Chọc Phá Cô Nàng Mọt Sách

Chương 33: Hôn lễ - Gặp lại cố nhân




2 tháng sau...

“Nhanh lên mọi người, lễ cưới sắp bắt đầu rồi.” – Tiếng người nhao nhao ngoài sảnh tiệc.

Bên trong phòng trang điểm...

Thủy Tiên ngồi yên lặng nhìn mình trong gương. Hôm nay nhỏ mặc một chiếc váy cưới màu trắng đính đá ruby và sapphire lấp lánh. Mái tóc nhỏ được dập xù và tết xương cá. Trên đầu nhỏ đội một chiếc vương miện kim cương. Dưới chân là đôi giày cao gót đính đá ngọc lục bảo. Nhỏ trang điểm khá nhẹ, chỉ đánh một ít phấn và thoa chút son lên môi. Trông nhỏ giống như một thiên sứ giáng trần.

Tuấn Khôi đẩy nhẹ cánh cửa phòng. Thủy Tiên quay lại nhìn. Cậu khẽ nói:

“Em đẹp lắm!”

Thủy Tiên thấp giọng nói:

“Đáng lẽ cô dâu hôm nay chính là Vân Nhi mới đúng. Em chỉ là thế thân mà thôi.”

Tuấn Khôi mím môi:

“Anh không biết Vân Nhi có còn chấp nhận anh hay không. Thủy Tiên, hôn lễ ngày hôm nay chỉ là vì gia đình hai bên. Anh mong em đừng hy vọng gì vào tình cảm ở anh. Anh chỉ yêu mỗi Vân Nhi thôi.”

Nói rồi cậu bước ra ngoài. Thủy Tiên nhìn theo cậu, ánh mắt buồn bã.

1 tiếng sau...

Hứa Trọng Hiếu khoác tay Thủy Tiên vào lễ đường. Tuấn Khôi mỉm cười nhìn Thủy Tiên. Nhỏ cũng cười nhẹ đáp lại.

Hứa Trọng Hiếu trao tay của Thủy Tiên cho Tuấn Khôi. Cha cố hỏi, giọng trầm ấm:

“Trương Tuấn Khôi, con có đồng ý yêu thương, trân trọng và chăm sóc Hứa Thủy Tiên cả đời không?”

Tuấn Khôi nói:

“Con đồng ý!”

Cha cố nói tiếp:

“Hứa Thủy Tiên, con có đồng ý yêu thương, trân trọng và chăm sóc Trương Tuấn Khôi cả đời không?”

Thủy Tiên nhẹ nhàng nói:

“Con đồng ý!”

Ở bên dưới nổ một tràng pháo tay rất lớn. Cả hai người trao nhẫn và đặt lên môi nhau một nụ hôn.

Kỳ Thanh cầm ly rượu vang khẽ đưa lên môi nhấp một ít. Cô nhếch môi, thầm nghĩ:

“Thế càng tốt, ta có thể trả thù cho mẹ, vừa trả thù cho chính mình.”

Chợt một bàn tay đặt lên vai cô. Cô quay lại, thấy hai người rất quen. Cô cố lục lại trí nhớ, thì ra là Lý Hải Thiện và Ngô Thảo Phương. Thảo Phương ngạc nhiên hỏi:

“Ơ, Vân Nhi! Sao cậu lại ở đây?”

Kỳ Thanh lạnh lùng đáp:

“Tại sao tôi không có quyền ở đây? Tôi là Lâm Kỳ Thanh, giám đốc điều hành Lâm thị, đích thân Hứa tổng đã mời tôi đến, việc gì mà tôi không đến?”

Hải Thiện sửng sốt nhìn cô gái trước mặt. Thảo Phương lắp bắp hỏi lại:

“Cậu... cậu không phải Vân Nhi? Sao cậu lại giống cậu ấy đến như vậy?”

Kỳ Thanh cười nhạt:

“Tôi nghĩ cái này Ngô tiểu thư phải biết chứ. Người giống người trên thế giới này là chuyện bình thường, làm gì mà cô phải ngạc nhiên?”

Giọng điệu của Kỳ Thanh chứa đầy sự giễu cợt và mỉa mai. Thảo Phương cứng họng, không biết nói gì hơn, đành bước đi. Hải Thiện nhìn Kỳ Thanh một lúc, sau đó cũng đi theo Thảo Phương.

Cô vừa gắp một ít thịt bò nướng cho vào đĩa thì một tiếng gọi làm cô giật mình:

“Wendy!”

Kỳ Thanh quay lại nhìn. Eric cười tươi, nói:

“Hihi, xin lỗi nha, tớ đến trễ!”

Kỳ Thanh khẽ cười:

“Ừm, không sao cả. Nè, cậu ăn đi, cậu thích thịt bò nhất mà!”

Eric nhìn Kỳ Thanh, cười nói:

“Cảm ơn cậu nha Wendy!”

Cô gái này là như vậy, học với nhau thời đại học, cô và cậu luôn hiểu đối phương và biết rõ sở thích của nhau. Khi Kỳ Thanh muốn ăn ramen, cậu luôn sẵn sàng chở cô đi ăn. Khi Eric thèm thịt bò nướng, cô cũng cặm cụi đi chợ rồi làm cho cậu ăn. Cô ấy luôn lo lắng cho cậu, luôn làm mọi thứ vì cậu. Nhưng cậu biết, trong tim cô ấy, không hề có hình bóng của cậu, chỉ có hình bóng đã khắc sâu của người con trai đã làm Kỳ Thanh đau khổ suốt 5 năm trời.

Cậu khẽ gắp một ít thịt cho vào miệng, nói:

“Wendy, cậu không thấy buồn sao?”

Kỳ Thanh nhìn Eric, nói:

“Không, tớ không buồn. Tớ chỉ cảm thấy may mắn thôi. Hai người đó kết hôn, tớ lại càng có nhiều cơ hội để trả thù cho mẹ.”

Eric nhìn Kỳ Thanh, cậu hiểu, cô chỉ nói ngoài miệng thế thôi, chứ trong lòng thì lại cảm thấy rất buồn và tủi thân.

Chỉ vì là con gái của Triệu Khắc Hoàng mà bị cả gia tộc họ Trương đuổi đi. Chỉ vì gia đình phá sản mà mất đi người mẹ mình yêu thương nhất. Chỉ vì tham vọng quyền lực và tiền bạc mà Hứa Trọng Hiếu đã hãm hại cả gia đình và cả công ty của Triệu gia. Kỳ Thanh còn phải chịu hành hạ bởi tên biến thái chuyên bắt cóc và hành hạ phụ nữ. Đau đớn như thế, tuổi thanh xuân của Kỳ Thanh chỉ có Tuấn Khôi. Vậy mà cậu ta lại phản bội cô đi theo người con gái khác.

Eric nắm chặt tay thành nắm đấm. Nếu không vì thể diện của Lâm thị, cậu đã lao lên đánh cho tên phản bội ấy một trận. Cậu nhìn về phía lễ đường, nơi Tuấn Khôi đang tươi cười tiếp rượu cho quan khách, lại nhìn về Kỳ Thanh, bóng dáng cô độc lạnh lùng giữa sảnh tiệc. Cậu muốn ôm Kỳ Thanh và dỗ dành, nhưng cậu biết với tính cách của Kỳ Thanh, cô không dễ để lộ tâm tính thật của mình và để cậu dỗ như thế đâu.

Tuấn Khôi bước đến bên Kỳ Thanh. Cô ngước mặt lên, gương mặt vì uống hơi nhiều rượu nên đã đỏ ửng. Cô nói:

“Sao thế, sao không đi với vợ anh mà lại đến đây?”

Tuấn Khôi nắm lấy tay Kỳ Thanh:

“Vân Nhi, em đừng hiểu lầm. Hôn lễ hôm nay chỉ vì Trương thị và Hứa thị mà thôi.”

Kỳ Thanh nhếch môi:

“Anh giải thích với tôi làm gì. Đi giải thích với báo chí và ba mẹ vợ anh đi. Ở đây làm gì?”

Tuấn Khôi lại càng nắm tay Kỳ Thanh chặt hơn:

“Vân Nhi, anh xin lỗi em!”

Kỳ Thanh hất tay Tuấn Khôi ra khỏi tay mình. Cô quay người, loạng choạng bước ra ngoài. Tuấn Khôi chạy lại đỡ lấy Kỳ Thanh. Cô vùng vẫy thoát ra, hét lớn:

“Anh buông tôi ra!”

Nói rồi cô chạy nhanh ra khỏi sảnh tiệc. Tuấn Khôi chạy theo. Eric đi ra ngoài một chút, khi chuẩn bị vào lại buổi tiệc thì thấy Kỳ Thanh loạng choạng chạy ra, theo sau là Tuấn Khôi.

Eric đỡ lấy Kỳ Thanh, cô ngả người vào người cậu và ngủ say. Eric giận dữ nói:

“Hôn lễ đang diễn ra, anh ra đây làm gì?”

Tuấn Khôi đáp:

“Đó là chuyện của tôi. Cậu hãy buông Vân Nhi ra, cô ấy không phải của cậu!”

Eric mỉa mai:

“Vậy Wendy là của anh chắc? Anh đã bỏ rơi cô ấy suốt 5 năm trời bên Mỹ, không một lần liên lạc, anh nghĩ anh không có lỗi à? Cô ấy yêu anh nhiều lắm, vậy mà anh đối xử với cô ấy thế nào? Bây giờ Wendy quay về, anh lại đi kết hôn với người con gái khác, anh nghĩ anh tốt đẹp chắc?”

Tuấn Khôi nắm chặt tay lại thành nắm đấm. Eric gọi một chiếc taxi. Trước khi vào trong, cậu nói:

“Anh vào trong đi, đừng làm mất thể diện của Wendy và cả ba mẹ anh.”

Chiếc xe rời đi, để lại Tuấn Khôi một mình cô đơn giữa trời rét buốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.