Chồng Của Tôi Còn Đáng Sợ Hơn Cả Tang Thi

Chương 40




Cho tới nay, anh đã suy đoán qua các loại thân phận của người này, đoán nghĩ hắn ta vì sao muốn mạo danh Tần Lâm, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến hai người giống nhau như thế, thế nhưng đến mức hắn cũng không nhận ra.

Nhưng anh chưa từng nghĩ tới, người này sẽ dùng ngữ khí hợp tình hợp lý như vậy, hỏi bọn họ là ai, vì sao phải chiếm cứ thân phận của hắn ta.

Thân phận của hắn ta, thân phận của hắn ta là gì?

Minh Hi quay đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Tần Lâm, "Hắn, là có ý gì?"

Tần Lâm lắc đầu, đưa tay vòng quanh eo anh, tựa đầu lên vai anh, thanh âm thế nhưng mang theo chút hương vị làm nũng, "Không biết. Hay hắn ta mới là người có vấn đề ở đây? "

Lúc Tần Lâm nói lời này, chỉ chỉ vào đầu mình, giống như đầu người đối diện thật sự có vấn đề biến đổi.

Mấy người đối diện nghe nói như vậy, sắc mặt cũng không tốt lắm. Phỏng chừng mặc cho ai bị người ta nói đầu có vấn đề sắc mặt cũng sẽ không tốt.

Nam nhân, hoặc là thanh niên nên nói là rất giống Tần Lâm hừ lạnh một tiếng, đang chuẩn bị nói chuyện, Tần Lâm đã đem cằm đặt trên vai Minh Hi cọ cọ, "Thân ái, chúng ta trở về đi. "

Cổ Minh Hi bị chóp mũi Tần Lâm làm cho ngứa ngáy, nếu như trước kia, anh nhất định sẽ bị làm cho tâm viên ý mã, sau đó để Tần Lâm nói cái gì.

Thế nhưng hiện tại, trước mặt xuất hiện một người cùng Tần Lâm giống nhau, anh không có khả năng không muốn biết rõ ràng. Nếu không có manh mối thì thôi, anh sẽ mạnh mẽ áp chế lòng hiếu kỳ cùng Tần Lâm sống tốt.

Nhưng hiện tại, người này đang ở trước mặt, vẫn là một bộ thái độ nghiêm túc trả lời, Minh Hi tự nhiên là muốn đem mọi chuyện đều biết rõ ràng. "Những gì ngươi nói có nghĩa là gì Ngươi là thằng quái nào?"

Thanh niên nhìn Minh Hi, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị, "Bản thân Tần Lâm, người thành phố XX tỉnh xx, về phần tuổi tác mà, tính toán, năm nay hình như vừa vặn 22. Ồ, có vẻ như vài ngày nữa là sinh nhật tôi. "

Trong lòng Minh Hi run lên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn người yêu phía sau, chỉ thấy trên mặt hắn không có biểu tình gì, chỉ là khóe miệng mang theo một tia ý vị không rõ tươi cười.

Thanh niên tự xưng là Tần Lâm còn đang tiếp tục nói chuyện, "Lại nói tiếp, tôi cũng quen biết một học đệ tên là Minh Hi. "

Minh Hi ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn thanh niên.

Chỉ thấy thanh niên tiếp tục nói, "Đó là một học đệ rất đáng yêu, bộ dạng đáng yêu, tính tình cũng tốt. Đáng tiếc, chính là tính tình mềm nhũn một chút, luôn bị người ở sau lưng khi dễ. Hơn nữa, tôi đã giúp cậu ta một vài lần. "

Thanh niên nói đến học đệ kia, ánh mắt nhu hòa, "Đó là một tiểu tử biết cảm ơn, cũng bởi vậy tìm mọi cách muốn giúp đỡ ta. Chính là người ngốc một chút, hắn hỗ trợ rất nhiều lúc đều biến thành giúp đỡ mà thôi. Thế nhưng mỗi lần nhìn bộ dáng xoay quanh hắn, lại làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt. "

Minh Hi không khỏi nhớ tới trước kia, bởi vì anh cảm kích Tần Lâm, cho nên luôn muốn giúp hắn, nhưng bởi vì hai người không cùng lớp, hơn nữa chỗ ở lại lại không cùng một phương hướng, vì thế không ít lần nháo cười.

Chuyện như vậy, chỉ nghĩ đến cũng làm cho anh nhịn không được có chút đỏ mặt.

Thế nhưng, lập tức anh liền khiếp sợ, người này... Làm sao người này biết những chuyện này?!

Mặc dù anh cảm thấy không có khả năng, vẫn theo bản năng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía người yêu phía sau.

Tần Lâm đối diện với tầm mắt của anh, ánh mắt bị thương, "Cậu, hoài nghi tôi? "

Minh Hi vội vàng lắc đầu.

Tần Lâm lúc này mới hài lòng gật đầu.

Tần Lâm đưa tay, cầm ngón tay trắng nõn của Minh Hi, hạ xuống một nụ hôn trong ngón tay anh.

"Đừng nghe hắn, tôi nhớ nhiều hơn hắn. Tôi nhớ tất cả mọi thứ cậu thích ăn. Cậu không kén ăn, nhưng đặc biệt thích ăn thịt, đặt một vài ớt xào đặc biệt thích. Mỗi lần tôi xào như vậy, câuu gần như có thể ăn hết toàn bộ đĩa…"

"Tôi nhớ mỗi thói quen nhỏ của cậu, tính khí tốt của cậu, đặc biệt là sẽ không từ chối mọi người, gặp gỡ những người bạn không thích nói chuyện với cậu cậu sẽ không từ chối. Sẽ chỉ "uh, uh" đáp ứng, và sau đó đôi mắt của bạn nhìn trộm xung quanh, tìm kiếm một cái gì đó quan tâm…"

-

"Tôi nhớ mọi vết sẹo còn lại cho tôi, ngay cả khi nó không còn tồn tại bây giờ... vai, ở cái chỗ này, chúng ta mạt thế lần đầu tiên gặp mặt, ngươi vì ta cùng người khác đánh nhau, bị người khác đao chém bị thương. Khi đó câui để lại rất nhiều máu, tôi lái xe dẫn cậu chạy, trên đường bởi vì mùi máu tươi bị tang thi đuổi theo một đường…"

Cái này trên thắt lưng, lúc trước "cùng một con sói hoang dã chiến đấu lưu lại, khi đó không có thuốc, vết thương của cậu đã nhiễm trùng, sốt cao không hạ rất nhiều ngày, thiếu chút nữa không chống đỡ được…"

"Trên đùi con này, là cùng nhân loại tranh đoạt vật tư lưu lại. Khi đó chúng ta không ăn nữa, vì chút đồ ăn hết hạn không nhiều, ngươi cùng nhân loại khác đánh nhau. Người nọ làm bộ muốn công kích tôi, cậu vì bảo vệ tôi, bị hắn chém một đao trên đùi…"

"Minh Hi, Minh Hi, tôi nhớ tất cả mọi thứ về cậu. Ngay cả khi bất kỳ chi tiết nhỏ, tôi cũng trân trọng đặt nó trong trái tim tôi. "

Tần Lâm mang theo nụ cười, ở trong ánh mắt Minh Hi càng mở càng lớn, đem những lời này nói ra như mấy gia trân.

Minh Hi chỉ cảm thấy ánh mắt có chút ướt át, giờ khắc này, anh cảm thấy cái gì cũng đáng giá.

Nhào mạnh tới, ôm lấy Tần Lâm, điên cuồng bắt đầu hôn môi, Tần Lâm mỉm cười ôm cậu vào trong nguc, nhiệt tình đáp lại.

Phản ứng không coi ai ra gì của hai người, trong nháy mắt khiến mấy người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm.

Bất quá, mấy người cũng không ngăn cản, ngoại trừ người kia cùng Tần Lâm sắc mặt tái mét ra, những người khác đều có hứng thú đứng ở một bên xem kịch.

Thẳng đến xa đột nhiên xuất hiện một tiếng trầm đục, theo tiếng này động, cả thế giới đều run rẩy.

Minh Hi và Tần Lâm đều sửng sốt, theo bản năng nhìn về hướng đó. Nếu không phải biết hiện tại còn sớm, phỏng chừng cho rằng đó là dấu hiệu mặt trời sắp xuất hiện. Một mảng lớn bầu trời được chiếu sáng bởi ánh sáng không rõ.

Tần Lâm nhìn phương hướng kia, sắc mặt đột nhiên biến đổi, hắn quay đầu, lạnh lùng nhìn thanh niên, "Ngươi đã làm cái gì?"

Thanh niên cười hắc hắc, "Ngươi không phải đã đoán được sao? Hắc hắc, nếu không phải vì giữ chân ngươi, ta cần gì ở chỗ này xem các ngươi ghê tởm biểu diễn? "Mấy người khác nhìn hào quang kia, trên mặt cũng mang theo nụ cười hưng phấn.

Sắc mặt Tần Lâm thật sự quá khó coi, Minh Hi nhịn không được có chút lo lắng, "Lâm, làm sao vậy?"

Tần Lâm đẩy anh ra, "Cậu đừng để ý! "Sau đó ánh mắt nhìn về phía thanh niên, "Vốn còn muốn thả ngươi một con đường sống, hiện tại… Đi chết đi!!! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.