Chứng Kiến Thần Thám

Chương 49: Vụ án mưu sát Ninh Vũ Nhu




Sao Parker Martinez lại biết được thân phận thật của cô và Trì Trừng? Chúc An Sinh cảnh giác nhìn mấy người ở đây, trong lòng cô tràn ngập sự hoang mang.

" Đúng là không thể tin được. Vị thần thám nổi tiếng Trì Trừng lại ở trên du thuyền của tôi, khiến tôi vô cùng hãnh diện. Nếu không phải tôi là một người thích đọc lại danh sách khách lên thuyền, thì sợ là tôi sẽ nhận ra hai người muộn rồi. Trì Trừng tiên sinh, anh có thể nói cho tôi biết tại sao anh phải giấu diếm thân phận của mình không? Anh sớm nói cho tôi biết thì tôi nhất định sẽ làm một bàn tiệc thịnh soạn để tiếp đãi hai người. "

Trong lúc Parker Martinez đang nói, Chúc An Sinh phát hiện ra, ở phía sau hắn còn có người nhân viên vừa rồi bị hai người họ từ chối. Chúc An Sinh vẫn nhớ, khi người nhân viên này chuẩn bị rời đi, cậu ta đã liếc mắt nhìn cô và Trì Trừng một cái, hóa ra là cậu ta đã nhận ra Trì Trừng.

Suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân xong, Chúc An Sinh ai oán liếc mắt nhìn Trì Trừng một cái. Nếu Trì Trừng không dùng khuôn mặt mình làm ảnh chụp để in lên bìa sách, thì làm sao mà người nhân viên kia có thể nhận ra hai người bọn họ được?

" Lúc này chúng tôi đang mang theo nhiệm vụ bên người, không tiện để nói cho người khác biết quá nhiều, hy vọng ngài Parker thứ lỗi. "

Trì Trừng dùng thái độ không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh, nghiêm túc giải thích cho Parker Martinez. Chúc An Sinh ở một bên chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Trì Trừng đang thừa nhận mình lên du thuyền Eros là để điều tra vụ án sao? Chúc An Sinh không thể tin được, cô nhìn Trì Trừng, chỉ cảm thấy khiếp sợ mà thôi.

" Thì ra là thế. "

Parker Martinez còn nở một nụ cười tươi với hai người, hàm răng trắng lộ ra có chút quỷ dị. Chúc An Sinh cảm giác như cô thấy được rất nhiều xương trắng.

" Thế tôi có thể hỏi thêm một câu không, nhiệm vụ của Trì Trừng tiên sinh là gì vậy? Có cái gì cần tôi hỗ trợ không? Nhất định tôi sẽ toàn lực phối hợp với anh. "

Parker Martinez nói xong thì càng cười tươi hơn. Trong nháy mắt, toàn bộ hành lang như bị nhấn chìm trong mặt biển đen rộng lạnh băng. Mà Parker Martinez chính là con cá mập trong biển đen đó, con cá mập đó đang nhe răng nanh ra.

" Không lẽ ngài Parker đây không biết chuyện này sao? Vào chín ngày trước, một người con gái tên là Ninh Vũ Nhu đã bước lên du thuyền này, từ đó trở đi thì mất tích. Hóa ra ngài không biết tí gì về chuyện này sao, đúng không? "

Lúc Trì Trừng nói ra hai chữ cuối, vẻ tươi cười trên mặt Parker Martinez đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt cứng ngắc, không có chút cảm xúc nào.

" Thế sao, còn có chuyện như thế nữa à. Thế mà tôi lại không được nghe tới chuyện này đấy. " Nói, Parker Martinez quay đầu nhìn mấy người đứng ở phía sau hắn: " Mọi người có biết chuyện này không? "

Chúc An Sinh thấy, mấy người đứng đằng sau hắn lắc đầu giống như một con rối gỗ. Mà khóe miệng Parker Martinez lại hơi giương lên, hắn mỉm cười. Sau đó, hắn một lần nữa nhìn về phía Trì Trừng và Chúc An Sinh.

" Xem ra, người của tôi cũng không biết chuyện này, chỉ có Trì Trừng tiên sinh và tiểu thư Chúc An Sinh biết thôi. "

Không cần phải suy nghĩ nhiều, Chúc An Sinh cũng nhìn thấy được sát ý mãnh liệt trong ánh mắt Parker Martinez. Giống như là chỉ cần chờ hắn ra lệnh, những người đang đứng phía sau lưng hắn sẽ lập tức xông lên phía trước. Họ giống như một bầy sói đang chờ thời cơ để xé tan tác Trì Trừng và Chúc An Sinh ra từng mảnh. Thấy thế, Chúc An Sinh nhanh chóng bước ra, đứng chắn ở trước mặt Trì Trừng.

Nhìn thấy bóng dáng của Chúc An Sinh, phản ứng đầu tiên của Trì Trừng là ngẩn người ra, sau đó thì mỉm cười. Tư thế này của cô rất giống một dây cung đang được kéo căng ra, sẵn sàng nghênh đón quân địch bất cứ lúc nào.

Hình như mỗi lần lâm vào tình thế nguy hiểm, giữa anh và Chúc An Sinh luôn xuất hiện những tình huống trái với bình thường. Mọi người thường nói, anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng sự thật là, nhìn Trì Trừng giống đối tượng cần được bảo vệ hơn.

" Khụ. " Trì Trừng ho nhẹ một tiếng, sau đó anh vươn tay ngăn cái người đang sẵn sàng ra trận ở đằng trước lại, Chúc An Sinh.

" Ngài Parker, anh không cảm thấy, ở một số thời điểm có một số việc không nên nói quá nhiều không? "

Nghe vậy, sát ý trong ánh mắt Parker Martinez dần tiêu tan đi, hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Trì Trừng. Nhưng mà, sự thật là, Chúc An Sinh cũng không biết, trong hồ lô của Trì Trừng rốt cuộc đã có loại thuốc gì*

*Ý ở đây là muốn nói tới kế hoạch của Trì Trừng.

Đang trong lúc hai bên giằng co nhau, thì chuông điện thoại của Parker Martinez vang lên. Chúc An Sinh có thể thấy rõ sắc mặt hắn sau khi nhận điện thoại càng lúc càng âm trầm. Không lâu sau, hắn kết thúc cuộc gọi.

" Anh đã báo cảnh sát? " Parker Martinez nhìn chằm chằm vào Trì Trừng, hung hăng chất vấn anh.

" Có khó khăn đương nhiên phải tìm đến cảnh sát. Ngài Parker, tôi nghĩ ngài nên đi thông báo cho các vị khách trên du thuyền một chút, cuộc hành trình này nên kết thúc ở đây rồi. " Trì Trừng vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn qua thì giống như anh đang đưa ra cho Parker Martinez một phương pháp giải quyết tốt.

" Ha ha ha! " Parker Martinez cười to, một tràng cười của hắn làm cho người ta sợ hãi, nhưng Chúc An Sinh cảm nhận được rõ ràng, hắn đang hận không thể đem Trì Trừng ra ăn tươi nuốt sống cho hả giận: " Cũng trách tôi, trách tôi bình thường đọc ít sách quá, nên không nhận ra vị thần thám trong truyền thuyết như Trì Trừng. Tôi cũng mong Trì Trừng tiên sinh nhanh chóng phá án, không nên bị vấp ngã ở biển rộng này, lại hủy hoại luôn thanh danh cả đời này của mình. "

" Cảm ơn ngài Parker đã quan tâm, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực. "

Chúc An Sinh trợn mắt há hốc mồm, đang trong tình thế nguy hiểm mà Trì Trừng chỉ nói vài ba câu đã hóa giải được nó. Mãi đến khi Parker Martinez mang theo đám người đó rời đi, Chúc An Sinh vẫn không thể tin được đây là sự thật.

" Trì Trừng, rốt cuộc anh đã làm cái gì? " Chúc An Sinh hỏi, từ giọng cô có thể nghe ra được sự ngạc nhiên quá đỗi.

" Không phải tôi bảo cô báo cảnh sát sao? Cô cũng nghe thấy những gì Parker Martinez nói rồi đấy, bởi vì cô đã báo cảnh sát nên bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. " Trì Trừng cố tình giả ngơ như không biết gì.

" Không thể có chuyện đó được, tuy rằng tôi đã báo cảnh sát, nhưng mới được bao lâu chứ. Cứ cho là cảnh sát Houston tận lực tận trách đi, nhưng hành động của bọn họ cũng không thể nhanh thế được, nhất định là có chuyện gì mà tôi không biết. " Chúc An Sinh nhạy bén chọc thủng được những lỗ hổng trong lời nói dối của Trì Trừng.

" Chúng ta trở về phòng nghỉ của cô rồi nói tiếp. Du thuyền Eros sẽ trở lại điểm xuất phát, những vị khách khác sẽ nhanh chóng trở về phòng, hành lang này không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện. "

Chúc An Sinh nhìn thoáng qua hành lang mình đang đứng, cô đồng ý với ý kiến của Trì Trừng, vì thế hai người cùng nhau đi vào phòng của Chúc An Sinh.

" Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không? " Vừa đi vào phòng, Chúc An Sinh đã không thể nén được cơn tò mò, cô hỏi.

Trì Trừng vừa quan sát căn phòng của Chúc An Sinh, vừa giải thích cho cô hiểu: " Thật ra trong lúc cô báo cảnh sát thì tôi đã gọi cho bố tôi, tôi nói với ông ấy là nếu lúc này bố mà không giúp con, thì bố sẽ mãi mãi mất đi đứa con trai này, bây giờ có thể thấy được, ông ấy vẫn còn rất để ý đứa con trai này. "

Dứt lời, Trì Trừng còn nhìn về phía Chúc An Sinh mà cười một cái, sau đó, anh tiếp tục quan sát đánh giá căn phòng này.

Lúc này Chúc An Sinh mới hiểu rõ tất cả. Thế nên cô mới nói, chỉ dựa vào việc cô báo cảnh sát thôi thì làm sao cảnh sát Houston có thể phản ứng nhanh thế được, chỉ có bố Trì Trừng đang làm trong sở cảnh sát ở Ohio mới có bản lĩnh khiến cho cảnh sát ở Houston hành động nhanh chóng như vậy thôi.

" Nhưng mà Trì Trừng này, anh tin tưởng cảnh sát Houston sao? "

Chúc An Sinh nhớ, lúc trước cô và Trì Trừng đều không tin tưởng vào cảnh sát lắm vì có thể họ sẽ e ngại trước thế lực khổng lồ của gia tộc Martin. Thế nên, hai người mới tự mình chạy tới du thuyền Eros để thu thập chứng cứ. Nhưng bây giờ Trì Trừng lại đem toàn bộ vụ án này giao vào trong tay cảnh sát, nhỡ đâu gia tộc Martin điều khiển thế lực của mình gây trở ngại cho vụ án này thì sao.

" Không tin, nhưng cũng không còn cách nào khác. Ai bảo chúng ta bị người khác phát hiện chứ? Vừa rồi, lúc tôi kiểm nghiệm vệt máu kia, đột nhiên tôi nghĩ tới ánh mắt trước khi rời đi của người nhân viên khi nãy. Ánh mắt của cậu ta khiến tôi cảm thấy bất an, cho nên để phòng ngừa trường hợp ngoài ý muốn, tôi đã để cô báo cảnh sát. Cũng may, chúng ta đã tìm được một chút chứng cứ rồi, vết máu dính trên miếng bông gòn ẩm kia cần được đem đi xét nghiệm DNA, rồi so sánh với mẫu DNA của Ninh Vũ Nhu. Sau đó, chúng ta có thể xác định được Ninh Vũ Nhu bị sát hại trên du thuyền Eros, vụ án của cô ấy không đơn giản chỉ là vụ án mất tích. "

" Hy vọng là như thế. " Chúc An Sinh chỉ có thể cầu nguyện trong yên lặng, cô hy vọng cô gái tên Ninh Vũ Nhu này nhanh chóng được siêu thoát.

***

12 giờ đêm, bởi vì cảnh sát Houston đã đưa lệnh du thuyền phải nhanh chóng quay trở lại điểm xuất phát, thề nên, du thuyền Eros một lần nữa quay trở lại bến tàu ở vịnh Nhân Ngư.

Gió biển lạnh lẽo không ngừng gào thét, từng đợt từng đợt sóng biển vỗ vào bờ cát, mà không khí lạnh như theo từng đợt sóng đánh vào bờ cát, từng chút một thấm vào trong xương cốt của con người.

Các du khách phải rời khỏi thuyền đều đang kêu than rất nhiều, may mà Trì Trừng đã biết được, vì sự cố xảy ra đột xuất nên những du khách đó sẽ được bồi thường, điều này làm giảm bớt sự áy náy của Trì Trừng với mọi người.

Anh và Chúc An Sinh là một trong những người đi xuống cuối cùng. Khi còn ở trên thuyền, từ đằng xa hai người đã nhìn thấy được xe cảnh sát đang đỗ ở chỗ bến tàu. Không hề có tiếng báo hiệu xe cảnh sát, nhưng chiếc đèn được lắp trên xe đã phát ra ánh sáng chập chờn trong đêm tối.

Sau khi Chúc An Sinh và Trì Trừng rời khỏi du thuyền, hai người liền ngồi lên xe cảnh sát. Ở trên xe cảnh sát, hai người gặp được phó cục trưởng của cục cảnh sát Houston.

" Chào hai vị. Tôi là phó cục trưởng của cục cảnh sát Houston, hai người có thể gọi tôi là Frank. Hy vọng mọi chuyện đều giống như ngài Trì đã nói, có chứng cứ quan trọng, chỉ có như thế mới không phụ lòng tôi nửa đêm lại tự mình chạy tới đây bảo vệ hai người an toàn. " Frank nở một nụ cười chất phác.

" Ngài quen bố tôi sao? " Trì Trừng thấy vị phó cục trưởng này có hơi quen mắt, nên anh tò mò.

" Bố cậu đã dạy tôi rất nhiều thứ, những thứ mà bố cậu dạy tôi đã đem lại cho tôi rất nhiều lợi ích, cho nên mọi việc hai người đều có thể tin tưởng tôi. "

" Ngài có được sự tín nhiệm của bố tôi, đương nhiên tôi cũng sẽ tin tưởng ngài. "

" Vậy được, từ trước tôi cũng được nghe qua rất nhiều chuyện về cậu rồi. Bây giờ, tôi mới được tận mắt chứng kiến để mở mang tầm mắt, tôi nhớ lúc mà hai người gọi điện báo cảnh sát, hai người đã bảo là tìm được chứng cứ mới trong vụ Ninh Vũ Nhu mất tích, đúng không? "

" Frank, tôi nghĩ tôi cần sửa lại một lỗi sai nhỏ trong lời nói của anh. "

" Là có ý gì? "

" Bởi vì Ninh Vũ Nhu không mất tích, cô ấy bị sát hại. "

Trì Trừng vừa nói xong, bầu không khí trong xe lập tức rơi vào yên lặng, dường như đêm càng trở nên dài hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.