Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Chương 7: Quý Nguyên thật ngây thơ 3




Đèn cảm ứng trong hành lang không tiếng động sáng lên, chiếu rọi dáng người Chu Diễn càng thêm rõ ràng. Cậu mặc một cái áo khoác ngoài màu đậm, đôi tay nhét trong túi, nghe tiếng ngẩng đầu rõ ràng cho thấy không để ý, nhưng mà tầm mắt cậu vừa thấy Quý Nguyên lập tức tập trung lại, hơn nữa động tác vốn là dựa vào tường  cũng đổi thành đi về phía trước một cách tự nhiên.

Lúc này Chu Diễn của mình còn không có cao như đời sau, nhưng mà cũng cao khoảng 175, thoáng so với 179, nhưng theo dự định thường thường sẽ cao thành 180 nên lùn hơn Quý Nguyên một chút. Khuôn mặt của cậu có chút trẻ con, khác một trời một vực với bộ dáng sắc bén về sau, nhìn ánh mắt Quý Nguyên mang theo kinh ngạc và ngoài ý muốn.

Còn chưa ra khỏi thang máy nụ cười của Quý Nguyên đã cứng ngắc ở trên mặt, trong đầu một tiếng ong ong, gặp nhau bất ngờ như vậy khiến anh không biết lúc này nên tiến lên phía trước hay lùi về phía sau thì tốt hơn.

Trong đầu BGM hận không thể lên trời mượn năm trăm năm nữa.

"Anh Quý Nguyên," Chu Diễn tiến lên ngăn lại bởi vì Quý Nguyên sững sờ muốn đóng cửa thang máy lại, sau đó dẫn theo Quý Nguyên không có cảm xúc lắm hơi cong môi một cái nói, "Đã lâu không gặp."

Lúc này Chu Diễn còn chưa phải là biến thái, lúc này Chu Diễn còn chưa phải là biến thái. Ở trong lòng Quý Nguyên không ngừng lẩm nhẩm cố gắng tẩy não mình, chớ nói là nếu coi số tuổi thực, hiện tại anh có thể lớn hơn Chu diễn mười tuổi. Thế nào cũng không nên so đo với một đứa con nít.

Đã lâu không gặp, khi gặp nhau lần trước, cậu nhô ra từ sau những người khác, Quý Nguyên nhớ mang máng Chu Diễn cũng nói câu đã lâu không gặp. Bóng tối dưới chân tường, Quý Nguyên nghe xong câu này không nói hai lời mang theo chút tức giận mà người đẩy tới trên tường cúi đầu hôn một cái.

Về sau hai người như ma xui quỷ khiến thuê một phòng ở khách sạn gần đó.

Thực tế và quá khứ đánh nhau trong đầu Quý Nguyên, khiến tâm tư anh phập phồng không yên, anh bất ngờ phát hiện mình lại còn có chút để ý.

"Anh Quý Nguyên?" Giọng nói đầy nghi ngờ của Chu Diễn vang lên bên tai Quý Nguyên, cậu đã dừng ở bên cạnh Quý Nguyên, một tay đi vòng qua ấn nút mở của thang máy, để ngăn cửa thang máy đang đóng lần nữa kẹp vào Quý Nguyên.

Động tác này giống như cậu đưa tay ôm toàn bộ Quý Nguyên, cậu chợt đến gần, thiếu chút nữa chóp mũi chạm vào mặt Quý Nguyên, lúc nói chuyện hơi thở thổi vào tai Quý Nguyên, mang theo cảm giác mềm xốp.

Lập tức thần trí của Quý Nguyên trở về, anh kéo ra khe hở với thân thể và đầu ngón tay như sắt của Chu Diễn, đẩy Chu Diễn ở bên cạnh ra cúi đầu mở cửa nhà mình, giọng nói trầm muộn: "Ừ, đã lâu không gặp."

Năm đó anh mới gặp Chu Diễn cảm xúc cũng hời hợt không khác gì lắm, một mặt vui sướng khi gặp lại, một mặt cũng có oán giận, đối với thái độ của Chu Diễn tự nhiên cũng không tăng được nhiệt tình.

Hơn nữa làm thế nào Quý Nguyên cũng không thế nào nghĩ đến lúc này Chu Diễn sẽ xuất hiện ở nhà mình, hiện tai nên bảo cậu ấy vào nhà hay không?

Mẹ Quý Nguyên nghe tiếng cửa mở, buông sách đang đọc trong tay đứng dậy, đi tới cửa bị Quý Nguyên đúng lúc đẩy cửa vào đụng vào mặt.

"Ôi chao, ai, ôi, sao con về sớm vậy?" Mẹ Quý Nguyên vừa kéo Quý Nguyên vào nhà, lại nghiêng đầu nhìn Chu Diễn, cười nói, "Mẹ biết ngay Chu Diễn còn chưa đi mà, chân trước mới vừa đóng cửa, chân sau con đã mở ra, vừa rồi Chu Diễn nói muốn đi tìm con."

Nửa câu cuối quay đầu nhìn về phía Quý Nguyên nói.

Lần này thì hay rồi, không cần Quý Nguyên rối rắm hay không rối rắm, mẹ anh đã kéo Chu Diễn vào trong nhà.

Nhưng mà dựa theo lời nói của bà gỡ rồi gỡ, từ đầu đến cưới sự việc cũng không sai. Dựa theo đời trước, vào lúc này anh vẫn còn ở KTV chưa hề đi ra, sau khi Chu Diễn đến nhà anh hỏi về anh, sau đó sẽ ngồi xe tìm anh, từ đầu đến cuối trì hoãn một chút không sai biệt lắm cũng chính là khi đó, vẫn theo con đường cũ kia mà phát triển.

Hiện tại sở dĩ mang đến cho anh loại cảm xúc không ngờ, là bởi vì trước đến giờ anh tự làm rối loạn trật tự phát triển của sự việc mà thôi.

Thật ra thì lúc trước không phải Quý Nguyên không nghĩ tới khả năng Chu Diễn sẽ trùng sinh. Dù sao khi hai người chết đều là cùng nhau gặp tai nạn, không có đạo lý một mình anh như vậy mà Chu Diễn không vậy.

Nhưng vô luận trước đó có bao nhiêu nghi ngờ, vào lúc này tất cả đều bị xóa bỏ. Dựa theo tính khí chó điên sau khi biến thái kia của Chu Diễn, làm sao có thể từng bước làm theo con đường đã đi kia, bằng không ở cửa thang máy đã có trận Thập Bát Sờ.

Quý Nguyên cởi áo khoác của mình treo lên, khóe mắt lại len lén liếc Chu Diễn đi theo anh mẹ ngồi trên ghế sa lon, tiếp tục suy nghĩ lúc trước, đừng nói bộ dáng đứa trẻ ngoan ngoãn lúc này của Chu Diễn, với cậu khi trưởng thành thật tưởng như hai người.

Nghĩ rõ ràng như vậy, vốn lo lắng cũng tan thành mây khói, trong đáy lòng Quý Nguyên thở phào nhẹ nhõm, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, dù sao đối phó với tiểu biến thái vẫn dễ hơn Đại Biến Thái nhiều.

"Nguyên Nguyên, đi đâu vậy?"

Mẹ Quý Nguyên nói một câu gọi lại Quý Nguyên đang yên lặng đi về phòng mình.

Quý Nguyên mè nheo quay người lại, mắt cũng không nhìn Chu Diễn: "Con trở về phòng ngủ đi."

"Ngủ cái gì, Chu Diễn thật vất vả trở lại một chuyến, con lại đi ngủ? Một lát lại đi." Mẹ Quý Nguyên hạ tử lệnh, "Tới đây ngồi."

Quý Nguyên liếc mắt nhìn về phía này, vừa đúng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Chu Diễn, nhìn còn có chút đáng thương.

Anh hết cách rồi, chỉ có thể từ từ đi tới, cách chỗ Chu Diễn nửa mét rồi ngồi xuống, ý tứ lạnh nhạt rõ ràng.

"Hai người các con trò chuyện," Mẹ Quý Nguyên đứng lên, không biến sắc đẩy Quý Nguyên lại, "Mẹ đi rửa cho các con chút trái cây."

"Con đi." Quý Nguyên đi theo, lại bị mẹ anh trở tay ấn về, thiếu chút nữa ngã trên sô pha.

"Bình thường xương cốt toàn thân con còn có thể bán, hiện tại chịu khó rồi? Trở về ngồi cho mẹ." Mẹ Quý Nguyên đi ra mang theo một cái trừng mắt, bà nhìn ra một chút tâm tư kia của Quý Nguyên, lại chỉ cho là đang giận dỗi với Chu Diễn, cũng không biết nguyên nhân bên trong khiến lúc này Quý Nguyên như đứng đống lửa, lại càng không hoà giải khó chịu với Chu Diễn.

Có vấn đề giải quyết vấn đề, trốn tránh không có bất kỳ tác dụng nào. Đây là quan điểm của Mẹ Quý Nguyên.

"Anh Quý Nguyên, có phải anh giận em hay không?" Chu Diễn xích lại gần Quý Nguyên hơn một chút, thấp giọng hỏi anh.

Mới vừa gặp phải biến thái kiểu mẫu Quý Nguyên thật sự có chút không thích ứng bộ dáng cẩn thận dè đặt của Chu Diễn.

Quý Nguyên thoáng quay đầu đi nửa gương mặt quay về phía anh, suy nghĩ một chút nói: "Cũng may, không tức giận," anh dừng một chút, tâm trí bắt đầu login, trong lúc nói não trở về bên câu của Chu Diễn, "Anh thật sự không có tức giận, hai người chúng ta lại không có hôn phối, chúng ta còn phải nhìn về tương lai phía trước có đúng không? Anh hiểu em."

Nhưng mà khi nói ra khỏi miệng lại có cảm giác hơi lạ, làm sao việc này lại giống như đôi tình nhân âm dương quái khí đang cao giọng cãi nhau.

Vì để cho lời nói của mình có tính thuyết phục, Quý Nguyên lại vòng vo gần nửa vòng về phía Chu Diễn, hoàn toàn đối diện anh, dùng tới mười phần kỹ thuật diễn của mình, ánh mắt chân thành, giọng nói động lòng người, dĩ kỳ thông qua ngôn ngữ đạt tới mục đích tẩy não Tiểu Chu Diễn.

"Hiện tại anh vô cùng tốt, về sau em học cho giỏi, thi một trường đại học, anh đã nói với em, đại học rất thú vị, đặc biệt nhiều cô gái xinh đẹp và rất nhiều anh chàng đẹp trai, anh đây chẳng hạn," Quý Nguyên tự trưng ra khuôn mặt tuấn tú của mình, mở mắt nói mò không líu lưỡi, "Loại diện mạo này của anh, ném vào trong đại học cũng chỉ là người qua đường, những cái này xứng đôi với nam nữ có kiến kiến thức văn hóa rèn luyện hàng ngày, nhất định rồi!"

Chu Diễn nghi ngờ nhìn chằm chằm Quý Nguyên, hỏi: "Có thật không?"

Đương nhiên là giả.

Quý Nguyên mặt không đổi sắc tiếp tục lừa dối: "Đương nhiên là thật, có lúc nào anh lừa em không?"

"Đúng vậy, " Chu Diễn gật đầu một cái, nhìn khéo léo lại nghe lời, "Em nhớ kỹ rồi."

Như vậy cũng dễ dạy, Quý Nguyên không khỏi có chút bóp cổ tay, nếu như đời trước anh không sốt ruột vội vàng lại hoảng sợ. Dục vọng xông lên đầu muốn tìm người ngủ, cùng người kề gối một đêm, nói không chừng mầm non méo mó Chu Diễn này còn có thể bẻ trở lại?

Ai, quả nhiên trên đầu chữ sắc có cây đao, lời nói của người xưa vẫn có đạo lý.

Mẹ Quý Nguyên bưng trái cây từ phòng bếp đi ra, bà hỏi Chu Diễn: "Chu Diễn, làm sao ngày trước con lại dời đi vội vàng như vậy, hiện giờ con đang sống ở đâu?"

Chu Diễn nhận lấy trái cây trên tay bà, nói về: "Con quay về bên chỗ cha, bây giờ đang ở thành phố A."

"A thị a," Mẹ Quý Nguyên lập tức nói, "Trường Nguyên Nguyên học cũng trong thành phố A, làm sao con lại không liên lạc với nó? Nó nhớ con lắm."

Mặc dù mẹ mình đâm thủng tâm tư bảy tám năm trước của Quý Nguyên, Quý Nguyên vẫn là không có nhịn được lập tức mặt đỏ tới mang tai: "Mẹ người đừng nói bừa!"

"Lúc trước con bị mất điện thoại, không nhớ số điện thoại ở bên này." Chu Diễn giải thích.

Trong lòng Quý Nguyên yên lặng phỉ nhổ Chu Diễn.

Xem con gà càn rỡ vô nghĩa kia, điện thoại di động rớt là một chuyện, còn có thể quyên Cầu Cầu kia sao, muốn tìm người cũng không dễ, chính xác là có muốn tìm hay không.

Một bên anh vừa oán vừa nghe thầm Mẹ Quý Nguyên và Chu Diễn nói chuyện, giống như một con chuột khoét kho thóc gặm trái cây ngồi ở bên cạnh.

Trong miệng lưu lại hương vị giòn giòn.

Anh hoàn toàn không để ý đến ánh mắt thay đổi liên tục của Chu Diễn rơi trên người anh, chỗ sâu đáy mắt cất giấu cảm xúc u ám, bởi vì vậy anh được phản chiếu hoàn toàn trong mắt.

Chu Diễn không nghĩ tới mình đã chết một lần lại ngoài ý muốn trùng sinh về năm mười bảy tuổi này, vốn cậu không tính trong đêm đầu sẽ khiến Quý Nguyên thiệt thòi, vì vậy cậu từng bước chuẩn bị muốn tái hiện lại đêm kia một lần nữa.

Dĩ nhiên, để cho cậu làm lại một lần, cậu tuyệt sẽ không là một người tay chân vụng về nữa, còn khiến Quý Nguyên chủ động, nói thế nào đều muốn ăn người trong từ trong ra ngoài một cách sạch sẽ triệt để.

Nhưng mà may là Chu Diễn cũng không cho rằng trong nháy mắt sự tình có thể thoát khỏi lòng bàn tay, tình tiết biến thành hoàn toàn khác. Trùng sinh hai ngày qua, cậu cẩn thận so sánh các loại đối lập kiếp trước và kiếp này, Chu gia bên kia không hề khác thường, tất cả vẫn tiến theo sự mong đợi của cậu.

Nghĩ đến thành phố J bên này cũng sẽ giống vậy, Quý Nguyên vẫn là Quý Nguyên.

Nhưng bây giờ, rõ ràng Quý Nguyên này lại không phải là Quý Nguyên đó.

Chu Diễn cầm một quả cát đường kết (hình như là tên một loại quýt thì phải), đã lột vỏ đưa cho Quý Nguyên, nhìn Quý Nguyên nhận lấy không hề ngần ngại bỏ vào miệng ăn một miếng, khóe miệng cậu hiện ra nụ cười không rõ ràng.

Hoặc là nói, Quý Nguyên hiện tại vẫn là Quý Nguyên đó?

"Vùa rồi đợi ở đây bao lâu?" Mẹ Quý Nguyên hỏi Chu Diễn, rồi sau đó lấy quả Quý Nguyên đang cầm trên tay đưa cho anh quả quýt mới, đưa trả vào tay Chu Diễn, "Để tự nó bóc, cũng không phải là không có tay."

Quý Nguyên uất ức: "Cũng không phải là con bảo em ấy bóc cho con."

Hiện tại tiểu biến thái đang một lòng hướng thiện, anh cũng không thể ngăn không đúng? Vậy anh Quý Nguyên đã loại người gì, anh là cái loại người không thể gặp người tốt sao?

Chu Diễn nắm quả trong tay, nói về: "Chiều mai có máy bay, ở nhà bên kia còn có chút việc."

"Có phải trường báo nghỉ đông trường luyện thi cho con không?" Mẹ Quý Nguyên định cười nhạo nhẹ nhàng, "Trước kia Nguyên Nguyên cũng không đồng ý đi, con xem đi học thành tích vẫn rất tốt, cũng đỗ các trường được xếp hạng quốc gia, nên ta nói không cần quá ép buộc."

"Nghỉ đông trường luyện thi?" Quý Nguyên ghé đầu nhìn về phía Chu Diễn, rất là khó tin.

"Ừ, nghỉ đông trường luyện thi." Chu Diễn gật đầu khẳng định, anh cũng không coi là nói dối. Ở Chu gia mỗi một ngày đều trôi qua giống như ở trường luyện thi, chẳng qua là bổ túc nội dung không giống nhau thôi, lại không có văn sử triết càng không có toán lý hóa.

Anh nói xong thừa dịp Mẹ Quý Nguyên không chú ý lại nhét trái cây trên tay kia vào tay Quý Nguyên.

"Rất tốt rất tốt, " Quý Nguyên a ô một miếng ăn hết quả quýt vào trong miệng, sau đó vỗ bả vai Chu Diễn nói, "Tiền đồ của em sáng láng là anh yên tâm."

"Ai, đúng rồi, Chu Diễn hôm nay ở đây nhé." Chợt Mẹ Quý Nguyên đột nhiên nhớ ra, há miệng nói một câu chính là ván đã đóng thuyền, "Dì không dọn phòng khách, nhưng mà chăn trong phòng Nguyên Nguyên đều mới phơi qua sạch sẽ, hai người các cáu ngủ chung càng ấm đúng không."

Quý Nguyên vừa mới mở cho mình một lọ sữa nhi đồng, mặt có chút không nén giận được, anh mịt mờ từ chối: "Tướng ngủ của con không tốt, sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Chu Diễn."

"Tướng ngủ của con không tốt cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, người nào không biết? Các con không phải là chưa từng ngủ chung." Mẹ Quý Nguyên quăng ý kiến của con ruột qua một bên, cười híp mắt nhìn về phía Chu Diễn, "Chu Diễn không ngại là được."

Những lời không phải chưa từng ngủ chung này rơi vào trong lỗ tai của Quý Nguyên, một mũi tên trúng đích, lúc anh hao tâm tốn sức muốn mở miệng từ chối, Chu Diễn lên tiếng.

"Cháu không ngại." Chu Diễn nhìn mẹ Quý Nguyên, ánh mắt chân thành vả lại xuất phát từ nội tâm nói, "Cám ơn dì ạ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.