Chú Ái Tinh Không

Chương 3




Editor: Nguyệt

“Ha ha ha!” Chung Thịnh lớn tiếng cười sang sảng khiến một số người chạy chậm quanh đó nhìn với ánh mắt khác thường.

“Thật là, không biết A Thịnh hôm qua có ăn nhầm cái gì làm đầu óc có vấn đề không …” – Hạng Phi nói thầm.

Chung Thịnh tai thính mắt tinh tất nhiên nghe được lời này của Hạng Phi. Nhưng anh chỉ híp mắt lại, bất tri bất giác tăng tốc độ thêm vài phần.

o0o

Một giờ sau.

Cơ sở giáo dục trung học cấp ba của thành phố Tàn Nguyệt.

Một ông già tóc hoa râm tinh thần minh mẫn đang thảnh thơi ngồi trên ghế ngoài phòng học, quang não ở cổ tay mở ra, trên màn hình hiển thị một loạt tin tức. Thoạt trông tưởng ông đang xem, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng quét nhìn cửa thang máy.

Tiếng chuông báo vào tiết một sắp vang lên, ông nhìn ghế trống trong phòng học, trên mặt lộ ra vài phần lo lắng.

Reng

Chuông rút cuộc cũng vang. Ông lão đứng dậy, chuẩn bị vào phòng học.

Đột nhiên, ánh mắt ông nhìn về phía thang máy, bắt gặp hai học sinh duy nhất chưa có mặt cuối cùng cũng lộ diện.

Chuẩn xác bước vào phòng học trước khi tiếng chuông chấm dứt, nhận lấy cái nhìn kinh ngạc của cả lớp, Chung Thịnh không khỏi xấu hổ.

“Khụ!” – Ông lão vào lớp, ho nhẹ một tiếng.

Loáng cái, tất cả học sinh lập tức ngồi nghiêm chỉnh, mắt không chớp nhìn thẳng phía trước.

Cảnh tượng rất quen thuộc.

Chung Thịnh nhịn không được cong cong khóe môi.

“Chung Thịnh!”

“Có!” Chung Thịnh đứng nghiêm theo phản xạ, rồi lập tức nhớ ra không phải đang ở trong quân đội, nhất thời đổ mồ hôi trong lòng.

Ông lão đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trong mắt hiện lên ý cười.

“Cậu ta bị làm sao vậy?”

Ông lão chỉ Hạng Phi được Chung Thịnh kéo lê vào lớp học như thi thể.

“Hạng Phi cậu ấy bị kiệt sức, nghỉ ngơi một hồi là khỏe thôi ạ.” – Chung Thịnh lớn tiếng trả lời. Vỗn dĩ anh đã tính rồi, bằng vào kinh nghiệm của anh, chạy xong ba mươi km với thể trạng hiện tại dù hơi miễn cưỡng nhưng không thành vấn đề. Còn Hạng Phi thì thảm rồi, gần như ngay lúc bọn họ dừng lại, bước vào thang máy thì cậu ngất đi, Chung Thịnh có gọi thế nào cũng không tỉnh.

Đương nhiên, Chung Thịnh tuyệt đối không thừa nhận rằng vì Hạng Phi nói xấu mình mà lẳng lặng đẩy nhanh tốc độ hơn so với tính toán, lộ trình cũng xa hơn một chút …

“Kiệt sức?” – Ông lão ngạc nhiên. Ông nhìn Hạng Phi được Chung Thịnh thả vào ghế ngồi, tuy tỉnh mà không động đậy nổi, có chút nghi hoặc.

Hai thằng con trai rốt cuộc làm cái gì mà để đến nỗi kiệt sức?

Nếu đang ở trong quân đội, thì xuất hiện tình trạng kiệt sức là chuyện bình thường. Nhưng Chung Thịnh và Hạng Phi chỉ là hai học sinh của một trường giáo dục phổ thông bình thường, sao lại kiệt sức?

Hơn nữa, dù không hiểu ra sao, ông vẫn nhìn ra Chung Thịnh tiêu hao thể lực rất nhiều. Hai đứa này mới sáng ngày ra rốt cuộc đã làm gì?

Ông lão ngờ vực nhìn Chung Thịnh. Vừa rồi khi ông gọi tên Chung Thịnh, phản ứng của cậu thật thú vị. Thằng bé thành thật nghe lời trong ấn tượng của ông dường như có gì đó khác trước …

Dẫu rất tò mò với chuyện của hai người, ông lão vẫn quyết định để chuyện này đến sau giờ học. Hiện tại là giờ lên lớp, tất cả những chuyện không liên quan đến học tập đều gác sang một bên.

Sau khi một tiết lý luận cơ bản chấm dứt, ông lão nhìn Hạng Phi miễn cưỡng có thể ngồi vững còn cánh tay vẫn không ngừng run rẩy, lại nhìn Chung Thịnh đã gần như hoàn toàn khôi phục lại bình thường, trong mắt lướt qua tia khác thường.

“Chung Thịnh, Hạng Phi, giờ nghỉ trưa đến phòng làm việc của tôi.”

“Vâng.” Chung Thịnh tính đứng nghiêm theo phản xạ, may là đúng lúc dừng lại. Nhưng động tác có chút cứng ngắc này vẫn lọt vào mắt ông lão làm ông ngạc nhiên một phen.

Nhìn ông lão ra khỏi phòng học, trong lớp lập tức sôi trào. Đều là những cô cậu học trò mười tám mười chín tuổi, đương cái tuổi tò mò, thấy Chung Thịnh ba năm trời chưa từng đi muộn về sớm, đến ngày cuối cùng lại suýt bị muộn, còn cả Hạng Phi mệt bở hơi tai, trông như đống bùn nhão, đám con trai tất nhiên là xúm vào truy hỏi liên hồi.

“Ha, anh đây chạy một đường từ nhà đến trường dọc theo đường hầm trên không đấy.” Trông Hạng Phi có vẻ chật vật, nhưng sắc mặt lại đắc ý không tả nổi.

“Chỉ tốn một giờ.” – Cậu lại bổ sung.

“Từ nhà cậu?” Một cậu bạn học quen Hạng Phi giật mình há hốc mồm, miệng há to đủ nhét hai quả trứng gà.

“Nhà nó ở đâu?” – Một cậu bạn không biết tình hình vội vàng hỏi.

“Tiểu khu phúc lợi số 3.” – Hạng Phi kiêu ngạo đáp.

Mấy đứa nhanh tay lập tức mở quang não, tra tìm tính toán một hồi, khi kết quả 30.15 km hiện ra trước mặt, tất cả mọi người đều choáng váng.

Một giờ chạy ba mươi km, đối với bọn họ đây là nhiệm vụ tuyệt đối không thể hoàn thành. Đương nhiên, bọn họ cũng biết thành tích này trong quân đội liên bang thì chẳng là gì. Nhưng đừng quên, hai người bọn họ mới chỉ là hai cậu học sinh mười tám tuổi, chưa trải qua huấn luyện đặc biệt, chưa học cách thức rèn luyện thể thuật chuyên nghiệp, mà đạt được thành tích như thế, trong lứa những người cùng tuổi xuất thân gia đình bình dân có thể xem như kỳ tích rồi.

Từ bao giờ mà Chung Thịnh thành thật nghe lời trong mắt các giáo viên, chín chắn đáng tin cậy trong mắt bạn học, trở nên lợi hại như thế?

Ngoại trừ các bạn học, ông lão đứng ngoài phòng học không xa nghe thế cũng ngạc nhiên.

Không thể không nói, hôm nay, hai cậu học trò này làm ông rất kinh ngạc, còn hơn cả ba năm trời ông giảng dạy ở cơ sở giáo dục trung học này. Với thân phận cùng những trải nghiệm của ông, chuyện có thể khiến ông kinh ngạc thật sự không nhiều.

Hạng Phi ở bên kia vẫn đang tự biên tự diễn, làm một đám các cô bé nhìn với ánh mắt sao nhỏ bay tứ tung. Chung Thịnh thì khéo léo chuyển các bạn học hỏi thăm tình hình sang bên Hạng Phi. Dù sao cậu cũng rất hứng thú với chuyện này, dù bị kéo lê vào trường có hơi mất mặt, nhưng với thành tích chói lọi chạy ba mươi km trong một giờ, chút mất mặt ấy không lấp được sự đắc ý của cậu.

Mặt mang ý cười, Chung Thịnh nhìn những học sinh líu ríu nói cười, trêu đùa nhau xung quanh. Những gương mặt bao phủ trong lớp màng ký ức nay lại hiện về thật sống động.

Bỗng thấy mũi mình cay cay, anh hơi cúi đầu, để tóc trên trán che đi đôi mắt đỏ hoe.

“Chung Thịnh, cậu sao thế?” Thấy Chung Thịnh gục đầu xuống có vẻ không ổn, một bạn nữ sinh ngồi bên cạnh quan tâm hỏi han.

“Không sao, chỉ là nghĩ tới hôm nay là buổi học cuối cùng, sau này chúng ta chia xa, nên có chút thương cảm thôi.” – Chung Thịnh khẽ mỉm cười, nói với cô.

Cô nữ sinh này lạc quan hơn nhiều, cười sang sảng vỗ vai Chung Thịnh: “Ầy, sợ cái gì. Lớp mình đa phần đều ở Tàn Nguyệt, mà dù không thể vào cùng một trường vẫn có thể thường xuyên tụ tập mà.”

“Phải nhỉ.” Chung Thịnh cũng giãn mặt, nở nụ cười. Nhưng anh biết, hai tháng nữa anh sẽ vĩnh viễn rời khỏi tinh cầu này, ít nhất trong vòng sáu năm tới không thể trở về.

Một buổi sáng ngắn ngủi, các thầy cô nói là học, nhưng thực tế thì chủ yếu là giới thiệu một số điều cần chú ý cùng kỹ xảo khi đi thi. Dù mấy kỹ xảo này họ đã lặp đi lặp lại cả ngàn lần trong nửa năm nay, nhưng mỗi học sinh đều rất chăm chú lắng nghe.

Một tháng sau, những học sinh này sẽ bước vào trường thi, cố gắng đỗ được ngôi trường trong mộng, hướng tới tương lai của riêng mình.

“Chúc các em thành công!” Thầy giáo cuối cùng mỉm cười chúc phúc cho các học sinh, đồng thời đặt một dấu chấm tròn cho đời học sinh bốn năm trời của họ.

Tất cả học sinh đều đứng lên vui vẻ tiễn biệt thầy giáo. Chuyện tương tự cũng diễn ra ở khắp các hành lang, lớp học.

“Tháng sau chúc may mắn!”

“Tháng sau chúc may mắn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.