Chứng Bệnh Bất Tử

Chương 8




Edit: Chae

Beta: Le Less



Trước đó Ngụy Bách Ngôn nói muốn dẫn cậu đi ăn cơm, Diệp Thiệu nghĩ rằng Ngụy Bách Ngôn muốn đưa cậu đến nhà hàng, kết quả Ngụy Bách Ngôn chở cậu đi thẳng về nhà.

Ở chung với nhau tới nay đã được một năm, Diệp Thiệu chưa từng thấy Ngụy Bách Ngôn nấu cơm, cho dù là nấu mì cũng chưa. Nhìn Diệp Thiệu kinh ngạc, Ngụy Bách Ngôn không khỏi có chút đắc ý.

Về đến nhà, hắn đẩy Diệp Thiệu về phòng, bảo Diệp Thiệu không cần ra ngoài, ngoan ngoãn ngồi trong phòng xem TV.

Phòng bếp vang lên tiếng lục đồ từ tủ bếp, ồn ào náo nhiệt một hồi. Cậu nghe được người trong bếp tay chân lóng ngóng, chắc là không quen với tay quen chân cho lắm. Nhưng khi tới gần cậu lại cảm thấy người này rất ra dáng, hắn cẩn thận rửa rau, xắt rau, quả thực không hề có âm thanh kì lạ nào. Không lâu sau, tiếng nước sôi ục ục vang lên, trong không khí tỏa ra từng mùi hương thơm ngon.

Diệp Thiệu mặc một chiếc áo T-shirt thoải mái cùng chiếc quần bông, hai chân dựng thẳng gác lên giường, cằm nhẹ nhàng tựa lên đầu gối. Gương mặt Diệp Thiệu phản chiếu ánh sáng huỳnh quang từ chiếc TV đầy màu sắc, cậu không hề quan tâm đến nội dung đang được chiếu trên TV, ngược lại cậu cứ nhìn về phía cửa. Đôi mắt cậu toát ra ánh sáng, mùi hương trong không khí lan đến mũi, bên ngoài truyền đến âm thanh từ phòng bếp, bất giác trong đôi mắt cậu có chút ươn ướt, gương mặt hiện lên một tầng bình thản mà hạnh phúc.

Trong đầu Diệp Thiệu tưởng tượng ra đủ dáng vẻ người kia đang bận rộn, như cách một cánh cửa, cậu cũng có thể lẳng lặng nhìn ra người đó đang rửa tay rồi lại quay sang nấu canh.

Cậu muốn khắc sâu khoảnh khắc này trong đầu để vĩnh viễn trân trọng.

Màn đêm lẳng lặng buông xuống.

Hai giờ sau, âm thanh bận rộn từ phòng bếp mới ngừng lại.

Cánh cửa mở ra, ánh đèn màu da cam ấm áp từ khe cửa tràn vào. Bóng dáng của Ngụy Bách Ngôn xuất hiện, khuôn mặt kiên nghị như đao khắc ló ra: “Đói bụng chưa? Mau tới ăn cơm.”

Diệp Thiệu trên giường không đổi tư thế, lúc xuống giường đầu gối bên phải có hơi đau, không nhịn được mà khụy xuống. Ngụy Bách Ngôn tinh mắt lẹ tay đỡ cậu một phen.

Khi đến phòng khách, hai mắt Diệp Thiệu không khỏi mở to.

Cậu nghĩ rằng trong 2 giờ này, Ngụy Bách Ngôn chỉ làm một bữa cơm đơn giản. Không nghĩ tới chiếc bàn ăn nhỏ bằng gỗ được phủ một lớp khăn trải bàn trắng, trên bàn có một ngọn nến, còn rắc cánh hoa hồng. Trên mặt bàn là những món ăn tinh xảo, đẹp đẽ, không giống với người lần đầu tiên vào bếp, ba món mặn cùng một bát canh thơm nức mũi, vô cùng ngon miệng, xem ra là làm bằng cả cái tâm của mình.

Nguy Bách Ngôn múc cho Diệp Thiệp một bát canh sườn heo, trong ánh mắt có chút mong chờ nhìn cậu hỏi: “Em nếm thử chút xem?”

Diệp Thiệu uống một ngụm, hương vị đậm đà, độ mặn vừa phải, miếng sườn mềm, ngọt. Diệp Thiệu có chút kinh ngạc, không nhịn được uống thêm vài hớp.

“Ngon lắm, anh học lúc nào vậy?”

“Dì hàng xóm dạy anh đó.”

Ngụy Bách Ngôn thường không cùng hàng xóm giao thiệp, bình thường cũng là Diệp Thiệu đi chào hỏi hàng xóm, không biết hắn dùng cách gì khiến cho dì hàng xóm dạy hắn nấu canh, càng không biết hắn tốn bao tâm tư ở sau lưng cậu để chuẩn bị bữa cơm này.

Diệp Thiệu không nhịn được hỏi: “Sao hôm nay lại muốn nấu cơm cho em ăn vậy? Còn chuẩn bị phong phú như vậy.”

Ánh mắt Ngụy Bách Ngôn có chút bất đắc dĩ.

“Anh nghĩ ít nhất thì em cũng sẽ nhớ sinh nhật của mình chứ.”

Diệp Thiệu giật mình, cậu không thường ghi nhớ những ngày đặc biệt gì đó, gần đây lại vô cùng bận rộn, tinh thần cũng căng thẳng, từ lâu đã không nhớ rõ sinh nhật của chính mình. Nghĩ đến việc Ngụy Bách Ngôn giữa lúc bận bịu nhiều lo lắng này vẫn nhớ rõ sinh nhật mình, lại còn lén chuẩn bị lâu như vậy, đột nhiên cậu thấy cảm động không nói nên lời.

Ngụy Bách Ngôn đặt tay lên tay Diệp Thiệu, nắm thật chặt lấy, nhiệt độ ấm áp và sự yên tâm bao phủ bàn tay cậu. Ánh nến trong mắt Ngụy Bách Ngôn khẽ khàng mà nhảy lên, bất tri bất giác, ánh mắt của hắn trở nên nghiêm túc, còn vô cùng thành khẩn. Ngụy Bách Ngôn nhìn Diệp Thiệu, đôi mắt khóa chặt vào người cậu, hắn trầm giọng nói:

“Diệp Thiệu, anh ăn nói ngu dốt, không nói được mấy lời hoa mỹ, cũng không hiểu cái gì là lãng mạn, nhưng có một điều anh muốn nói với em.”

Diệp Thiệu nhìn vào đôi mắt hắn, hô hấp trở nên dồn dập, cậu cũng cảm nhận được sự khẩn trương của Ngụy Bách Ngôn, trái tim đập loạn xạ cả lên.

“Em còn nhỏ tuổi hơn anh, nhưng từ lúc anh vào cảnh đội đều là em giúp đỡ cho anh. Là em dạy anh cách truy lùng tội phạm, dạy anh làm sao để bảo vệ bản thân trước mặt phạm nhân, em dạy anh biết cách để dùng súng chính xác hơn, là em ở trước mặt anh cho tôi biết thế nào là một người cảnh sát tốt. Từ trước đến nay, em chính là hình mẫu, là tấm gương của anh. Anh vào đội chống ma túy là vì bản thân, mà nay lại vì em mà ở lại. Anh muốn vì em mà trưởng thành.”

Ngụy Bách Ngôn hít một hơi, giọng nói có chút khẩn trương mà run lên, nhưng vẫn nghiêm túc mà nói:

“Diệp Thiệu, chờ sau này anh bắt được Hồng Kiêu, chờ anh chứng tỏ mình đủ tốt để ở bên cạnh em, em có đồng ý ở bên cạnh anh sau này và mãi mãi không?”

Nụ cười của Diệp Thiệu đông cứng lại trong nháy mắt.

Diệp Thiệu nhìn Ngụy Bách Ngôn móc từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhung đỏ, trong đó đặt một chiếc nhẫn bạc đơn giản mà tinh xảo, chiếc nhẫn phản chiếu tia sáng lập lòe từ ánh nến.

Đó là chiếc nhẫn đẹp nhất Diệp Thiệu từng nhìn thấy.

Diệp Thiệu nhìn chiếc nhẫn, đôi mắt hơi hơi run rẩy. Cậu cảm thấy mình có chút không thở được. Cậu từng nghĩ tới tương lai của mình và Ngụy Bách Ngôn, cũng từng tưởng tượng Ngụy Bách Ngôn cầu hôn cậu thế nào. Nhưng khi nó xuất hiện vào thời điểm không mấy tốt đẹp này, hạnh phúc mà cậu ngày đêm trông chờ đang ở ngay trước mắt, cậu lại chợt cảm thấy cười không nổi.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Diệp Thiệu ngồi đó, cơ bắp căng cứng vì kinh ngạc, bàn tay siết chặt, sắc mặt trắng bệch. Cậu cảm thấy yết hầu mình khô cạn như người nhiều ngày không được uống nước, lời muốn nói đều nghẹn ở cổ họng, cái gì cũng thốt ra được.

Ngụy Bách Ngôn không biết Diệp Thiệu đang nghĩ gì, hắn thấy ánh mắt cậu vụt sáng lên khi hắn lấy chiếc nhẫn ra, nhưng phút chốc sau lại trở nên u ám, hệt như một con rối gỗ.

Tựa như một cái gì đó bị sụp đổ trong thầm lặng.

Trong lòng Ngụy Bách Ngôn dâng lên một dự cảm không tốt. Hắn thấy ánh mắt Diệp Thiệu đờ đẫn nhìn chiếc nhẫn trong tay mình, đôi mắt dần đỏ lên, nước mắt không đột ngột rơi xuống.

Ngụy Bách Ngôn chưa từng thấy Diệp Thiệu khóc, thoáng chốc trở nên luống cuống. Hắn từng nhìn thấy Diệp Thiệu chật vật nén vết thương, cũng từng gặp qua dáng vẻ lặng thinh vì nhiệm vụ thất bại, nhưng chưa từng gặp Diệp Thiệu không tiếng động mà khóc, cả người đều trở nên mất hồn. Hắn cảm giác trái tim của mình như đang tan vỡ ra. Hắn nhịn không được suy nghĩ trong lòng, vươn tay ôm lấy Diệp Thiệu, tay chân hoảng loạn mà nói:” Em, em đừng khóc … Anh không biết mình nói sai gì..? Hay là … em không thích?”

“Không, không phải.” Diệp Thiệu ôm lấy bờ lưng rắn chắc của Ngụy Bách Ngôn, quần áo bị cậu cậu làm cho nhăn nhúm cả.

“Vậy sao lại khóc rồi?”

Diệp Thiệu không trả lời ngay, cậu dụi đầu vào bờ vai vững chãi, kiên cố của Ngụy Bách Ngôn, cắn răng nhưng tiếng thút thít đứt quãng vẫn cứ bật ra. Nước mắt chực trào không ngừng chảy xuống dưới, làm ướt cả vai Ngụy Bách Ngôn.

Diệp Thiệu luôn nghĩ rằng ước muốn cùng Ngụy Bách Ngôn sống đến thiên trường địa cửu chỉ là niềm mong mỏi đơn phương của cậu, cậu nghĩ bản thân mình sẽ chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời của Ngụy Bách Ngôn. Sau khi mọi chuyện xảy ra, thứ tình cảm này trong lòng cậu đã thành vật quý giá, sẽ chôn chặt nó vĩnh viễn trong lòng. Mai sau khi cậu phản bội, người đó sẽ tiếp tục cuộc đời của chính mình, sẽ gặp được một người tốt, sống một cuộc đời hạnh phúc.

Không ngờ, người nọ lại nói ngay tại thời điểm này, rằng muốn dành cả đời này với cậu.

Làm sao có thể..... làm sao có thể?

Không thể như vậy.

Diệp Thiệu ôm chặt lấy Ngụy Bách Ngôn, giống như muốn đem cơ thể của đối phương hòa thành một với mình, cậu lắc đầu nói:”Chỉ là em rất hạnh phúc mà thôi.”

Ngụy Bách Ngôn nửa tin nửa ngờ, sự lo lắng trong lòng càng ngày càng nặng, nhưng hắn chỉ có thể ôm chặt cậu vào trong lòng, lắng nghe cả người đối phương run lên từng đợt vì nức nở.

Ngụy Bách Ngôn cảm thấy có gì không đúng lắm, chỉ là hắn không biết là sai ở đâu. Hắn có chút sợ hãi, không cầm lòng được càng ôm chặt lấy thân mình đơn bạc của Diệp Thiệu, lần đầu tiên hắn có cảm giác mình dường như chưa từng hiểu được cậu.

Thật lâu sau, Diệp Thiệu mới bình tĩnh lại.

Lau khô hết nước mắt, Diệp Thiệu nghẹn ngào thút thít, Ngụy Bách Ngôn giúp cậu xoa xoa mắt, ôm lấy gương mặt cậu, không nhịn được mà hôn lên.

Diệp Thiệu nói: “Giúp em đeo nó lên, được không?”

Ánh mắt Ngụy Bách Ngôn một lần nữa lại sáng lên, trong lòng hắn cảm giác mừng như điên xưa nay chưa từng có. Tay chân hắn luống cuống lấy nhẫn từ trong hộp ra. Hắn kéo khớp tay xinh đẹp của Diệp Thiệu, như thể đang hoàn thành một nghi thức quan trọng, rồi trịnh trọng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Diệp Thiệu.

Ngụy Bách Ngôn ôm chặt người trước mặt, vừa dịu dàng lại vừa phấn khích hôn lên. Nhưng trong khoảnh khắc Nguy Bách Ngôn nhắm mắt hôn cậu, hắn không nhìn thấy trong nháy mắt Diệp Thiệu đã gỡ bỏ đi lớp ngụy trang, vẻ mặt xám như tro tàn.

– Hết chương 8 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.