Chung Cư Yêu Quái

Chương 1-3: Chuyện gì đang xảy ra ở cái chung cư này vậy?!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một buổi trưa giữa mùa hạ.

Dưới cái nắng thiêu đốt ở thành phố S, Cố Bạch vác theo giá vẽ của cậu, kéo cái vali hành lý nhỏ, cầm điện thoại di động, đứng ở dưới gốc cây ven đường, dựa theo hướng dẫn của điện thoại để điều chỉnh hướng đi của mình.

Trong lòng bàn tay ướt mồ hôi của cậu siết chặt một tờ giấy, tuy chữ viết trên giấy có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhận ra rõ ràng bên trên viết một cái địa chỉ nhà.

Nhà 666 khu Cửu Châu Sơn Hải, đường số 1, thành phố S, Tây Tạng(*).

(*) Nguyên gốc của nó là ngũ Tây Tạng, rồi tui không biết nó là cái khu gì luôn… Tây Tạng chia thành 5 khu sau khi sát nhập Trung Quốc: Vân Nam, Thanh Hải, Tứ Xuyên, Cam Túc và khu tự trị.

Cái địa chỉ này là do Cố Lãng – cha cậu gửi chuyển phát nhanh đưa đến.

Bên trong bưu kiện chỉ có một tấm thẻ và hai cái chìa khoá, bị đè bên dưới chìa khoá là một mảnh giấy nhiều nếp nhăn, viết một dòng địa chỉ.

Từ nhỏ, Cố Bạch đã không có mẹ, cha cậu cũng rất lâu chưa nhìn thấy, tiền sinh hoạt và học phí lúc học đại học là dựa vào học bổng và tiền tự mình kiếm được.

Hiện tại cậu đã sắp tốt nghiệp, trong túi không còn một cắc, công việc cũng chưa tìm được. Và trong lúc đang quẫn bách ấy, người cha vẫn luôn không liên lạc được của cậu bỗng nhiên như xác chết vùng dậy, ném tới một bưu kiện, Cố Bạch nào có đạo lý không nhận chứ.

Cố Bạch đã ngốc ở thành phố S bốn năm, lại chưa từng đặt chân tới khu năm Tây Tạng nổi danh là khu vực vàng này.

Cậu đứng trước cửa khu chung cư Cửu Châu Sơn Hải, nhìn cửa lớn trang trí xa hoa, sửng sốt một hồi lâu.

Từ trong phòng bảo an có người thò đầu ra, đẩy đẩy mũ, tinh thần tràn trề, lớn lên còn thật đẹp trai.

“Cậu đến tìm ai?” Hắn hỏi.

Cố Bạch hồi phục tinh thần, có chút hồi hộp nên nắm chặt hành lý trong tay, hơi mím môi, trầm mặc hồi lâu, cậu mới nhỏ giọng nói: “Không phải, tôi chuyển đến đây sống.”

Hắn cười híp mắt nhìn thanh niên hướng nội, toàn thân lộ ra cảm giác “Đừng nói chuyện với tôi”, lật qua lật lại sổ ghi chép: “Người mới nhà 666… Cố Bạch đúng không?”

Cố Bạch ngẩn người, vội vã gật đầu.

Bảo vệ đánh giá Cố Bạch một lần, hỏi cậu: “Thẻ ra vào đâu?”

Cố Bạch hậu tri hậu giác sờ sờ trên người, lấy ra cái thẻ mà cha cậu gửi đến.

Bảo vệ nhìn thẻ một chút, sau đó đứng dậy, chỉ chỉ chỗ quẹt thẻ: “Vào đi, tôi dẫn đường cho cậu.”

“…” Cố Bạch nhìn bảo vệ mặc một thân trang phục thẳng tắp kia, cảm thấy lúng túng không chịu được.

Tính cách của cậu hướng nội, không hiểu cách giao lưu và ở chung với người xa lạ, quan hệ ở trong trường học cũng lạnh nhạt, nên hiện tại cậu chỉ muốn từ chối anh trai bảo vệ mà thôi.

“Tôi… tự mình đi là được rồi.” Tuy cố nói nhưng vô ích, âm thanh của cậu vẫn rất nhỏ.

Anh trai bảo vệ vừa chuẩn bị đi ra nghe được, hắn cũng không nói nhiều, lấy một tấm bản đồ từ trong ngăn kéo, đưa cho Cố Bạch.

“Nhà 666 là phòng 6, tầng 6, toà chung cư số 6.” Hắn nhắc nhở.

Cố Bạch thở ra một hơi, cầm lấy bản đồ, lúc ngửa đầu nhìn bảo vệ đang đứng trong phòng thì cười một cái: “Cám ơn ạ!”

Nụ cười này đặc biệt ngọt ngào, đôi mắt híp lại, cong thành hai cái vành trăng khuyết đáng yêu.

Cố Bạch có một khuôn mặt của con nít, tóc đen hơi rối, loà xoà và mềm mại, ăn mặc đơn giản – T shirt màu trắng với quần jean, hai chân mang giày không rõ nhãn hiệu, vóc người không cao, nụ cười xán lạn, nhìn qua có cảm giác mềm mềm sờ rất tốt.

Anh trai bảo vệ nhìn bóng lưng kéo vali rời đi của khách trọ mới, sờ sờ ngực mình.

Muốn chết luôn.

Nhóc yêu quái nhà ai đây, sao lại đáng yêu như vậy chứ.

Cố Bạch đi trên đường lớn, không biết có phải bởi vì cây ở trong tiểu khu này mọc cực kỳ… tươi tốt hay không, mà sau khi cậu bước vào tiểu khu, nhiệt độ đã trở nên mát mẻ hơn rất nhiều.

Cậu đi từ từ chậm rãi, cúi đầu nhìn bản đồ trong tay.

Diện tích của khu chung cư này rất lớn, trong tiểu khu có rất nhiều khu giải trí, ở trung tâm có một cái hồ nhân tạo, cũng có vài doanh nghiệp, phòng tập gym, phía sau còn có một bể bơi cỡ lớn.

Trong tiểu khu có chín toà chung cư, mỗi toà có chín tầng, mỗi tầng có chín nhà, diện tích mỗi phòng cũng không nhỏ.

Chín toà chung cư sắp xếp không có chút quy luật nào, Cố Bạch nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra phân bố kiểu gì, nhưng quan sát toàn thể thì rất đẹp.

Cố Bạch đi trên đường chính, chậm rì rì đi theo bản đồ, tìm được toà chung cư số 6 rồi thì cất bản đồ, quẹt thẻ đi vào.

Trên sàn trải thảm mềm mại, khi đạp lên còn có chút cảm giác lún xuống, Cố Bạch vừa cảm thán cái này quá xa xỉ rồi vừa kéo theo vali nhỏ đựng hành lý của cậu, thịch thịch thịch thẳng đến thang máy, nhấn nút  xuống tầng trệt.

Khu năm Tây Tạng tấc đất tấc vàng, giá phòng ở bên ngoài đã hơn hai trăm ngàn một mét vuông, nhưng Cố Bạch nghèo khổ lại không có một tí nghi hoặc vì sao cha cậu lại có thể ngưu bức đến mức tìm được phòng cho cậu ở.

Nếu tìm hiểu nguyên nhân, thì có lẽ bởi vì từ nhỏ Cố Bạch đã cảm thấy cha cậu nhất định là superhero cứu vớt thế giới.

—— Nếu không phải vậy thì tại sao cha cậu đã không có vợ còn mất tích hơn hai, ba ngày, vừa hỏi là lại nhìn trái nhìn phải bịa chuyện với cậu chứ?

Thậm chí Cố Bạch còn nhớ kỹ một, hai, ba lý do mà cha cậu đã dùng để lung lay cậu.

Từ mấy cái phổ thông, ví dụ như công việc papa đang bận rộn, papa phải đi công tác.

Đến mấy cái vừa nghe đã thấy không có tâm, ví dụ như thật ra papa là thần tiên xuống trần để vượt kiếp, hoặc là papa đi ngăn cản tận thế rồi núi lửa bạo phát để cứu vớt thế giới.

Bé con Cố Bạch nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lựa chọn tiếp thu giả thuyết papa nói mình là superhero bận cứu vớt thế giới.

Siêu anh hùng superhero mà, làm chuyện gì cũng không kỳ lạ.

Tuy tính cách Cố Bạch vừa mềm vừa nhát, nhưng cậu có một ưu điểm đặc biệt lớn, chính là tính thích ứng và độ chấp nhận cực kỳ cao.

Cậu có thể thuận lợi tiếp thu lời nói của cha cậu về sự thật cậu không có mẹ, cũng có thể nhanh chóng tiếp thu việc khi cậu sáu tuổi thì cha cậu thường thường mất tích ngay rồi sau đó cậu phải tự nấu mì ăn, đồng thời sau khi ở đây, Cố Bạch đã lấy tốc độ cực nhanh để thích ứng sinh hoạt độc thân một mình.

Đối với Cố Bạch đã bắt đầu tự chăm sóc bản thân từ lúc sáu tuổi mà nói, cha mẹ giống như không hề tồn tại.

Nhưng người tình cờ duỗi tay ra giúp đỡ cậu một tay, Cố Bạch vẫn sẽ cao hứng nhận lấy.

—— Đặc biệt là loại tiện nghi do lương tâm cha cậu đột nhiên online nên ship đến một bưu kiện lớn.

Cố Bạch ra khỏi thang máy, nhìn xung quanh một chút.

Chung cư này có hình chữ nhật, từ khoảng trống ở giữa có thể trực tiếp nhìn xuống đại sảnh lầu một và mái nhà rộng thoáng, ánh sáng sáng ngời. Phía Tây là thang máy, ba phía Đông Tây Nam Bắc còn lại, mỗi phía có ba cái cửa phòng trộm, trên cửa treo bảng số nhà màu vàng chói lọi. 

(*) Hình này là nhà của Carl Manfred trong Detroit Become Human, kết cấu của chung cư như nhà Carl, chỉ là có chín tầng thay vì hai tầng thôi, bốn phía là nhà chứ không phải cửa sổ như trong ảnh, còn hành lang thì đại khái là vậy đó.

chương 11jpg

Cố Bạch đi đến phòng 666 ở bên phải thang máy, lấy chìa khoá mở cửa.

Ở huyền quan đã chuẩn bị sẵn dép, Cố Bạch đặt vali hành lý trước cửa, đổi dép đi vào.

Nhà rất lớn, có tầng lửng, cái này đã vượt ra khỏi khái niệm căn hộ chung cư, so với nhà cũ hai phòng ngủ một phòng khách của Cố Bạch thì rộng hơn gấp ba lần.

Cố Bạch nhìn một vòng, ba phòng ngủ, hai phòng làm việc, một nhà bếp và một phòng vệ sinh, từ đệm chăn đến dụng cụ làm bếp đều có đủ, phong cách trang trí lại vô cùng ấm áp, nên cậu chỉ cần xách giỏ vào ở.

Cố Bạch đứng ở lầu một sửng sốt hồi lâu, quay đầu đi lên lầu hai.

Ngoài dự liệu là lầu hai không có chia phòng, mà lại là một cái sảnh rộng rãi, toàn bộ tường đều có cửa sổ sát đất, lấy sáng vô cùng tốt, bên cửa sổ đặt giá đỡ tranh và một ít dụng cụ vẽ.

Trong góc khuất sáng có mấy cái tủ, thị lực của Cố Bạch rất tốt, nhìn một chút đã nhận ra trên nóc tủ có một bộ màu vẽ sơn dầu của Hà Lan.

Cố Bạch đi tới bên tủ, nhìn cả một tủ các loại màu vẽ chất lượng một lát, không nhịn được hơi mím môi cười.

“Thật quan tâm con cái mà.” Cố Bạch nhìn cái tủ này, tâm tình lập tức trở nên cực kỳ tốt.

Cậu lê dép lẹp xẹp lẹp xẹp trở về lầu dưới, thu dọn quần áo trong vali đựng đồ nhỏ xong, sau đó mở máy nhắn cho người cha quanh năm không liên lạc được một tin cám ơn.

Cố Bạch sờ sờ bụng, nhìn thời gian ở trên điện thoại di động một chút, phát hiện đã đến giờ ăn trưa, nên thẳng thắn chạy vào phòng bếp lật một vòng, phát hiện trong tủ bếp có gạo, cậu quay đầu liếc mắt nhìn tủ lạnh, suy nghĩ một chút, mở cửa tủ lạnh ra.

Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh chật ních cả tủ, các loại trái cây, rau dưa, thịt thà đều đầy đủ.

Papa là người chu đáo như vậy hả?

Cố Bạch vừa nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh vừa đặt tay lên ngực rồi tự hỏi.

Tất nhiên là không phải rồi.

Cố Bạch nghi ngờ có phải là cha tìm cho cậu một người mẹ kế hay không.

Cố Bạch vừa nghi ngờ vừa cầm hai quả trứng gà, lại lấy thêm hai trái cà chua, chuẩn bị làm một dĩa trứng xào cà chua.

Cậu vừa mới cắt cà chua xong, trong nhà đã vang lên tiếng chuông cửa “reng reng”.

Cố Bạch ngẩn người, thả cà chua xuống, lau khô tay, đi đến bên cạnh mắt mèo nhìn một chút, sau đó mở cửa, chỉ để lộ ra một cái khe nho nhỏ.

Có vẻ như người ngoài cửa hơi dừng một chút, sau đó đứng trước cái khe hở kia.

Cố Bạch ngửa đầu nhìn người bên ngoài thông qua khe cửa, giãy giụa hai giây giữa mở rộng cửa nói chuyện hay cứ để như vậy cũng được, sau đó dứt khoát quyết định chọn cái sau.

Cậu núp sau khe cửa, nhỏ giọng chào hỏi: “Chào anh…?”

“Chào cậu.” Giọng nam ngoài cửa trầm thấp từ tính, nghe vào tai có cảm giác vô cùng ôn hoà, “Tôi là người ở phòng 667 kế bên.”

“Ồ.” Cố Bạch đáp lại một tiếng cụt lủn, nhận ra đây chỉ là hàng xóm thăm hỏi bình thường, cho nên hé khe cửa thêm một tí, “Ừm, chào anh, tôi…”

Cố Bạch nói được một nửa thì bị doạ sợ rụt trở về.

Người đứng ở ngoài cửa, gương mặt đó, Cố Bạch cực kỳ quen thuộc, trên đường đến đây còn thấy ảnh quảng cáo cỡ lớn của hắn.

Chính là Ảnh đế phái thực lực lâu năm, từ khi debut đã lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai càn quét các giải thưởng trong nước và quốc tế – Địch Lương Tuấn.

Khắp nơi đồn rằng, ném bừa một cục gạch ở nước Hoa, người bị ném trúng có xác suất 50% là fangirl của Địch Lương Tuấn.

Người chồng quốc dân không có chút cảm giác nào, cười cười chào hỏi hàng xóm mới: “Chào nhóc con, tôi họ Địch, là hồ… A!!”

Ngài Ảnh đế anh tuấn còn chưa dứt lời, khuôn mặt quý giá đã bị một chiếc giày cao gót đập lên.

Hắn có vẻ cực kỳ đau, ngồi xổm xuống, cuộn cả người thành một quả cầu.

Sau khi hắn ngồi xuống, Cố Bạch nhìn thấy chủ nhân của chiếc giày cao gót.

Một người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp đang đứng đối diện cửa thang máy, không quan tâm mình chỉ còn một chiếc giày, hung tợn trừng mắt Địch Lương Tuấn đang ngồi xổm trên đất, chửi ầm lên: ” Tên Địch thúi ngu ngốc! Sao anh lại cướp đàn ông với bà! Đi chết đi!”

Người phụ nữ cách một khoảng xa như vậy cũng có thể ném chính xác trúng ngài Ảnh đế, Cố Bạch cũng biết cô ấy.

Là đại hoa đán(*) nổi danh, được gọi là nữ vương đầu đề – Hoàng Diệc Ngưng.

(*) Hoa đán: diễn viên nữ nổi tiếng, có tài năng và thành tựu. Đại hoa đán là cấp kỳ cựu, Trung Quốc có Tứ đại hoa đán là Triệu Vy, Châu Tấn, Từ Tịnh Lôi và Chương Tử Di.

Cố Bạch đóng cửa một cái đùng.

Hả, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cố Bạch hoảng rồi.

Chuyện gì đang xảy ra ở cái chung cư này vậy?

Cố Bạch đứng đối diện cửa, nghĩ đến chuyện mình vừa thấy được, cậu có cảm giác bản thân có khả năng bị người ta giết người diệt khẩu rồi.

Nhưng chuyện này vẫn chưa dừng lại.

Cố Bạch nghe được tiếng gào đau đớn của ngài Ảnh đế và tiếng rít gào tức giận của Đại hoa đán ở ngoài cửa, càng ngày càng hoảng hơn.

Cậu lấy điện thoại di động ra khỏi túi, dựa lưng vào cửa, gọi điện thoại cho cha cậu trong tiếng ồn ào “Đừng đánh mặt.” và “Cả ngày đi cướp đàn ông, anh làm đủ chưa?” ở ngoài cửa.

Tất nhiên là… gọi không được.

Điện thoại di động của cha cậu một năm chưa chắc mở được một lần, vào lúc này gọi không được, Cố Bạch cũng không bất ngờ.

Cậu cầm điện thoại di động, hít sâu một hơi, nhìn qua mắt mèo, liếc mắt nhìn hiện trường thảm án Đại hoa đán bạo lực đánh đập Ảnh đế, chạy đến phòng khách tìm hướng dẫn, tìm nửa ngày cũng không tìm thấy số điện thoại của quản lý.

Cuối cùng, lúc bên ngoài vang lên tiếng gào “Đánh nữa là sẽ chết người đó”, Cố Bạch trầm mặc hai giây, cực kỳ bình tĩnh nhấn 110.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Bạch: Có chuyện thì tất nhiên phải tìm chú cảnh sát rồi!
Chè: Gà bay chó sủa… Hãy vô tay chào mừng Tiểu Bạch nhà chúng ta nào. Ngồi gõ mà cứ nghĩ khi nào mới tới chương 7x-8x xem 2 người tát hường đây huhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.