Chú Ơi Đừng Mà

Chương 45: Cùng Ngắm Hoàng Hôn





Sau một hồi làm việc mệt mỏi, Tiêu Điểm Điềm dụi mắt thiếp đi trong lồng ngực người đàn ông.

Cho đến khi cô mở mắt ra lần nữa, trước mặt đã là một khung cảnh hoàn toàn khác.

Làn gió mát rượi thối qua ô cửa số, mang theo vị mặn nhàn nhạt của biến và hương hoa thơm ngát không tên.

Không cần nói cũng biết, hai người họ đã đến địa điểm của chuyến vui chơi rồi, hòn đảo tư nhân thuộc về Ngụy Chính Thần.

Tiêu Điềm Điềm vẫn nhớ khi cô còn nhỏ, gần như mỗi một lần nghỉ hè đều được Ngụy Chính Thần đưa đi biển chơi.

Nhưng mấy năm gần đây hắn ngày càng bận rộn, mà ba mẹ cũng không cho phép cô làm phiền đến hắn, cho nên cách xa đã lâu cô mới lại được hưởng cảm giác cùng nhau đi nghỉ mát này.

Cô gái nhỏ háo hức nhảy xuống giường, chạy đến bên cạnh cửa số, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.


Ngôi biệt thự cô đang ở nằm trên vách đá cao hơn mặt biển khoảng mười mét, cho nên tầm nhìn rất thoáng đãng.

Trên cao là bầu trời trong xanh vời vợi, bên dưới là mặt biển sóng gợn tăn lăn.

Bởi vì là bãi biển tư nhân nên không có du khách qua lại, dải cát trắng muốt không có dấu chân người, điều đó càng làm tăng thêm vẻ đẹp hoang sơ cho vùng đất này.

- Không biết Thần đã đi đâu rồi nhỉ? Cô vừa suy nghĩ vậy thì đã thấy một chiếc du thuyền cỡ nhỏ đang tiến lại gần từ phía xa.

Đó là một chiếc du thuyền tư nhân, không phải dạng to lớn đồ sộ dành cho cả trăm người, nhưng lại được thiết kế rất sang trọng và bắt mắt.

Vừa nhìn thấy dáng người quen thuộc, cô gái nhỏ đã vui sướng vẫy tay.

- Thần!!! Người đàn ông nghe thấy tiếng gọi, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía này.

Sau khi du thuyền dừng lại hắn, hắn nhẹ nhàng tung người nhảy xuống, không chút chần chừ chạy về phía cô.

Ngụy Chính Thần mở rộng vòng tay đón thân ảnh nhỏ xinh kia nhào vào trong ngực.

- Chạy chậm một chút, nếu ngã thì phải làm sao? Tiêu Điểm Điềm nghịch ngợm lè lưỡi, ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay hắn, ánh mắt lướt ngang lướt dọc trên thân thể người đàn ông của cô.

Hôm nay phong cách ăn mặc của hắn hoàn toàn khác với mọi ngày.

Lúc hắn mặc vest có vẻ phong độ ngời ngời, mặc áo sơ mi quần âu thì quyến rũ đến mức khiến người ta phải chảy nước miếng.

Còn bây giờ, cho dù chỉ mặc áo phông đơn giản và một chiếc quần đùi rộng rãi, hắn vẫn thừa sức hớp hồn kẻ khác với vẻ trẻ trung nam tính của mình.


Tiêu Điểm Điềm âm thầm đưa tay lau khóe miệng, phòng trường hợp bản thân nhìn hắn đến chảy nước miếng.

Ngụy Chính Thần thu hết biểu cảm của cô gái nhỏ vào trong đáy mắt, trong lòng âm thầm buồn cười, nhưng hắn cũng rất vui vẻ vì sức quyến rũ của mình đối với cô vẫn luôn là level max.

- Sao vậy? Người đàn ông của em đẹp trai chứ? Tiêu Điểm Điềm cũng không ngại hắn trêu chọc mình, cô dùng sức gật đầu.

- Đẹp! Đương nhiên là đẹp! Trong mắt em, anh là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới! Cho dù rất cố gắng kiềm chế, nhưng khóe miệng của hắn vẫn nhếch lên trông thấy.

Ngụy Chính Thần ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, động tình hôn lên khóe môi cô.

- Cái miệng nhỏ thật ngọt.

Chắc bảo bối đã đói bụng rồi nhỉ? Sửa soạn một chút rồi chúng ta đi ăn tối thôi.

Bây giờ Tiêu Điểm Điềm mới nhận ra thời gian đã muộn vậy rồi.

Lúc nãy mặt trời vẫn còn chói chang, vậy mà chỉ nhoáng lên một cái, những tia nắng vàng cam đã ngả sang màu đỏ rực rồi.


- Vâng.

Em muốn ngắm hoàng hôn! Người đàn ông bế bổng cô lên, bước chân vững vàng đi về phía ngôi nhà.

- Vậy thì nhanh thôi nào.

* * * Bởi vì là đảo tư nhân nên các nhân viên trên đảo chỉ cần phục vụ một khách hàng duy nhất.

Thỉnh thoảng nơi này cũng được chọn làm địa điểm tổ chức tiệc tùng hay họp mặt các bang hội, cho nên tất cả các loại nhà hàng khách sạn hay hộp đêm quán bar đều được trang bị đầy đủ hết.

m thanh của cô gái nhỏ hòa vào tiếng gió, lại giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua trái tim hắn.

"Ngụy Chính Thần, em yêu anh.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.