Đoạt ghế.
Tham gia trò chơi chính là năm người khách mời, hai người chủ trì, khán giả chọn ngẫu nhiên ra ba người.
Thiếu Bạch đứng ở một bên, nói quy tắc trò chơi một lần, "Chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Sẵn sàng!"
"Vậy bắt đầu, âm nhạc lên."
Thiếu Bạch nói xong, trong trường quay liền vang lên tiếng nhạc sôi động, mười người xoay quanh chín cái ghế, đi nhanh đi chậm nối tiếp nhau.
Trong ánh mắt Tô Dung có phấn khích, Jennifer ở trên cô hai vị trí, Tô Dung thường thường liếc nhìn cô ta một cái, còn phải chú ý một chút tiếng nhạc.
Âm nhạc đột nhiên ngừng lại.
Tô Dung theo bản năng ngồi lên ghế bên cạnh, dừng một chút, tiện đà thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn những người khác, hai người chủ trì và hai người khán giả đều ngồi xuống, Thẩm Ngự Dương, Tần Tinh Hạo, Ngô Hoa Nhiên cũng ngồi xuống, còn có một cái ghế, là Jennifer đang cùng một khán giả khác tranh đoạt.
Hai người không ai nhường ai, cố gắng hết sức để đẩy đối phương ra, Jennifer trong lòng thầm mắng khán giả không biết điều, cô ấy nên để cho cô ta ngồi mới đúng.
Nhưng cô ta cũng không nghĩ, khán giả thật vất vả mới được lên sân khấu, vẫn là cùng sân khấu với thần tượng của mình, sao có thể đi xuống đơn giản như vậy?
Hai bên giằng co sắp năm phút đồng hồ, Thiếu Bạch nhìn thời gian, quá lâu, liền chuẩn bị can thiệp.
Vào lúc này, Jennifer đẩy người khán giả ra, ngồi trên ghế.
Không đợi cô ta cười ra tiếng, rõ ràng có thể nghe một tiếng "Răng rắc", ghế Jennifer ngồi đột nhiên chia năm xẻ bảy.
"A!" Jennifer thét chói tai, ngã xuống.
Trên khán đài, đột nhiên phát ra tiếng cười to.
"Ha ha ha ha, ai u, cười chết tôi!"
"Cô gái thật thảm, thật vất vả cướp được, thế mà lại dính vào cái hư."
"2333* tổ tiết mục thật hố a, ha ha ha ha, cười chết cười chết."
*Ahahaha
Thiếu bạch nhướng mày, thầm nghĩ số Jennifer thật là đủ xui.
Tô Dung nhìn Thẩm Ngự Dương, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết, " tổ tiết mục thật hố, còn chơi như vậy được. "
Thẩm Ngự Dương nhún nhún vai, ý bảo Tô Dung cẩn thận một chút.
Chẳng mấy chốc, hai người từ sân khấu đưa Jennifer xuống, khán giả cũng không có nghĩ nhiều, chỉ thấy ngã nhẹ một chút thôi, nhưng không ít người cảm thấy cô ta rất làm ra vẻ, còn không phải là ngã một chút thôi sao, ghế lại không cao.
Nhưng trên sân khấu, chỉ Tô Dung biết, cô ta chỗ nào là ngã nhẹ, rõ ràng là không thể tiếp tục.
Ánh mắt Tô Dung lập loè một chút, nhớ tới lúc nãy chuyên viên trang điểm nói với cô.
Trợ lý gúp Jennifer thay quần áo là vừa tới đài truyền hình làm việc không bao lâu, Jennifer thay xong quần áo, bị trợ lý tùy tay vắt lên trên ghế.
Nhưng chất liệu của váy rất trơn, liền rơi xuống dưới.
Jennifer từ phòng thay đồ ra, căn bản không có nhìn dưới chân, hơn nữa cô ta là chuẩn bị ra đổi giày, mang trên chân vẫn là giày cao gót mười hai centimet, nháy mắt gót giày dẫm lên váy, dưới chân bị trượt một chút, Jennifer ngã quỵ trên mặt đất, xương hông đụng vào mặt đất.
Tổ tiết mục ban đầu khuyên cô ta nên nghỉ ngơi, nhưng mà cô ta không muốn, nhịn đau lên sân khấu.
Nhưng ai biết được, thế nhưng lại ngã.
Tổ tiết mục vì hiệu quả, lúc đầu là chuẩn bị một vòng loại hai người, một người không cướp được, một người ngồi ghế hư.
Không nghĩ tới vận khí của Jennifer đen đến cực điểm, cho nên mới xảy ra việc thế này.
Thời gian giả lao ngắn ngủi nghỉ ngơi đi qua, trò chơi tiếp tục.
Lần này tất cả mọi người đều để lại tâm nhãn, rất cẩn thận.
Rất nhanh, đến vòng cuối cùng.
Trên sân khấu chỉ còn có Thẩm Ngự Dương, Tô Dung và Tần Tinh Hạo.
Tần Tinh Hạo quả thực không còn lời gì để nói rồi, đừng tưởng rằng hắn không phát hiện Thẩm Ngự Dương trong tối ngoài sáng cho hắn ánh mắt, để hắn thua bởi Tô Dung.
Tần Tinh Hạo nghĩ, Thẩm Ngự Dương thật là vì vợ liền mặt đều từ bỏ a!
Như Thẩm Ngự Dương nguyện, cuối cùng liền Thẩm Ngự Dương đều thua bởi Tô Dung.
Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, hai người bọn họ là nhường vị nữ sinh Tô Dung này.
Khán giả cảm thấy rất tốt, nam nghệ sĩ rất có phong độ thân sĩ, trò chơi à, không cần tích cực như vậy, đạt tới hiệu quả mới là tốt nhất.
Nguyễn Tuyết lôi kéo Tô Dung đứng ở giữa, "Tô Dung thắng có cảm tưởng gì không?"
Tô Dung nhấp môi cười thẹn thùng, sau đó quay đầu đi, nghịch ngợm chớp mắt với Thẩm Ngự Dương, "Muốn cảm ơn Thẩm ảnh đế nhường tôi nha ~"
Khán giả cười ha ha, Tô Dung lớn lên xinh đẹp, tính tình lại thẳng thắn, có cái gì thì nói cái đó, đối với Thẩm Ngự Dương cũng không có cố tình lấy lòng, tương tác cũng rất tự nhiên, thật sự rất dễ dàng làm người thích cô.
Thẩm Ngự Dương trước kia tham gia gameshow vài lần, lại trước nay không có phối hợp với ai.
Lần này, khán giả thấy được một Thẩm Ngự Dương khác.
Thẩm Ngự Dương đối với Tô Dung lộ ra một tia cười nhạt, giơ microphone cười khẽ ra tiếng, "Có thể nhường Tô tiểu tiên nữ, vinh hạnh của tôi."
【 Oa oa ~~】
【 A aa oa oa aa ~~~】
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ồn ào lên, Thẩm Ngự Dương hành động thật là quá ngoài dự đoán!
"Nhìn ra được Thẩm ảnh đế của chúng ta đối với Tô tiểu tiên nữ ấn tượng thật sự rất hảo oa!" Tần Dật trêu ghẹo Thẩm Ngự Dương, "Thẩm ảnh đế và Tô Dung quen biết sao?"
Thẩm Ngự Dương cười, "Hiện tại không phải phân đoạn trò chơi sao? Sao lại biến thành talk show rồi."
【 ha ha ha ha!!! 】
Thiếu Bạch nghe vậy, cho rằng Thẩm Ngự Dương không muốn đàm luận chuyện này, vừa muốn mở miệng dời đề tài, Thẩm Ngự Dương đã lên tiếng trước.
"Bất quá, tôi thật ra muốn cùng mọi người giải đáp một chút."
Thẩm Ngự Dương vươn một bàn tay với Tô Dung, Tô Dung cười cười, giơ tay đặt lên tay anh.
Thẩm Ngự Dương dắt Tô Dung lên phía trước vài bước, "Cùng mọi người long trọng giới thiệu một chút, vị nữ sĩ bên cạnh tôi, tên là Tô Dung, cô ấy......"
Thẩm Ngự Dương cong môi, ánh mắt ở trường quay nhìn chung quanh một vòng, "Quan hệ giữa tôi và cô ấy..."
Mọi người nín thở, thậm chí có cô gái đã bưng kín miệng mình, sợ chính mình thét ra tiếng.
"A ~" Thẩm Ngự Dương một tiếng cười khẽ, "Cùng mọi người giới thiệu một chút, vị này chính là nữ diễn viên sẽ hợp tác với tôi trong bộ điện ảnh tiếp theo, Tô Dung tiểu thư."
【 A ~~】
【 Phù ----】
【 không chơi như vậy đâu, Thẩm ảnh đế quá nghịch ngợm ~】
Tô Dung nhẹ nhàng phun ra một hơi, che lại trái tim nhảy bang bang, hù chết cô!
Cô còn tưởng rằng, Thẩm Ngự Dương muốn trực tiếp công khai!
Thẩm Ngự Dương nhìn Tô Dung, đáy mắt hiện lên một tia ý cười trò đùa dai thực hiện được.
Tô Dung giận Thẩm Ngự Dương liếc mắt một cái, " Đáng ghét! "
Đều tại anh, trước khi lên sân khấu, một hai phải cùng cô nói cái gì "Thêm một cái kích thích", làm cho trong lòng cô hoang mang rối loạn.
Tô Dung này liếc mắt một cái, tự nhiên rất nhiều người đều thấy được.
Nhưng trải qua Thẩm Ngự Dương giải thích, mọi người còn tưởng rằng anh và cô là bởi vì muốn phải diễn chung một bộ điện ảnh, tương đối quen thuộc mới có thể như thế.
Tần Dật tiếp tục gợi lên không khí, "Thì ra Thẩm ảnh đế và Tô tiểu tiên nữ còn có một tầng quan hệ như vậy, thật là làm người ta ngoài dự đoán, tin rằng mọi người nhất định muốn nhìn xem hai vị ăn ý ~"
"Đúng vậy, để chúng ta tiến vào phân đoạn tiếp theo 《 Bạn tả tôi đoán 》, mọi người đối với Thẩm ảnh đế và Tô tiểu tiên nữ rửa mắt mong chờ nha!"
Ngày hôm qua diễn tập, nói chính là phân nhóm để đáp đề.
Hình Bân ởsau khi nói chuyện với Thẩm Ngự Dương, cải biến một chút nội dung, như vậy chương trình biên tập cắt nối ra sẽ càng có nhiều điểm để xem.
Sau một thời gian nghỉ giải lao, khách mời một lần nữa lên sân khấu.
Sân khấu thiếu một người Jennifer, hình như không có ảnh hưởng gì mấy, thậm chí hiệu quả so với lúc ban đầu cô ta ở trên sân khấu, còn tốt hơn rất nhiều.
Tần Tinh Hạo và Ngô Hoa Nhiên cố ý giúp đỡ Thẩm Ngự Dương cùng nhau nâng Tô Dung, bất động thanh sắc liền làm Tô Dung trở thành tiêu điểm của chương trình lần này.
Tô Dung không phụ sự mong đợi của mọi người, phân đoạn kế tiếp đều làm rất tốt, chơi rất hết mình.
Trong lúc vô thức, mọi người dường như đã tiếp nhận tổ hợp Thẩm Ngự Dương và Tô Dung ở bên nhau rồi.
Từ cái trò chơi thứ hai《 Bạn tả tôi đoán 》 bắt đầu, đến cái thứ ba 《 Đoán xem tôi là ai 》, Tô Dung vẫn luôn cùng Thẩm Ngự Dương ở bên nhau.
Tiết mục cuối cùng, Tô Dung và Thẩm Ngự Dương còn cùng nhau hợp xướng một bài hát, là một bài hát khi anh và cô ở nhà, thích ngâm nga.
***
Lúc chương trình quay đã kết thúc, từ người chủ trì đến khán giả đều chưa đã thèm.
Chương trình kỳ này, thật sự có rất nhiều chỗ để xem, mọi người gần như đã gấp không chờ nổi muốn nhìn đến chương trình phát sóng.
Ăn khuya ở đài truyền hình xong, đã gần 12 giờ.
Thời điểm quay còn bất giác, một kết thúc này, Tô Dung ẩn ẩn cảm giác chính mình đã buồn ngủ sắp chịu không nổi rồi.
Đài truyền hình muốn ra xe đưa mọi người trở về, Thẩm Ngự Dương và Tô Dung cùng nhau cự tuyệt, chị Kiều và anh Lăng đã ở bãi đỗ xe đợi một lúc.
Tần Tinh Hạo và Ngô Hoa Nhiên quyết định ngồi xe của đài truyền hình.
Thiếu Bạch, Tần Dật và Nguyễn Tuyết đưa bốn vị khách mời đi ra ngoài.
Mọi người ra khỏi tòa nhà mới phát hiện, bên ngoài đã mưa to tầm tã.
"Ai, sao lại mưa lớn như vậy?" Nguyễn Tuyết kinh ngạc, "Tôi không mang dù a!"
Thiếu Bạch nhìn thoáng qua Tần Dật, "Mọi người chờ một lát, chúng tôi trở về lấy dù."
"Được."
Hai người Thiếu Bạch đi trở về, Nguyễn Tuyết ở lại chờ.
"Hắt xì!"
Tô Dung xoa xoa cái mũi, xoa xoa cánh tay.
"Lạnh?" Thẩm Ngự Dương nói rồi cởi áo khoác, đắp lên người Tô Dung.
"Đừng." Tô Dung không chịu, "Áo của anh cho em rồi, cũng chỉ còn một cái áo sơmi."
Thẩm Ngự Dương lấy tay ra Tô Dung, đem áo khoác phủ thêm cho cô, "Em là con gái, không thể cảm lạnh."
Tô Dung "Ai" một tiếng, còn muốn nói cái gì, lại ở dưới ánh mắt nhìn chằm chằm cô của Thẩm Ngự Dương, ngoan ngoãn cúi đầu phủ thêm áo.
"Ngoan!" Thẩm Ngự Dương cười khen cô.
"Ai u uy, sao tôi lại ngửi thấy được mùi chua của tình yêu trong không khí a ~" Tần Tinh Hạo câu lấy cổ Ngô Hoa Nhiên, "Ngô ca, anh có cảm giác được hay không a ~"
Ngô Hoa Nhiên né tránh Tần Tinh Hạo, "Tôi không có, tôi cái gì cũng chưa thấy."
Tần Tinh Hạo "Hắc" một tiếng, lại hỏi Nguyễn Tuyết, "Chị Nguyễn, còn chị?"
Nguyễn tuyết che lại đôi mắt, "Tôi cái gì đều không có nhìn thấy!"
Tần Tinh Hạo: "......"
Thẩm Ngự Dương và Tô Dung đứng ở một bên, nhìn biểu cảm vô ngữ của Tần Tinh Hạo, đồng thời cười ra tiếng.
Chẳng mấy chốc, Thiếu Bạch và Tần Dật lấy dù quay lại.
Mỗi người một cây, liền đi ra ngoài.
Mưa to hình như đã một thời gian, trên mặt đất có không ít nước.
Tô Dung nhìn giày cao gót trên chân của mình, nghĩ thầm giày này xem như muốn hư.
Đến bậc thang cuối cùng, Thẩm Ngự Dương giữ chặt Tô Dung.
Tô Dung "Hửm?" Một tiếng.
Thẩm Ngự Dương thu dù trên tay lại, đưa cho Tô Dung, sau đó đưa lưng về phía Tô Dung khom xuống, "Đi lên!"
Tô Dung nhấp môi dưới, "Thẩm Ngự Dương..."
"Nhanh đi lên, rất lạnh."
Tô Dung ừm một tiếng, ngoan ngoãn đi lên.
Tay Thẩm Ngự Dương kéo áo khoác trên người cô xuống đỡ lấy đùi Tô Dung, Tô Dung giơ dù, Thẩm Ngự Dương nhìn phương hướng xe đỗ, đi xuống bậc thang cuối cùng.
Tô Dung vùi đầu vào cổ của Thẩm Ngự Dương, thấp giọng gọi anh, "Thẩm Ngự Dương."
"Ừ?" Bước chân Thẩm Ngự Dương trầm ổn, Tô Dung gần như không cảm giác được xóc nảy.
"Thẩm Ngự Dương."
"Ừ, anh đây."
"Em yêu anh."
Thẩm Ngự Dương cười khẽ, "Anh cũng yêu em."
Tháng ngày về sau, trong mưa trong gió, có anh cùng đi hết con đường, thật tốt.
- -----------------------------
#Thông báo: Bạn editor một tuần qua vô cùng bận và sắp tới còn bận hơn nữa nên thời gian ra truyện có vẻ không được liền mạch lắm:"(((( Chân thành xin lỗi mấy bạn nhé huhu. Biết làm sao được vì mình đang phấn đấu thành người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội mà ^^