Chủ Thần Quật Khởi

Chương 6: Bất Ngờ




Con cái nhà danh gia vọng tộc, Ngô Minh và Khang Thủ Lễ dĩ nhiên là vào vai rất ngọt, bởi vì họ vốn là đại thiếu gia cả.

Tuy Hoàng Oanh và Tiểu Ngọc cũng diễn rất đạt như lắm lúc cũng bị sự tinh tường của Vương Kiều dọa cho một trận khiếp vía. Vương Kiều mời họ vào thôn, sắp xếp cho họ ở trong một ngôi nhà xong liền phái người đi dò la tin tức của kỵ binh người Hồ.

- Hi hi… Hoàng Oanh tỷ tỷ lợi hại thiệt, lúc nãy mấy người đứng sau ông lão kia cứ nhìn không chớp mắt luôn!

Vừa vào trong nhà, Tiểu Ngọc liền cười hi hi nói với Hoàng Oanh.

- Bên ngoài có người nghe trộm! Lão Vương Kiều này vẫn đang rất cảnh giác chúng ta đấy!

Tần Hổ sau khi đến cửa sổ kiểm tra xong, liền nói nhỏ.

- Cũng dễ hiểu thôi… Nhưng mà tin kỵ binh người Hồ mà chúng ta nói, họ thà tin là có chứ không tể không tin!

Ngô Minh nhìn xung quanh một lượt, sau đó quay sang nhìn bốn người còn lại:

- Bây giờ, mọi người đã tin là chúng ta đang ở triểu đại nhà Hạ hay chưa?

- Nói thật… Thiếp vẫn không thể tin được, nhưng thấy cách bày trí trong ngôi nhà này, cùng trang phục, đồ dùng của họ vừa giống lại vừa không giống thời Đại Chu, có chút gì đó xưa cũ hơn…

Hoàng Oanh cười cay đắng nói.

- Đúng vậy… Một người có thể lừa chúng ta, nhưng mười người, một trăm người, đều như vậy cả…

Tiểu Ngọc cũng xụ mặt nói.

- Nếu đã chắc chắn không phải Đại Chu thì cũng có thể khẳng định là chúng ta đang ở thế giới khác… kỵ binh người Hồ, e là chúng sẽ xuất hiện!

Ngô Minh nói:

- Lúc này nếu chúng ta muốn bảo toàn tính mạng thì phải dựa vào sức lực của những người khác nữa! Hoàng Oanh cô nương! Chuyện này phải phiền cô rồi! Đặc biệt là phải hỏi cho rõ hương dân ở đây luyện võ đến đâu, có cao thủ gì không…!

- Thiếp đã hiểu!

Hoàng Oanh nhanh chóng nhận lời.

Cô biết mình là người trói gà không chặt, lại không có xuất thân thần bí như Tiểu Ngọc, nếu đến lúc cả năm người bọn họ cần phải hi sinh một ai đó thì không ai khác người đó sẽ là cô, thế nên cô phải nắm bắt cơ hội để thể hiện giá trị của mình.

Đối với những hương dân ngày ngày chỉ làm bạn với đồng ruộng, với heo, gà, bò, lợn mà nói thì Hoàng Oanh như một vị tiên nữ giáng trần vậy, cho nên cô chỉ cần giở vài chiêu là cả đám thanh niên sẽ ngã rạp dưới váy cô.

- Vị đại ca này… Tiểu nữ tử…

Thấy Hoàng Oanh vuốt vuốt tóc, giọng nhõng nhẽo đi ra chào hỏi mình, anh hương binh đang theo dõi bọn họ đột nhiên thay đổi thái độ. Anh ta tỏ ra vô cùng niềm nở, nhiệt tình, cứ như thể Hoàng Oanh hỏi gì là anh sẵn sàng trả lời hết. Thấy cảnh tượng này, ngoài Khang Thủ Lễ ra, ba người còn lại đều toét miệng cười.

Trời về khuya.

Sau khi ăn cơm cùng với lý trưởng Vương Kiều kia xong, năm người Ngô Minh lại tụ tập lại với nhau.

- Hoàng Oanh cô nương có thu hoạch gì không?

- Có chứ!

Hoàng Oanh nhẹ nhàng đáp:

- Theo thiếp biết thì Đại Thanh thôn trang đa số là họ Vương, họ đều là những người có quan hệ huyết thống với nhau với số lượng hơn cả ngàn người sống rải rác khắp nơi trong thôn. Hiện giờ tình hình hỗn loạn nên bình thường họ cũng có luyện võ và hiện có hơn một trăm hương dũng, trong đó người võ công cao cường nhất là Vương Ấn. Vương Ấn là con của Vương Kiều, nghe đâu là một cao thủ Nhục Thân Chảnh bậc năm!

- Nhận được tin từ chúng ta, lúc này thôn Đại Thanh đang âm thầm cảnh giới, chỉnh đốn lại bờ thành, chỉ là thiếp thấy không tin tưởng họ lắm…

- Thậm chí…thiếp còn nghe có người nói là chúng ta là tai họa, rằng chúng ta dẫn kỵ binh người Hồ đến, nếu lỡ như kỵ binh người Hồ kia mà kéo đến đây, họ sẽ bắt chúng ta lại giao nộp cho người Hồ để họ thoát được kiếp nạn đó!

"Đùng!"

Khang Thủ Lễ đấm mạnh xuống bàn, tức giận nói:

- Chả trách bọn họ cứ cho người canh chừng chúng ta, thì ra là như vậy!

- Thời thế loạn lạc, đột nhiên ở đâu xuất hiện mấy người không rõ thân phận như chúng ta, cho dù là ai thì cảnh giác cũng là chuyện dễ hiểu…

Ngô Minh sớm đã chuẩn bị tâm lý nên cũng thấy chuyện Hoàng Oanh nói cũng không có gì quá ngạc nhiên.

Với tình hình cảnh giác và không chấp nhận người ngoài như trong thôn hiện nay, chuyện cho họ vào thôn ở vốn đã là chuyện lạ rồi.

E là, sở dĩ Vương Kiều giữ họ lại rất có thể là ông ta tưởng họ là những người bị kỵ binh người Hồ truy bắt thật, thậm chí ông ta có thể còn đang nghĩ đến chuyện đem họ đi bán lấy tiền cũng nên.

- Chờ cho lượt kỵ binh người Hồ đầu tiên xuất hiện thì bọn chúng sẽ biết thế nào là lợi hại!

Tần Hổ nói xen vào.

- Từ giờ cho đến lúc đó, chúng ta phải hết sức cẩn thận!

Ngô Minh tổng kết một câu, sau đó anh nghiêm mặt nói:

- Ta còn vài câu muốn hỏi, mọi người có còn nhớ chuyện đã xảy ra trước khi bất tỉnh không?

- Ý Vô Danh ca ca nói là tại sao lại bị rơi vào đây đúng không? Thiếp không biết…

Còn Tiểu Ngọc thì chớp chớp mắt, vẻ ngây thơ nói:

- Hôm đó… muội đang ở nhà ôn bài, đột nhiên mọi thứ tối sầm lại, tỉnh dậy thì đã ở đây!

- Thiếp cũng vậy…- Hoàng Oanh tiếp lời:

- Lúc đó thiếp đang đánh đàn ở Bách Hoa Quán, xung quanh không có gì khác thường cả!

- Còn ta thì lúc đó đang chuẩn bị đi giết một người!

Tần Hổ cười lạnh lùng nói, nghe thế Khang Thủ Lễ rụt rụt cổ lại, sau đó mới nói:

- Ta… Lúc đó ta đang ở trong tửu lầu, cùng vài vị bằng hữu đối ẩm ngâm thơ, …

- Còn ta thì lại gặp họa từ trên trời rơi xuống ngay trước cửa nhà!

Ngô Minh là người cuối cùng mở miệng, nhưng trong lòng hắn lại đang nghĩ đến miếng ngọc bội trên người.

Mấy người này đều là vượt thời gian ngẫu nhiên, nên không ai nhắc đến chuyện ngọc bội cả.

Nghĩ đến chuyện pháp khí Đạo Thuật không có liên quan gì đến tình cảnh hiện tại, Ngô Minh cảm thấy rất nghi hoặc:

- Nhất định là có vấn đề… Rốt cuộc thì Lâm Kỳ làm sao có được ngọc bội này, tại sao ngọc bội này lại liên quan đến Chủ Thần Điện chứ? Còn nữa… Thân phận vượt thời gian của hắn nữa…

Thấy sắc mặt Ngô Minh có vẻ nghiêm trọng, những người khác tưởng anh đang lo lắng cho những ngày sắp tới.

“Beng!”

“Beng!”

“Beng!”

Đột nhiên, tiếng chiêng gấp gáp vang lên vào lúc đêm khuya thanh vắng, tiếng người bắt đầu lao xao, thỉnh thoảng còn nghe thấy cả tiếng la hét, gào khóc. Bọn người Ngô Minh bất giác cảm thấy lo lắng.

Xem ra, Chủ Thần Điện không cho họ nghỉ ngơi một ngày nào.

- Người già, phụ nữ và trẻ con đều ở trong nhà, các hương dũng vào vị trí chờ lệnh!

Trong đêm tối mịt mù, hàng loạt ánh đuốc tập trung lại như một con rồng lửa, chốc chốc lại có âm thanh chói tai vang đến.

Lúc bọn người Ngô Minh vừa bước ra khỏi cửa thì đã bị một toán hương dũng bao vây, trong đó người dẫn đầu là Vương Kiều, đứng kế ông là một thanh niên cao to, cường tráng, làn da rắn rỏi như sắt.

- Vương lý trưởng, người Hồ kia không phải do chúng tôi dẫn đến đâu, chúng ta đi xem là biết thôi. Nếu đúng, thì chúng tôi sẽ đưa tay chịu trói, lúc đó ông muốn xử sao cũng được!

Ngô Minh quả quyết nói:

- Người Hồ hung hãn, nhất định sẽ không bỏ qua thôn Đại Thanh, ta và Khang huynh có quen biết với những nơi xung quanh, nếu có thể nhờ viện binh…

Nghe Ngô Minh nói vậy, Vương Kiều mặt liên tục biến sắc.

Ông vuốt vuốt râu, khoát tay cười nói:

- Quý khách chê cười rồi! Chúng ta đến là chỉ để phòng quý khách gặp chuyện không may thôi, việc đã thế này, các vị không phiền cùng ta lên bờ thành xem chứ?

Xung quanh thôn Đại Thanh là một bờ rào bằng đất cao, giống như một thành trì nhỏ vậy, lúc này trên các bờ rào này đã được đốt đuốc sáng rực.

Đoàn người Ngô Minh cùng Vương Kiều lên một bờ thành, bỗng nghe đâu đó tiếng vó ngựa truyền đến, cũng không thể biết được là rốt cuộc có bao nhiêu binh mã đến.

- Với kinh nghiệm của ta, bọn kỵ binh người Hồ đó tuyệt đối chỉ khoảng mười tên!

Tần Hổ lắng tai nghe, sau đó đột nhiên tiếp:

- Mười người Hồ là một đội, họ gọi là Phu Trưởng, một trăm người sẽ có một trăm Phu Trưởng, một ngàn người có một ngàn Phu Trưởng, một vạn Phu Trưởng thì chuyển thành Vạn Kỵ, thông thường thì mười Phu Trưởng đều là Đồ Lỗ Dũng Sĩ, một đội một trăm Phu Trưởng sẽ có một Saman dẫn đầu trấn thủ…

Ngô Minh và những người khác nghe xong đưa mắt nhìn nhau, trong lòng càng thêm lo lắng.

Nếu trong nhiệm vụ có Saman xuất hiện, thì rõ ràng lần tấn công này nhất định là một đội một trăm người, thế nên những kỵ binh sắp tới kia cũng chỉ là tiên phong mà thôi.

Tuy thôn Đại Thanh cũng có một trăm hương dũng nhưng so với một trăm kỵ binh thảo nguyên thì không đáng là gì.

- Lý trưởng…

Một tiếng gọi truyền đến, liền đó một thôn dân mình bê bết máu chạy đến chân bờ thành và được một chiếc lồng đưa lên.

- Thế nào?- Vương Kiều thấy người này đều bị cắt mũi cắt tai, ông sa sầm mặt.

Đúng lúc này, Vương Ấn chạy đến chặn ngay trước mặt năm người Ngô Minh.

- Bọn họ không phải đến bắt người… Nhưng họ muốn chúng ta mang lương thực, phụ nữ đến cho họ, lại còn muốn vào thôn nghỉ ngơi nữa…”

Các thôn dân vô cùng hoảng sợ chạy đến báo điều kiện của bọn kỵ binh người Hồ, Vương Kiều càng nghe càng sa sầm mặt.

Lương thực, phụ nữ thì dễ rồi nhưng để họ vào thôn thì cũng có nghĩa là để mặc họ muốn chém muốn giết gì cũng được.

Lúc này, ông mới phát hiện ra rằng người Hồ không giống bọn lưu dân, sơn tặc thông thường, mà chúng là một bọn châu chấu lòng tham không đáy, muốn diệt sạch thôn Đại Thanh này!

- Các vị, lúc trước lão đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, thật có lỗi quá!

Sau khi bần thần, sững người ra một hồi lâu, Vương Kiều đột nhiên đến trước mặt bọn người Ngô Mình cúi đầu hành lễ:

- Mong các vị hãy ra tay tương trợ, giúp thôn Đại Thanh chúng ta qua nạn kiếp này!

- Đương nhiên rồi!

Ngô Minh đưa tay đỡ Vương Kiều dậy tiếp:

- Theo thông tin mà trước đây chúng tôi dò la được, lần này bọn người Hồ này đến cũng không hơn một trăm tên!

- Ừm! Đại Hạ ta tuy miền bắc loạn lạc, người Hồ vào xâm chiếm nhưng cũng vẫn chưa xâm chiếm đến đây, thế nên bọn này nhất định chỉ là bọn bị lạc đường thôi!

Vương Kiều trong lòng tuy lo lắng, nhưng ngoài mặt lại tỉnh bơ như không nói:

- Chỉ cần kiên trì vài ngày, có lẽ không cần viện binh đến thì bọn người Hồ kia cũng sẽ tự rút lui…

- Hãy truyền lời ta! Tập hợp hết tất cả mọi thứ có trong võ khố ra, đang lúc sinh tử như thế này, không cần bủn xỉn gì nữa. Vương Ấn, con làm tổng giám!

Vương Kiều lúc này đã bình tĩnh lại, và bắt đầu thể hiện sự uy phong của mình.

- Dạ!

Vương Ấn lạnh lùng đáp và bắt đầu chuẩn bị phòng bị.

- Muội thấy, xác suất thôn Đại Thanh có thể kiên trì được bao nhiêu?

Bọn người Ngô Minh lúc này đột nhiên trở thành những người nhàn rỗi, đi cũng không được, mà ở cũng không xong. Ngô Minh càng nghe tiếng vó ngựa tiến đến gần, khí huyết hắn càng ngày càng sôi sục, hắn nhịn không nổi bèn hỏi nhỏ Tiểu Ngọc.

- Chuyện này… cũng khó nói lắm, dũng sĩ Ba Đồ ít nhất võ công cũng tương đương với cao thủ Nhục Thân Cảnh bậc ba, bậc bốn của chúng ta, còn thầy Saman thì…

Tiểu Ngọc cắn cắn môi, sau đó nói tiếp:

- Vu thuật của các Saman rất mạnh sao? - Tuy Ngô Minh cũng có chút ký ức của tiền thân của mình nhưng những kiến thức và hiểu biết về mặt này lại vô cùng ít ỏi.

- Cũng khó nói lắm…

Sau khi suy nghĩ một hồi, Tiểu Ngọc mới nói khẽ:

- Vu Sư cũng giống như Đạo Pháp vậy, nếu có đủ thời gian chuẩn bị thì ngay cả cao thủ Nhục Thân Cảnh Bậc chín cũng phải chịu thua, nhưng nếu Saman và Đạo Sĩ chưa kịp chuẩn bị gì lại bị tiến cận thì họ không khác nào người bình thường… Đương nhiên, với điều kiện họ đều là những Vu Sư và Đạo Sĩ bậc thấp, nhưng mà Saman trong một đội một trăm người thì cũng chỉ đến bậc này thôi chứ không hơn… Giờ muội lo nhất là Saman có thể trị liệu thương tích, cổ vũ sĩ khí…

Vèo!

Bỗng nhiên, hơn mười mũi tên bắn đến mang theo âm thanh ù ù bên tai. Tiếng người la hét thất thanh trên bờ thành.

- Kỵ thủ người Hồ!

Ngô Minh chỉ vừa nghĩ đến bốn chữ này thôi thì ngay sau đó lâp tức phát hiện một mũi tên đang xé gió lao vút đến, nhắm ngay vào chiếc cổ trắng xinh của Tiểu Ngọc.

Phụt!

Máu tuôn ra, bắn cả lên mặt Ngô Minh.

Cảm giác ấm nóng và một mùi tanh xộc lên mũi, Ngô Minh sững người nhìn thiếu nữ đang nằm dưới đất.

Chết rồi sao!

Một cô gái có hiểu biết, xuất thân thần bí lại chết như vậy sao, chết ngay trước mặt Ngô Minh!

- Quả nhiên… Thiên hạ lớn thế này, không ai là không chết cả! Có vậy mới đúng là Chủ Thần Điện sao?

Ngô Minh nhanh chân nằm rạp xuống, hít một hơi thật sâu, hắn dường như cảm nhận được rằng Chủ Thần Điện cuối cùng cũng bắt đầu mở màn, giơ móng vuốt sắc nhọn về phía hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.