Tan tầm về sau, Tần Thư Nam lại không tự chủ được đi tới căn nhà mà anh ta đã từng sinh hoạt nửa năm .
Nơi này cũng không có lưu lại cho anh ta bất luận cái trí nhớ tốt đẹp gì cả , trước kia luôn cảm thấy đè nén , bản thân mình tựa như tên tiểu
bạch kiểm được phụ nữ bao nuôi . Nhưng là hiện tại, không biết vì sao,
nhớ tới chuyênh này , trong lòng trừ bỏ hối hận lại còn có một loại
hương vị ngọt ngào .
Người kia, rõ ràng đã từng mê luyến bản thân mình như thế .
Hiện tại, cô đã trở lại, là vì đem bản thân mình đoạt lại đi sao?
Tần Thư Nam âm thầm nghĩ, trên mặt cũng lộ ra một loại tươi cười đắc ý tự mãn .
"Sát" một tiếng xe vang, một chiếc màu trắng bạc đi về phía căn nhà rồi dừng lại.
Đầu tiên là một người đàn ông mặc bộ quần áo màu đen đi xuống dưới ,
thân hình cơ bắp cao lớn , mang theo kính râm. Đi đến bên kia mở cửa
ra, sau đó cung kính lui qua một bên.
Theo sau, từ trên xe cúi xuống đến là một cô gái có ngũ quan tinh xảo
tuyệt mỹ khí chất tao nhã , tóc vãn thành búi tóc, mang theo một loại
thành thục quyến rũ. Cánh môi đỏ bừng, trắng nõn trên mặt mang theo nộn
nộn phấn hồng, thoạt nhìn dị thường kiều diễm xinh đẹp.
"Ngữ nhi!"
Vừa thấy đến bóng dáng quen thuộc này , Tần Thư Nam liền trực tiếp vọt đi lên, trên mặt tràn đầy che dấu không được vui sướng.
Lam Phong Ngữ bị câu "Ngữ nhi" này thình lình xảy ra làm cho giật nảy
mình, trong trí nhớ chỉ có người đàn ông mắt lam kia mới có thể gọi bản
thân mình như vậy . Nhưng là thanh âm này thật rõ ràng không phải là
anh, huống chi so với gọi tên của mình thì người nọ thích nhất cũng là ở trước công chúng gọi bản thân mình là bảo bối.
Mang theo nghi hoặc quay đầu, khi chờ thấy rõ cái bóng dáng kia đến gần là ai, lông mày hơi nhíu , mặt mày đều là không vui.
Thế nào là anh ta ?
Tần Thư Nam?
Anh ta làm sao lại ở trong này ?
Đối với tâm tư của đàn ông Lam Phong Ngữ rất hiểu biết có đôi khi còn là thật thấu triệt, cô chỉ biết là trước kia Tần Thư Nam là cực chán ghét
mình , như vậy hiện tại thì sao ? Anh ta lại làm sao có thể lặp đi lặp
lại nhiều lần xuất hiện tại trước mặt mình?
Thậm chí còn còn gọi xưng hô vô cùng thân thiết như vậy, anh ta , lại đang đánh chủ ý quái quỷ gì ?
Tần Thư Nam vốn tưởng rằng cô đang nghe bản thân mình gọi xưng hô vô
cùng thân thiết như vậy sau đó khẳng định sẽ cảm thấy vui mừng không
thôi, nếu cho anh ta biết hiện tại trong lòng Lam Phong Ngữ suy nghĩ cái gì, khẳng định xấu hổ đến mặt đều nhanh nổ mạnh .
"Ngữ nhi, em đã trở lại, chúng ta cùng đi ăn cơm đi?"
Tần Thư Nam tươi cười đầy mặt nói, anh ta nói được cực kỳ thoải mái, bởi vì anh ta khẳng định đối phương là sẽ không cự tuyệt bản thân mình . Dù sao, trước mắt người này, nhưng là chưa bao giờ cự tuyệt quá bản thân
mình bất luận cái yêu cầu gì .
"Tần tiên sinh, anh có chuyện gì sao?"
Lam Phong Ngữ đạm mạc nói.
Tần Thư Nam như là không có nghe được giọng nói mang theo bất mãn của cô ,lại tiếp tục nói: "Ngữ nhi, em thế nào trễ như vậy mới trở về đâu? Em
xem mới có vài ngày mà liền gầy nhiều như vậy, anh gần đây có phát hiện
có một nhà hàng ăn ngon lắm , anh mang em đi ăn có được hay không ? Nếu em thích hương vị nơi đó , về sau mỗi ngày anh sẽ mang em đi ."
Tần Thư Nam vừa nói một bên si mê nhìn chằm chằm người trước mắt, chính
là khuôn mặt này, càng khônng ngừng xuất hiện trong giấc mơ của bản thân mình , khiến anh ta nhớ thương, khiến anh ta mất hồn mất vía. Ánh mắt
quyến rũ như vậy , dáng người nóng bỏng xinh đẹp như vậy , còn có loại
khí chất băng sơn mĩ nhân này , chỉ cần nghĩ đến bộ dáng yêu kiều của cô nằm ở dưới thân mình, Tần Thư Nam liền cảm thấy cả người nóng sắp nổ
tung giống nhau.
Cô ngược lại thật sự là một tiểu yêu tinh, cư nhiên đem bản thân mình mê thành cái dạng này, liền ngay cả phải cùng hinh nhi trở về bồi cha mẹ
ăn cơm nhưng lại không nhịn được lên liền trực tiếp đã chạy tới đây .
Chương 5 :Khoa trương lại giả tạo (2)
Tần Thư Nam một bên ở trong lòng mắng , nhưng ánh mắt cũng là hỏa giống
nhau, không chỉ có châm bản thân mình, cũng thiếu chút thành công châm
Lam Phong Ngữ tức giận.
"Chuyện của tôi không có bất cứ quan hệ gì với Tần tiên sinh , Tần tiên
sinh hẳn là phải quan tâm đến vợ của mình chứ không phải là tôi . Tôi
đương nhiên là đã có người khác quan tâm ."
Lam Phong Ngữ cười lạnh, cô làm sao lại không thấy được ánh mặt không sạch sẽ của Tần Thư Nam kia đại biểu cho cái gì.
Chẳng qua không nghĩ tới thời gian ngắn ngủi ba năm , người đàn ông
trước kia kia mang theo phong độ của người trí thức tràn đầy thanh cao
nhưng hiện tại liền biến thành như vậy, cuộc sống đối với con người ảnh
hưởng vẫn là cường đại không có gì so nổi a.
"Ngữ nhi, chúng ta cũng từng là vợ chồng, tuy rằng bởi vì một ít hiểu
lầm mà chia ly , nhưng là anh đối với em quan tâm vẫn là luôn luôn đều
tồn tại ."
Tần Thư Nam một mặt chân thành, nghĩ lầm Lam Phong Ngữ là đang ghen, sau đó trấn an nói.
Khóe miệng Lam Phong Ngữ đều nhanh rút gân , liên ngay cả bảo tiêu mặt
không thay đổi đứng ở một bên trên mặt cũng đều giật giật .
"Tần tiên sinh nói đùa, tôi có chút việc đi trước ."
Lam Phong Ngữ cũng lười cùng người này so đo, hiện tại nhìn đến anh ta
chỉ biết cảm thấy chán ghét, một bên hoài nghi ánh mắt trước kia của bản thân mình, một bên âm thầm may mắn gặp gỡ Randall, nói cách khác...
"Ngữ nhi, em làm sao vậy? Chúng ta cùng đi ăn cơm nha, anh đã đặt chỗ xong xuôi rồi ."
"Xin mời buông phu nhân nhà chúng tôi ra , nếu không nói cách khác tôi sẽ đi khởi tố anh ."
Bảo tiêu thứ nhất đi ra, bàn tay to vung lên ngăn hành động của Tần Thư
Nam muốn kéo Lam Phong Ngữ đi , thân hình khôi ngôi cao lớn cũng vừa
đúng đem Lam Phong Ngữ chắn ở sau người.
"Phu nhân cái gì ? Nói bậy bạ gì đó? Ngữ nhi, người đàn ông này là ai?
Làm sao có thể không có quy củ như vậy , anh là đang nói chuyện với em , anh ta là ai mà lại đi xen mồm vào?"
Tần Thư Nam phẫn nộ rồi.
Lam Phong Ngữ trống rỗng trợn trừng mắt, nghĩ nghĩ bỏ lại một câu: "Tôi
đã kết hôn , không muốn anh lại đến , tôi không muốn gặp anh."
Xoay người vào trong cửa sắt biệt thự .
Đợi cho đến lúc đi vào , bảo tiêu cũng xoay người ly khai, chỉ để lại
Tần Thư Nam một người thất hồn lạc phách đứng ở kia, rít gào giống nhau
khàn giọng gào thét: " Anh không tin! ! ! !"
...
"A Nam đâu?"
Bà Tần nhìn con dâu lẻ loi một mình tiến đến , nhíu mày hỏi.
Sắc mặt Lâm Hinh cứng đờ, ánh mắt có chút ảm đạm: "A nam nói hôm nay công ty phải tăng ca, cho nên..."
"Thật là có vợ đã quên mẹ, thế này mới kết hôn thời gian có bao lâu mà
liền ngay cả theo chúng tôi ăn bữa cơm cũng liền ra sức khước từ . Nếu
tiếp qua vài năm nữa khả năng là còn rất cao, ông xã , anh phải cùng với a Nam nói chuyện cho tốt , không muốn để con nó rối loạn quy củ. Tần
gia chúng ta cũng không phải là gia đình bình thường , nếu để cho người ta biết đến thì sẽ bị người ta chê cười ."
Khóe miệng bà Tần hướng về ông Tần ở một bên nói.
Tần bằng cũng là một mặt không vui, Ông ta chỉ có một người con duy nhất là Tần Thư Nam ,mà bây giờ muốn gặp mặt cũng trở nên khó khăn như vậy,
nét già nua ở trên mặt cảm giác có chút không bỏ xuống được.
"Rốt cuộc là có chuyện gì trọng yếu như vậy mà liền theo chúng ta ăn bữa cơm đều cố không lên ? Cô đi gọi điện thoại cho nó ,bắt nó lập tức trở
về . Thật là, làm vợ thì nên phải quản tốt chồng của mình , trước kia a
Nam cũng không như thế này. Bây giờ thời gian mới có bao lâu a..."
So với bà Tần châm chọc khiêu khích, thì ông Tần nói càng là trực tiếp hơn .
Lâm Hinh làm sao lại nghe không ra bọn họ là đang trách cứ mình đem con
bọn họ làm thay đổi , trong lòng cảm thấy ủy khuất nước mắt đều nhanh
chảy xuống đến nhưng vẫn là nỗ lực chịu đựng, ý đồ giải thích nói: "A
nam hiện tại vừa mới đến công ty, làm thêm giờ cũng là anh ấy là , ít
nhất..."