Chơi Trò Thật Hay Thách, Bạn Trai Cũ Muốn Giúp Tôi Li Hôn

Chương 12




31.

Tôi xấu hổ gửi bản ghi nhớ cho Cận Ngôn Từ, văn bản khoảng mười mấy GB. Từ đôi mắt sửng sốt của anh ấy, tôi có thể nhìn thấy sự hoài nghi sâu sắc.

"Em viết gì mà nhiều thế?" anh hỏi

"Chỉ...chỉ là một chút cảm hứng thôi." Tôi bẽn lẽn nhìn đi chỗ khác.

Anh ấy mở bản ghi nhớ ra còn kinh ngạc hơn, anh xem suốt bốn tiếng đồng hồ không nói lời nào, tôi cùng anh xem, nhìn thấy đủ loại biểu cảm trên mặt anh ấy mà lòng có chút thoải mái.

“Lập Hạ, anh xin lỗi.” Anh tắt điện thoại, “Anh không biết đã khiến em khổ sở nhiều như vậy.”

"Không sao cả, tất cả đều đã qua rồi." Tôi vỗ vỗ lưng anh.

"Có những thứ này, chúng ta rất dễ dàng xoay người, đêm nay anh sẽ sửa sang một chút bản ghi này, có thể bận tương đối trễ, em trước tiên ngủ sớm đi, mai anh sẽ đến công ty thảo luận cùng đồng nghiệp, xem vu oan danh dự của người khác có thể bồi thường tối đa bao nhiêu tiền."

“Vậy em đi cùng anh nhé?” Anh mở máy tính của tôi lên, dùng USB bắt đầu sao chép bản ghi nhớ, tôi nhìn anh ấy bận rộn vì tôi, trong lòng có bao nhiêu ngọt ngào.

"Quá muộn, em nên nghỉ ngơi sớm đi"

"Được." Tôi lưu luyến không rời đi vào phòng ngủ.

Trở lại phòng ngủ, tôi cũng không ngủ được, lấy điện thoại lướt qua những lời lăng mạ không dứt kia của mình, từ giới tiểu thuyết, từ những người hâm mộ của tôi và từ những người bên ngoài giới không biết sự thật.

Lần đầu tiên tôi hiểu rõ lời nói trên mạng cũng có thể g.i.ế.t người.

Những tên đao phủ đó thản nhiên gõ bàn phím chỉ vào những người vô tội, lời nói của chúng biến thành những con dao sắc nhọn vô hình đâm vào cơ thể con người, đau đến mức không thể thở được.

Tôi nhìn thấy Vạn Lan đã cập nhật Weibo: Thanh giả tự thanh, chân tướng bị vui lấp cuối cùng cũng lộ ra ánh sáng.

Tôi thấy thêm nhiều người nữa share về tường nhà, lợi dụng ngọn cờ công lý, mắng tôi không ra gì.

32.

Nhìn xem, không hiểu sao tâm trạng khó chịu không giải thích được, bất tri bất giác đã ba giờ sáng, tôi lặng lẽ bước ra phòng khách bằng đôi chân trần.

Mượn chút ánh trăng, tôi thấy Cận Ngôn Từ đang nằm co ro trên ghế sô pha, chiều cao 192cm rõ ràng là không phù hợp với ghế sofa 160cm, nửa cái chân vươn ra trông rất buồn cười.

Tôi quay lại phòng ngủ lấy chăn bông, lặng lẽ đi đến đắp cho Cận Ngôn Từ.

Đột nhiên anh mở mắt. Ôm lấy tôi.

"Anh anh anh... anh không ngủ?" Tôi có chút nói lắp.

"Ừm, vừa tỉnh."

“Cận Ngôn Từ, để em đứng dậy.” Tôi cố gắng vặn mình thoát khỏi cái ôm ấm áp của anh.

Tuy nhiên không thoát ra được.

Ngày hôm sau, tôi dụi mắt, tỉnh dậy trong phòng ngủ, cảm thấy xương cốt rã rời, toàn thân đau nhức, mềm nhũn.

Tôi đi đến phòng khách, trên bàn có để bữa sáng và một tờ giấy do Cận Ngôn Từ lưu lại: Anh đến công ty trước, xử lý xong sẽ liên lạc với em.

Nhìn tờ giấy, trong lòng cảm thấy ấm áp, tôi vô ý nhìn về phía sô pha, mặt đỏ bừng xấu hổ, sau này làm sao có thể nhìn thẳng vào chiếc sô pha này đây?!

Hai ngày nay, Cận Ngôn Từ sợ tâm trạng tôi không tốt nên mỗi khi rảnh rỗi đều đến bên cạnh tôi, nấu cơm cho tôi, dẫn tôi đi ăn ngon, cùng tôi đi dạo. Anh còn mua cho tôi một con mèo, chúng tôi đặt tên là Duyên Duyên (*缘缘: duyên phận), tôi chăm mèo, còn anh là xẻng xúc phân (hót cít á), anh đến nhà tôi thường xuyên hơn.

Bố mẹ tôi ở quê cuối cùng cũng phát hiện ra chuyện này, họ lo lắng hỏi tôi có cần giúp gì không, tôi nép mình trên ghế sô pha, nhìn Cận Ngôn Từ đang bận rộn trong bếp, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu ạ, con giải quyết được rồi."

Cuối cùng họ vẫn không yên tâm, nhưng vì quá lười đến nên họ đã cử ông anh họ đi suốt đêm tới thăm tôi.

33.

Anh họ tôi là một người đàn ông trưởng thành độ tuổi ba mươi, toát ra khí chất của một người đàn ông trung thực.

Thời điểm anh họ đến nhà tôi, trong tay còn đem theo một con gà mái cùng một giỏ trứng gà ta, thêm một bao lớn đồ ăn vặt, cười ha hả nói: "Em gái, anh không ở lại lâu đâu, chỗ đơn vị còn có việc, anh giúp em mang đồ đến, nấu một bữa cơm sẽ rời đi. Em hãy tự điều chỉnh tâm trạng nhé, anh rời đi lâu chị dâu em sẽ đánh anh đấy."

Tôi ngoan ngoãn mà cảm ơn. Thời điểm nấu cơm, ngoài cửa vang lên tiếng kêu, tôi lúc ấy đang ở trong phòng ngủ, nghe thấy anh họ ở ngoài hô to đến đây đển đây, biết là không ổn rồi.

“Đừng!” Khi tôi chân trần chạy vào phòng khách, anh họ tôi cùng Cận Ngôn Từ hai mặt nhìn nhau rồi.

“Đây là?” Anh họ nghi ngờ nhìn tôi.

“Luật sư, luật sư của cô Khương Lập Hạ.” Cận Ngôn Từ nhìn chằm chằm chiếc tạp dề anh họ đang mặc trên người, mặt không đổi sắc nói: "Tôi tới để giúp cô ấy giải quyết vụ vi phạm danh dự gần đây của cô ấy."

“Ôi, luật sư vất vả rồi, muộn như vậy còn phải đi một chuyến.” Anh họ gãi đầu quay vào bếp, “Anh luật sư, đợi một chút, cơm sắp chín rồi, anh ở lại ăn một bữa nhé. Lập Hạ, em đưa luật sư vào phòng nói chuyện đi, ở đây khói dầu lắm."

“Được.” Tôi uể oải gật đầu, kéo Cận Ngôn Từ vào phòng ngủ.

Trở lại phòng ngủ, Cận Ngôn Từ tự nhiên mà đóng cửa.

"Cận Ngôn Từ, anh làm gì đấy? Có người bên ngoài." Cứu với, anh họ của tôi vẫn còn ở bên ngoài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.