Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!

Chương 28




Cùng Chu Nghệ hi hi ha ha đi xuống tầng, xe buýt Tiết Nhượng cùng Phan Vĩ thường xuyên đi đã chạy rồi, trạm xe buýt không còn ai.

Trương Lam nhìn trạm xe một cái, cũng không thấy Tiết Nhượng.

Chú Trần đang đợi, cô cũng không muốn chậm trễ nữa, cùng mấy người Long Ngọc chào tạm biệt, lên xe, ngày mai là thứ bảy, thi xong kỳ thi khảo sát cả người thoải mái hẳn, đúng lúc có thể tùy ý sắp xếp.

Về đến nhà, quạnh quẽ, Trương Lam tùy tiện ăn một chút bánh bích quy liền lên tầng, vào phòng, mở máy vi tính ra, nhưng không biết có phải trong lòng có tâm sự hay không, ngồi trên máy tính nửa ngày cũng chưa động bàn pím, nhảy xuống ghế, ngồi vào bàn học, lấy sách vở ra, lật xem.

Nhìn một chút cô liền bắt đầu buồn ngủ, trong phòng ấp áp, cô nằm trên bàn sách liền ngủ.

Trong mộng rất loạn, có Tiết Nhượng, có cô, còn có mấy người không biết tên, cô không biết bọn họ, nhưng bọn họ lại cản trở cô, không để cho cô thấy Tiết Nhượng, giấc mộng này đè ép cô nặng trĩu, Trương Lam biết rõ là mộng, nhưng đầu vẫn đổ đầy mồ hôi hột, lúc tỉnh lại, mồ hôi từ trên trán nhỏ xuống, trượt xuống mũi cô.

Trương Lam thở hổn hển, xoa xoa mặt, điện thoại di động trong tay chợt vang lên.

Cô cho là Tiết Nhượng, lấy tới nhìn một cái, là Long Ngọc, ánh mắt cô hơi hé, ấn nhận, uể oải alo một tiếng.

" Đang làm gì vậy?" Long Ngọc ở đầu bên kia liền hỏi.

"Đang ngủ."

" Ngủ cái gì chứ, cậu tới phố Trạng Nguyên đi, Tiết Nhượng cùng Quách Vệ Đông đang đánh nhau đấy! Còn nữa, Chu Di cũng ở đây, cậu ta hận không được nhào tới ôm lấy Tiết Nhượng, cậu mau tới đây đi!"

Trương Lam ngồi thẳng người: "Cái gì?"

"Còn cái gì nữa, bảo cậu đến phố Trạng Nguyên." Long Ngọc đầu bên kia nói đặc biệt to, cô ấy rống lên với Trương Lam, Trương Lam lập tức đứng lên, tiện tay quàng khăn cổ, còn cầm lấy túi nhỏ, vội vàng nhét điện thoại vào, Trương Lam liền chạy xuống tầng, đúng lúc gặp phải dì Lưu, dì Lưu ngăn cô lại: "Có thể ăn cơm rồi, cháu muốn đi ra ngoài sao?"

Trương Lam nắm chặt tay dì Lưu, cười nói: "Đúng vậy, dì Lưu, trong trường học của cháu có chút chuyện, cháu đi ra ngoài, dì cùng chú Trần ăn trước đi."

"A? Cơm cũng không ăn, bên ngoài lạnh như vậy, trong trường học còn có chuyện gì chứ? Ngày mai không phải nghỉ sao?" Dì Lưu ở phía sau nói nhỏ.

Trương Lam cười với bà, lại ôm bà, vội vàng đi xuống tầng, cũng gọi điện thoại cho chú Trần, xe hơi màu đen trong chốc lát liền đi tới, Trương Lam nói với dì Lưu: "Cháu sẽ về sớm."

Liền chui vào trong xe.

Dì Lưu đứng một bên nói với chú Trần: "Chú ý con bé."

Chú Trần đáp: "Biết rồi."

Xe chạy, hướng sườn dốc lái đi, Trương Lam tay nắm túi sách, trong đầu có chút loạn, chú Trần nhìn cô qua kính chiếu hậu, sau đó mở nhạc, âm thanh mềm nhẹ vang lên trong xe, cô bĩnh tĩnh một ít, chú Trần nói: "Đừng gấp, tiểu công chúa nhà chúng ta sao có thể sốt ruột được, đúng không?"

Trương Lam tựa lưng vào ghế ngồi, cười cười.

Từ biệt thự đến phố Trạng Nguyên, đoạn đường này thật không tốt, chính là đoạn đường sầm uất, sắc trời đã muộn, xe cũng rất nhiều, hơi tắc đường.

Cuối cùng đến đèn xanh đèn đỏ, rõ ràng phải đi đường vòng mới đến phố Trạng Nguyên, đoạn đường vẫn còn tắc, xe không đi được, Trương Lam trực tiếp xuống xe, cũng bảo chú Trần về nhà trước.

Sau đó cầm túi nhỏ, quàng khăn, vội vã chạy tới phố Trạng Nguyên, đường phố Trạng Nguyên người đông, hôm nay là thứ sáu, dù có lạnh như thế nào vẫn có người đi dạo.

Cả khuôn mặt của Trương Lam rúc vào trong khăn quàng, chóp mũi lạnh đến đỏ bừng, đi vào phố Trạng Nguyên, ấm áp hơn chút ít, nhưng đi tới đuôi, đến bốn ngôi nhà trong ngõ hẻm kia, liền lạnh đi, cô rụt tay một cái, vội vàng chạy qua ngõ, vừa ra, liền thấy sân bóng rổ trống không, chỉ có Tiết Nhượng cùng Long Ngọc.

Long Ngọc vừa thấy cô tới, lập tức vẫy vẫy tay.

Trương Lam chạy tới, đi đến trước mặt Tiết Nhượng, Tiết Nhượng ngồi dựa vào ghế nhựa, chân duỗi dài, trên ngón tay đang cầm thuốc, đột nhiên thấy cô thì sửng sốt, giây tiếp theo theo bản năng quay đầu đi, nhìn về phía Long Ngọc, Long Ngọc nhảy dựng lên, trốn sang bên cạnh.

Trương Lam nhìn cậu từ trên cao xuống.

Tiết Nhượng lần đầu bị cô nhìn như vậy, bàn tay hơi nắm chặt, giống như muốn đem thuốc lá giấu đi, khóe môi của cậu bị đụng, có chút thâm, trán cũng có một chút: "Sao cậu lại tới đây?" Cậu hỏi, lại dùng tay xõa tóc mái che trán, Trương Lam trừng cậu, sau đó ngồi xuống.

Nâng mặt cậu lên: "Cậu nói xem tại sao tớ lại tới?"

Tiết Nhượng nắm thuốc, hít một hơi, khói từ trong khóe miệng cậu bay ra, cậu đưa tay kéo cô vào trong lòng, ôm, thấp giọng nói: "Đừng lo lắng, tôi không có chuyện gì."

Trương Lam ở trong lòng cậu giãy giụa, quay đầu nhìn cậu, cậu nở nụ cười, đôi mắt đen nhánh mang theo ánh sáng: "Ăn cơm chưa?"

"Ăn cơm cái gì, đều bị cậu làm cho tức no rồi, tớ đi mua thuốc cho cậu." Trương Lam vừa nói, muốn từ trong ngực cậu đi ra, kết quả mới vừa động, thắt lưng liền bị kéo trở về, Tiết Nhượng thấp giọng nói: "Để cho tôi ôm một lát."

Trương Lam nói nhỏ: "Quách Vệ Đông đâu? Người đâu? Làm sao lại cùng cậu đánh nhau?"

"Ngứa tay." Tiết Nhượng lười biếng nói, lại cúi đầu chôn ở cổ cô, Trương Lam rụt cổ, tháo khăn quàng ra, quàng lên cho cậu.

Long Ngọc lại gần, nói với Trương Lam: "Bởi vì cậu nên mới đánh nhau."

Trương Lam sửng sốt một chút, muốn quay đầu, Tiết Nhượng đè vai cô, không để cho, cứ như vậy nhẹ nhàng cọ cổ cô, buồn bực một hồi mới hỏi: "Cậu đã từng gặp qua Quách Vệ Đông sao?"

Trương Lam suy nghĩ, có chút không rõ: "Chưa gặp qua."

Tiết Nhượng nâng mặt cô: "Trừ ở trường, cậu còn gặp cậu ta ở đâu không?"

" Không có." Trương Lam lắc đầu, cô lúc trước ở trên điện thoại mới thấy qua ảnh chụp của Quách Vệ Đông, Tiết Nhượng nhìn ánh mắt cô, xác nhận cô không nói dối, lại vùi vào cổ cô, hô hấp ở trên cổ cô, nhẹ nhàng mà thở: "Cháu trai kia, cậu ta nói thích cậu, còn nói cậu ta thích cậu so với tôi sớm hơn, a."

Trương Lam chớp mắt: " Thích tớ, cái này cũng quá đột nhiên đi, tớ lại chưa từng gặp qua cậu ta."

Tiết Nhượng ngẩng đầu, nâng cằm cô, nhẹ giọng hỏi: "Cậu sẽ thích cậu ta sao?"

"... Tớ thích cậu ta làm gì? Tiết Nhượng, cậu có phải bị ngốc không?" Trương Lam trừng cậu, Tiết Nhượng nở nụ cười, cậu cúi đầu hôn xuống môi cô: "Không được thích cậu ta, trừ bỏ tôi ai cũng không thể thích, bằng không tôi thấy một người đánh một người."

Long Ngọc ở một bên da gà nổi lên, cô ấy vội vàng nói: "Tớ đi trước, bạn tớ ở bên ngoài chờ, các cậu cứ từ từ mà nói chuyện."

Trương Lam thấy cô ấy phải đi, nhất thời nhớ tới một chuyện, đứng dậy, giữ chặt cô ấy lại: "Chu Di đâu? Cậu không phải nói Chu Di ở đây sao?"

Cô lúc đến đều chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.

Long Ngọc cúi đầu, thấp giọng nói: "Cậu ta đi mua thuốc... Nha... Đến đây."

Nhìn theo tầm mắt Long Ngọc, Trương Lam thấy Chu Di mặc đồng phục màu xanh lam trong tay cầm theo một túi to, từ trong ngõ nhỏ đi ra, Trương Lam lập tức xoay người, đem Tiết Nhượng kéo lên: "Đi ăn cơm, tớ còn chưa ăn, thật là đói."

Tiết Nhượng dắt tay cô, ngậm thuốc lá.

Trương Lam thấy Chu Di càng tới gần, Trương Lam nghĩ muốn kéo Tiết Nhượng gặp Chu Di, ai biết Chu Di liền hô: "Tiết Nhượng."

Một tiếng gọi Tiết Nhượng cũng thật là thân nha, mày Trương Lam lập tức nhướng lên, bĩu môi, mặt không tình nguyện, Tiết Nhượng cúi đầu nhả khói, vừa thấy, nhin không được cười, cậu áp bả vai cô: "Làm gì vậy? Không vui?"

" Ừ, không vui."

Chu Di đã đi tới trước mặt, tầm mắt của cô ta dừng ở hai bàn tay đang nắm, đôi mắt chợt lóe, Trương Lam bị cô ta nhìn, có chút chột dạ, nhưng rất nhanh cô lại bĩu môi, Chu Di không nhìn Trương Lam, liền đưa túi trong tay cho Tiết Nhượng: "Mua cho cậu, bôi một chút, tránh cho về lại bị dì thấy được."

Trương Lam lập tức nhìn Tiết Nhượng, ánh mắt cô chớp chớp.

Tiết Nhượng rũ mắt, thấy Trương Lam nháy mắt, khóe môi câu lên, cảm giác buồn bực liền tiêu tan hơn nửa, cậu kéo Trương Lam đi tới bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Không cần, chút nữa Trương Lam sẽ giúp tôi bôi."

Chu Di cầm túi, người cương cứng tại chỗ.

Mặt Trương Lam đầy đắc ý, cô nhìn sang Chu Di, sắc mặt Chu Di đen xuống, Trương Lam ngâm nga hát, lắc lắc tay nắm Tiết Nhượng.

Đi vào trong ngõ nhỏ.

Vào trong, Trương Lam chợt bị đẩy trên vách tường.

Tiết Nhượng trực tiếp đè lên, cúi đầu nắm cằm co: "Vui vẻ sao?"

Trương Lam ngửa đầu, cười híp mắt: "Vui vẻ."

"Vậy cũng cho tôi một chút khích lệ đi." Nói xong, cậu cúi đầu liền chặn miệng cô, Trương Lam liền mềm nhũn, ngay sau đó đầu lưỡi của cậu dò xét đi vào, cô chỉ có thể hơi mở miệng, để cho lưỡi cậu thuận lợi tiến vào, cả người Trương Lam có chút nóng, chỉ có thể đưa tay nắm chặt quần áo của cậu.

Cô ngước cổ, mùi hương thoang thoảng của thiếu nữ bay vào mũi Tiết Nhượng, cậu ép tới càng chặt.

Trương Lam cảm thấy môi của cậu rất nóng. Còn có thân thể đang đè nặng cô, nặng muốn chết, cô có chút hô hấp không được, tay Tiết Nhượng luồn lên cổ, bóp nhẹ, Trương Lam a một tiếng, môi mỏng rời đi cái miệng nhỏ nhắn của cô, nghiêng đầu tới cổ cô, nặng nề mà hôn xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.