Chồng Của Tôi Còn Đáng Sợ Hơn Cả Tang Thi

Chương 49




Hoàng hôn đã bắt đầu lặn, ánh nắng đỏ đầy trời nhuộm cả vùng biển một màu đỏ tươi. Sóng biển vỗ vào đá ngầm bên bờ, mang đi rất nhiều thứ, cũng mang theo rất nhiều thứ.

A Khố đi dọc theo bãi biển cát, vùng biển này rất kỳ lạ, thường sẽ xuất hiện một số điều kỳ lạ, dọc theo bờ biển một lần nữa, thỉnh thoảng có thể gặp phải những điều tốt đẹp.

-

Bất quá, gần đây vận khí của A Khố đều có chút không tốt lắm, liên tiếp mấy ngày liền không có thu hoạch được. Nếu không phải mỗi ngày thuận tiện nhặt không ít hàu và cá tôm, cậu ta phỏng chừng sẽ đói bụng.

A Khố nhìn sắc trời một chút, nếu không đi trời sẽ tối, đến lúc đó khẳng định không đuổi kịp sẽ phiền toái. Tuy rằng cái gì cũng không nhặt được làm cho cậu ta có chút đáng tiếc, thế nhưng cũng không thể không rời đi.

Đang lúc cậu ta chuẩn bị trước khi rời đi cuối cùng liếc mắt một cái, lại phát hiện trên bãi cát cách đó không xa tựa hồ có thứ gì đó.

A Khố vui vẻ, không chút nghĩ ngợi liền lập tức vọt tới, càng đi càng cảm thấy không đúng, như thế nào thoạt nhìn... Giống như một con người?

-

Người chết bị nước ngâm, bộ dạng như vậy thật sự rất dọa người, mặc dù A Khố không sợ, nhưng nhìn vẫn có chút không thoải mái.

Đang lúc cậu ta chuẩn bị rời đi, đột nhiên cảm giác có chút không đúng, trước mặt cái "người chết" này, trên mặt tựa hồ không có một chút cảm giác ngâm mình.

Mặc dù cảm thấy khả năng xaye ra này không lớn, A Khố vẫn quay đầu lại, đi vào nhìn một cái, quả nhiên, hoàn toàn không có loại cảm giác sưng lên này. Hơn nữa, khuôn mặt kia lại thập phần đẹp mắt.

A Khố lớn như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy một người đẹp như vậy. Ma xui quỷ khiến, cậu ta thăm dò khẽ vươn tay ra, chọc chọc trên người người nọ. Ừm, có chút lạnh, phỏng chừng là ngâm mình trong nước rất lâu, nhưng lại thật sự là mềm mại.

A Khố lại dò xét trước hơi thở của hắn một chút, tuy rằng suy yếu, nhưng quả thật còn có hít mũi. Vẫn còn sống!

Điều này làm cho A Khố khó xử, trước kia đụng phải đều là người chết, cậu ta có thể không chút do dự xoay người rời đi. Nhưng người đàn ông trước mặt này là sống... Vẫn trông rất đẹp mắt...

A Khố nhìn hoàng hôn dần dần rơi xuống, cắn cắn, khom lưng, đỡ người lên vai, cố sức đỡ người này trở về.

Khi Minh Hi tỉnh táo lại, là trong một căn nhà bằng đá xếp chồng lên nhau, cả gian phòng đơn giản đến tất cả mọi thứ đều vừa nhìn đã biết.

Xuyên qua cửa sổ, có thể nhìn thấy một cậu bé chỉ vây quanh hai miếng da thú trên người, đang khuấy động cái gì đó trong một cái nồi.

Anh ngồi dậy, có thứ gì đó từ trên người trượt xuống, Minh Hi cúi đầu, chỉ thấy một khối da thú màu nâu từ trên người anh trượt xuống. Cuối cùng anh nhận ra rằng anh dường như không mặc bất cứ thú gì trên người.

Minh Hi nhíu mày, kiểm tra một vòng trên thân thể, sau khi xác định không có gì không ổn, mới thở phào nhẹ nhõm. Kéo da thú bọc lên người, đi ra khỏi cửa lớn.

Thiếu niên bên ngoài nghe được thanh âm, lập tức quay đầu, vui vẻ cùng anh nói cái gì đó.

Về phần rốt cuộc nói cái gì, Minh Hi không nghe hiểu, anh thử chậm rãi dùng tiếng Trung trao đổi, "Cậu... Có thể... Nghe... Hiểu được... Tiếng Trung...... Không? "

Khuôn mặt thiếu niên vốn còn thập phần vui vẻ cũng cứng đờ, ngơ ngác nhìn Minh Hi nói xong, một bên lắc đầu vừa nói cái gì đó.

Minh Hi có dự cảm không tốt lắm, anh lắp bắp nói tiếng Anh một lần, vẫn chỉ nhận được câu trả lời của thiếu niên.

Hai người ông nói gà bà nói vịt một hồi, rốt cục đều buông tha. Thiếu niên không biết từ đâu mang ra hai cái chén vật, sau đó múc đồ trong nồi, đặt ở trước mặt Minh Hi, làm động tác ăn.

Cũng may Minh Hi hiểu được, đối với cậu ta nói cảm ơn, sau đó tiếp nhận chén.

Phỏng chừng là có thứ thật sự có thể vượt qua ngôn ngữ, thiếu niên nhìn thấy nụ cười của Minh Hi cũng có vẻ đặc biệt cao hứng.

Không biết có phải là đói quá lâu hay không, hay là một nồi đồ dính dính ngửi mùi tanh quá nồng, một chén xuống Minh Hi liền cảm thấy no rồi. Thiếu niên còn muốn cho anh thịnh thêm một chén, bị anh lắc đầu cự tuyệt.

Thiếu niên thấy anh thật sự không chuẩn bị ăn, lúc này mới tự mình nhanh chóng nuốt vào trong bụng. Một cái nồi lớn còn lại đã được xử lý bởi một mình cậu ta.

Minh Hi có chút líu lưỡi, không nghĩ tới vóc dáng nhìn không lớn này cư nhiên có lượng cơm lớn như vậy.

Thiếu niên nấc một cái, phỏng chừng cũng ý thức được mình ăn quá nhiều, biểu tình có chút không biết xấu hổ. Bất quá, động tác trên tay ngược lại không chậm, rất nhanh đem nồi chén đi rửa sạch sẽ thu thập.

Minh Hi đánh giá chung quanh, đây là một khu vực dựa vào biển, bất quá, trong không khí còn có mùi nước biển nồng đậm, bên tai cũng có thể mơ hồ nghe được tiếng sóng biển, xem ra cách biển không sao

xa sao?

Bây giờ, Minh Hi cảm thấy điều quan trọng nhất là tìm cách tìm một thành phố lớn và xem nếu có thể tìm thấy bất dù ai có thể nói tiếng Trung Quốc hay không.

Kế tiếp, cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Minh Hi tìm thấy quần áo được phơi trên cây, mặc nó cho chính mình, và sau đó cố gắng giao tiếp với thiếu niên. Kết quả chắc chắn đã kết thúc trong thất bại.

Minh Hi do dự một chút, dứt khoát quyết định tự mình đi tìm. Kể từ khi có cuộc sống con người ở đây, theo lý thuyết nên có thị trấn và các loại khác.

Bất quá, nhìn thiếu niên ăn mặc này, phỏng chừng muốn tìm thành phố có chút khó khăn. Minh Hi nhịn không được nhíu mày suy tư, mình đây là bay đến góc nào. Trái đất lớn đến mức anh không biết quá nhiều thứ. Chỉ hy vọng rằng không quá xa quê hương của mình.

Minh Hi vừa chuẩn bị đi, thiếu niên a a nói nửa ngày, hai người cũng không cách nào trao đổi, cuối cùng thiếu niên cũng tức giận, dứt khoát cái gì cũng không nói đi theo phía sau Minh Hi.

Minh Hi đi vài bước, thấy cậu ta nhắm mắt làm theo, vì thế anh cũng chậm lại bước chân.

Kỳ thật, đường rất dễ tìm, tuy rằng nơi này chỉ có một mình thiếu niên, nhưng có thể thấy được con đường cậu ta thường xuyên đi vẫn là bị giẫm lên không ít dấu vết.

Ngoại trừ vừa nhìn chính là con đường hướng về bờ biển, trực tiếp đi ngược chiều là được.

Minh Hi suy nghĩ không sai, nhưng anh lại không ngờ thiếu niên ở lại hẻo lánh như vậy, hai người đi một hồi lâu, mới lục tục nhìn thấy phòng khác.

Nhưng điều làm cho anh cảm thấy không ổn là ngôi nhà và mọi người ăn mặc rất đơn giản. Cứ như vậy, muốn rời khỏi nơi này trở về quốc gia của anh, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy vấn đề phi thường lớn.

Quả nhiên, rất nhanh, bọn họ liền đi tới cái chợ thường ngày A Khố bán đồ, rất nhiều người còn chủ động chào hỏi A Khố, sau đó đều dùng một loại ánh mắt ngạc nhiên nhìn Minh Hi, nha nha nha nha không biết nói cái gì.

Minh Hi cảm thấy đau đầu vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.