Chúng Mình Đều Là Bé Ngoan

Chương 13




Vài ngày nay trời mưa. Tô Nguyên lái ô đi tới tiệm tiện lợi gần công ty mua thuốc lá. Chàng trai thu tiền thấy khách quen, cười chào hỏi: “Anh Tô, muộn vậy mới tan ca sao?”

“Trong công ty có chuyện, muộn một tí.” Tô Nguyên tiện thể mua chút rượu và đồ uống, “Quái quỷ, mưa lớn thế.”, anh càu nhàu.

Cậu chàng trả lại tiền thừa cho anh: “Trên tivi còn dự đoán mưa thêm vài ngày, nhiệt độ có thể thấp hơn hôm nay nữa kìa.”

Tô Nguyên mỉm cười, nhớ tới cú điện thoại mẹ Thang Ninh gọi hôm cuối tuần. Bà nói trời lạnh, dặn Thang Ninh đem quần áo dày ra phơi dự phòng. Nhãi con Thang Ninh kia rất chân thành, vừa gật đầu vừa đáp ứng, xoay người một cái lập tức quên sạch. Cậu là một kẻ trời có rét buốt cũng chỉ mặc mỏng tang, còn thích đứng run rẩy trước gió mà thể hiện. Năm nay có Thang Viên, hy vọng sẽ khá hơn.

.

Bảy giờ hơn, đóng cửa xe rồi Tô Nguyên lại nghĩ tới túi đồ chơi quăng ở ghế sau. Công ty bọn họ nhận làm quảng cáo cho một công ty đồ chơi, khách hàng cầm tới rất nhiều món, nhưng mà phần lớn đồ chơi đều là đồ dọa người, tỷ dụ là cái thứ đồ mô phỏng con chuột này, mở công tắc nó sẽ chạy nhảy loạn nhà, giẫm vào một phát, còn kêu chít chít, mà sờ thử một cái, mắt sẽ lòi ra.

Lúc anh về đến nhà, TV bật, hai cha con kia đang nằm trên sàn nhà. Tô Nguyên vừa móc áo vừa nói: “Lạnh lắm đó, ngồi dưới sàn làm gì?”

”Em đang dạy Thang Viên vẽ.” Thang Ninh giơ giơ tờ giấy.

“Vẽ?” Tô Nguyên đi tới, “Để anh xem.”

Thang Viên tức khắc đưa một bức tranh ra, Tô Nguyên nhìn qua, lại liếc Thang Ninh: “Em vẽ? Đây là cái gì a?”

Thang Ninh định đáp, Thang Viên đã cướp lời: “Ba nói ba vẽ con vịt.”

Tô Nguyên rất không nể tình mà phá ra cười, ngồi xổm xuống, vò đầu Thang Ninh: “Trông em thông minh thế này mà chẳng có tí tế bào nghệ thuật là sao. Em không thấy tội lỗi khi dạy Thang Viên hả?”

“Đấy là em đã gia công nghệ thuật rồi đấy. Hồi bé bọn em toàn vẽ thế.”

“Mỏ con vịt thế này.” Thang Viên bò lại tô màu, sau đó dẹt miệng lại, “Mỏ vịt dẹt.”

Thang Ninh nghe thế, lại sửa sửa cái mỏ trên giấy, thành một con vật bí ẩn có mỏ nửa chim nửa gà lại tựa tựa vịt. “Rồi, con vịt.”

Thang Viên liếc một cái, vẫn lắc đầu.

“Đây là vịt biến dị.” Thang Ninh lừa bịp.

“Biến dị là gì ạ?” Thang Viên hỏi.

“Biến dị nghĩa là: đây vốn là con vịt rất giống vịt, sau đó càng lúc càng lớn, lớn xong thì lại có điểm giống con gà.”

Tô Nguyên vỗ vỗ Thang Ninh, rút một tờ giấy ra, nhanh chóng vẽ một con vịt con. Thang Viên nằm sấp ở bên, tập trung nhìn xong, còn quay qua khoe với Thang Ninh. Tô Nguyên nói với Thang Ninh: “Gọi tiếng anh ngọt vào, anh truyền cho vài chiêu.”

“Đi chết đi.” Thang Ninh bật cười.

Sau trận ôn ào đó, tình cảm đôi bên tốt lên rất nhiều.

Thang Ninh lắc đầu thở dài: “Mình bị coi thường a. Song tiện hợp bích, thiên hạ vô địch(Hai đứa bỉ ổi kết hợp thì không ai thắng được =))). Hôm nào bọn mình đánh nhau đi, nhất định sông cạn đá mòn.”

“Ngứa đòn hả?”

Thang Viên lấy từng món từng món đồ chơi ra khỏi túi, con chuột kia thu hút bé nhất. Thang Ninh bật công tắc, con chuột chạy vòng quanh Thang Viên, Thang Viên giơ chân giẫm mãi không trúng, vất vả hồi lâu thì đạp được một phát, bị dọa đến đứng tim.

“Thang Viên, con mang đi dọa các cô ở nhà trẻ được đấy.” Thang Ninh thấy thú vị.

“Thang Ninh!” Tô Nguyên quát.

“Em chỉ nói thôi mà.” Thang Ninh giảo hoạt đổi chủ đề, “Gần đây anh bận hả? Ngày nào cũng về muộn.”

Tô Nguyên nhíu mày. Đại đương gia và áp trại phu nhân của công ty anh vì chuyện muốn và không muốn có con mà cãi nhau ầm ĩ. Hai người dưới cơn giận dữ, cả công ty cũng không thèm quản. “Có lẽ anh đây cổ hủ thật, nhưng tình hình kinh tế cho phép, có một đưa con thì có gì không tốt?”

“Ông già vẫn chỉ là ông già.” Thang Ninh nằm lên sàn nhà, nói.

Tô Nguyên lại gần: “Không biết đàn ông càng già càng quyến rũ sao?”

“Quá quyến rũ, em đây không thể cưỡng lại được.” Thang Ninh nâng mặt anh lên, thâm tình chân thành nói.

“Giọng làm sao vậy?” Tô Nguyên nghe giọng cậu hơi khàn.

“Cúm một tí.” Thang Ninh thấy Thang Viên đã chạy về phòng mình, liền lén hôn Tô Nguyên một cái, “Lây cho anh.”

“Trong nhà có thuốc cúm.” Tô Nguyên kéo cậu lại.

“Bày đặt, kệ đi, tự nhiên sẽ khỏi thôi. Đừng bị mấy thứ thuốc thang vô lương đó hãm hại.”

Hơn mười giờ mưa ngừng, nửa đêm lại mưa tiếp. Lúc Thang Ninh đi nằm, bị Tô Nguyên bắt uống hai viên thuốc, mê man ngủ, tới ba giờ thì tỉnh lại, họng vừa khô vừa đau, xuống giường uống nước. Quay về, vào trong chăn, vài phút sau lại ngủ. Chưa được bao lâu đã bị chuông điện thoại đánh thức. Bực dọc chùm kín đầu, đẩy đẩy Tô Nguyên bên cạnh.

“Tô Nguyên, điện thoại…”

Tô Nguyên chợt tỉnh, mắng một câu, là điện thoại của Thang Ninh, vừa tìm vừa hỏi: “Em vứt máy chưa đấy?”

“Không biết.” Thang Ninh mơ màng đáp.

Tô Nguyên bật đèn, tìm được điện thoại dưới đất, tiện thể nhìn giờ, hơn năm giờ. Đầu dây bên kia nói rất nhanh, nhưng đối phương nói gì thì Tô Nguyên vẫn rõ. Anh ngạc nhiên: “Được, bệnh viện trung tâm? Được, tôi tới ngay.”

Thang Ninh nghe thấy hai chữ “bệnh viện”, ráng mở mắt, thò đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Chu Phóng lái xe, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đang ở bệnh viện.” Tô Nguyên mặc quần áo, “Không biết làm gì mà điện thoại cho em. Anh đi xem, em ngủ tiếp đi.”

Thang Ninh lại càng hoảng, “Chuyện gì xảy ra?”

“Lại còn xảy ra chuyện gì chứ? Say rượu lái xe, thằng ngốc này phải nằm viện ít nhất vài ngày.”

Tô Nguyên vừa đi, Thang Ninh cũng tỉnh hẳn. Thời gian này Chu Phóng rất ít tìm bọn họ. Người này với cái gì cũng chỉ hào hứng được ba phút, còn tưởng tìm được trò gì mới.

.

Sau khi Tô Nguyên tới bệnh viện thì gọi về, nói Chu Phóng không sao, xe vừa mới chạy ra đường thì đụng vào dải phân cách, người cũng không bị gì. Khoảng sáu giờ sáng, Tô Nguyên sẽ đưa Chu Phóng về.

.

Chu Phóng vô cùng nhếch nhác, theo sau Tô Nguyên, thấy Thang Ninh thì cười cười: “Bên ngoài lạnh thật.”

Thang Ninh nhìn bộ dạng của anh ta, đoán Chu Phóng và Dương Minh xảy ra chuyện.

Tô Nguyên lạnh lùng nói: “Cậu đừng nói nhảm nữa, tắm rồi đi ngủ đi. Có việc gì hôm sau nói tiếp.”

“Tốt xấu gì tôi cũng là người thất tình, phiền cậu thông cảm một chút được không?” Chu Phóng ngồi xuống sofa, cười: “Họ Dương đó đích xác tài thật, chỉnh bản thiếu gia thành một dạng đức hạnh thế này. Sớm biết vậy, tôi đã không chọc vào hắn.”

“Lần trước anh cũng nói thế.” Thang Ninh xoa xoa trán, hình như nghiêm trọng rồi.

Chu Phóng ngả vào sofa, nghiêng mặt một chút, hồi lâu nói: “Lần này thật đấy.” Thấy hai người họ không tin, “Ai lừa các cậu, tôi thật sự là cậu bé chăn dê mà.”

Cậu bé chăn dê vì nói dối mà mất cả đàn dê của mình. Chu Phóng cứ cố ra vẻ tiêu sái, cho là mình đang say, đau vài ngày rồi sẽ ổn thôi. Chỉ là, lần này đau lâu hơn anh ta tưởng. Chu Phóng cho rằng cùng lắm mình đang cảm nặng, không ngờ đã thành bệnh nan y.

Anh chàng không dám về nhà, ở lại phòng ngủ cho khách nhà Tô Nguyên, trở mình cả đêm không ngủ được, cả người tiều tụy nhanh chóng, gầy rộc đi thấy rõ. Ngay cả chính anh cũng thấy sợ, buộc mình phải nghỉ ngơi, dùng thuốc để ngủ.

Tô Nguyên cũng không biết cậu bạn và Dương Minh đã xảy ra chuyện gì. Chỉ mơ hồ rằng Dương Minh biết Chu Phóng sẽ kết hôn nên nói lời chia tay.

Thang Ninh lo lắng: “Chu Phóng thế này không ổn. Sớm muộn sẽ xảy ra chuyện.”

“Còn lâu, bây giờ mới nửa sống nửa chết thôi.” Tô Nguyên cực kỳ ghét kiểu hành xác này, nếu không phải giao tình tương đối tốt với Chu Phóng, anh đã đá văng hắn đi rồi. Ngày trước vô tích sự, sống chẳng mục đích gì chẳng sao, dù gì Chu Phóng cũng là “nhị thế tổ”, hồ đồ cũng là bản năng đi. Nhưng giờ ngay cả bộ dáng của “nhị thế tổ” cũng không có, thật chẳng thế nói nổi.

(Nhị thế tổ: Người khai sinh ra dòng họ là ông tổ. Ông tổ sinh ra con trai là nhị thế tổ. Cách gọi trong trường hợp này có thể hiểu theo 2 cách: 1. Bố của Chu Phóng rất tài giỏi, anh là con trai nên việc hưởng không là đương nhiên =)) 2. Cách gọi mỉa mai, Chu Phóng được cả nhà cưng chiều như ông tổ. Tóm lại, có thể hiểu đơn giản Nhị Thế Tổ là Ông giời con)

Chu Phóng đích thị đã thay đổi, anh ta không biết mình đã dành hết tình cảm cho Dương Minh.

Khi Dương Minh ở bên Chu Phóng, chuyện gì cũng mặc Chu Phóng quậy, nhưng khi Dương Minh quyết định cắt đứt đoạn mối tình này, đừng nói là một câu, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn trao.

Đám Thang Ninh cũng không ngờ, lần này Chu Phóng thực sự bị vây rồi.

.

Mua một đống đồ từ siêu thị về, khi Tô Nguyên mua rượu, Thang Ninh lại bỏ ra: “Còn mua nữa? Rượu trong nhà bị Chu Phóng uống hết đấy.”

Vệ Nam đi phía sau: “Để nó uống, uống không chết đâu.” Vừa nói vừa để rượu vào, “Thật mất thể diện thay. Chu Phóng đúng là cháu cụ rùa, ngày trước cứ giả bộ phóng khoáng với ai. Không phải chỉ mỗi Dương Minh thôi sao? Đến mức đó hả?”

Ý của Vệ Nam là, tinh thần sa sút vài ngày là lẽ thường, suốt ngày chán nản mới là đáng đánh. Mất mặt cũng không cần phải cứ ôm trong lòng mãi.

.

Ba người lại bất ngờ gặp Dương Minh ngoài cổng tiểu khu. Dương Minh rõ ràng đang chờ Tô Nguyên và Thang Ninh, thấy xe bọn họ, vẫy vẫy tay. Vệ Nam không ưa Dương Minh lắm, không xuống xe.

“Chu Phóng ở trên, cậu có muốn lên không?” Tô Nguyên hỏi.

“Cậu ấy thế nào rồi?” Dương Minh hỏi lại.

“Dương Minh, cậu và Chu Phóng không phải ngày một ngày hai, cậu ta thế nào, cậu hẳn là rõ hơn ai hết.”

Dương Minh gật đầu: “Biết rồi, không cần nói với cậu ta là tôi tới.”

Tô Nguyên mơ hồ thấy như đang đi vào Bát Quái trận của Dương Minh. Anh ta tới vội vàng, đi vội vàng, nói một hai câu rồi lập tức lái xe đi, còn khá khẩm hơn Chu Phóng muốn chết không muốn sống kia, thật tiêu sái phong độ. Thang Ninh có phần bất mãn, “Ý gì hả? Muốn chia tay thật thì đừng xuất hiện. Lâu dần làm gì có chuyện người này chia tay người kia sống không xong chứ.”

Sau đó Vệ Nam đi ra, mọi người tụ tập uống cùng nhau. Đến khi Tô Nguyên và Thang Ninh đều tỏ ý không tiếp nữa, Vệ Nam với Chu Phóng liền chuyển địa bàn, ra phòng khách uống tiếp.

Tô Nguyên ra, đá nhẹ vào cửa, mắng: “Hai người các cậu bình thường một chút cho tôi, có để ai ngủ không? Giảm nhạc xuống.” Quái quỷ, sao anh có thể kết giao với đám hồ bằng cẩu hữu này chứ?

Thang Ninh nói: “Thật không tưởng nổi. Em cũng phát mệt thay bọn họ.”

Tô Nguyên nói: “Em chính là bạch nhãn lang, dù có tốt với em, quay qua quay lại em quên hết.”

“Em còn tưởng anh thích bộ dạng bạch nhãn lang này.” Thang Ninh ha ha cười, nói: “Một ngày nào đó em sẽ làm anh sống dở chết dở, họ Tô anh chắc chắn chạy còn nhanh hơn thỏ.”

“Dám làm anh sống dở chết dở, anh đem em phế đầu tiên.” Tô Nguyên nói.

Bọn họ là bọn họ, bộ dạng kia không hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.