Chúng Ta Là Chị Em

Chương 6




Làm như thế nào? Từ khi lên xe Tuyết Nhu vẫn không dám đối diện trực tiếp với Thừa Vũ. Trong xe bị áp lực bao phủ toàn bộ không khí, Tuyết Nhu nắm chặt hai tay, nhìn trộm Thừa Vũ.

Trời ạ! ! Khuôn mặt một mảnh lạnh băng! Tuyết Nhu không khỏi lùi bước đứng lên. Thân mình không tự chủ được hướng sang một bên trốn tránh. Không ngờ, Thừa Vũ lại đột nhiên quay đầu, Tuyết Nhu không khống chế được trọng tâm, ngã nhào về phía thiết bị chắn gió, Thừa Vũ liền vươn tay chắn cho cô khiến cho mu bàn tay anh bị xây xát. Tuyết Nhu biết bản thân mình đã gây ra chuyện liền im lặng ngồi nghiêm chỉnh.

“ Cùng người thân của mình ở một chỗ thì trở lên xa cách, còn cùng người xa lạ thì ngược lại thật thân mật .”

Khẩu khí đầy châm chọc cùng khiêu khích, Triệu Thừa Vũ thô bạo đem Tuyết Nhu kéo về phía mình. Khiến cho cô ngồi ở trước mặt.

“ Không phải... Chị... Hắn...” Vốn Tuyết Nhu rất sợ hãi, không dám đối mặt với Thừa Vũ, ngay cả giải thích cũng nói không nên lời.

“ Không phải cái gì! Ở trước mặt tôi còn dám nói dối!”

Triệu Thừa Vũ kéo cà- vạt. Khẩu khí thô bạo. Tuyết Nhu sợ hãi cúi đầu. Từ nhỏ chính là như vậy, Thừa Vũ khi dễ cô, mặc dù không la mắng, nhưng mà cô vẫn rất sợ, chớ nói gì tới giống như bây giờ hướng cô rống lên. Khi còn bé, tuy Thừa Vũ đối với cô có rống to kêu to, hắn cũng không cho phép người khác dám làm như vậy đối với cô, cho nên, một khi Tuyết Nhu thấy hắn phát giận chỉ biết hắn sẽ không đối với cô quá khách khí.

Thừa Vũ quay người lại, rút lui khỏi vị trí của Tuyết Nhu, đem chỗ ngồi của mình dịch chuyển về phía sau, đảo mắt nhìn cô nói

“ Cô quên tôi đã làm như thế nào để lấy lại công đạo cho cô sao? “—— đừng vọng tưởng đi quyến rũ đàn ông.

Tiếng nói vừa dứt, Triệu Thừa Vũ liền ôm lấy Tuyết Nhu đem cô từ một bên chỗ ngồi ôm đến chỗ ngồi của mình, còn làm cho cô ngồi ở phía trước chính mình. Thân thể của bọn họ chặt chẽ dán cùng một chỗ. Triệu Tuyết Nhu bất an muốn nhích ra một khe hở, mà Triệu Thừa Vũ làm sao có thể để cho cô như ý nguyện. Cánh tay rắn chắc, càng ôm chặt chẽ lấy thân hình nhỏ xinh của cô.

“ Muốn tách rời khỏi tôi. Cho dù cô có nói tới cái gì luân lý đạo đức, đối với tôi, cũng vô dụng.” Triệu Thừa Vũ biết bước tiếp theo Tuyết Nhu sẽ nói gì nên đã nhanh chóng lên tiếng cự tuyệt trước.

“ Em...”

Tuyết Nhu trừng mắt nhìn hắn. Hắn biết rất rõ ràng, biết rõ làm như vậy là cấm kỵ, vì cái gì còn muốn đem cô đẩy vào vạn kiếp bất phục? Triệu Thừa Vũ nhanh chóng cúi đầu ngậm lấy hai cánh môi hồng nộn của cô, không ngừng hút lấy chất ngọt thơm tho chỉ thuộc về mình hắn.

“ Ân...”

Tuyết Nhu kháng cự muốn quay đầu. Triệu Thừa Vũ tham luyến cường bách Tuyết Nhu cùng hắn đầu lưỡi dây dưa.

“ Không... Không cần, Thừa Vũ” Nhích khoảng cách tạo được khe hở, Tuyết Nhu liền cứng rắn muốn ngăn cản hành động của Thừa Vũ. Trong lòng Triệu Thừa Vũ tức giận lan tràn. Từ thời điểm nhìn thấy người đàn ông kia vuốt ve chân cô, cỗ tức giận trong lòng hắn chưa từng biến mất, hắn chán ghét cô tùy tiện để cho người khác chạm vào thân thể của mình, hắn chán ghét cô cự tuyệt hắn, hắn càng thêm chán ghét chính mình!

Đúng vậy, hắn chán ghét chính mình, chán ghét vì cái gì không thể bảo vệ cô cho tốt, không cho bất luận kẻ nào tới gần cô. Từ nhỏ hắn đã ở bên người cô, hắn yêu khi dễ cô, cũng chỉ cho phép chính mình khi dễ cô, cho nên, người khác dám đối với cô hô to gọi nhỏ, hắn khẳng định sẽ đem người kia đánh tới khi nào cảm thấy hết tức giận, chớ nói gì là nếu người khác dám bắt chước hắn đi khi dễ cô, hừ! Trừ phi người kia sống không còn kiên nhẫn! Mà hiện tại, cô lại dám cự tuyệt hắn!

Sát một tiếng! Triệu Thừa Vũ xé mở váy dài của Tuyết Nhu, tách hai chân, đem cô vây ở chính giữa.

“ Em muốn làm gì?” Tuyết Nhu kinh ngạc nhìn những động tác liên tiếp của hắn.

“ Trừng phạt cô không nghe lời.”

Đôi môi nóng bỏng của Thừa Vũ rất nhanh liền chụp xuống môi cô, đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng cô bừa bãi trêu chọc, gợi nên dục vọng khát khao chiếm đoạt. Một bước gợi lên tất cả các giác quan của cô, hấp dẫn cơ thể cô phóng xuất ra thâm trầm dụ hoặc. Dần dần, thân thể mềm mại cũng bắt đầu nóng lên, thanh âm ngâm nga bột phát ra khỏi miệng...Tuyết Nhu nhỏ giọng thở gấp kích thích dục vọng trong con người Thừa Vũ, bàn tay to thoát đi quần áo còn sót lại trên thân thể, đồng thời nắm chặt hai khoả anh đào đẫy đà trước ngực cô, đôi mắt thâm trầm mang theo dục vọng chăm chú nhìn thân thể nõn nà của cô

“ Ưm... A.”

Đầu óc Tuyết Nhu mê loạn không thôi, toàn thân đều bị triệu Thừa Vũ dẫn dắt.Thừa Vũ đem nam căn đã căng cứng nóng rực để tại nơi tư mật của cô, dùng vật cứng rắn cực đại không ngừng ma xát xung quanh tiểu huyệt ẩm ướt, khiến cho cô cảm thụ được dục vọng đang bừng bừng phấn chấn của mình.

“ A....Thừa Vũ, không cần, không cần phải như vậy.”

Tuyết Nhu cảm nhận được sự hưng phấn của hắn, càng thêm thấp thỏm lo âu. Bàn tay Thừa Vũ còn cố tình làm bậy vuốt ve vùng da thịt tinh xảo non nớt tại đùi của cô, đầu ngón tay dọc theo đóa hoa từ trên xuống dưới đùa qua đùa lại, tiểu huyệt liền chậm rãi chảy ra mật dịch ướt át thấm đẫm tay hắn.

“ A... Không cần phải như vậy... Em không thể như vậy...”

Tuyết Nhu chịu không nổi khiêu khích, đỡ lấy cánh tay của Triệu Thừa Vũ, cố gắng khống chế thân thể của chính mình bởi vì lửa nóng mà vặn vẹo. Ngón tay Thừa Vũ nhẹ nhàng xoa bóp hoa hạch nhỏ mẫn cảm của Tuyết Nhu, khiến cho cô cảm thấy một trận khoái cảm mãnh liệt nhanh chóng lan toả khắp toàn thân, cô nhịn không được đem thân thể mềm mại của chính mình hướng về phía Thừa Vũ, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ tiêu hồn

“ A... Không cần... A... A... Không cần phải như vậy...”

Bọn họ lại làm chuyện cấm kỵ, bọn họ không thể làm như vậy. Ý nghĩ ấy không ngừng hiện lên trong đầu Tuyết Nhu. Cô muốn ngăn cản Thừa Vũ xâm phạm mình, lại giống như bây giờ lực bất tòng tâm, cuối cùng thậm chí còn trầm mê trong sự khiêu khích của Thừa Vũ, vô pháp tự kềm chế. Cô mới là người phụ nữ hèn hạ nhất! Nghĩ như vậy, hơn nữa Thừa Vũ lại tại trên người cô khiêu khích, khiến cho Tuyết Nhu không khỏi rơi nước mắt.

Ngón tay Triệu Thừa Vũ đột nhiên xâm nhập vào trong tiểu huyệt của cô, cuồng liệt tiến vào khiến cho tiểu huyệt vừa chặt chẽ lại ướt át.

“ Không cần... Đau quá... Không cần...”

Miệng anh đào nhỏ của Tuyết Nhu nhịn không được phát ra thanh âm rên rỉ, khoái cảm cùng thống khổ ập đến, hai mắt cô ngập nước hết sức đẩy hắn.

“ Không cần phải như vậy...Thừa Vũ, không cần phải như vậy...”

Cô nghẹn ngào lắc đầu, thân mình lại không tự chủ được đáp lại ngón tay hắn đang tiến lên trong cơ thể, cô cắn chặt môi dưới không để cho mình kêu lên.

“ Cô muốn tôi dừng tay sao? Trước kia đã không nghe lời cô, hiện tại cũng sẽ không nghe lời cô.” Ngón tay của Triệu Thừa Vũ tại bên trong tiểu huyệt của cô càng thêm cuồng dã ra vào.

“ Không cần... A... A... Ân...”

Từng trận khoái cảm khiến cho Tuyết Nhu nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ kiều mỵ. Không cần, tại sao chính mình lại có thể phát ra âm thanh như vậy? Tuyết Nhu xấu hổ dùng sức che miệng mình.

“ Em thật nhỏ, không thể tưởng được ngay cả chỗ này cũng nhỏ như vậy.” Triệu Thừa Vũ ở trong cơ thể của Tuyết Nhu ra vào có tiết tấu.

“ Thừa Vũ ... Thừa Vũ ...” Tuyết Nhu đã không còn sức có phản kháng, khuôn mặt đỏ bừng, thân mình chỉ có thể vô lực tiến lên phía trước đón nhận. Thừa nhận dục vọng nồng đậm của Triệu Thừa Vũ.

Ngay tại trong xe, dục hoả đã tràn đầy khắp nơi, chỉ là không bằng dục vọng đang mãnh liệt thiêu đốt hai con người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.