Trịnh Quốc Đống ngã nằm trên mặt đất thở hồng hộc, hốc mũi chảy máu, đôi mắt sưng đỏ, bộ dạng thoạt nhìn cực kỳ thảm hại.
Hai anh em tốt của cậu ta là Lý Dương và Trần Đào sau khi cũng lần lượt hô lên vài quyền trước mặt, tung ra vài cước lên người thì hơi rượu cũng bay đi hoàn toàn.
Cho dù gia cảnh nhà cậu ta bất phàm, nhưng việc học sinh đánh giáo viên rốt cuộc cũng có chút trái với đạo đức làm người, vi phạm vào giá trị quan chủ đạo trong xã hội. Giờ cậu ta nghĩ lại thôi đã run.
Nhưng, nỗi sợ hãi lại nhanh chóng bị sự xấu hổ xâm chiếm.
“Nhất định là lão này giở trò mưu ma chuốc quỷ.
Trịnh Quốc Đống nghĩ thầm trong lòng. Cậu ta cũng chẳng phải là tên ngốc, làm sao mà có thể không nhận ra trong này có điều kỳ lạ cơ chứ?
Cậu ta hiểu Lý Dương và Trần Đào. Hai thằng em này không thể nào lại vô duyên vô cớ đi đánh mình.
Hơn nữa, lúc này Lý Dương và Trần Đào cũng đang nằm vật xuống bên cạnh cậu ta.
Vết thương của hai đứa nó còn nghiêm trọng hơn cả mình. Dù sao, cậu ta có thể không kiêng nể gì mà tấn công hai người, nhưng lúc Lý Dương và Trần Đào ra tay với cậu ta thì lại rất kiêng dè.
Nhưng tại sao lại thế chứ?
Cũng không thấy ông ta ra tay, tại sao bọn họ chân đá tay đấm mà lại toàn đánh vào người chính mình chứ?
Phương Viêm ngồi chồm hổm trên mặt đất, hỏi:
- Trò không sao chứ?
- Ông ngon lắm.
Trịnh Quốc Đống nghiến răng nghiến lợi gầm lên. Trên miệng cũng bị đánh cho một quyền, nói chuyện đụng đến miệng vết thương, đau đến tê dại, hận ý đối với Phương Viêm càng sâu hơn.
- Đương nhiên rồi, sau này thầy nhất định sẽ lấy vợ rồi sinh cả bầy con đấy.
Phương Viêm nói:
- Thầy ngon lành thế này cơ mà.
- Ông dám chơi tôi. Tôi nhất định sẽ để ngươi sống không bằng chết. ông cứ chờ đấy, ông sẽ phải cút khỏi Chu Tước ngay thôi. Ông cứ đợi đấy. Muốn dạy học ở Chu Tước cũng không có cửa đâu.
- Vẫn còn sức nói chuyện nhỉ. Xem ra trò chẳng hề hấn gì cả.
Phương Viêm nói.
Hắn đứng dậy trừng mắt nhìn Trịnh Quốc Đống từ trên cao, trầm giọng quát:
- Say rượu đánh nhau, làm trong phòng học, ẩu đả thầy giáo và bạn học, các trò có còn là học sinh nữa hay không? Có còn ra dáng một học sinh không? Các trò là lưu manh, là tội phạm. Tôi sẽ đề nghị với nhà trường tiến hành xử phạt với những thành phần vô pháp vô thiên như các trò.
Trịnh Quốc Đống suýt chút nữa trực tiếp tức đến ngất đi. Cậu ta bò dậy từ trên mặt đất với vẻ khó khăn, đôi mắt ác độc nhìn Phương Viêm, khàn giọng hét lên:
- Phương Viêm – tên họ Phương kia, ông sẽ gặp phải báo ứng sớm thôi. Sẽ gặp phải báo ứng sớm thôi.
Lý Dương và Trần Đào cũng bò dậy, ba người nhìn về phía Phương Viêm, ánh mắt tràn đầy vẻ trào phúng và đồng cảm, rồi dìu nhau đi ra khỏi phòng học.
Chuyện đánh nhau trước đây đều bị xí xóa, ba đứa lại thân như tay với chân.
Phương Viêm đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, quay người lại nói với đám học sinh phía sau:
- Những học sinh này thật quá đáng.
- Thầy…
- Là thầy giáo của các em, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ lấy mình làm gương, dùng hành động thực tế để các em noi theo. Chúng ta phải kiên quyết đấu tranh đối với những học sinh lưu manh của thế lực tà ác.
Phương Viêm với dáng vẻ anh dũng hy sinh vì việc nghĩa, ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
- Ba cậu ấy là chủ tịch của trường.
Hoàng Hạo Nhiên lấy tay che trán, nhỏ giọng nói.
Vẻ mặt của Phương Viêm trở nên cứng đờ, miệng ngập ngừng, nói với vẻ chua sót:
- Bây giờ mà thầy đuổi theo xin lỗi thì cũng không còn kịp nữa rồi nhỉ?
- ……
Không có câu trả lời chính là đáp án tốt nhất.
Xem ra, thật sự là không còn kịp nữa rồi.
- -------
- -------
Nhìn bình hoa nơi góc tường, Lục Triều Ca có chút phiền muộn trong lòng.
Cái tên này đến đây làm giáo viên thật ư?
Tại sao mới lên lớp buổi đầu tiên, một vị chủ tịch rất có sức ảnh hưởng của trường đã gọi điện thoại đến văn phòng của cô yêu cầu sa thải và truy cứu trách nhiệm hình sự với hắn ta chứ?
Thầy giáo đánh học sinh, lời tố cáo thế này đúng là cực kỳ nghiêm trọng.
Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì cũng sẽ ảnh hưởng vô cùng đến danh dự của trường học.
Đã thời đại nào rồi, sao lại có thể dùng cách xử phạt thể xác với học sinh cơ chứ?
- Thanh niên bây giờ manh động quá.
Lục Triều Ca khẽ lắc đầu.
Cốc cốc……
Có người gõ cửa văn phòng.
Lục Triều Ca rời khỏi góc tường, đi đến trước bàn làm việc, ngồi xuống rồi mới lên tiếng:
- Vào đi.
Phương Viêm đẩy cửa bước vào, vẻ mặt tươi cười nhìn Lục Triều Ca, nói:
- Hiệu trưởng Lục, cô tìm tôi à?
- Ngồi đi.
Lục Triều Ca chỉ tay về phía cái ghế trước mặt, chuẩn bị bàn công việc với hắn. Phê bình mấy câu sau đó cho đi, cũng coi như là có cái để ăn nói với hiệu trưởng bên kia.
- Cảm ơn hiệu trưởng Lục.
Phương Viêm đi đến trước bàn của Lục Triều Ca, kéo ghế ra ngồi xuống.
- Không ngờ có thể gặp lại hiệu trưởng Lục nhanh đến thế, đúng là duyên phận mà.
- …
Lục Triều Ca cảm thấy một cơn tức nghẹn lại trong lồng ngực, ra không ra được mà nuốt cũng không trôi đến mức cô thấy vô cùng khó chịu.
Tại sao trông thấy tên khốn này thì cô lại muốn nện chết hắn chứ?
- Đây không phải là duyên phận, mà là tôi có việc muốn tìm thầy.
Một câu của Lục Triều Ca chặt đứt vọng tưởng của hắn.
- Không, đây chính là duyên phận.
Phương Viêm nói.
- Hiệu trưởng Lục, cô nghĩ mà xem, trường chúng ta có hơn hai trăm giáo viên, cộng thêm cả nhân viên công tác trong văn phòng thì số lượng cũng khá nhiều. Tại sao hiệu trưởng Lục lại chỉ tìm tôi có việc mà không phải là tìm bọn họ? Đây chẳng phải là duyên phận thì là gì?
Lục Triều Ca cưỡng chế đè nén nỗi xúc động lập tức đuổi hắn ra ngoài trong lòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Có người tố cáo với tôi là thầy có xung đột xô xát với học sinh, có chuyện này hay không?
Phương Viêm khẽ thở dài, nói:
- Hiệu trưởng Lục, không giấu gì cô, trước khi bước vào cương vị này, tôi đã nghĩ đến việc sẽ gặp phải chuyện như này. Tôi đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi.
- Các em học sinh vẫn còn trẻ. Cảm xúc của những người trẻ thường dễ mất kiểm soát, dễ làm một vài chuyện xúc động. Đây là điều khó tránh khỏi. Có vị triết nhân đã từng nói, người trẻ phạm sai lầm thì đến cả thượng đế cũng sẽ tha thứ. Tuy tôi không có tấm lòng như thượng đế, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ rằng cần phải có lòng bao dung đối với học sinh của tôi.
- Thầy Phương…
- Các trò ấy đối xử với tôi thế nào tôi đều có thể chấp nhận được. Ai bảo tôi làm thầy của chúng cơ chứ? Tôi chuẩn bị quay lại nói chuyện nghiêm túc với các trò ấy, để các trò nhận thức được sai lầm của bản thân…
- Thầy Phương Viêm…
- Hiệu trưởng Lục, cô cũng không cần cố ý gọi tôi đến văn phòng để an ủi tôi đâu. Tôi là một người đàn ông, chút chuyện này tôi vẫn có thể chịu được. Tuy chúng muốn đánh tôi, nhưng tôi cũng đã làm được rồi, đánh không lại thì phải chửi cho đã miệng…
- Phương Viêm…
Lục Triều Ca muốn nhảy dựng lên mắng người rồi. Tên khốn này lại chơi trò tự khen bản thân sao?
- Hiệu trưởng Lục, chuyện gì qua rồi thì để nó qua đi. Có điều trong chuyện này, chúng ta cũng phải rút ra bài học kinh nghiệm. Phải đề cao phê bình và giáo dục đối với những học sinh phạm lỗi, không được khai trừ học bạ của chúng khi chưa làm gì cả. Các trò ấy bây giờ chỉ là dạng lưu manh vớ vẩn, nếu như chúng ta đuổi chúng ra ngoài xã hội thì lại trở thành côn đồ lớn. Trong trường học các trò ấy chỉ có thể gây tai họa cho một mình tôi thôi, nhưng ra ngoài xã hội rồi thì sẽ làm hại đến nhiều người khác nữa.
- Phương Viêm, thầy im miệng lại cho tôi.
Lục Triều Ca đập tay lên bàn một cái.
- ……
Phương Viêm ngu người nhìn Lục Triều Ca. Có lời gì thì từ từ nói, sao mà cứ phải nổi nóng thế chứ?
- Hừ…
Lục Triều Ca thở hắt ra một hơi bực bội, cuối cùng cũng tìm ra được cơ hội nói chuyện.
- Phương Viêm, có người tố cáo thầy đánh học sinh, có chuyện này không?
Ánh mắt Lục Triều Ca sắc bén nhìn Phương Viêm, hỏi với ngữ khí không mấy thiện cảm.