Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Chương 52: Anh đều không có sờ qua




Quý Nguyên không thể không bắt đầu suy tư một loại khả năng, Trì Lập An cũng sống lại?

Nhưng vấn đề là, Trì Lập An sống lại hay không sống lại, bản thân Quý Nguyên không thèm để ý, bởi vì căn bản trong cuộc đời này của mình anh ta là người không có liên quan, thân phận duy nhất của anh ta chỉ có thể nói là bạn trai của bạn tốt. Nhưng còn có một người không giống vậy, buổi tối cuối cùng sau khi tổ chương trình kết thúc quay phim, một mình Quý Nguyên nằm ở trên giường suy tư về cái vấn đề này, rất nhanh anh đã liên tưởng đến Chu Diễn.

Chu Diễn sống lại sao?

Từ góc độ này nhìn lại kể từ khi bắt đầu tất cả mọi chuyện đến bây giờ, thực sự là biểu hiện của Chu Diễn có chút khác lạ, ví dụ như Quý Nguyên luôn là cảm thấy cậu ấy còn thành thục hơn so với đời trước, nhưng mà độ điên thì ít hơn.

Nhưng mà lúc này tất cả đều trên cơ sở đã được thiết lập trước, giả thiết Chu Diễn cũng thật sự sống lại, vậy thì cậu ấy vẫn luôn giả bộ lâu như vậy?

Vũ Dật Phi và Trì Lập An từ bên ngoài đi vào trong phòng đầu.

Tuy nhiên Quý Nguyên và Trì Lập An cũng có chút không yên lòng, một đêm cuối cùng ba nam ba nữ chia ra ở hai gian phòng. Chờ khi Vũ Dật Phi đi rửa mặt, Quý Nguyên mới lựa chọn, lại hơi do dự, nhưng lời vừa ra khỏi miệng ngược lại dễ dàng hơn so với anh nghĩ một chút: "《 kiếp số 》, 2017 năm 9 tháng đến 12 tháng, anh có ấn tượng sao?"

Quý Nguyên nói chuỗi này chính là thời gian anh và Trì Lập An quen biết nhau nhờ bộ phim này, cũng là thời gian quay phim, là tin tức vô cùng mấu chốt, nếu như Trì Lập An sống lại, như vậy tất nhiên anh ta sẽ có phản ứng.

Rõ ràng có thể thấy trên mặt Trì Lập An biểu hiện ra ngoài ý muốn, lập tức anh ta cũng lựa chọn thu lại giọng nói, rồi sau đó giọng nói nhẹ giống như là cảm thán bình thường: "Mặc dù anh cũng nghĩ đây là một loại khả năng, nhưng vẫn không thể tin được chuyện không khoa học như vậy nhưng cũng có thể xảy ra hai lần?"

Sự thật chứng minh cái này không chỉ có xảy ra hai lần, rất có thể còn xảy ra ba lần.

Quý Nguyên cũng không biết là nên cười hay là nên thế nào, chợt có cảm giác gặp lại bạn cũ, mặt khác lại bị sự thật này đánh thẳng vào đầu có chút hồ đồ.

Quý Nguyên ngã phía sau đi: "Hiện tại em cũng đang suy nghĩ một chút có phải Chu Diễn cũng có vấn đề rồi hay không."

"Cậu ta, " Trì Lập An nghĩ đến Chu Diễn, cũng không có cảm giác tốt gì, dù sao đầu tiên hai người không phải người một đường, Chu Diễn đời trước hay tiếp theo là đời này anh cũng đều không tính là đối phó, "Anh cảm thấy rất có thể."

Nắm cửa phòng vệ sinh giật giật.

Vũ Dật Phi dùng khăn lông bao quanh đầu đi ra ngoài, có chút mơ hồ hỏi: "Ai, máy sấy để ở đâu rồi?"

"Hình như lúc trước anh nhìn thấy ở phòng khách, " Trì Lập An đứng dậy, giúp Vũ Dật Phi tìm máy sấy, cùng Quý Nguyên nói chuyện cũng theo đó kết thúc.

Ban đêm.

Quý Nguyên ở trong bóng tối trở mình một cái, mà Vũ Dật Phi ngủ cùng nhà cũng theo đó lật người, chỉ là động tác vô ý thức trong giấc mộng mà không có tỉnh dậy, giống như kiểu người vô ưu vô sầu, Trì Lập An ngủ ở bên kia ngẩng đầu nhìn Vũ Dật Phi, thấy anh ta không có dị động gì, lúc này mới yên tâm nằm xuống.

Mà Quý Nguyên bên này, vấn đề suy nghĩ một theo cái khác, Quý Nguyên lùi một bước cảm thấy, nếu mình giấu giếm chuyện sống lại coi như là lừa gạt, chẳng phải lúc đó mình cũng làm chuyện giống vậy sao? Hơn nữa trong lúc này còn phải cân nhắc đến một việc rốt cuộc là Chu Diễn cố ý lừa gạt mình hay là vừa vặn bởi vì không biết anh cũng sống lại mà giấu giếm chuyện này.

A! Cũng không đúng.

Quý Nguyên nghĩ đến chuyện bởi vì sau khi mình sống cũng không có cân nhắc đến việc Chu Diễn cũng có khả năng sống lại này, vì vậy rất nhiều động tác và giọng điệu thậm chí trên phương diện tính cách con người cũng không có che giấu, nếu Chu Diễn thật sự cũng sống lại, như vậy không thể nghi ngờ là có thể cậu ấy cũng thấy được sự khác biệt của mình.

Đợi đến khi đầu óc cũng sắp không còn tỉnh táo nữa, rốt cuộc Quý Nguyên quyết định một cái kết luận, vô luận như thế nào, Chu Diễn nhất định đang giả bộ không thể nghi ngờ.

Ngày hôm sau máy bay bay đến trong nước, rốt cuộc nháy mắt đó màn ảnh ống kính cũng dừng lại, mọi người không thể nghi ngờ ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù trong hành trình này có các loại vui vẻ, cũng xảy ra các loại này chuyện không vui vẻ, nhưng là quen biết một lúc mọi người cũng đều rất quý trọng. Chỉ có Phương Linh một người không trao đổi nhiều với mọi người trong tổ chương trình, gần như bắt đầu từ ngày hôm sau khi quay chương trình đã không trao đổi với mọi người, biểu hiện lúc này cũng là được hận không được giải thoát sớm một chút.

Mặc dù thời gian đón máy bay là buổi tối, nhưng mà ở sân bay vẫn có hàng loạt fan đứng chen lấn ở tất cả mọi chỗ có thể có đứng như cũ.

Tâm tình của Quý Nguyên tương đối phức tạp, cũng không biết bây giờ là muốn đánh Chu Diễn trước hay là lâu ngày mới gặp củi khô lửa bốc trước, hai loại cảm xúc anh tránh tôi đánh, ai cũng không muốn bỏ qua cho người nào.

Tổ chương trình trả lại điện thoại mở máy một cái, lập tức nhận được rất nhiều tin nhắn. Gần nửa tháng không có đụng vào điện thoại di động của mình rồi, Quý Nguyên không nhịn được sờ soạng nhiều hơn mấy cái. Tin nhắn mới nhất không nghi ngờ chút nào là của Chu Diễn, anh mở ra đến xem.

Tiểu bảo bối Chu Diễn: em ở trong xe chờ anh.

Tiểu bảo bối Chu Diễn: 【 thân ái 】

Bán một con gà manh.

Quý Nguyên hừ một tiếng, trong lòng phỏng chừng không được tự nhiên, trên tay viết chữ hết sức cao lãnh.

Ông xã của đồ chó: è hèm.

Tiểu bảo bối Chu Diễn: 【 cong môi hôn 】

An bài tốt an ninh giúp đỡ bọn họ mở đường, dù vậy, bị kẹp ở giữa đám người là vẫn là Vũ Dật Phi và Quý Nguyên như cũ hình dung không khỏi có chút chật vật. Nhiệt độ của fan ở bên cạnh quả nhiên là kinh người, hoan hô gầm thét tên của bọn họ.

Một cái tay chợt từ trong đám người đưa ra ngoài, sờ soạng trên khuôn mặt mềm mại của Quý Nguyên.

Oa! Ăn tôi đậu hũ của Nam Thần?

Quý Nguyên sững sờ, phản ứng của Vũ Dật Phi nhanh hơn so với anh, lập tức quay đầu qua sắc mặt có chút nghiêm túc, rồi sau đó chắn ngang kéo Quý Nguyên qua, cầm tay của Quý Nguyên, cho thấy mười phần thực lực của bạn trai, đứng bên cạnh bảo hộ cho anh, lại nhỏ giọng hỏi: "Không sao chứ?"

Quý Nguyên còn có chút mơ hồ, lắc đầu một cái nói: "Không có việc gì."

Trong nhóm fan của hai người bọn họ còn có một nhóm ship CP tròn mập, nhìn thấy động tác này của Vũ Dật Phi, lập tức hoan hô đến gần như là muốn té xỉu, hô to phát đường rồi.

"Quá ngọt đi!"

"Cả đời đẩy thuyền tròn mập!"

Nhân vật chính trong sự kiện còn không có gì phản ứng, sắc mặt của Trì Lập An ở bên cạnh chưa quên che chở Vũ Dật Phi hơi đen.

Các ngươi không nhìn thấy ảnh đế Trì che chở phì phì sao? Thế nào không kêu cả đời đẩy thuyền mập an??

Một đám trẻ con không có nhãn lực.

Trước kia rất lâu Trì Lập An toàn cảm thấy cái loại chuyện như ghen này là biểu hiện của việc ngây thơ không chín chắn, nhưng bây giờ anh ta muốn nói, ghen hoàn toàn là biểu hiện của quan tâm cùng thích, phán đoán hay võ đoán nó thành ngây thơ là không hợp lý.

Chờ bọn đến khi bọn họ khó khăn đi qua dòng người, rốt cuộc tiến vào xe người giúp việc, mọi người bao gồm an ninh đều giống như đã trải qua hai mươi lăm ngàn dặm đường dài, mệt đến tê liệt ngã xuống.

Quý Nguyên đi đến cuối cùng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cái xe của mình ở cuối đường, cửa xe đã là mở, bởi vì ánh sáng trong ngoài khác biệt mà bên trong có vẻ tối đen, giống như một cái miệng to muốn cắn nuốt tất cả bên ngoài.

Quý Nguyên bị người nửa đẩy nửa nhấc chân tiến vào xe người giúp việc, còn không đợi anh ngồi vững vàng, lập tức cửa phía sau bị kéo lên một cách nặng nề. Trong khoảnh khắc đó, trong bóng tối một cái tay chợt kéo anh lại, khiến cho anh mất đi thăng bằng nghiêng tới trước, Chu Diễn đang ngồi ở ghế sau ôm anh tràn ngập cả đáy lòng.

Đèn trong xe sáng lên.

Ngô Lượng lái xe ở phía trước, hết sức ăn ý không quay đầu nhìn tình hình phía sau xe.

Tiểu biệt thắng tân hôn, Ngô Lượng nghĩ thầm mình cũng coi như là người từng trải, cái này cũng hiểu. Anh ta còn cố ý bật đèn phia sau tối một chút. Thuận tiện cho cặp tình nhân nhỏ ấp ủ nhau (ta chém).

Động tác của Chu Diễn vội vàng, không nói đến hai câu, còn chưa có làm gì, Quý Nguyên đã có thể nghe rõ tiếng thở dốc nặng nền hơn bình thường của cậu đang vang bên tai của mình. Điều này rõ ràng không phải là trạng thái bình thường của Chu Diễn, đây là bộ dáng khi đồ chó muốn ăn thịt người.

Quý Nguyên có một trăm vấn đề muốn nện vào trên mặt Chu Diễn, nhưng lúc mấu chốt lại kẹt lại. Hoàn toàn không có dự đoán được việc toàn thân Chu Diễn tản ra mùi vị của Hormone này lại ảnh hưởng đến anh nhiều như vậy. Gần như là chính anh cũng liền nhũn ra, toàn thân bao gồm cả cái nhỏ bé khó chịu hiếm có kia.

Vốn hai tay Chu Diễn đặt ở trên cánh tay Quý Nguyên, hiện tại nhanh chóng đổi thành một để tay ở ngang hông Quý Nguyên, một tay chiu vào trong quần áo của anh. Da thịt chạm nhau, trong lúc đó hai người cũng rùng mình một cái, động tác nhỏ này giống như mang theo dòng điện đánh xuyên hai người đánh vào điểm kiềm chế cuối cùng.

Trời đã là bắt đầu tiến vào cuối mùa thu, lúc này còn là đêmm muộn, sao có thể không lạnh. Lúc trước Quý Nguyên xuyên qua dòng người gió thổi một chút, khiến cho một thân toàn toàn tình ái của anh bị thổi nguội đi. Mà tay còn lại của Chu Diễn rất ấm áp, chạm vào làn da của Quý Nguyên, tràn đầy một cảm giác thoải mái khoan khoái dễ chịu, làm cho người ta không nhịn được nghĩ muốn nhiều hơn.

Vốn là cơ thể Quý Nguyên đã mềm này còn mềm hơn rồi, càng không chống đỡ được.

"Viên Viên, " Chu Diễn nỉ non hôn qua vành tai của Quý Nguyên, giọng nói trầm thấp, "Bảo bối. . . . . ."

Hơi thở của Chu Diễn rất nhanh dời đi trận địa, theo động tác ngửa đầu của Quý Nguyên mà thở vào sườn mặt của anh, trong ánh sáng không phải là sáng ngời vội vàng tìm kiếm đôi môi mềm mại của Quý Nguyên, muốn nếm thử tư vị ngọt ngào đã lâu.

Trong giây phút cuối cùng Quý Nguyên muốn ngăn lại động tác của Chu Diễn mở miệng một phen: "Em, chờ một chút ưmh. . . . . ."

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng lập tức bị Chu Diễn xác định chính xác vị trí cắt đứt, cậu há miệng ngậm lấy đôi môi của Quý Nguyên, in vào không lệch khỏi miệng, trước liếm mút từ trong ra ngoài một lần, đây là kiên nhẫn. Quý Nguyên thở ra một hơi, cho là Chu Diễn còn có chút lý trí. Nhưng mà rất nhanh anh đã phát hiện là mình suy nghĩ nhiều.

Gần như là trong nháy mặt đụng phải đầu lưỡi của anh, vốn động tác của Chu Diễn là nhéo eo ếch của anh càng phóng túng hơn, mặc dù không có động tác quá đáng nào khác, nhưng mà sức lực của người này trên eo Quý Nguyên giống như muốn chặt đứt eo anh ra vậy, giống như muốn nhào nặn người ta đến tận xương tủy vậy.

Quý Nguyên không nhịn được nức nở một tiếng, nghe rất đáng thương, anh giãy dụa người một cái muốn điều chỉnh động tác của mình, lại bị Chu Diễn coi thành muốn tránh thoát, lập tức làm ra động tác tiếp theo không cho phép Quý Nguyên tránh thoát.

Quý Nguyên rất cao lớn, bình thường trong nhóm nam sinh tuyệt đối cũng được coi là những người cao nhất kia. Nhưng bây giờ bị Chu Diễn ôm, quả thực giống như búp bê bị người ta gây khó dễ, anh làm sao có thể động đậy.

Căn bản vào lúc này ý chí chủ quan của Quý Nguyên không có một chút tác dụng, tay Chu Diễn giống như kềm sắt, giữ chặt anh không cho phép người nhúc nhích nữa.

Nhưng nếu thật muốn giãy giụa, nhất định sẽ tạo ra động tác rất lớn, Ngô Lượng lái xe ở phía trước, ít nhất trong khoảng cách gần như vậy sẽ nghe thấy cái gì ở phía sau. Quý Nguyên chỉ đành phải chịu đựng trước, để cho Chu Diễn đưa lưỡi đi vào càn quấy lung tung trời long đất nở, cậu đã lâu không gặp tạo thành nghiện.

Quý Nguyên ngoan hơn, động tác của Chu Diễn cũng từ từ đã thả lỏng một chút. Sau khi cậu ôm người hôn triệt để bên trong, rốt cuộc cũng thu lại mưa to gió lớn, rồi sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Quý Nguyên mút vào bờ môi của anh cùng với thịt mềm trên má, thoả mãn nỉ non hỏi anh: "Có nhớ em không?"

Cái vấn đề này gần đây ngày nào Chu Diễn cũng muốn hỏi, Quý Nguyên đều thành thực trả lời, nhưng bây giờ, trong lòng anh tức giận, bật thốt lên chính là: "Nghĩ cái rắm."

Chu Diễn ở trước mặt Quý Nguyên luôn luôn là rất khó khắc chế, gần như là bữa tiệc hôm nay Quý Nguyên bị khi dễ đến nước mắt cũng chảy ra rồi.

Chu Diễn biết tính tình Quý Nguyên kì lạ, lập tức cười nhẹ ra ngoài, không thèm để ý đến câu nói thô tục của anh chút nào.

"Hôn xong rồi hả?" Quý Nguyên cảm giác miệng mình tê dại rồi, giống như là đều sưng vù, lúc nói chuyện cảm giác cũng là cực kỳ kỳ quái.

Chu Diễn hết sức thoả mãn, động tác ôm người vẫn không có thay đổi, cậu nhỏ giọng nói: "Ừ."

Thật ra thì cái ừ này cũng không phải là vô cùng thật lòng, thật ra thì Chu Diễn đỡ nghiện hơn một chút, cậu vẫn cố kỵ Ngô Lượng ở trước mắt đấy, bằng không chỗ nào có thể đơn bỏ qua cho Quý Nguyên đơn giản nhẹ nhàng như vậy, dù sao chỗ này cách chỗ khai vị thức ăn cũng còn có một đoạn đường xa đấy.

Quý Nguyên mở mắt, khóe mắt có phần sáng, rồi sau đó cặp mắt kia chớp mắt có thể khiến cho trái tim Chu Diễn loạn nhịp bỗng nhiên ánh mắt kia cúi xuống một phen lập tức trợn tròn ư rồi.

"Vậy thì ngồi đàng hoàng cho cho anh, anh có lời muốn hỏi em."

Chu Diễn cũng không biết Quý Nguyên muốn hỏi điều gì, chỉ là theo ý tứ của cậu để Quý Nguyên ngồi trên một vị trí khác. Làm cho người ta trừng một cái trong lòng đều là tê dại.

Không đợi Quý Nguyên mở miệng nói chuyện đâu, Chu Diễn còn học được bóp méo sự thật: "Mới vừa rồi nghe bọn họ gọi như vậy, em có chút không vui."

Mặc dù Quý Nguyên muốn gõ đầu Chu Diễn, nhưng mà lúc này vẫn khônng nhịn được như cũ hỏi: "Nghe thấy cái gì?"

"Bọn họ gọi anh và Vũ Dật Phi là một đôi." Khuôn mặt Chu Diễn nghiêm túc.

Quý Nguyên chỉnh sửa một chút suy nghĩ của mình, hỏi ngược lại: "Nhìn thấy anh cùng cùng một đôi với người khác em không vui sao?"

"Chẳng thế thì sao?" Chu Diễn mắc câu.

"Vậy đời trước em có thể nhịn bảy năm, thật là khó khăn cho em." Quý Nguyên cười lạnh.

Trong lòng Quý Nguyên cảm thấy mình tìm cái chủ đề này quá cơ trí, quả thật xoa thắt lưng một lát cộng thêm cho mình một lời khen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.