Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!

Chương 17-1




"Ai nha, mọi người không cần cãi nhau, tới ăn chút nào!" Trương Lam cùng Long Ngọc đứng ở đầu ngõ một hồi, bọn họ không phát hiện, hơn nữa nhìn dáng vẻ như sắp cãi nhau, vì vậy vội vã từ đầu ngõ chạy tới, giơ cao thức ăn cùng đồ uống trong tay.

Trên sân có bảy tám người, ào ào quay đầu nhìn tới, ánh mắt của Quách Vệ Đông sáng lên, muốn lên trước, Phan Vĩ lại nhanh hơn cậu ta, mặt đầy nụ cười đi đến trước mặt Trương Lam: "Tiểu tỷ tỷ, tới phố ăn vặt sao?"

Trương Lam cười nói: "Đúng vậy, cho mọi người!"

Phan Vĩ cười hì hì gọi hai người con trai khác lấy mấy túi to trong tay các cô, thịt nướng vị đậm đà, còn có nước dừa, Trương Lam tay đều bị siết đỏ, cô xoa xoa tay, nhìn sang phía Tiết Nhượng, Tiết Nhượng dựa vào một bên hút thuốc lá, nhàn nhạt nhìn cô, Trương Lam cười khom người ngồi xổm xuống, lấy đi một chai nước cùng một xiên nướng.

Lạch bạch chạy tới bên cạnh cậu giơ tay: "Cho cậu, đồ nướng!"

Tiết Nhượng búng tro thuốc, nhấc mí mắt nhìn cô, sau đó, cậu nửa cúi đầu xuống, liền ở tay cô, cắn ống hút.

Tay Trương Lam cứng lại: "Cậu không có tay sao?"

Môi Tiết Nhượng nhẹ nhướng lên: "Không thấy tôi đang hút thuốc sao?"

"..." Tay Trương Lam cầm đồ uống hơi lung lay: "Cho nên để cho tớ giơ tay như vậy cho cậu uống?"

Tiết Nhượng nhàn nhạt nói: "Có thể còn cần cậu đút tôi ăn xiên nướng!"

Bất ngờ không kịp đề phòng bị đùa giỡn, Trương Lam sửng sốt, cô ngẩng đầu, nhìn ánh mắt cậu, cậu cũng nhìn cô, tròng mắt đen nhánh, giống như mực vậy.

Còn có một tia ánh sáng nho nhỏ.

Tay Trương Lam run lên, cậu đưa tay, nắm tay cô, dễ dàng từ trong tay cô lấy đồ uống đi.

Cả người Trương Lam cương cứng đứng tại chỗ, mu bàn tay nóng lên.

Quách Vệ Đông đi tới, phát hiện bầu không khí mập mờ giữa hai người, sắc mặt cậu ta trầm xuống, tỉnh bơ chặn tầm mắt của Trương Lam, đem trà sữa trong tay chạm lên trán cô.

"Cho cậu, trà sữa!"

Xúc cảm lạnh như băng làm cho Trương Lam hoàn hồn, cô theo bản năng nhận trà sữa, nói: "Cảm ơn."

Quách Vệ Đông mỉm cười: "Tớ gọi là Quách Vệ Đông, tiểu tỷ tỷ biết chưa?"

"Biết rồi." Trương Lam vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn, cô cười: "Nghe nói cậu chơi bóng rổ cũng rất tốt?"

Lời vừa mới nói xong.

Tiết Nhượng gọi lại: "Trương Lam."

Trương Lam lập tức thò đầu ra: "Có mặt.."

"Xiên nướng của tôi!" Cậu nghiêng người, trong tay cầm trà sữa, tròng mắt sâu thẳm.

"Tới đây!" Trương Lam hoàn hồn, cô cùng Quách Vệ Đông gật đầu, sau đó chạy lướt qua cậu ta, chạy đến trước mặt Tiết Nhượng, đem xiên nướng trong tay cho cậu, còn lẩm bẩm nói: "Cậu thật sự là muốn tớ đút sao? Ngại lắm nha, tớ sẽ cho là cậu thích tớ."

Tiết Nhượng khẽ câu môi, lần này lại không trực tiếp phản bác, cậu cúi đầu xuống, nói: "Tôi không còn tay để cầm xiên nướng."

"... Cho nên?" Trương Lam chần chờ.

"Đút cho tôi."

Mặt Trương Lam đỏ bừng, Tiết Nhượng nhịn cười, đưa tay vào trong túi lấy một xiên nướng ra, nhét vào miệng Trương Lam: "Cậu suy nghĩ quá nhiều."

Sau đó chính cậu cũng ăn một xiên thịt dê.

Lơ đãng, lười biếng, nhìn Quách Vệ Đông một cái.

Cái nhìn kia rất nhẹ, giống như là uy hiếp, hoặc như là khinh thường.

Quách Vệ Đông cùng Tiết Nhượng đối mặt, chân mày hơi nhíu.

Những người khác, đã sớm chú ý tới bên này.

Xem náo nhiệt nửa ngày.

Phan Vĩ chậc chậc nói: "Tiết Nhượng đây là sao thế?"

Long Ngọc trong tay cầm bánh rán, ăn một miếng, ngơ ngác nhìn, một lát sau không xác định nói: "Tiết Nhượng, có phải hay không thích Trương Lam?"

"Không có khả năng đi? Cậu ấy luôn luôn đều là như thế này, cậu ấy đối với Trương Lam tương đối đặc biệt, bởi vì Tần Thiên cùng Trương Lam là bạn tốt, Tiết Nhượng lại là em họ của Tần Thiên!"

"A? Còn có tầng quan hệ này sao? "

Long Ngọc kinh ngạc,: "Khó trách, tớ thấy Tiết Nhượng lại đối tốt với Trương Lam như vậy."

Phan Vĩ gật đầu: "Cho nên, hai người bọn họ hiện tại không có vấn đề gì đi?"

Long Ngọc: "Tớ cũng không xác định nha."

Trương Lam cầm năm sáu xiên nướng, hai người cùng ăn, vừa ăn cô vừa nhìn chung quanh, nói: "Nhà cậu ở đây sao, tiểu khu ở trong rừng?"

"Ừ." Tiết Nhượng ném que.

"Nhìn nơi này rất yên tĩnh."

"Yên tĩnh cái gì? Thật ầm ĩ." Cậu nói, vẻ mặt lười biếng, Trương Lam cắn ống hút, hút một ngụm trà sữa.

Cậu nhướng mi, cầm trà sữa của cô đi, Trương Lam " ngô" một tiếng, hỏi: "Làm gì vậy?"

Cậu nhàn nhạt nhìn dấu răng trên ống hút: "Cậu bình thường uống trà sữa đều cắn ống hút sao?"

Trương Lam nhìn: "Đúng vậy, thói quen."

"Sau này bạn trai cậu sẽ ghét bỏ..." Cậu khinh thường nói.

"... Vì sao lại ghét bỏ chứ? Cũng không cùng cậu ấy uống chung một cốc." Trương Lam liếc một cái, tiếp tục cắn ống hút, còn cố ý lộ ra răng trắng, cắn cắn đầu ống hút, ống hút của cô là màu xanh lam, nhưng lại làm cho răng nanh của cô trắng thêm.

Cô còn cong mi mắt, cười giống như con tiểu hồ ly.

Tiết Nhượng nhìn một chút, hơi cúi đầu thấp, cắn ống hút của mình, môi không để lộ dấu vết mỉm cười.

"Cậu còn muốn ăn cái gì? Bọn tớ còn mua không ít hàu, rất tốt cho cơ thể nha."

Trương Lam nói.

Cậu ngẩng đầu lên, hỏi: "Nơi nào tốt?"

Trương Lam cười xấu xa: "Tráng dương!"

Khóe môi Tiết Nhượng hơi giật giật.

Trương Lam cười ha ha, xoay người chạy tới bọn Phan Vĩ, lấy đi một hộp hàu, lại thuận tay lấy hai chai nước, trở lại trước mặt Tiết Nhượng.

Đem cái hộp cho Tiết Nhượng, cô nói: "Ăn đi, tráng dương!"

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà mở nắp ra: "Cậu biết được thật nhiều đấy." Cậu lấy ra một con, dùng đũa lấy thịt bên trong, mùi tỏi đập vào mặt, cậu giơ đến môi cô: "Ăn đi, cậu cũng nên tráng dương."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.