5.
Bình thường, lúc Dương Chân chơi chứng khoán mới chịu đối tốt với Lý Hiên một chút, thời gian còn lại cô vẫn nói năng lạnh nhạt, ác mồm ác miệng đến xuyên tim. Nhịn một hồi, Lý Hiên không chịu nổi kiểu đối xử như bị lợi dụng này được nữa, anh quyết định phản kháng đầy mạnh mẽ.
Lý Hiên nói với Dương Chân:” Nếu cô muốn tôi giới thiệu cổ phiếu tốt cho cô thì phải nói chuyện nhẹ nhàng thân ái với tôi trước sau như một chút, nếu không tôi sẽ chặn hết đường tiền tài của cô”.
Dương Chân liếc anh một cái: “Thế bữa trưa tôi sẽ bỏ thuốc diệt gián vào trong cơm của anh”.
Lý Hiên thở mạnh: “Tôi nói cho cô biết, cô ra vẻ lạnh lùng như thế là bị bệnh biết không. Là bệnh! Cô bị bệnh đó!”
Dương Chân nhàn nhã đáp lời: “Thế anh cho tôi ít thuốc đi, tôi sẽ gắng trị bệnh rồi cười với anh mỗi ngày nhé”.
Lý Hiên hít sâu: “Lúc còn bé cô phải chịu kích thích gì à?”
Dương Chân lắc lắc ngón tay: “No”, cái kiểu “anh tức giận với tôi cũng chẳng to tát gì” kia suýt chút nữa khiến Lý Hiên giơ cẳng.
“Thế sao cô lại có cái đức hạnh lạnh lùng vặn vẹo đó thế?”
Dương Chân vuốt tóc: “Sao anh không hiểu thế, tôi nói là, không phải tôi chịu kích thích khi còn bé mà sau khi lớn lên mới phải chịu”.
Lý Hiên ngơ ngẩn, tiêu hóa tin tức đó.
“Kích thích gì kia?” Nửa buổi trời anh mới hỏi được câu đó.
Dương Chân nhìn Lý Hiên chăm chú, mãi đến khi nhìn thấy vẻ thành kính đợi chờ đáp án của anh Dương Chân mới mở lời: “Được rồi, cũng không quen anh lắm nên tôi không nói đâu”.
Chỉ trong nháy mắt, Lý Hiên hất bàn: “Dương Chân, đồ mặt đơ kia! Cô đùa tôi đó hả?”
Giọng của anh khiến các đồng nghiệp bắn tới đây một loạt các ánh mắt mờ ám muôn hồng nghìn tía.
Dương Chân thở dài, cô rút một tập tài liệu gấp trên bàn rồi vung tay không buồn quay đầu lại, vất tài liệu lên mặt của Lý Hiên. Mấy ngày sau đó, Dương Chân cảm thấy bầu không khí trong công ty có gì đó là lạ, mà người khởi xướng lại là Lý HIên.
Vào một buổi sáng đẹp trời, cô vừa vào cửa công ty đã bị Lý Hiên chặn lại ở một góc không người. Lý Hiên sách một túi lớn ngu ngơ hỏi: “Cô có muốn không? Muốn đè tôi vào tường không?”
Dương Chân kẹp cổ anh rồi nói: “Không, tôi muốn bóp chết anh. Nghe nói anh đi quanh hỏi thăm xem tôi bị kích thích gì hả?”
Lý Hiên cười hắc hắc: “Thì tôi muốn biết rõ bệnh trạng đề mua thuốc cho cô mà”.
Dương Chân híp mắt: “Có kết luận chưa?”
Lý Hiên nháy mắt: “Tất cả mọi người đều nói cô bị mặt đơ. Thế là tôi nhờ người tìm hiểu đủ các loại thuốc trị mặt đơ trên thế giới, cô dùng thử lần lượt xem sao…”
Lý Hiên vừa nói vừa vung cái bọc lớn trong tay ra, Dương Chân nhìn thấy một đống thuốc bên trong.
Cô nhếch mép “phì” một tiếng, nhưng mà rất nhanh sau đó lại quay về vẻ mặt không cảm xúc. Lúc cô ngẩng đầu lên, thấy Lý Hiên đang đờ đẫn nhìn mình.
“Nhìn gì thế? Trúng tà à?”
Lý Hiên kích động ném cái bọc lớn rồi nắm chặt vai cô: “Trời ơi, cô cười à? Cười như thế…” Anh nuốt nước bọt một cái: “Đẹp quá”.
6.
Từ sau khi nhìn thấy khóe miệng của Dương Chân co rút, Lý Hiên lại như con ruồi nhỏ suốt ngày đảo quanh cô, “Nhất định tôi phải chứng minh cho mọi người thấy, cô cũng sẽ cười”. Đây là tiếng lòng kiên định của anh.
Gần đây Dương Chân còn đang bị mẹ Dương – đệ nhất cao thủ mai mối ở quê hương làm phiền không chịu nổi, cho nên cô tự động bỏ qua tên Lý Hiên cứ ăn no rửng mỡ. Mỗi ngày mẹ cứ gọi điện thúc giục cô xem mắt, thậm chí còn điều khiển đủ thế lực từ xa sắp xếp xem mắt cho cô. Sáng sớm, chân trước của cô vừa ngồi vào văn phòng thì điện thoại xem mắt đã gọi tới ngay sau.
Tiếng mẹ Dương trong điện thoại rất to, đến Lý Hiên vểnh tai bên cạnh cũng nghe được rõ ràng: “Rốt cuộc tối con có đi xem mắt không hả?”
Dương Chân bình tĩnh: “Không đi.
Giọng mẹ Dương oang oang: “Con ngốc à, sao cứ bướng như vậy chứ? Nó đã đối xử với con như vậy rồi, chẳng lẽ con còn muốn chờ nó trở về à?”
Dương Chân đưa tay đỡ trán: “Con không hiểu mẹ đang nói gì cả”.
Mẹ Dương hét to hơn: “Nếu tối nay con không đi xem mắt thì sáng mai mẹ sẽ mua vé máy bay tới chỗ con”.
Cánh tay đỡ trán của Dương Chân run lên: “Được rồi, con đi”.
Tắt máy, vừa quay đầu lại Dương Chân đã thấy Lý Hiên yên lặng nhìn mình, trên mặt anh ta hiện rõ vẻ hiểu hết tình hình cực kì đáng ăn đòn.
“Hóa ra chuyện kích thích cô là tổn thương tình cảm à?”
Dương Chân giật giật khóe miệng: “Anh bà tám quá”.
Lý Hiên xua xua ngón tay: “Nonono, tôi là nam, nên cô phải gọi tôi là ông tám”.
Dương Chân không chịu đựng thêm được nữa.
Đến buổi tối, Dương Chân bất đắc dĩ phải chạy tới chỗ xem mắt. Người xem mặt là con trai nhà hàng xóm của em họ của cô hai của đồng nghiệp mẹ Dương, người kia vừa nói, Dương Chân đã đoán được người này là thẳng nam thâm niên, mỗi câu đều đầy ắp nam quyền.
Mà Dương Chân thì lại càng ác miệng, lúc đối tượng xem mắt phát biểu ý kiến ở một quan điểm nào, cô sẽ chặn họng anh ta chỉ ngay trong vài chữ. Cuối cùng người kia cũng bị chặn đến điên, anh ta nói cực kì khó nghe: “Nghe người ta giới thiệu tôi còn thấy thắc mắc, điều kiện của cô như thế sao lại còn ở vậy? Giờ thì tôi cũng hiểu ra rồi đó, một cô gái chanh chua như vậy sao mà gả được đây? Tôi nghĩ cô nên tìm người nào bị khiếm khuyết hoặc là nhà nghèo gia cảnh không tốt ấy, chứ người khác không chịu cưới cô đâu”.
Dương Chân đặt tách trà xuống ngẩng đầu lên, còn chưa kịp mở miệng thì bên cạnh đã có một người “vèo” cái xuất hiện. Cô tập trung nhìn lại, là Lý Hiên.
Lý HIên ném chìa khóa xe Cayenne lên bàn, vất cả ví tiền Hermes trong tay xuống, anh vòng tay qua bả vai của Dương Chân, vô cùng khéo léo lộ ra chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay.
Lý Hiên liếc mắt đưa tình nói với Dương Chân: “Em yêu à, sao mới cãi nhau hai câu em đã chạy đi xem mắt thế này, em muốn dằn vặt anh đến chết à yêu tinh”.
Dương Chân liếc ống tay của Lý Hiên một cái rồi giơ tay hất cánh tay đó ra, vừa vặn khiến ống tay áo Chim hoàng yến cũng lộ rõ ra luôn…
Lý Hiên nhìn cánh tay bị hất ra, anh không biết Dương Chân có thể phối hợp với mình không, mãi đến khi Dương Chân vừa mở miệng, suýt chút nữa anh đã thốt lời khen ngợi vì khả năng nhập vai nhanh chóng của cô nàng.
“Anh nói dù em không muốn dùng thẻ đen* của anh thì anh cũng nhất quyết cho em, em bảo rồi, em không muốn làm chyện mình không thích, anh ép em như thế thì em không thể làm gì khác là phải tìm một người đàn ông không ép em xài thẻ đen thôi”.
*Thẻ đen: American Express Centurion Card là loại thẻ dành cho giới siêu giàu.
Trên trán người đàn ông đối diện rịn ra mồ hôi lạnh.
Lý Hiên cầm ví tiền trên bàn rút ra một tấm thẻ đen thật, đặt xuống bàn: “Nếu em yêu anh chân thành thì nhận nó cho anh! Chỉ cần em chịu nhận nó thì bảo anh quỳ xuống cũng được”. Anh diễn xuất vẻ mặt dày y như thật, thiếu chút nữa Dương Chân đã phá vỡ vai tuồng. Mà người xem mắt đối diện đã không nhịn nổi nữa, anh ta tức giận đập bàn chỉ vào Dương Chân “cô cô cô” mấy lần mới nói được thành lời: “Cô là đồ lẳng lơ, tôi về sẽ nói cho mẹ cô biết”.
Nói xong thì đứng dậy đi liền.
Dương Chân nhìn bóng lưng của hắn mới cảm thấy có duyên lắm mới gặp được một người không bình thường như vậy.
7.
Dương Chân bỗng quay đầu hỏi lại Lý Hiên: “Sao anh lại ở đây?”
Lý Hiên ấp úng: “Muốn ăn gì đó…”
Dương Chân hất chìa khóa xe: “Đạo cụ đầy đủ nhỉ”.
Lý Hiên yếu ớt nói: “Mượn của bạn lần trước”.
Dương Chân “ồ” một tiếng: “Bạn anh có tiền thật đấy, biết thế lần nọ tôi không siết cổ anh ta”.
Lý Hiên nhíu mày: “Cô muốn làm gì?”
Dương Chân đáp: “Bắt rùa vàng chứ sao”.
Lý Hiên nắm lấy tay cô hoảng hốt: “Đừng bắt cậu ta, cô bắt tôi này. Tôi cũng có tiền, xe của tôi còn tốt hơn cái này nữa”.
Dương Chân ha hả: “Bớt nói phét đi”.
Lý Hiên chân thành: “Thật mà thật mà, tôi cũng có tiền, ba tôi là Lý Xán Sênh đó”.
Suýt nữa cô ngã ngửa: “Anh nói tổng giám đốc là ba anh à? Ô thế anh làm việc trong công ty chúng ta, còn ba anh chính là Lý Xán Sênh? Cũng đúng, cơm ám cha mẹ mà. Nhưng mà nói thế chứ nếu anh sang công ty khác làm việc, tổng giám đốc khác lại là cha anh sao?”
Lý Hiên bực tức: “Cô không được sỉ nhục cha tôi”.
Dương Chân không hiểu: “Tôi sỉ nhục cha anh bao giờ, tôi đang sỉ nhục anh đó chứ”.
Lý Hiên tức giận cầm chìa khóa xe lên: “Chờ đó, tôi mà đưa cô về thì tôi là heo”.
Quả nhiên, rốt cuộc Lý Hiên heo cũng lái xe đưa Dương Chân về nhà.
Dương Chân vừa mới xuống xe đã nhận được điện thoại của mẹ Dương. Mẹ Dương ra sức chửi cô qua điện thoại: “Con là đồ phá của, con không muốn xem mắt thì thôi đi, tại sao lại tìm đàn ông tới chọc tức người ta! Con muốn chọc tức mẹ đến chết à…”
Dương Chân đẩy điện thoại đang hò hét inh tai nhức óc ra xa, một cánh tay từ phía sau đưa tới, giật lấy điện thoại của cô.
Dương Chân giật mình: “Anh định làm gì?”