Trên con phố khuya, vẫn còn tấp nập người qua lại, dường như xã hội càng phát triển, loài người chỉ thích hoạt động vê đêm nhiều hơn nhỉ?
Từng đợt gió đông ùa vào đôi bàn tay trắng mềm của cô, người phụ nữ hiện đại chính là cô đây! Gần ba mươi tuổi vẫn không tìm được chồng, tự bản thân làm trụ cột kinh tế cho gia đình, làm việc suốt từ sáng đến tối rồi lại một mình ngồi gặm từng miếng bánh mì khô khan.
Haiz! Ngẫm lại phân nửa thanh xuân của cô đã có việc gì nổi bật đâu! Trung học cũng chỉ là một học sinh bình thường chỉ biết cặm cụi học bài, ngay cả quan hệ bạn bè cũng chỉ quanh quẩn vài người! Đến khi đi làm, mất một thời gian dài mới có được công việc ổn định, chỉ lo một mình bản thân thôi đã vô cùng mệt mõi rồi! Thời gian đâu mà tìm bạn tâm giao nữa đây! Nhược Kha Kha cô sinh ra trên đời để làm gì chứ, thật mờ nhạt quá đi!
Cô vứt miếng bánh dư vào sọt rác, thật nuốt không trôi mà!
- Không biết kiếp trước của mình như thế nào! Liệu có bi thương như thế này không nữa? Hay đang sung sướng làm một đệ nhất phu nhân nhỉ?
Cô đứng dậy bước đi, con đường phía trước thật dài và rộng, cảm thấy đi mãi, đi mãi cũng sẽ không bao giờ tới! Không bao giờ tới!
Ánh trằng đêm nay sáng thật, bầu trời cũng cao hơn bình thường, nhưng sao mình cứ cảm thấy ánh sáng đó đang hút mình đi thế nhỉ? Cảm giác cơ thể nhẹ vô cùng!
Cô đưa mắt xuống dưới chân!
- AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!
Cô bật tỉnh dậy, thật kinh khủng, hóa ra chỉ là mơ, chắc có lẽ dạo gần đây làm việc nhiều quá nên ngay cả đầu óc cũng có vấn đề mất rồi!
Cô ngồi dậy đặt chân xuống giường tìm đôi dép bông, kì lạ thật sao lại không thấy đâu? Bình thườnng cô hay mang dép trong nhà mà? Cảm nhận được chuyện không hay đã xảy ra, cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng.
Cái quái gì đang xảy ra đây? Căn phòng mang kiến trúc cổ đại này là ở đâu ra?
Cô hốt hoảng chạy quanh phòng, tất cả món đồ ở đây đều là vật cổ có giá trị, cô nhìn vào lên chiếc bàn đặt ở cạnh giường ngủ, những món đồ trang sức bằng vàng lấp lánh, cả những cây trâm cũng thế, vô cùng tinh tế! Cô hồi hộp đưa mắt nhìn vào chiếc gương đồng, khuôn mặt của cô không hề thay đổi.
Tất cả không phải là mơ sao? Cô đang quay về kiếp trước của bản thân mình à?
Cô ôm đầu hét lớn, cánh cửa bật ra.
một nam nhân chạy đến ôm chầm lấy cô dỗ dành:
- Không sao rồi, có ta ở đây rồi Tiểu Ái!
Cô ngưng hét nhìn người con trai trước mặt, anh trai à! anh có bị bệnh không?
- Ngươi vừa gọi ta là gì? Tiểu Ái?
- Đúng vậy, có phải muội bị ngã nên đầu óc không nhớ gì nữa chăng? Muội là Bạch Vũ Ái, gia đình chúng ta là Bạch Tộc phục hầu cho đế chế IV của Tiên Quốc, còn ta là sư huynh của muội, ta tên là Bạch Vũ Lạc, muội đã nhớ ra chưa?
Đầu óc cô xoay mồng mồng, Bạch Vũ Ái sao? Trên đời lại có cái tên chỉ vừa mới nghe qua liền liên tưởng đến một nữ nhân nhu nhược hiền lành thế này? Thật không xứng với Nhược Kha Kha cô đây!
Nhưng mà, Tiên Quốc là gì? Cô học mấy năm lịch sử cũng không tệ, thế mà cái tên này nghe qua lại cảm thấy không gây ấn tượng gì với cô cả! Lẽ nào đây là một thế giới song hành cùng mốc thời gian cổ đại lúc bấy giờ?
Cô sa sẩm ngã khụy xuống tấm thảm lông thú, gương mặt không thể bi ai hơn được nữa!
Ông trời ơi!
Nhược Kha Kha cô từ lúc sinh ra đến giờ đã bao giờ gây thù chuốc oán với ai đâu, sao ông nỡ đưa cô vào tình huống khóc không ra nước mắt như thế này chứ?
Cầu tiền thì không thấy tiền.
Cầu chồng không thấy chồng.
Cầu xuyên không lại được xuyên không!
Cô tự khẳng định số cô chính là số phận của cô chính là sinh lệch giờ xui xẻo mà!.