Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học

Chương 7: Thích anh ấy




Edit: Flanty

Sau khi Mộc Tiểu Nhã rời đi, người nhà họ Bạch đồng thời vây quanh anh, dù vậy bọn họ vẫn duy trì khoảng cách đủ để Bạch Xuyên cảm thấy thoải mái, cẩn thận tìm hiểu xem đêm nay ở Mộc gia phát sinh sự tình gì.

"Tiểu Xuyên, ba mẹ Tiểu Nhã nói thế nào?" Bạch Quốc Du ở thời điểm công ty mình được đưa ra thị trường cũng không khẩn trương như vậy.

"Bọn họ có đồng ý hôn sự của con và Tiểu Nhã không?" Lý Dung hỏi cụ thể.

Những gì muốn hỏi đều bị cha mẹ giành mất, Bạch Tranh chỉ có thể nhìn về phía em trai mình chờ đáp án.

Bạch Xuyên bước chân không ngừng, đi qua phòng khách, bước lên cầu thang, đến khi lên đến lầu hai, dường như mới phản ứng lại, quay đầu nói ba chữ: "Không đồng ý." Nói xong, anh tiếp tục đi về phía trước, nhốt mình vào phòng ngủ.

"Không đồng ý?" Ba người nhà họ Bạch đứng ở cầu thang thành một đoàn.

"Aiz, trên thực tế, có thể hiểu được." Bạch Quốc Du lý trí hơn vợ, tuy trong lòng có chút chua xót, nhưng vẫn có thể suy xét được vấn đề khi đứng ở lập trường của cha mẹ Mộc. Nếu ông là cha Mộc Tiểu Nhã, cũng sẽ không hy vọng con mình gả cho một người có tinh thần không bình thường.

"Con đã nói không thể để Tiểu Xuyên một mình đến Mộc gia." Bạch Tranh hối hận.

Bạch Xuyên không thích nói chuyện, lại không có nhận thức như người bình thường, ngay cả khi có người đứng mắng anh, anh cũng không nhất định sẽ phản ứng lại, cũng không biết đêm nay ở Mộc gia có phải chịu ủy khuất không. Bình thường ở công ty, anh đều hận không thể đem Bạch Xuyên vào trong văn phòng, ngay dưới mí mắt mình mà nhìn.

"Bạch Tranh, con cho người chuẩn bị lễ vật, ngày mai ba và mẹ tự mình đến Mộc gia thăm hỏi." Bạch Quốc Du suy nghĩ một lát, vẫn quyết định tự mình đi một chuyến.

"Nếu ba mẹ Mộc gia vẫn không đồng ý thì sao?" Bạch Tranh hỏi.

"Không có cách nào, cũng không thể cưỡng ép người ta mang con gái gả đến nhà chúng ta được." Khả năng này cũng không phải không có.

"Vậy Tiểu Xuyên làm sao bây giờ? Tiểu Xuyên thích Tiểu Nhã như vậy, anh không thấy thằng bé vừa mới trở về đã có bộ dạng mất mát hay sao?" Nghĩ đến khả năng này, Lý Dung không khỏi lo lắng.

"Tiểu Xuyên có mất mát à?" Bạch Quốc Du kinh ngạc, con của ông chẳng lẽ vừa rồi không phải giống như trước kia, đều là mặt than sao?

"Đương nhiên là có, đàn ông các người chính là không chịu để ý, rõ ràng như vậy mà nhìn không ra."

Đồng dạng không thấy là Bạch Tranh, cũng yên lặng dời tầm mắt.

"Tóm lại, mặc kệ Mộc gia nghĩ như thế nào, chúng ta đều phải tới biểu hiện thành ý." Bạch Quốc Du quyết định.

———

Mộc Tiểu Nhã về đến nhà, phòng khách sớm đã không có bóng dáng cha mẹ, Mộc Tiểu Nhã hơi dừng một chút rồi nhấc chân tiến vào thư phòng ở lầu một.

Giơ tay gõ nhẹ hai cái, rồi sau đó đẩy cửa vào.

"Ba mẹ muốn hỏi cái gì thì hỏi đi." Bình tĩnh dừng lại trước bàn của cha, Mộc Tiểu Nhã biết, trong khoảng thời gian mình đưa Bạch Xuyên rời đi, cha mẹ ở nhà cũng đang sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân.

"Con cùng Bạch Xuyên kết hôn là thật?" Mãi cho đến bây giờ, Thẩm Thanh Di vẫn không thể tin con gái mình đã kết hôn.

"Là sự thật." Mộc Tiểu Nhã vô cùng nghiêm túc nói, "Ngày bà Bạch qua đời, con và Bạch Xuyên đi lãnh chứng, ngày đó quá vội vàng, hai người lại ở trường học giám thị, cho nên con chưa kịp nói với hai người."

"Ngày giáo sư Thôi qua đời? Vậy mới qua mấy ngày? Lúc chúng ta đến tham gia lễ truy điệu của giáo sư Thôi, cũng không thấy người Bạch gia nói gì." Mộc Nhược Chu nhíu mày.

"Chắc là bọn họ cũng cảm thấy quá bất ngờ."

"Con có ý gì?" Thẩm Thanh Di khó hiểu.

"Mấy ngày nay có quá nhiều việc, chuyện con cùng Bạch Xuyên kết hôn, bọn họ cũng đột nhiên mới biết, hơn nữa lại cùng ngày với ngày bà Bạch qua đời, cho nên đại khái họ cũng cần thời gian để tiếp nhận." Mộc Tiểu Nhã giải thích.

"Bạch gia kia đối với việc các con kết hôn có thái độ thế nào?" Mộc Nhược Chu hỏi, nếu người nhà Bạch Xuyên cũng giống như bọn họ, đột nhiên biết đến chuyện kết hôn này, thì bọn họ sẽ có phản ứng gì?

"Thật ra..." Mộc Tiểu Nhã cười khổ, "Hôm nay lúc ở nghĩa trang, mẹ Bạch Xuyên còn hỏi con, có thật sự muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này không."

"Có ý gì?" Thẩm Thanh Di nhạy cảm hỏi.

"Mẹ Bạch Xuyên nói, mặc dù bọn họ thực sự hy vọng Bạch Xuyên có bạn đời, nhưng cũng không muốn ép buộc."

"..." Nghe xong lời con gái thuật lại, tâm tình cha mẹ Mộc càng thêm nặng nề. Lời này cho thấy điều gì, cho thấy việc gả cho Bạch Xuyên, người nhà họ Bạch cũng không làm ra bất kỳ khuyên bảo hay hướng dẫn nào, hoàn toàn là do con gái mình nguyện ý.

"Tại sao con lại muốn kết hôn với Bạch Xuyên?" Thẩm Thanh Di khó hiểu, "Là bởi vì di nguyện của giáo sư Thôi?"

Nhiều năm làm hàng xóm, quan hệ của Thẩm Thanh Di và bà Bạch vẫn luôn rất tốt, tự nhiên cũng rõ ràng trong lòng bà Bạch suy nghĩ gì. Trước đây, khi cùng bà Bạch nói đến chuyện tương lai của Bạch Xuyên, Thẩm Thanh Di thậm chí còn lạc quan khuyên bảo bà Bạch, nói trên đời này sẽ luôn có một người con gái hiểu được Bạch Xuyên, không để ý đến những khuyết điểm của anh.

Nhưng nhân tính luôn là như vậy, khi là người ngoài cuộc hay người trong cuộc, thái độ sẽ hoàn toàn khác nhau. Bà đánh giá cao, kính nể cô gái sẽ không so đo tình trạng của Bạch Xuyên mà chăm sóc anh cả đời, nhưng bà cũng không hy vọng người đó lại là con gái mình.

Tựa như nữ chính trong bộ phim điện ảnh《A beautiful mind》[1], mọi người đều đánh giá cao và ngưỡng mộ sự khoan dung của nữ chính đối với John Nash, nhưng những đau khổ mà cô ấy gặp phải không phải ai cũng có dũng khí trải qua.

[1] Bộ phim tái hiện cuộc đời phi thường của nhà toán học lỗi lạc bậc nhất thế kỷ 20 – John Nash, cũng như tình yêu đầy bao dung của người bạn đời dành cho ông.

"Con thích Bạch Xuyên." Đây là câu trả lời Mộc Tiểu Nhã dành cho mẹ mình.

Cô biết, đối với cha mẹ mà nói, không có bất cứ lý do gì có thể tốt hơn so với việc cô thích. Vì để cha mẹ càng thêm tin tưởng, Mộc Tiểu Nhã tiếp tục nói, "Thật ra con đã thích Bạch Xuyên từ rất lâu rồi, hai người cũng biết trước kia con thích nhất là đến nhà bà Bạch tìm Bạch Xuyên mà. Cho nên mấy hôm trước, khi Bạch Xuyên bỗng nhiên chạy tới đây cầu hôn con, con đã cao hứng mà đồng ý."

"Bạch Xuyên bỗng nhiên cầu hôn con, con có nghĩ nó là vì bà nội mình hay không." Mộc Nhược Chu nhắc nhở.

"Con có nghĩ đến, cũng đã hỏi qua anh ấy."

"Vậy nó trả lời thế nào?"

"Bạch Xuyên nói, bà Bạch muốn anh ấy tìm một người mình thích để kết hôn, sau đó anh ấy liền tới tìm con." Mộc Tiểu Nhã trả lời.

Cha mẹ Mộc lại lần nữa trầm mặc, Bạch Xuyên là đứa trẻ tự kỷ, mà trẻ tự kỷ có một đặc điểm lớn chính là không sẵn sàng giao tiếp cùng người khác, họ cũng sẽ không nói dối, cũng sẽ không tìm lý do bào chữa cho bản thân, cho nên một khi đã nói ra, nhất định đó là cảm giác chân thật nhất trong lòng. Bạch Xuyên nói anh thích Mộc Tiểu Nhã, vậy nhất định là thật sự thích.

"Tiểu Nhã, con có nghĩ tới, con cùng Bạch Xuyên ở bên nhau sẽ rất vất vả?" Mộc Nhược Chu vẫn là không nhịn được mà nhắc nhở.

"Đúng vậy Tiểu Nhã, Tiểu Xuyên tuy là đứa trẻ tốt, cũng rất thông minh, nhưng dù sao nó cũng mắc bệnh tự kỷ, không thể bày tỏ được tình cảm như người bình thường. Cái mà con gọi là thích, liệu được mấy ngày. Đến lúc đó, đối với cả hai đứa đều sẽ bị tổn thương." Thẩm Thanh Di bổ sung lời nói của chồng.

"Ba mẹ, những điều này con đều đã nghĩ tới, nhưng con muốn thử một lần." Mộc Tiểu Nhã nói, "Con đã suy nghĩ nghiêm túc rồi mới nói với hai người."

Điều cha mẹ lo lắng, Mộc Tiểu Nhã có thể hiểu được, nhưng là người đã trọng sinh một lần, Mộc Tiểu Nhã cảm thấy, kết quả của mình và Bạch Xuyên, cuối cùng cũng giống nhau, bản thân thì phát bệnh qua đời, còn Bạch Xuyên trở thành một người goá vợ. Không, hẳn là tốt hơn một chút, bởi vì đời này Bạch Xuyên có thể tránh khỏi vận mệnh bị hủy dung, trở thành một người đàn ông đẹp trai goá vợ.

"Vậy còn việc du học?" Thẩm Thanh Di lại hỏi.

"Con không đi." Du học, cô đã có kế hoạch không đi ngay từ đầu.

"Không đi? Đến SG học thiết kế, không phải là ước mơ từ trước đến nay của con sao?" Thẩm Thanh Di không thể tin nổi.

"Mẹ, chuyện này về sau con sẽ từ từ giải thích cho mẹ."

Mộc Tiểu Nhã biết mình thay đổi quá mức đột ngột, sẽ khiến cho cha mẹ khó có thể tiếp nhận được. Nhưng cô lại không thể nói ra sự thật, rằng bệnh di truyền của cô sẽ đột phát vào bốn năm sau, mà giờ phút này lại không thể tìm ra được. Điều duy nhất mà cô có thể làm, chính là dành thời gian còn lại để bầu bạn với họ.

"Mẹ, con thật sự muốn gả cho Bạch Xuyên, giống như lúc trước mẹ muốn gả cho ba ba vậy, hai người đồng ý đi." Đạo lý này không sai biệt lắm, Mộc Tiểu Nhã bắt đầu áp dụng chiến lược làm nũng.

"Các người đều đã kết hôn, còn cần chúng ta đồng ý nữa sao?" Thẩm Thanh Di tức giận đẩy con gái ra.

"Chuyện này con làm là không đúng, nhưng lúc ấy không phải là tình huống khẩn cấp sao, hơn nữa sau đó con thật sự đã quên mất, con xin lỗi." Mộc Tiểu Nhã không để ý bị mẹ ghét bỏ, không biết xấu hổ lại dán đến.

Thẩm Thanh Di thở dài nhìn chồng, trong mắt Mộc Nhược Chu cũng tràn đầy bất đắc dĩ, giống như vợ vừa nói, con gái đã cùng Bạch Xuyên kết hôn, dù cho bọn họ phản đối, cũng không thay đổi được sự thật này. Hơn nữa, trải qua hơn 20 năm làm giảng viên, bọn họ rất rõ ràng, có một số việc, bọn nhỏ không tự mình trải qua, dù cho họ có nói gì đi chăng nữa, bọn chúng vẫn sẽ không nghe.

Nhưng làm cha mẹ, con gái mình kết hôn, lại dưới tình huống mình không biết đến, rốt cuộc trong lòng vẫn hụt hẫng: "Chuyện này, ta và mẹ con còn muốn xem xét lại một chút."

"Vậy hai người còn muốn cân nhắc trong bao lâu nữa?" Mộc Tiểu Nhã hỏi.

"Suy xét tốt, tự nhiên sẽ nói cho con." Nói xong, Mộc Nhược Chu lạnh nhạt đứng dậy rời đi.

Thẩm Thanh Di thấy chồng mình rời đi, để lại cho con gái một biểu tình "con tự cầu phúc đi", sau đó cũng đi luôn.

Nhìn thư phòng trống trơn, Mộc Tiểu Nhã yên lặng gãi trán, bỗng nhiên "phụt" một tiếng bật cười. Cha mẹ cô, cả đời làm giáo viên, trước nay thông tình đạt lý, đều không ép buộc con gái phải làm gì hoặc không được làm gì. Trong lòng họ chỉ có cô nguyện ý hay không mà thôi.

Bọn họ suy nghĩ cả đêm, hỏi cô nhiều vấn đề như vậy, nhưng toàn bộ quá trình lại không hề yêu cầu cô phải rời khỏi Bạch Xuyên, mà chỉ là lần lượt phân tích lợi và hại trong đó, hỏi cô đã thật sự suy nghĩ kỹ hay chưa.

Thật ra cẩn thận suy nghĩ một chút, 26 năm ở đời trước, ngoài việc sống có hơi ngắn, không nói chuyện yêu đương, không ở bên chăm sóc cha mẹ nhiều hơn, Mộc Tiểu Nhã cảm thấy cả đời kia, cô thực sự hạnh phúc.

Một trận gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi tới, thổi giấy Tuyên Thành trên bàn bay lên, Mộc Tiểu Nhã dùng cái chặn giấy đem mấy tờ giấy bảo bối của cha mình để lại một chỗ, rồi đi đến bên cửa sổ đóng lại. Đối diện với cửa sổ ở thư phòng là sân nhà bà Bạch, hiện giờ bà Bạch không còn nữa, trong nhà tối đen như mực không có một ngọn đèn dầu, trông hết sức trống vắng, cũng làm tâm trạng Mộc Tiểu Nhã bỗng dâng lên khó chịu.

Nếu bốn năm sau mình rời đi, lúc cha mẹ nhìn phòng ngủ của mình, liệu có giống tâm trạng mình hiện giờ khi nhìn sân nhà bà Bạch không?

Hoặc là, họ sẽ càng khổ sở hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.