Trong lòng Nam Cung Kình Hiên chấn động, bước qua nâng cơ thể gầy yếu của cô lên, lúc này mới nhìn thấy vết thương trên bả vai cô gần như đã bị lỡ loét, vô cùng thê thảm, để lại trên drap giường trắng tinh một mảng máu đỏ tươi, cộng thêm cả máu tươi chảy ra từ người cô đêm qua, cả cái giường tựa như một bãi chiến trường nhìn thấy mà phát hoảng.
“Cô…..” Nam Cung Kình Hiên ôm lấy cô, nhíu mày nhìn chằm chằm vào mặt cô, khẽ nguyền rủa một tiếng: “Chắc chắn là kiếp trước tôi đã thiếu nợ cô!”
Cố gắng ôm cô sao cho không chạm vào vết thương, anh cầm điện thoại trên đầu giường lên, lạnh giọng phân phó: “Gọi bác sĩ Martin đến đây một chuyến!”
Anh nhất định phải làm rõ, vết thương của cô từ đâu mà có!
*****
Băng gạc trắng đã băng xong vòng cuối cùng, từ đầu đến cuối hai đầu mày của bác sĩ Martin vẫn không hề thả lỏng
“Thoạt nhìn thì vết thương là do bị phỏng, sau đó bọng nước bị vỡ, hẳn là có bôi thuốc nhưng đã bị lau xát đi, tóm lại…..” Bác sĩ Martin nhíu mày rồi nhún nhún vai nói tiếp: “Miệng vết thương có thể khép lại, nhưng sẽ lưu lại vết sẹo.”
Nam Cung Kình Hiên dựa vào trên ghế salon, trong đôi mắt thâm thúy không che dấu được sự áy náy, vốn định mở miệng hỏi thêm vài thứ nữa, nhưng nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết đã tỉnh lại, chắc hẳn cô cũng nghe được lời nói của bác sĩ Martin, trên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia, đôi mắt to vẫn như cũ trong suốt như nước, vẻ mặt cũng là thản nhiên lạnh lùng.
“Vì sao?” Nam Cung Kình Hiên hít sâu một hơi đi tới, chậm rãi chống tay hai bên người cô: “Vì sao lại bị thương nặng như vậy?”
Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết liếc anh một cái, giống như nhìn một người không quen biết, lại lạnh lùng xoay tầm mắt.
Chẳng qua là trong ánh mắt kia, không hề che giấu u oán cùng chán ghét.
Nam Cung Kình Hiên thật sự phát cáu, nhưng nhớ tới tối hôm qua đã giày vò ép buộc cô cả một đêm, lúc đó không biết cô đã chịu bao nhiêu đau đớn, liền kiềm chế sự giận dỗi xuống, cùng bác sĩ Martin tán gẫu một chút về công việc, nhíu mày suy nghĩ, chẳng lẽ không có cách nào không lưu lại sẹo?
Ngón tay thon dài day day mi tâm, đưa bác sĩ Martin đi ra ngoài, bóng dáng cao ngất của Nam Cung Kình Hiên đứng trên lầu hai, đôi mắt quét qua lầu dưới, thấy Nam Cung Dạ Hi cùng Trình Dĩ Sênh ngọt ngào quấn lấy nhau trong phòng khách..... mang truyện đi xin ghi rõ nguồn:ddlequydon
“Dĩ Sênh, anh đang suy nghĩ gì, em đã gọi anh rất nhiều lần anh cũng không trả lời!” Nam Cung Dạ Hi chui vào phía dưới khuỷu tay anh ta, nũng nịu oán giận.
Sắc mặt xanh mét của Trình Dĩ Sênh hòa hoãn một chút, phải đè nén sóng to gió lớn ở trong lòng cả đêm, biết rõ chuyện gì đã xảy ra trong phòng của Nam Cung Kình Hiên, thế nhưng lại không thể cứu cô, dày vò đau khổ cứ như vậy mà kéo dài suốt đêm, trong mắt anh ta đều là tia máu.
“Không có gì, hôm nay em muốn đi đâu, anh cùng đi với em.” Trình Dĩ Sênh cười cười, xoa xoa đầu cô ta.
“Hừ, chỗ nào em cũng không muốn đi, em muốn chờ con tiện nhân Dụ thiên Tuyết kia xuống, sau đó dạy dỗ cô ta một trận! Đồ phụ nữ không biết xấu hổ, cô ta đắc tội với em nhiều lần lắm rồi!” Nam Cung Dạ Hi thâm hiểm oán trách: “Lần trước không làm cho cô ta bỏng chết, cô ta vẫn còn vui vẻ thoải mái, cư nhiên bây giờ còn dám leo lên giường anh trai em! Thật không biết xấu hổ!”
Tay của Trình Dĩ Sênh cứng đờ, sắc mặt cũng lạnh xuống, hỏi: “Lần trước? Lần trước như thế nào?” truyện chỉ đăng trên ddlequydon
“Lần trước em không dám về nhà, liền chạy tới Lịch Viễn tìm anh trai.” Nam Cung Dạ Hi ôm lấy anh ta, chu mỏ nói: “Ai biết sẽ chạm mặt Dụ Thiên Tuyết, hừ, em đã dạy dỗ cô ta một trận! Cho cô ta bỏng chết, đáng đời!”
Trình Dĩ Sênh căng thẳng, cũng ôm chặt cô ta, nhíu mày hỏi: “Dạ Hi, em đã làm gì?”
Nam Cung Dạ Hi bắt đầu không thoải mái, bất mãn nói: “Anh khẩn trương như vậy làm gì? Chẳng lẽ anh còn thích cô ta?”