Chủ Nhân, Thỉnh Uy Ta Ăn No!

Chương 9




Hôm nay, khi Chung Húc Phong còn đang họp thì nhận được một cú điện thoại của lão ca (ông anh trai) gọi tới nói lão ba bị bắt, cần hắn về nhà gấp, hắn vội vàng tan họp lôi kéo bé thỏ tím đang ngủ ngon lành về nhà.

“Húc Phong, có người vừa mới gọi điện thoại nói ba đã bị bọn họ bắt rồi, muốn cứu ông thì phải giao ra con thỏ tím, chúng ta đi tìm con thỏ tím gì đó đi a.” Đại ca của Chung Húc Phong- Chung Húc Xuyên sốt ruột nói.

Chung Húc Phong cũng thực nóng nảy, nhằm vào bé thỏ tím, không thể là ai khác ngoài Chu Tuần, tên Chu Tuần này còn nói nếu không giao bé thỏ tím thì ba hắn sẽ gặp nguy hiểm, Chung Húc Phong nhìn thoáng qua bé thỏ tím, hắn làm sao có thể bỏ mặc y được.

“Đại bá (aka anh trai của chồng:”>), ta chính là bé thỏ tím” bé thỏ nhỏ nói với Chung Húc Xuyên.

“Vậy là tốt rồi, em trai, chúng ta mau đi đổi người đi” Chung Húc Xuyên buột miệng nói ra thật rõ ràng.

“Nhưng..... ” Chung Húc Phong khó khăn nhìn bé thỏ tím.

“Em trai, hiện tại tính mạng của ba là quan trọng nhất.” Chung Húc Xuyên nhìn biểu tình không bình thường của cậu em.

“Này.....”

“Chú, đem ta đi đổi lấy lão nhân đi.” Bé thỏ tím nhìn ra sự dao động của Chung Húc  Phong, không hề gọi hắn là ‘chủ nhân’.

Cuối cùng, bé thỏ tím và Chung Húc Phong hai người đi tìm Chu Tuần ••••

“Ta đã đến rồi, thả ông ấy ra.”

“Ngươi đi lại đây, một người.” bé thỏ tím thản nhiên đi qua, khi đến bên người của Chu Tuần rồi, gã liền thả lão nhân ra, dù sao Chung gia cũng là nhà có tiếng, nếu hai bên đối địch cũng không tốt

“Con thỏ tím ngươi rốt cuộc cũng rơi vào tay ta!” Vẻ mặt của gã nhìn bé thỏ tím như muốn cầm dao chém y.

“Bác à, ta thấy ngươi hình như ngươi vẫn chưa ăn đòn đủ.” nói xong một chân phóng khoáng xoẹt ngang qua, rất nhanh, Chu Tuần khóe miệng đổ đầy máu.

“Không nghĩ tới ngươi vẫn còn có thể làm hại người khác như thế? Bất quá hôm nay ta mang nhiều người đến đây, ngươi đừng nghĩ có thể thoát.” sau lưng gã xuất hiện một đám người mặc áo đen, mang kính đen.

“Xem ra bác lần trước còn chưa rút ra bài học kinh nghiệm nhỉ.” bé thỏ tím hai tay vỗ một cái, cửa lập tức mở ra, một đám người mặc áo đen  vác súng trên vai, đạn đã lên nòng, đám người phía sau Chu Tuần hoảng sợ:” Các ngươi là người của Đông Đường?”

“Ân.” một từ ân kia vừa được thốt ra xong, đám người áo đen kia liền cáo biệt Chu Tuần:” Chu tổng, việc này anh em chúng ta không giúp được, tiền của ngươi chúng ta không cần nữa.” nói xong chạy như tè ra quần khỏi nơi đó.

“Bác à, giờ thì chỉ còn thuộc hạ của ngươi nha.” sau đó bé thỏ tím đá một chân như múa, tay bổ xuyên quá đám người, chỉ trong chốt lát toàn bộ đám người đều bị thương nằm lê lết trên mặt đất, Chung Húc Phong trợn tròn mắt há hốc mồm, chưa bao giờ nghĩ có người đánh nhau mà như khiêu vũ vậy, tuyệt  đẹp, mê người đến như thế, bé thỏ tím quả nhiên chính là bé thỏ tím mà.

“Bé thỏ tím ra quyền mạnh thế nhưng vẫn chưa đủ tàn nhẫn đâu, bất quá tốc độ nhanh nhẹn, kỹ xảo của y là không có ai có thể đạt đến, người khác mới ra một quyền, y liền có thể trong lúc đó ra tới hơn mười quyền, hơn nữa, tất cả các đòn đều không đánh cùng một chỗ, có thể nói y chính là sinh ra để đánh nhau kịch liệt như thế nha, vậy mà •••” tiểu binh kia nhìn Chung Húc Phong liếc mắt một cái.

“Hay thật, cái này đúng là đoán không được.” lão nhân khanh khách cười.

“Thu phục!” vỗ vỗ bụi đất trên người.

“Ngươi ••• rốt cuộc là ai?” Chu Tuần lung lay đứng lên

“Là bé thỏ tím nha, Thiếu chủ bé thỏ tím của nhà Đông Đường a, chưa nghe nói qua sao?” vẻ mặt kinh ngạc.

“Ngươi là người của Đông Đường?” lão nhân kinh ngạc đến có chút run lên.

“Ba, ta không quan tâm đến thân thế của bé thỏ tím.” Chung Húc Phong sợ lão ba bởi vì là xã hội đen mà càng không chấp nhận y.

“Hắc Hổ là gì của ngươi?” vẫn là giọng nói run rẩy.

“Là lão gia tử (ba) của ta a” không phải là chuyện rất rõ ràng rồi sao, lại có thể hỏi như thế.

“Hay thật ~~~~  quả nhiên là ‘hổ phụ sinh hổ tử” Lão nhân tán thưởng, Chung Húc Phong thở phào nhẹ nhõm, thay bằng vẻ mặt không-thể-tin-được.

“Tiểu Giới, lại phiền toái tới ngươi.” bé thỏ nhỏ lướt qua người Chung Húc Phong đi qua đám người mặt áo đen kia, Chung Húc Phong thật khó chịu, nhìn đến bé thỏ tím và thủ lĩnh của đám người áo đen kia môt bộ dạng thân thiết với nhau khiến hắn cảm thấy rất không thích.

“Tiểu tử ngươi làm như từ nhỏ đến giờ phiền toái ta ít lắm vậy.”  tay khoát lên vai của bé thỏ tím, nhìn qua Chung Húc Phong thị uy.

“Bé thỏ tím, lão ba cứu về đươc rồi, chúng ta về trước đi, nếu không bọn gà mẹ kia sẽ lo lắng.” Chung Húc Phong lôi kéo bé thỏ tím nhìn như muốn đi cùng mấy người kia.

“Tiểu Giới, mọi người, ta hôm nào trở lại gặp các ngươi nha.” từ biệt xong rồi giúp lão nhân về nhà.

Dọc theo đường đi bé thỏ tím cùng lão nhân nói chuyện đến thật là vui sướng, mà Chung Húc Phong chỉ có thể ngồi ở một góc lạnh lẽo bên cạnh.

Vào nhà, bé thỏ tím giúp lão nhân ngồi xuống, người trong nhà đều lo lắng hỏi xem ông có bị gì không.

“Ta còn rất khỏe mạnh a” lão nhân nói xong còn nhấc một cánh tay lên.

“Đều là nhờ ơn bé thỏ tím cả.” yêu thương sờ sờ trên đầu bé thỏ tím một chút.

Mọi người có vẻ buồn bực, con thỏ tím này có năng lực lớn như vậy sao?

“Biết Hắc Hổ chứ?” lão nhân nở một nụ cười rực rỡ.

“Đương nhiên biết ạ” lão nhân chính là luôn nhắc tới người này trước mặt bọn họ, ông kể từng có một Lão đại tên Hắc Hổ trước đây đã từng cứu ông một mạng nếu không ông sao có thể sống tới ngày nay, mọi người đều luôn ghi nhớ.

“Bé thỏ tím chính là con trai của Hắc Hổ a.”

Chung Húc Phong lúc này cảm thấy rất không tốt, hay nói đúng hơn là rất khó chịu, nguyên nhân————bé thỏ tím đã vài ngày không cùng hắn làm. Trước kia chính là hai bốn trên hai bốn dán trên người mình, nay lại ngày nào cũng chơi cờ với lão ba.

Hắn thật vất vả mới đem bé thỏ tím vào phòng được, bé thỏ tím thế mà một mình đi tìm sách chơi cờ. Chung Húc Phong chịu không nổi việc bé thỏ tím xem nhẹ mình thế này, hắn chủ động tự cởi quần áo, bé thỏ tím vẫn không có phản ứng, hắn lại đi qua phía bé thỏ tím, nhưng bé thỏ tím lại nói “Chú, ngươi phải đi tắm rửa sao? Vậy bé thỏ tím đi ra ngoài.”

Chung Húc Phong nuốt một ngụm nước bọt, cố lấy dũng khí nói “Ôm ta.” y không có chút phản ứng nào.

Đem hai chân dang rộng ra, đem tiểu huyệt hồng hồng lộ ra trước mặt bé thỏ tím, y vẫn là không phản ứng.

Lấy tay vuốt ve điểm nhỏ nhỏ trước ngực, vẫn không phản ứng.

Tay kia đưa xuống cây hoa cúc, cắm đi vào, vài ngày không có làm nên không dễ dàng như trước, Chung Húc Phong cảm thấy rất đau nhưng vẫn nhịn xuống bắt đầu mời gọi, “Ân ~ a ~ tiến vào...” còn bày ra tư thế quyến rũ nhất của mình, dùng âm thanh ngọt ngào nhất mà rên rĩ.

Bé thỏ tím xoay người sang chỗ khác tìm đồ vật này nọ, Chung Húc Phong nở nụ cười, là đi tìm dầu bôi trơn đi, một hồi sau bé thỏ tím thế nhưng cầm một cây dương v*t giả dùng để tự an ủi đưa cho hắn, nói:” Chú, dùng cái này giải quyết đi” sau đó cầm quyển sách đi ra ngoài.

Chung Húc Phong cực kỳ tức giận “Đứng lại!”  Bé thỏ tím đứng lại.

“Ta đều đã đê tiện như vậy cầu xin ngươi, ngươi..... ” Chung Húc Phong không nói nên lời, bởi vì ánh mắt của bé thỏ tím đang rất lạnh lẽo rất âm trầm nhìn hắn.

“Chú, lúc gã kia nói muốn bắt ta đổi lấy cha ngươi, ngươi đã dao động.” bé thỏ tím lạnh lùng nói.

Chung Húc Phong không nói là hắn đã không dao động, tính mệnh của cha hắn đang treo trước mắt hắn có thể không dao động sao?

“Chú, ngươi đã dùng ta đổi lấy cha ngươi, cho nên bé thỏ tím không còn là sủng vật của ngươi nữa, ngươi có thể đi ra ngoài mua một con sủng vật khác về” thoải mái đóng cửa lại rời đi.

“Húc Phong a, ta rất thích bé thỏ tím a, ngươi cũng yêu hắn nên ta không phản đối các ngươi cùng một chỗ nữa.” lão nhân đã hiểu rõ ràng, đứa con vui vẻ là tốt rồi.

“Nhưng lão ba à, ta cảm thấy được bé thỏ tím căn bản là không thích ta.” Chung Húc Phong lớn đến vậy, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy không tự tin.

“Tiểu tử, ngươi cũng quá không tự tin đi, bé thỏ tím quả là lãng phí tình cảm trên người một đứa như ngươi mà.”

“Lão ba!” Chung Húc Phong nóng nảy.

“Ngươi cùng bé thỏ tím thế nào mà quen nhau?” Lão nhân nghiêm túc hỏi.

“Ngày đó y đói đến ngất xỉu ngã trong lòng ta, y nói ba y dùng năm trăm vạn đem hắn bán, sau đó ta dùng năm trăm vạn mua hắn.” Chung Húc Phong nhớ lại.

“Húc Phong a, Hắc Hổ đã qua đời vài năm rồi, ta nghĩ bé thỏ tím đã sớm yêu ngươi mới có thể tiếp cận ngươi như thế, hay thật ~~~~~” lão nhân khanh khách cười.

“Thật không? Nhưng chính là bé thỏ tím hiện tại đang giận ta, không để ý tới ta •••” nghe lão ba nói tâm tình Chung Húc Phong có chút chuyển biến tốt lên, nhưng nghĩ tới thái độ của bé thỏ tím giọng lại trầm xuống.

“Không cần sốt ruột, ta chỉ cho ngươi cách này ” lão nhân bí hiểm nở nụ cười ••••••

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.