận thấy.

Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông tiến lại gần, đôi môi mỏng như có như không lướt qua vành tai cô, gần như thì thào nói: "Nếu tôi nhất định muốn hỏi em một lời giải thích thì sao?"

Hơi thở ấm áp của anh phả vào một bên cổ, Hề Mạn run rẩy, còn chưa kịp hoàn hồn, cằm đã bị anh nhẹ nhàng nắm lấy.

Ánh mắt của người đàn ông rơi xuống môi cô, từng chút một dán lại gần.

Khi sắp hôn lên thì Hề Mạn kinh hoảng nghiêng đầu sang một bên, kháng cự, sốt sắng nói: "Giản Chước Bạch, tôi còn chưa đánh răng."

Giản Chước Bạch dừng lại, hứng thú nhìn cô: "Ý của em là, nếu đánh răng rồi liền có thể sao?"

Hề Mạn: "?"

Vừa rồi dưới tình thế cấp bách cô chỉ tùy tiện nói ra lý do từ chối mà thôi, căn bản không suy nghĩ nhiều.

Bây giờ bị anh hỏi ngược lại, bản thân Hề Mạn cũng có chút bối rối, sao có thể từ chối anh bằng cách nói rằng cô chưa đánh răng chứ.

Bọn họ là một cặp vợ chồng theo thỏa thuận, anh vốn không được phép hôn cô, từ chối cũng đâu cần lý do.

Bây giờ cô nói ra thành thế này, ngược lại có chút giấu đầu hở đuôi, giống như cô cũng nguyện ý vậy.

"Anh đừng xuyên tạc lời của tôi, ý tôi không phải vậy!" Hề Mạn vội vàng phủ nhận, vành tai đỏ ửng.

Giản Chước Bạch bị dáng vẻ có chút đáng yêu, lại có chút thẹn thùng của cô chọc cười, ánh mắt cũng theo đó dịu dàng lại.

Anh không tin cô không có bất kỳ cảm giác nào với anh.

Lặng im chăm chú nhìn cô một lúc, Giản Chước Bạch đột nhiên gọi cô: "Hề Hề, nếu một năm nữa em ly hôn với anh, em muốn kết hôn với người như thế nào?"

Hề Mạn kinh ngạc ngước mắt lên, bị câu hỏi của anh làm cho hơi sững sờ.

Cô còn chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

"Tôi không biết." Hề Mạn khẽ lắc đầu, không biết vì sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy, liền hỏi ngược lại: "Còn anh thì sao?"

Ánh mắt Giản Chước Bạch ôn nhu lưu luyến nhìn cô, nói từng chữ một: "Anh hẳn là, vẫn còn muốn tìm em."

Đôi mắt trong veo sạch sẽ của Hề Mạn mở to, theo lời nói của anh mà tim đập lỡ vài nhịp.

Cô gần như cho rằng mình bị ảo giác nên nghe lầm: "Anh nói cái gì?"

Giản Chước Bạch rất kiên nhẫn nói với cô: "Anh nói, anh chỉ muốn kết hôn với em, chưa từng để ý đến người khác."

Hề Mạn hoàn toàn sửng sốt, một lúc lâu sau, cô không thể tin được, đẩy anh: "Anh đừng đùa nữa."

"Em cho rằng anh đang đùa với em sao?"

Lông mi Hề Mạn run lên hai lần, bắt gặp đôi mắt đen nhánh cực kỳ trịnh trọng nghiêm túc của anh.

"Hề Mạn, nếu anh còn thích em." Người đàn ông dùng ánh mắt âm trầm nhìn cô, cổ họng khẽ động, cố nén một chút khẩn trương, nhẹ giọng hỏi cô: "Em có nguyện ý cho chính em, cũng như cho anh một cơ hội, thử với anh không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.