Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé

Chương 13: Ngoại truyện 1




Lần đầu tiên cô thấy tim mình rung lên là năm 9 tuổi, khi cô gặp cậu bé có tên Triệt Hàn. Làn da trắng, dáng người thanh mảnh, cậu đọc sách say sưa giữa vườn hoa mùa hè khiến cô có cảm giác cậu như một hoàng tử bước ra từ câu chuyện mỗi tối mẹ hay kể cho cô.

Cô muốn gặp cậu, mỗi lần gặp cậu, cô lại chăm chú nghe cậu nói. Cậu biết rất nhiều thứ, lại luôn cười với cô, làm cô có cảm giác mình cũng là một cô công chúa vậy. Mùa hè năm đó là mùa hè đẹp nhất của cô.

Sau đó cô dùng mọi cách nịnh nọt *dụ dỗ* cha mình để được vào học chung với Triệt Hàn. Nhưng khi đi với anh, cô luôn có cảm giác xa cách. Cô lờ mờ nhận ra quan niệm về gần gũi của anh và cô khác nhau. Lúc đó cô chỉ nghĩ đơn thuần, có lẽ bởi Triệt Hàn là hoàng tử. Mà để xứng với hoàng tử, cô phải là một công chúa. Đến lúc đó, anh cũng sẽ thay đổi cách nhìn của mình về cô.

Nhưng em của hoàng tử cũng được gọi là công chúa.

Từ lúc hạ quyết tâm thay đổi bản thân, cô bắt đầu chú ý nhiều hơn tới ngoại hình cũng chăm chỉ học hành. Thành tích của cô chỉ thua Triệt Hàn. Sau bao nỗ lực, cũng trở thành mỹ nhân trong mắt mọi người, trong trường có không biết bao người con trai gửi thư tỏ tình cho cô. Mặc Giao luôn khéo léo từ chối, cô mong chờ lời nói đó, nhưng từ một người con trai khác. Cô luôn đặt mình trong tầm mắt của anh, dẫu vậy, chưa bao giờ tìm được phương cách nào để hiện diện trong tim anh.

Cô yêu anh, thế giới của cô luôn chỉ có anh, Mặc Giao tin tưởng, một ngày nào đó, anh sẽ quay lại nhìn mình.

Lớp 8, lần đó quên đồ, đang quay lại lớp, Mặc Giao đột nhiên thấy dáng người quen thuộc trước mắt, vốn định núp rồi hù anh chơi, lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Triệt Hàn và Tiêu Thanh:

- Hôm nay không đi cùng em gái nhỏ sao? Hai người được đồn là cặp đôi tình tứ nhất của trường đó, lúc nào cũng cuốn lấy nhau, làm người ta ghen tỵ chết đi được – Tiêu Thanh nhăn nhó.

- Không phải cậu cũng có người yêu tưởng tượng còn gì? – Triệt Hàn đáp – Còn tớ và Mặc Giao chỉ là anh em thôi, từ năm lên 10 đã vậy rồi, không có gì khác cả.

- Giờ thực phổ biến mốt nuôi bao em gái làm người yêu đấy – Tiêu Thanh trêu chọc. Anh và người trước mặt từng đối địch gay gắt, nhưng từ lúc trò chuyện với cô bé kì lạ kia, tâm lý căng thẳng cũng biến mất. Hiện tại, hai người là chiến hữu, mọi tranh đua ghen ghét trước kia đều chỉ là quá khứ.

- Mặc Giao tốt, nhưng từ trước tới nay, ngoại trừ em gái, chưa bao giờ tớ có ý khác cả - Triệt Hàn khẳng định.

- Thằng này, có biết tình cảm của Mặc Giao không đấy? – Tiêu Thanh hỏi, anh nghĩ một việc cả trường đều biết, chắc cũng không lọt khỏi mắt Triệt Hàn.

- … Ờ, nhưng vẫn là không thể – Triệt Hàn ngập ngừng rồi trả lời – Hôm nay nhiều chuyện vậy? Mới yêu nên muốn ngo ngoe khoe hiểu biết hả. Cần cố gắng nhiều. – Muốn dạy dỗ anh hả, Tiêu Thanh còn phải học dài dài.

- Nhưng làm thế không thấy tội lỗi với Mặc Giao hả, cái đồ… - Tiêu Thanh còn nói gì đó, nhưng Mặc Giao thấy tai ù đi, nghe cũng không rõ nữa.

Hai cậu bé bỏ đi, để lại một mình Mặc Giao chết lặng đứng sau bức tường…

Không rõ bao lâu sau, cô cắm đầu chạy thẳng về nhà. Khóc. Tự giam mình trong phòng. Triệt Hàn qua nhà cô trả cặp sách, thăm hỏi, cô đều không trả lời. Nước mắt rơi mãi cũng cạn, cô cảm thấy tình cảm của mình cũng cạn dần.

Mặc Giao cô hận Triệt Hàn!!! Đồ khốn vô tâm kia đã rõ tình cảm của cô, có thể dùng dằng ở giữa, muốn cô chỉ làm em gái sao? Muốn chơi đùa với Mặc Giao cô? Xem anh còn có hứng không, đối mặt với sự trả thù của cô.

Từ đó, cuộc sống của Mặc Giao có một ý nghĩa mới, bằng mọi cách, tước đoạt những thứ thuộc về Triệt Hàn.

Thực ra, Triệt Hàn có một bí mật, chính anh cũng không biết. Mặc Giao cũng chỉ vô tình biết được. Cô từng nghe lỏm bố mẹ nói về việc Triệt Hàn chỉ là con nuôi. Lúc đó, khi nghe xong, Mặc Giao chỉ thấy thương anh, còn hiện tại, cô biết, mình nắm trong tay một quân cờ cực kì quan trọng để phá hủy Triệt Hàn.

Mặc Giao trở lại trường sau đó, vẫn hòa đồng, nhưng khoác lên chiếc mặt nạ mới để che giấu việc mình đã thay đổi. Cô thân thiết với Triệt Hàn hơn bao giờ hết, tìm mọi sơ hở để trả thù anh. Hay ít ra, cô nghĩ như vậy. Cô vẫn chưa nghe câu nói càng yêu bao nhiêu, càng hận bấy nhiêu.

Gần như vậy cũng không phát hiện ra điểm gì hết. Ngày càng mất kiên nhẫn, Mặc Giao liều mạng kiềm chế bản thân không bùng phát. Một buổi chiều, chán nản, cô nói anh về trước, lấy cớ bản thân cần ở lại chuẩn bị chút công việc của lớp. Giữa lúc cô đang nản chí, Mặc Giao lại thấy số phận mỉm cười với bản thân. Vì chiều hôm đó cô thấy một người đàn bà rách rưới, lén nhìn Triệt Hàn từ ngoài cổng trường. Mọi ngày, về cùng anh, cô cũng ít khi để ý tới xung quanh. Chỉ hôm nay, khi theo sau Triệt Hàn, cô mới có cơ hội thấy người phụ nữ này. Bà ta nhìn Triệt Hàn một cách chăm chú, đôi mắt trầm nâu sâu thẳm hướng về anh, làm cô có cảm giác, tình cảm của bà ta không hề bình thường.

Mặc Giao không phải là một cô gái mù mờ, thậm chí so với những cô gái cùng trang lứa, còn sắc sảo hơn bội phần. Cô có linh cảm người đàn bà này sẽ giúp được cô.

Sau đó, mượn việc phải tham gia hoạt động ngoại khóa của trường, cô thầm quan sát Triệt Hàn và người phụ nữ đó lúc tan trường. Bà ta luôn cố định, hai ngày một tới nhìn Triệt Hàn lúc tan học. Mặc Giao mỉm cười, cuối cùng cô đã nắm được điểm yếu chí mạng có thể thay đổi cả cuộc đời Triệt Hàn.

Không khó để thuê người tới khống chế người đàn bà đó. Trò chuyện cùng uy hiếp một lúc, cuối cùng bà ta cũng nhận mình là mẹ đẻ của Triệt Hàn. Cười lạnh, cuối cùng, Mặc Giao cũng có thể trả thù Triệt Hàn được rồi. Lừa ả đàn bà này cũng thật dễ dàng. Mụ ta biết cô rất thân thiết với Triệt Hàn, luôn đi cùng anh. Cô nói anh đã biết chuyện mình không phải con đẻ, còn gây mâu thuẫn giữa anh và gia đình. Nếu còn tiếp tục có thể bị đuổi khỏi nhà, sống cảnh lang thang như bà. Dù sao, để Triệt Hàn hận một người chưa bao giờ hiện diện trong cuộc sống của anh vẫn tốt hơn.

Không ngoài dự liệu của cô, người phụ nữ đó run run đồng ý với thỏa thuận. Bà ta đã làm đúng như những gì cô dặn, có điều, bà ta vì chịu đả kích quá lớn mà nghĩ quẩn, gieo mình tự tử từ nóc nhà khách sạn.

Ngày đó, đọc tin tức trên báo, Mặc Giao có cảm giác đau nhói, rồi đột nhiên thấy trống trải trong lòng vô hạn. Cô hại chết mẹ của Triệt Hàn. Nhưng sao cô không cảm thấy vui mừng, không thấy thỏa mãn.

Đúng như dự định của Mặc Giao, Triệt Hàn thực sự đi trệch hướng.

Mà cô, không ai khác, lại đóng vai người cứu rỗi Triệt Hàn, luôn đi theo anh. Dù gia đình anh có quay lưng lại, luôn có một người bên cạnh Triệt Hàn, đó là cô, Mặc Giao.

Lại 3 năm nữa trôi qua, quan hệ giữa hai người vẫn không thay đổi. Anh vẫn coi cô như em gái, cô vẫn luôn tìm cơ hội để trả thù, khiến cuộc sống của anh thêm khốn khổ. Làm cho người mình hận sống không bằng chết, đó mới là phương thức tàn độc nhất. Vì vậy, Mặc Giao kiên trì ở bên người đàn ông này. Mà Triệt Hàn, ánh mắt anh nhìn cô khi cô 9 tuổi và hiện tại, vẫn chưa bao giờ đổi khác.

Cho đến một ngày, cô bị băng nhóm đối địch bắt cóc. Thấy Triệt Hàn bất chấp hết tất cả, Mặc Giao cũng cảm động. Không bị thương nặng, cô tỉnh lại vài ngày sau đó. Hận thù cùng cố chấp làm chính cô cũng không nhận ra tình cảm của mình. Mặc Giao tranh thủ cơ hội này, dựng lên một kế hoạch khác. Cô sống, vờ là người thực vật, trong vòng 7 năm trời. Cô muốn anh phải dằn vặt, cô muốn anh mất tất cả. Cô muốn anh chỉ còn là một kẻ cô độc trên cuộc đời này. Cô muốn trái tim Triệt Hàn phải khắc sâu hai chữ Mặc Giao trong đó.

Lần này, Mặc Giao đã tính nhầm.

Thấy cô trên giường bệnh, trong vòng 7 năm, Triệt Hàn quyết tâm làm lại cuộc đời. Mọi chuyện trệch khỏi tính toán của cô. Cũng giống như việc anh luôn chăm sóc cô suốt 7 năm. Có lúc, Mặc Giao đã từng nghĩ, làm em gái thì sao, ở cùng anh như thế này cũng không tệ. Nhưng mỗi lần nhớ tới sự vô tình của anh, anh biết tình cảm của cô lại vờ như không thấy, Mặc Giao lại không kìm được uất hận.

7 năm, cô “tỉnh lại”, vào đúng sinh nhật của Triệt Hàn.

Cuộc sống của cô sau đó vẫn như trước đây. Vẫn theo sát Triệt Hàn, nhưng mỗi lúc một bối rối, ngày càng không hiểu mình hận hay yêu… Cô không muốn nghĩ tới khả năng sau. Cô căm ghét khả năng ấy.

Sinh nhật của cô, anh tới trễ, cô trở nên lạc lõng giữa bao người quen mà lạ. Bạn học cấp hai thì đã quá lâu không gặp, cấp 3 cô lại bỏ nhà không học theo Triệt Hàn, không có ai thân quen. Những tiểu thư “cùng giới”, toàn những kẻ hưởng thụ không đầu óc, nói chuyện thực sự đau đầu. Mệt mỏi với những lời chúc tụng sáo rỗng, cô quyết định đi hít thở không khí, thay đổi khung cảnh một chút. Rốt cuộc lại nghe được cuộc đối thoại của vài vị tiểu thư:

- Aizz không dưng lại phải đi dự tiệc của con nhỏ này, mọi người có biết nhỏ là ai không? – Tiểu thư A nói.

- Không biết sao còn tới? – Một tiểu thư khác chen vào.

- Vậy cô thì biết sao? – Tiểu thư A lườm, vị tiểu thư kia liền im lặng.

- Tôi biết nè, nghe bố tôi nói thì con nhỏ này rất được Triệt Hàn, con của chủ tập đoàn Triệt Thị coi trọng – Tiểu thư B nói, so với những cô nàng đầu rỗng ở đây, cô vẫn có chút tìm hiểu trước khi tới – Hình như tiệc này là để mở rộng mối quan hệ cho nhỏ đó.

- Oa, tiếc thật đấy, thì ra Triệt Hàn tốt như vậy mà cũng là hoa có chủ, thật buồn a – Một cô nương khác cảm thán.

- Thực ra, tôi thấy cũng không phải đâu, nghe nói, hai người từ lâu ở chung một chỗ mà chưa bao giờ công bố quan hệ cả. Hình như Triệt Hàn luôn coi nhỏ đó là em gái, cơ bản nhỏ đó mặt dày nên bám riết mãi không rời – Tiểu thư D cũng xía vào – Aizzz, nghe nói cũng là lý do tổ chức bữa tiệc đó. Mở rộng quan hệ gì chứ, có mà đuổi khéo thì có.

Bên tai Mặc Giao liền vang lên những tiếng cười chóe tai. Mặc Giao muốn tiến ra, hả hê đập cho bầy tiểu thư đó một trận, chửi mắng cho đã. Nhưng kẻ làm cô tới nỗi khốn cùng này không phải họ, mà là kẻ luôn lập lờ mối quan hệ giữa hai người kia. Cầm theo con dao gọt hoa quả lúc đi qua bữa tiệc dấu vào ống tay áo, Mặc Giao đi tìm Triệt Hàn.

Cuộc đối thoại giữa cô và Triệt Hàn xảy ra. Cô lại gần Triệt Hàn, bị anh đẩy ra, cô chạm phải ánh mắt của anh. Lòng Mặc Giao vỡ vụn. Về tới phòng mình, cô thấy mình vẫn cầm con dao đó, nhưng lúc gặp anh, chưa một lần có ý định làm tổn thương anh. Nhìn con dao trong tay hồi lâu, cô mới hiểu, thì ra, hận thù trong cô, truy tận gốc, cùng chỉ là tình yêu mà thôi.

Nhưng người con trai kia… không yêu cô.

Vậy cô đã phí cả cuộc đời mình làm gì chứ? Làm một chuyện thật vô nghĩa sao? Không thể, dù có chết, cô vẫn muốn anh phải nhớ cô cả cuộc đời này. Phải, dù có chết…

Ngày hôm đó, khi người ta tìm thấy cô, trên môi cô là một nụ cười. Phải, bằng sinh mạng em, ít nhất, em có thể để lại một vệt hằn trong trái tim anh…

(Nhi Nhi: thực ra trong tình yêu ai cũng có một chút cố chấp. Mặc Giao tuy làm nhiều chuyện đáng giận thật, nhưng cuối cùng, cũng chỉ là cô gái mù quáng vì tình mà thôi, aizzzz)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.