Sau khi Thang Ninh về nhà, cảm thương “đồng loại” rất nhiều, nói, đời này Chu Phóng thôi xong, bất kể là nửa đời sau hay nửa người sau đều bị một thằng đàn ông quản đến chết.
Tô Nguyên nhìn Thang Ninh còn nguyên quần áo nằm trên giường. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn khiến các đường nét trên khuôn mặt cậu bóng lên mượt mà. Ngồi bên cạnh, anh đưa tay sờ sờ gương mặt cậu, vì có dính hơi cồn mà nóng lên. Thang Ninh nghiêng nghiêng đầu, áp sát hơn vào lòng bàn tay anh, hỏi: “Sao thế?”
“Mặt rất nóng.”
Thang Ninh tự sờ mặt mình, như giải thích: “Em có uống nhiều rượu đâu, ra gió nên mặt bị nóng lên thôi.”
Tô Nguyên mỉm cười, đi tới đưa cậu một chén nước bạc hà. Lá bạc hà là bạn đồng hành của mùa hè. Thời tiết này mà dùng nó thì có chút lạnh, bọn họ chỉ uống cho tiêu rượu. Thang Ninh cũng khát, cầm lấy uống, uống hơn phần nửa còn muốn uống tiếp, Tô Nguyên đã cướp cái chén đi. Thang Ninh bất mãn, vừa định đứng dậy mở mồm, liền bị Tô Nguyên đẩy một cái, cả người cậu ngã ngược lại giường. Nụ hôn có hương bạc hà thơm mát, lạnh cả người. Tô Nguyên lần tay theo đùi cậu, cách một lớp quần jeans, cả hai đều thấy khó chịu.
Thang Ninh ngắc ngứ nói: “Tô Nguyên, bị bọn Chu Phóng kích thích hả? Về lại hưng phấn.”
Tô Nguyên không nặng không nhẹ đánh cậu, một tay cởi khuy áo đồng, một tay giữ lấy hai tay cậu, môi dán môi nói: “Câu này hiểu là: trước giờ anh chưa thỏa mãn em, phải không?”
Thang Ninh vừa nghe cái giọng điệu bất thường này, lập tức xin tha. Trên giường không nên đắc tội Tô Nguyên, động chút lại làm cái tư thế khiến eo cậu mỏi đến độ không dậy nổi. Thỉnh thoảng thì được chứ thường xuyên cậu chịu không thấu.
“Lúc này em cũng biết khôn nhỉ.” Tô Nguyên lột luôn cái quần jeans của cậu.
Anh rất thích đôi chân của Thang Ninh, dài mà chắc, cảm giác khi vuốt ve và hôn phần đùi trong rất tuyệt. Thang Ninh mở rộng thân thể như loài mèo, mắt hơi nheo lại, ánh nhìn về phía Tô Nguyên có khi còn mang theo ướt át. Tô Nguyên thích nhìn gương mặt Thang Ninh khi yêu, tuy Thang Ninh ưa kiểu quay lưng, nhưng anh vẫn hay chọn tư thế mặt đối mặt. Mỗi một lần như thế, Thang Ninh cũng chỉ đành chịu, thỏa hiệp với anh, tiêu cực dùng lời kháng nghị: “Eo rất đau.” Vậy mà cả sinh lý lẫn tâm lý đều cho Tô Nguyên biết rằng, thỏa mãn đến nỗi nói không nên lời.
Thang Ninh thích giấu bao cao su dưới gối tới mức quái gở. Lý do là lấy rất tiện, còn nói, cảm giác luồn tay xuống gối lấy bao cao su rất ngộ. Dù sao thì dưới bầu không khí tình sắc thế này, động tác thoạt nhìn vô cùng bình thường cũng thành vừa hạ lưu vừa nhục dục.
—
Sáng cuối thu, không khí lạnh lọt qua ánh nắng bò lên da.
Khi Tô Nguyên rời giường, Thang Ninh vẫn còn nhắm mắt, phát hiện bên cạnh có động tĩnh, trở mình một cái. Tối hôm qua hơi quá, Tô Nguyên cũng để cậu ngủ thêm. Vừa mở cửa phòng ngủ, Thang Viên quả nhiên đã dậy từ sớm, một mình tựa trên sofa, thấy anh, ngước mặt: “Chú Tô Nguyên, cháu đói bụng.”
“Ba còn ngủ bên trong, chú xuống mua bữa sáng. Thang Thang muốn uống sữa đậu nành hay ăn bánh bông lan?” Tô Nguyên khom người.
“Sửa đậu nành ạ.”Thang Viên đứng lên sofa. Đêm qua, Thang Viên đã ngủ từ lúc ở nhà Dương Minh, cả khi Chu Phóng nhéo nhéo mũi mình, bé cũng không biết. Lúc tỉnh Thang Viên sẽ không cho Chu Phóng nhéo mũi.
Tô Nguyên đi lấy áo khoác, chuẩn bị ra khỏi nhà. Thang Viên trèo xuống sofa, kéo kéo góc áo anh: “Cháu cũng đi.” Tô Nguyên nhìn bên ngoài gió lớn, quàng cho bé cái khăn.
Thang Viên gần đây không thích người ta bế mình, thích tự đi. Thang Ninh gắp rau cho bé, còn học cách kháng cự mới, nói: “Con không phải là thỏ, vì sao phải ăn rau?” Thang Ninh nói: “Con là thỏ, ba lấy cỏ xanh bón cho con.” Sau đó Thang Viên lấy tay che miệng, rất sợ Thang Ninh sẽ thực sự cho mình ăn cỏ. Cô giáo ở nhà trẻ nói, Thang Viên rất thông minh, nhưng có chút hướng nội, không thích nói chuyện. Đề nghị phụ huynh dẫn bé ra ngoài chơi nhiều một chút, tiếp xúc thêm với nhiều bạn nhỏ khác, để bé học cách cởi mở. Thang Ninh còn đang lo lắng, dù sao môi trường trưởng thành của Thang Viên cũng tương đối đặc biệt. Tô Nguyên ngược lại không cho là thế, mỗi đứa trẻ là mỗi tính cách khác nhau, không nhất định phải nghịch ngợm mới gọi là hoạt bát đáng yêu, khiến người ta vui vẻ. Thang Viên có chút sợ người lạ, khi quen rồi mới làm nũng người ta.
Thang Ninh nghe theo ý kiến Tô Nguyên, hơn nữa, lại mắc bệnh của ba, nhìn thế nào cũng thấy con mình vừa xinh xắn vừa đáng yêu.
Thang Viên cũng thực khiến người ta thích. Lúc đứng chờ mua sữa đậu nành, mấy người bán hàng còn tranh thủ chơi với Thang Viên. Tô Nguyên một tay xách bữa sáng, một tay dắt Thang Viên đi về, trong lòng vẫn thấy quái lạ, một tên sáng nào cũng cuộn tròn như sâu đo vì sao lại có một đứa con dậy sớm được vậy.
Lên lầu, Tô Nguyên dạy Thang Viên đem tay lạnh cho vào trong ổ chăn của Thang Ninh, Thang Viên rất cao hứng chạy tới, sau đó lại ủ rũ chạy về báo cáo, nói, lạnh mà papa vẫn không tỉnh.
Tô Nguyên nhìn, tám rưỡi, còn thời gian, thôi cứ để Thang Ninh ngủ thêm. Thang Viên ngồi trên ghế, bám lấy mép bàn, sữa đậu nành trước mặt rất nóng, bé chờ nó nguội bớt sẽ uống, chuyển mắt nhìn động tác Tô Nguyên, thấy ống tay áo Tô Nguyên xắn lên mấy cái, bé cũng xắn ống tay áo mình lên, lại nhìn một chút, thấy Tô Nguyên xắn ống tay áo bên phải, lại kéo ống tay áo trái xuống, cố gắng xắn lại ống tay bên phải. Sau đó, bắt chước dáng ngồi của Tô Nguyên, còn cúi đầu nhìn từ dưới bàn xem chân Tô Nguyên để thế nào, thấy rõ rồi, cũng vắt chân trái lên đùi phải.
Sau Tô Nguyên phát hiện, cố ý không nói ra, cầm cái tách phía trước, thổi một chút, uống một ngụm. Thang Viên cũng vội vàng cầm lấy cốc, thổi một cái, bối rối nhìn sữa đậu nành còn nóng hôi hổi, không dám uống.
Tô Nguyên vui vẻ đưa tay nhéo nhẹ cái mũi Thang Viên. Thang Viên bị bắt tại trận, có chút mắc cỡ.
Sau khi đưa bé yêu đến nhà trẻ, trở lại xem, Thang Ninh vẫn chưa dậy. Tô Nguyên tưởng cậu sinh bệnh, sờ sờ trán, Thang Ninh bị đánh thức, bực dọc phát một cái vào tay anh.
Rửa mặt, mặc quần áo, ăn sáng.
“Làm người rõ là phiền mà.”Thang Ninh vươn vai biếng nhác.
Ngồi vào xe Tô Nguyên ra trạm điện ngầm, Thang Ninh phất phất tay với anh như đuổi ruồi. Tô Nguyên nhìn theo cái dáng nửa tỉnh nửa ngủ đang đi vào đường hầm xe điện kia, nghĩ là cậu sẽ không ngã đâu. Đoán là ở trong tàu, cậu hoặc ngồi hoặc tựa, khẳng định còn mơ màng thêm một tí.
Gần tiệm của Thang Ninh có một bar khép kín, được người khác bán lại, rồi thuê thêm mấy gian bên cạnh, nghe nói được sửa thành một G-bar (Gay bar). Thang Ninh vẫn nói, có thời gian sẽ qua nhìn một cái, tối thứ sáu mỗi tuần có biểu diễn, nhưng muốn tìm con mồi thì phải đi vào tối thứ năm. Tối thứ năm khách hàng tương đối chất lượng. Tối thứ sáu phần lớn là bộ phận sinh viên tuổi trẻ cuồng nhiệt.
Tô Nguyên nói, hôm nào nhờ Đàm Duy Duy trông Thang Viên hộ, chúng ta đi chơi. Hai mắt Thang Ninh sáng rực. Đàm Duy Duy gần đây hình như đang yêu, nữ tính gấp đôi trước kia.
Tô Nguyên hãy giỡn: “Còn đàn ông dũng cảm yêu Đàm Duy Duy sao.”
Khóe miệng Thang Ninh nhếch một cái, nói: “Em còn ăn cơm với bọn họ rồi đấy. Ngoài dự đoán a.” Bạn chiến sĩ kia không chỉ có chất mà còn có “lượng” nữa, nói chung, hai người ở với nhau cực không xứng.
Đàm Duy Duy nói với Thang Ninh: “Cậu thì biết gì? Có biết cái gọi là ‘ôn hương nhuyễn ngọc bão mãn hoài’ không? Kiểu người như cậu được mấy lạng thịt, không cảm giác an toàn, dựa vào còn thấy khó chịu.”
“Anh ta ở cũng một chỗ với chị mới là không an toàn.” Thang Ninh lắc đầu, “Chị đừng có ngày nào cũng mặc như một yêu phi, cẩn thận hù anh ta chạy mất đấy. Còn nữa, ở chung một chỗ với chị lâu lâu, ôn hương cũng thành xương sườn. Chắc chắn nhiệt tình của anh ta với chị cũng phải hao đi đáng kể a.”
Đàm Duy Duy tức đến độ lông mày dựng ngược. Bạn trai cô khờ khạo cười, nói với Thang Ninh: “Duy Duy là cô gái tốt, Thang Ninh, cậu đừng trêu cô ấy nữa.”
Thang Ninh rất muốn tuân theo chủ nghĩa nhân đạo, nhắc nhở cái vị mắt toàn tròng trắng đáng thương này rằng: Cho anh biết nhé, khoảng cách giữa cô gái tốt Đàm Duy Duy với người bình thường tương đối là xa đó.
Nhưng mà, sau này nghe nói, bạn đồng nghiệp của người này biết rõ từng việc xấu của Đàm Duy Duy. Vậy mà còn dũng cảm đi theo đuổi Đàm Duy Duy, Thang Ninh cũng đành chịu thua. Đàm Duy Duy cười, nói với Thang Ninh: “Cậu không cần lo, loại phụ nữ như chị, dù có sai cũng không sai quá bất thường đâu. Chị chỉ tiếc đã không đối xử tốt với mình thôi a. Cậu xem, khẩu vị mỗi người mỗi khác, có người thích uống cà phê đen, có người thích thêm nhiều đường nhiều sữa, cơ bản là về phương diện này chị khá hơn đại chúng, chị uống cà phê, hai thìa sữa hai thìa đường.”
Đàm Duy Duy tựa vào người Thang Ninh cười, hai người bọn họ thân nhau đã lâu, tình cảm giống như ruột thịt. Đàm Duy Duy không chút tiếc nuối nói, Thang Ninh, giá cậu là anh chị.Vậy thì hồi bé chị có cậu bảo vệ, búp bê bị lấy mất, chị đỡ phải vừa đá vừa cắn vừa cướp về.
Thang Ninh nghe xong cứng họng: “Chị như thế còn cần em bảo vệ?”
Đàm Duy Duy còn muốn nói tiếp, đã bị Thang Ninh dùng tay ra hiệu, đi ra ngoài nghe điện thoại. Đàm Duy Duy nói: “Ai vậy? Vừa rồi chị còn định hỏi cậu gì nhỉ? À phải, cậu với Tô Nguyên giờ thế nào rồi?”
Thang Ninh đáp: “Một giây trước thì rất tốt, hiện tại thì không rồi.”
“Có ý gì?”
Thang Ninh nói: “Mẹ em điện, nói muốn sang chơi.”
Tô Nguyên về nhà thấy Thang Ninh buồn sầu. Thang Viên ngược lại, rất vui vẻ nói: “Ba nói, bà nội muốn sang chơi.”
Thang Ninh thở dài: “Anh không biết mẹ em đâu, sức khỏe bà không tốt, lại không thích xa nhà. Bây giờ nói muốn sang, chắc chắn là có chuyện rồi.”
“Chắc là sang thăm Thang Viên.”
“Chỉ có thể là thế.”Thang Ninh lắc đầu, “Tô Nguyên, em có nên dọn ra ngoài vài ngày không?”
“Dọn đi? Em ít nghĩ ra mấy cái ý tưởng dở tệ đi”, Tô Nguyên nói, “Mà chẳng phải mẹ em đã biết sao…”
“Biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy con trai ở cùng đàn ông lại là chuyện khác”, Thang Ninh nói, cậu thật sự lo lắng cụ nhà sẽ mang dao đến thịt Tô Nguyên.
Tô Nguyên nói: “Mẹ em mà thật sự cầm dao phay tới chém anh, anh cũng phải ngoan ngoãn chịu một nhát.”
“Em thật không biết trong đầu mẹ nghĩ gì.” Bà nhà biết rõ chuyện tình con trai, bà không muốn gặp Thang Ninh cũng bởi vì mắt không thấy tâm không phiền, cả cháu trai bà cũng tống cổ đi rồi. Đột nhiên nói muốn đến thăm, thực sự không biết là có tính toán gì. “Hơn nữa, em đã bảo sẽ về ăn Tết.”
Tô Nguyên nghĩ một chút: “Em ở cùng anh, mẹ em chỉ biết thế. Lần này bà muốn xem tận mắt, bất kể thế nào, thò đầu rụt đầu cũng ăn một đao, tránh né không phải là biện pháp. Đến lúc bà thực sự thấy chúng ta, lúc đó anh tránh cũng không muộn.”
Thang Ninh lại thở dài. Nghĩ ngày mai có cần thu dọn phòng ốc không, má Thang lúc trước gọi điện có nói, mẹ qua ở hai ba ngày. Nhưng không ở nhà con đâu. Con khỏi cần giả thần giả quỷ với mẹ, lòng mẹ biết hết.
Một câu này khiến Thang Ninh mất ngủ vài ngày.