Chói Mắt

Chương 111: Ngoại truyện 11




Tình Dã cắn nát bờ vai của anh. Anh cũng không khách khí để lại đầy vết tích trên người cô. Cửa biệt thắng tân hôn, hai người gặp nhau liền vồ vập vào nhau như muốn ngươi chết ta sống. Hai bên vờn nhau động tĩnh rất lớn, may mà nhà trọ này cách âm không tệ. Hai người cứ thế lăn hết trên giường rồi lại xuống giường.

Cuối cùng Tình Dã bị Hình Võ KO ngay trên giường. Mồ hôi thấm đẫm tóc cô, kiềm diễm mà xinh đẹp rải rác khắp người cô. Sắc mặt cô ửng hồng, trong mắt tràn đầy ánh sáng mềm dịu.

Anh cứ thế khiêng cô vào phòng tắm, mở vòi sen ra, nghiêng người nói nhỏ bên tai cô: “Có muốn anh tắm cho em không?”

Tình Dã không có dép, chỉ có thể dẫm chân trần lên chân anh, cả người mềm nhũn dựa vào anh. Khóe miệng Hình Võ cong lên cầm lấy vòi sen. Cô nhìn thấy vết cắn trên bả vai phải của anh, đột nhiên cảm thấy như bị ám ảnh cưỡng chế, cứ thế nhón chân cắn luôn bên trái một phát.

Hình Võ đau đến “Tê” một tiếng, cầm lấy vòi sen tưới l3n đỉnh đầu của cô: “Cầm tinh con chó à?”

Tình Dã nghiêng khuôn mặt đầy nước nhìn anh chằm chằm: “Anh sao lại mang bao bên người?”

Vừa nói xong đã nhìn thấy ý cười bên môi của Hình Võ, lập tức hiểu ra: “Lúc nãy đi mua nước anh đuổi em ra ngoài là để mua nó? Anh dẫn em về đây để ngủ với em à?”

Nói xong liền cọ khuôn mặt đầy nước lên mặt anh. Hình Võ cụp mắt cười, lau đi những giọt nước trên môi, động tác vô tình lộ ra vẻ gợi cảm chết người, anh tiến lên vỗ nhẹ vào cái mông săn chắc của cô: “Em không muốn ngủ với anh à?”

Tình Dã vừa định lùi lại một bước thì anh đã nắm chặt lấy eo cô, áp cô vào ngực mình: “Em không biết rằng suy nghĩ trong tiềm thức của con người là đúng nhất sao?” Trong mắt anh hiện lên một nụ cười trêu chọc: “Động cơ chạy bằng điện…”

Ánh mắt kia lộ rõ vẻ giễu cợt tr@n trụi, Tình Dã lập tức bùng nổ, gầm lên giận dữ: “Hình Võ, anh muốn chết đúng không?”

Nói xong liền đoạt lại vòi sen xối nước lên mặt anh. Hình Võ cũng không né tránh, nụ cười rực rỡ như hoa hướng dương, để mặc cho cô xối. Sau đó lại đoạt lại vòi của cô, ánh mắt đầy nguy hiểm nói: “Đủ chưa? Giờ đến lượt anh.”

Tình Dã lập tức thay đổi sắc mặt, vội vã nhắm mắt lại che mặt nhưng không như dự đoán, nước không có xối lên mặt cô mà nhẹ nhàng chảy trên người cô. Cô nhìn người nào đó qua khe hở ngón tay, anh hơi nhướng mày, ánh mắt đầy ý cười: “Đồ ngốc.”

Tình Dã thả tay ra ôm lấy cổ anh, bỗng nhiên ra vẻ đàng hoàng hỏi anh: “Nói thật đi, cha em nói gì với anh?”

“Cũng không nhớ rõ nữa, không để bụng đâu.”

Tình Dã nghi ngờ nhìn anh: “Cha em nói chuyện rất khó nghe đúng không? Anh không tức giận hả?”

Hình Võ lãnh đạm nói: “Giận cái gì? Cha em đi đường xa đến cho anh tiền, còn nổi giận với ông ấy thì còn đáng làm người sao?”

“…”

Vậy mà khóe môi anh lại nở một nụ cười tà mị: “Nói thật ra, nếu như sau này con gái anh đến nhà bạn mà bị tiểu tử nào ăn mất, anh giơ dao chém chết nó luôn chứ ở đó mà đưa cọc tiền.”

“…” Tình Dã cũng cạn lời với lối suy nghĩ của anh, lập tức hỏi thẳng: “Vậy anh còn ngủ với em?”

Mà người nào đó dường như quên mất mình đang nói gì, nở nụ cười như du côn rồi xối sạch cả người đầy bọt tuyết của Tình Dã.

Sau đó chồng cho cô cái áo thun của mình rồi ôm cô ra salon thả xuống, cúi người chống ở hai bên hông cô: “Đói không?”

Lông mi ướt át của Tình Dã nhẹ nhàng chớp chớp. Anh nở một nụ cười mê người, cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi của cô rồi đi vào phòng bếp.

Tình Dã co chân lại giấu chúng ở trong áo thun rộng nhìn anh bận rộn trong nhà bếp, trên môi nở nụ cười thỏa mãn.

Hình Võ một bên nấu nước một bên quay đầu nhìn cô, vừa cười vừa nói rằng: “Vị thí chủ này, mời thu hồi lại ánh mắt mê hoặc lòng người này đi.”

Tình Dã trực tiếp đi chân trần tới ôm anh từ phía sau, siết chặt lấy hông của anh, cả người dán chặt theo đường cong gợi cảm sau lưng anh. Nụ cười bên khóe miệng Hình Võ lại càng tươi hơn.

Tình Dã đột nhiên có chút ủy khuất baba nói: “Anh tới đại học Q không báo cho em một tiếng, còn chạy đi ăn liên hoan với các đàn chị!”

“Chẳng phải học theo em, không hỏi anh một tiếng đã đi liên hoan với các em trai rồi?”

Hình Võ quay đầu nhìn dáng vẻ vô cùng ủy khuất như muốn khóc của cô thì chưa đánh đã thua, tự mình khai ra:

“Lúc cha em đến tìm anh, mấy chuyện này chưa định ra, lại đang chờ kết quả tuyển sinh đợt 2, cả ngày sốt ruột, chỉ có thể ứng phó với ông ấy trước đã, nên cũng không dám nói cho em. Sau khi có kết quả thì chuyện đầu tư vốn bên kia lại tới, bận rộn cả hai tháng hè cũng không rỗi được một ngày. Không dễ gì mới sắp xếp xong, ngày cuối cùng của đợt báo danh mới đến được Bắc Kinh. Sau khi đến đây thì vội vàng đi thuê nhà. Trời Bắc Kinh nóng như vậy đâu thể nào xách em chạy tới chạy lui với anh được. Vốn định xong xuôi mọi chuyện sẽ ngồi chồm hổm một nơi, rình xem một năm nay em đã có ai v3 vãn chưa, nếu có thì đem hắn đánh một trận tơi bời rồi đuổi đi.”

Tình Dã đánh anh một cái: “Đi chết đi.”

Hình Võ nở nụ cười: “Vậy em thì sao? Em còn đang băn khoăn động cơ bằng điện của anh…”

Anh lại nói về cái này, Tình Dã bắt đầu xù lông: “Anh còn chắc về cái này, em liền…”

“Liền gì? Liền thế nào?”

Anh tà mị nháy mắt với cô. Tình Dã nhón chân cắn gáy anh một cái. Hình Võ cũng mặc kệ để cho cô cắn, miệng còn thiếu đòn nói thêm: “Cứ cắn đi! Cứ gặp anh là cắn. Ai đó còn chưa ăn thịt Đường Tăng bao giờ đúng không?

Nói xong anh sờ gáy, quay người kéo cô từ trên lưng mình xuống: “Em thật sự đành lòng cắn anh à? Nếu không phải biết trước phòng của chị Khúc Tinh có người gọi là Tình Dã thì anh đến làm quỷ gì? Em nghĩ anh rãnh lắm à? Mấy giờ đó để anh kiếm tiền cho bà xã anh xài không phải sướng hơn không?”

Tình Dã bị anh nói cho á khẩu. Cô đột nhiên nhớ đến, ngày hôm đó cô đã bảo Khúc Băng nói mọi người đến nhà hàng trước rồi cô đến sau, đừng chờ cô. Trời nóng vậy mà cả đám đứng chờ cô đến rồi mới đi, Khúc Băng chắc chắn ngại để bọn họ chờ như vậy. Nếu không phải do anh kiến trì thì chắc mọi người đã đến nhà hàng trước rồi.

Cô đột nhiên cảm thấy hổ thẹn. Anh tới Bắc Kinh bận rộn nhiều việc như vậy cô còn chưa giúp đỡ được gì, vậy mà cô còn oán trách anh vắng vẻ mình.

Tình Dã lại mềm nhũn dán người lên anh hỏi: “Vậy sao lại bảo Đỗ Kỳ Yến chuyển tiền cho em? Lại còn không nói cho em biết tiền từ đâu ra?”

“Sợ em lên cơn lại cãi nhau với cha em.”

“Đã cãi nhau rồi.”

Hình Võ kinh ngạc quay đầu hỏi: “Cãi nhau rồi?”

“Ừ chính là ngày hôm qua. Không phải em bảo có việc đến trễ sao, chính là đi kiếm cha em cãi nhau.

Hình Võ đậy nắp nồi lại, quay người kéo cô lại trước mặt: “Em ồn ào gì vậy?”

Tình Dã đặt tay trước ngực anh vẽ vòng tròn, cười nói: “Nháo bảo ông keo kiệt, lần sau phải cho hẳn một trăm triệu, đưa hai trăm ngàn làm gì còn không đủ để mua xe.”

Hình Võ đột nhiên cười ha hả: “Chúng ta như vậy giống như liên hiệp lại gài bẫy cha em?”

“Còn không phải sao.” Cô cong mắt cười khanh khách.

Nước đã sôi. Hình Võ để cô chờ một bên, không bao lâu, anh bưng hai chén mì qua đây. Tình Dã thấy chén mì của Hình Võ, đôi mắt như muốn nổi hơi nước. Cả một năm nay cô vẫn nhớ đến hình ảnh này của anh, hoài niệm không gì sánh được. Thế nên vội vàng cầm đũa chạy lại.

Hình Võ nói với cô: “Trong tủ lạnh không có đồ gì, em ăn tạm cái này nhé.”

Tình Dã sắp chân bó gối ngồi quỳ trên ghế nói: ” Nhà này thiếu nhiều thứ quá, cần phải sắm thêm.”

Hình Võ cong môi lên: “Thứ bảy này có rảnh không? Đi Home Furnishing City mua sắm.”

Tình Dã kiêu ngạo hất tóc: “Không rảnh.” Đôi mắt trêu đùa nhìn anh: “Chủ nhật thì rảnh.”

Hình Võ duỗi cánh tay dài nhéo mặt cô một cái.

Tình Dã nhìn hai gian phòng trống hỏi anh: “Nhưng mà, anh thật sự định chuyển đội trực tuyến đến Bắc Kinh sao? Chi phí nơi này cao như vậy.”

Hình Võ suy ngẫm nói: ” Đã suy tính hai tháng rồi, chỉ có thể như vậy. Dù sao chúng ta cũng toàn dựa vào đội ngũ ngoại tuyến để tạo ra hiệu suất, rất nhiều hoạt động kinh doanh trong giai đoạn sau sẽ dựa vào Internet. Em cũng biết tình hình ở quê rồi đấy… Nếu muốn phát triển, anh nghĩ vẫn phải tìm cách tìm người ở đây. Hoặc là ở đây vừa học vừa hoàn thiện. Huống hồ bốn năm đại học anh hầu như đều ở đây, ở xa quá sẽ không để ý được. Tài chính của Tình Cốc vừa ổn định xong, bây giờ là thời điểm then chốt, anh phải để đội ngũ gần bên. Cũng may có mấy người nồng cốt, thành phẩm cũng được kiểm soát, những chuyện còn lại chỉ có thể giao cho Răng Nanh.”

Tình Dã phồng má: “Sao em cảm thấy sắp tới anh sẽ bận quắn đít luôn mất.”

Hình Võ lập tức cười: “Dù sao cô gái Bắc Kinh cũng không dễ theo đuổi.”

Anh đột nhiên lại đổi đề tài: “Em thích xe gì?”

“Hả?”

“Không phải em vừa bảo, hai trăm ngàn không đủ mua xe em thích à?”

“Ớ… Em thuận miệng nói thôi.”

“À.”

“À?”

Hình Võ cười: “Không có gì.”

Tình Dã bê cả bát lên uống hết nước rồi đem miệng nghiêng qua chỗ Hình Võ. Anh lau miệng giúp cô, sau đó bê hai bát trống vào nhà bếp.

Tình Dã đi chân trần đến kệ đặt đồ, thấy trong đó có mấy thẻ vào cửa. Trong đó có một cái được mắc đồ trang sức nhỏ. Hình Võ quay đầu nhìn cô nói: “Cái có đồ trang sức là của em. Cất đi.”

Tình Dã dùng ngón tay giơ thẻ vào cửa lên, ve vẫy nó trước mắt: “Tại sao còn có thẻ của em?”

Hình Võ vừa rửa chén vừa thích thú quay đầu nhìn cô: “Em nói xem?”

Tình Dã lập tức cảm thấy có chút chột dạ, cô nắm chặt thẻ phòng quay người lại, giả vờ không hiểu, đi đến tủ lạnh mở ra xem.

Hình Võ đặt chiếc bát đã rửa sạch sang một bên, lau tay rồi quay lại nhìn cô, cô mặc chiếc áo phông trắng to bản của anh, đôi chân trắng nõn ấm áp thật quyến rũ, mắt cá chân thon thả và đôi chân trần thoát ẩn bên trong áo thun, những đường cong mềm mại chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta chảy máu.

Một năm nay, Tình Dã trong mắt của Hình Võ có chút thay đổi, anh phát hiện thân thể cô đầy đặn hơn, nếu như ngày xưa cô ngây ngô thuần khiết, có chút sự cấm kỵ của nữ sinh thì bây giờ thân thể cô dường như lại thêm một chút nữ tính, có chút sự quyến rũ của phụ nữ, đây là sự cám dỗ mà không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được.

Hình Võ sao có thể để một người phụ nữ xinh đẹp mà anh đã nhớ nhung bấy lâu như vậy mới làm một lần đã để cô đi? Anh đi thẳng về phía cô, trực tiếp đóng cửa tủ lạnh lại, dùng tay trái ấn cô lên đó rồi nhấc chân cô lên, muốn măm măm cô ngay.

Giọng nói của Tình Dã cũng trở nên rời rạc mà gọi anh: “Hình Võ…”

Cảm giác hỗn loạn ngay lập tức lấn át cô, cô không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh nữa.

Anh không biết mệt mỏi kéo cô từ trên tường xuống bàn, rồi lật cô lên ghế sofa. Tình Dã bị ai đó ức hiếp một cách đáng thương cho đến khi ý thức của cô hoàn toàn hỗn loạn.

Sau khi kết thúc, cô mệt mỏi ghé vào người Hình Võ ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi cô tỉnh dậy thì đã mười giờ, mà bên cạnh từ sớm đã không còn ai. Cô như bừng tỉnh, vội vàng hô gọi Hình Võ, nhưng không có ai trả lời cô.

Cô một bên hốt hoảng mặc quần áo, một bên cảm thấy mọi chuyện hôm nay cứ ảo ma thế nào ấy. Hình Võ tới Bắc Kinh, cô mới gặp mặt được hai lần, hai người cứ vậy quần nhau một đêm điên cuồng, thậm chí cô còn không biết mình ngủ đi như thế nào. Kết quả khi tỉnh dậy lại không thấy người đâu, cái quỷ gì đây?”

Tình Dã từ trên nhà trọ chạy xuống, chạy như điên về ký túc xá. Trên đường đi cô mới nhận được điện thoại của Hình Võ, vừa nghe máy cô đã nghe anh nói một tràng dài: “Tỉnh chưa? Anh về đưa em về trường học, không trễ quá lại không về được ký túc xá.”

Tình Dã thở hồng hộc nói: “Không cần, em đang trên đường rồi, anh đi đâu vậy?”

“Đi tham gia Fun English.”

“???”

Tình Dã tức giận đến mức quẳng điện thoại đi, đây là giống gì chứ không phải con người. Đại chiến ba trăm hiệp xong còn chạy đi tham gia cái đoàn cmn đội gì đó, làm hại cô còn tưởng mình bị mộng du!

Nghĩ đến vừa rồi bị anh ép phải hét lên mấy câu “yêu anh” và “ông xã” mấy lần. Tình Dã cảm thấy như có ai đó dội nước lạnh vào người mình, tức hộc máu. Cô đột nhiên cảm giác như mình bị chuốc thuốc l@c hoặc là trong tô mì đó có độc.
Lu: Đoạn cuối cứ như truyện kinh dị đêm phia:))))

Mà có chuyện này tâm sự với bà con chút chút. Thật ra thì Lu suy nghĩ khá nhiều về cách xưng hô của Hình Võ và Tình Dã. Giai đoạn sau này ở ngoại truyện thì hai người đã yêu nhau rồi nên Lu để xưng hô “Anh”, “Em” cho tình cảm, bùi ngùi. Nhưng mà thật ra hai người ngang tuổi nhau, bình thường nói chuyện cũng bốp chát nhau dữ lắm. Tại bên Trung thì chỉ có xưng hô ta, ngươi. Chỉ khi xưng hô với người lớn mới dùng kính ngữ. Nên những câu bốp chát nhau mà để xưng hô anh, em Lu cảm thấy câu từ chưa đủ thể hiện được cái chất riêng của hai người (đứa thì đanh đá kênh kiệu, đứa thì mỏ hỗn muốn vả mỏ) như phần chính truyện.

Lu đang nghĩ có nên thay đổi không, mà cũng chưa biết nên thay đổi thế nào. Thú thật thì Lu rất ít khi xưng hô mày, tao trong cuộc sống hằng ngày, nên khi đưa nó vào văn Lu cứ thấy nó lũng cũng thế nào ấy:((((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.