Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Chương 2: Chu Diễn đần độn 2




Quý Nguyên nhớ nụ hôn đầu tiên của hai người là vào bảy năm trước, biểu hiện của Chu Diễn quả thật vừa ngốc lại đần độn, lờ mờ cởi quần áo của anh sau đó còn đỏ mặt hỏi anh tiếp theo phải làm thế nào.

Mặc dù nội tâm của Chu Diễn mạnh mẽ vẫn chưa từng thay đổi, nhưng ngây thơ khi đó của cậu không thể nghi ngờ vẫn dễ thương hơn so với người đàn ông đang mạnh mẽ hôn anh bây giờ.

Mệt cho mình nửa đêm còn nằm mơ cảm thấy đang tàn phá đóa hoa nhỏ Chu Diễn này, nào có nghĩ đến có một ngày người biến thành bộ dáng hoa ăn thịt người trở về hành hung làm ác như hiện tại.

Đây coi là báo ứng sao? Khiến cho ngươi đần độn u mê! Suy nghĩ của Quý Nguyên bay tán loạn.

Anh không cách nào ngăn cản xâm chiếm của Chu Diễn, đại não tự động trốn tránh bằng cách bắt đầu nhớ đến những chuyện đã xảy ra ngày xưa, có rất nhiều truyện trong trí nhớ của Quý Nguyên đã quên lãng theo thời gian.

Từ nhỏ Chu Diễn đã không phải là một đứa trẻ bình thường, lúc chuyển đến đối diện nhà Quý Nguyên gần nửa năm đều không có tiếng động, xem ai cũng giống như kẻ thù giết cha. Mẹ Quý Nguyên biết con trai mình ngoan, không cần quan tâm, bà cảm thấy rõ ràng thời kỳ phản nghịch của đưa trẻ đáng thương như vậy, cộng thêm việc không bao giờ gặp cha Chu Diễn, mẹ ruột của cậu cũng không đáng tin, cơ bản một tuần có sáu ngày không ở nhà, duy nhất trở về nửa ngày cũng chỉ ở nhà có nửa tiếng.

Sau khi mẹ Chu Diễn biết Chu Diễn đến nhà bọn họ ăn cơm, sau thời gian dài mẹ Chu Diễn dứt khoát đóng tiền cơm cho cậu, một bộ hoàn toàn yên tâm ném con ruột cho người không biết hình dáng nói cũng chưa nói nửa câu ở cửa đối diện.

Khi còn bé Chu Diễn và Quý Nguyên đã từng mong đợi được trải qua những ngày có em trai khác nhau, lúc ấy cảm giác không rõ ràng lắm, nhưng hôm nay hồi tưởng lại, Chu Diễn trưởng thành sớm. Về phần thân phận gia đình Chu Diễn, từ năm cậu mười hai tuổi dời đến cửa đối diện rồi sau đó đột nhiên rời đi, cũng vẫn không tiết lộ chút nào, đối với việc này Quý Nguyên không biết gì cả.

Nhưng mà nói ra từng có một đoạn thời gian trước kia anh có một chút thực thích Chu Diễn.

Cho nên sau vài năm gặp mặt bạn học lại nhìn thấy khuôn mặt không quá giống nhau của Chu Diễn trừ kinh ngạc thì Quý Nguyên còn có vui mừng. Chu Diễn thừa dịp anh say rượu ngây ngô trong ngờ nghệch hôn anh, mới đầu anh cũng ỡm ờ, nửa ngăn cản sau đó hoàn toàn chủ động ngủ với người ta.

Không biết xấu hổ.

Ông...... Ông...... Ông......

Bỗng nhiên điện thoại trong túi Chu Diễn rung lên kéo Quý Nguyên về hiện tại, anh nghĩ thừa dịp Chu Diễn không chú ý đẩy người xa một chút, không ngờ Chu Diễn trước mặt vẫn giống Tường Đồng Vách Sắt như cũ, vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, nhưng mà miệng lưỡi đang chiếm đoạt Quý Nguyên cũng từ từ chậm lại, cho đến lúc cuối cùng thì ngừng lại.

Tiếng thở dốc của Chu Diễn ngay bên tai, chính Quý Nguyên cũng không kém là bao, mở lớn miệng hít không khí giống như người sắp chết ngạt, sắp mềm thành một bãi nước, mặt nóng giống như bị đốt cháy, dưới loại tình thế này trong lòng cũng muốn phê bình mẹ Chu Diễn một chút, trong miệng cũng khó mà mắng ra khí thế.

Huống chi đối với tình huống như vậy, mở miệng chửi một câu ba chữ "Tôi thao. Cậu", hình như bầu không khí anh vừa vất vả mang lại đã dễ dàng biến mất. Quý Nguyên qua lại rối rắm, cuối cùng mở miệng nói vài câu không hề có sức uy hiếp thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng thở gấp: "Chu Diễn, con mẹ nó, có phải muốn lên trời hay không?"

Điện thoại của Chu Diễn trong túi vẫn còn đang rung, không có ý dừng lại chút nào.

Theo sau nụ hôn chính là một câu mắng đổ ập xuống, đoán chừng người nào đó tâm tình không được tốt, nhưng Chu Diễn lại không, cậu còn có thể bật cười.

Quý Nguyên đoán có phải người này mấy năm gần đây trở lên biến thái hơn không.

Chu Diễn khẽ nâng đầu lên, vốn là cổ của hai người tiếp xúc nhau biến thành chóp mũi chạm nhau, rõ ràng trong mắt của cậu có ánh sáng vui vẻ: "Đừng nói trước."

Cậu cúi đầu hôn một cái lên miệng Quý Nguyên, lúc này đối với Quý Nguyên giống như tháo được gông cùm xiềng xiếc.

Khi đó Quý Nguyên muốn đè Chu Diễn xuống đất đánh tơi bời, vậy mà nghĩ đến mới vừa rồi cảm nhận được bắp thịt, lại kinh sợ xoay người đóng vòi nước lại, trong lòng im lặng mắng chửi người.

Chu Diễn nhận điện thoại, cực kỳ lưu loát nói ra một đoạn ngoại ngữ, Quý Nguyên cẩn thận nghe, giống với ngôn ngữ mà người trong cầu thang máy nói.

Cách cửa nhà vệ sinh có thể thấy rõ hai bóng người, liên lạc từ đầu đến cuối Quý Nguyên không nghi ngờ Chu Diễn cũng biết hai người kia chút nào. Cứng rắn chạy sẽ không chạy được, có thể dùng lý trí nói chuyện khác được không.

Quý Nguyên sờ sờ túi, điện thoại di động của anh đặt lên mặt bàn không có mang theo, lập tức tiến lùi đều khó.

Chu Diễn nói mấy câu trầm thấp, quay đầu lại nhìn Quý Nguyên, đối phương đang soi gương.

Quý Nguyên nhìn mình trong gương, có chút sợ hãi. Trong mắt mang nước, gương mặt đỏ hồng, người nhìn giống như vừa ăn một bữa Thập Toàn Đại Bổ này là ai!? Đặc biệt quả thật mới vừa rồi giống như pháo nổ vậy. Điểm ấy với một ít định lực Quý Nguyên cũng cảm thấy mất mặt, chớ nói một lát còn phải đi ra ngoài tiếp tục ăn cơm với Trì Lập An.

Mặc dù nói bây giờ anh và Lập An còn không có nửa điểm quan hệ trách nhiệm, nhưng nếu bây giờ rời khỏi, cục diện cũng rất là lúng túng.

Trước mặt kế hoạch to lớn sự nghiệp to lớn muốn ngủ cùng người lúc này cũng toàn bộ dừng lại, nghỉ ngơi nghỉ ngơi con gà ấy, coi như bây giờ anh có thể thành công từ nhà vệ sinh này đi ra ngoài, nghĩ đến Chu Diễn cũng ở nhà hàng này, cũng có thể dọa anh đến rũ xuống rồi.

Quý Nguyên dứt khoát cúi đầu, lần nữa mở vòi hoa sen hắt nước về phía mặt mình, lẫn nữa ngẩng đầu lên tùy tiền nắm một mảnh khăn giấy lau mặt mình, cuối cùng cổ vũ mình cố chờ đến khi Chu Diễn cúp điện thoại.

Chu Diễn thấy Quý Nguyên nhìn mình, lại đưa tay thân mật sờ sờ cổ Quý Nguyên, khiến cho cả người Quý Nguyên nổi da gà.

Cũng may không bao lâu Chu Diễn đã điện thoại cúp.

"Chúng ta có thể nói chuyện một cách bình thường được không?" Quý Nguyên lấy tay Chu Diễn từ trên cổ mình ra, "Tôi trả lời vấn đề cậu hỏi kia, người đi ăn cơm chung với tôi gọi là Trì Lập An, là đối tượng tôi dự tính muốn kết giao, chúng ta cũng không phải là trẻ con, bảy năm không gặp cậu còn càn rỡ quấy rối cái gì hả?"

Mấy năm qua Quý Nguyên đã trải qua những ngày tháng ăn chay niệm Phật, nhưng anh cũng không biết Chu Diễn cũng thế. Tối thiểu vào lúc này gặp nhau, từ đầu đến chân Chu Diễn đều lộ ra khiêm tốn phú quý khí, cái đồng hồ mà cậu đang đeo trên tay kia cũng phải tiêu tốn hơn trăm vạn, lại càng không nói Chu Diễn trẻ tuổi đẹp trai còn là 1, đặt ở trong vòng gay cũng là nhân vật chiếu lấp lánh làm cho người ta tranh nhau cướp.

"Em rất nhớ anh, Nguyên Nguyên." Chu Diễn cầm tay Quý Nguyên để trên bờ môi hôn một cái.

Khiến cho da gà cả người Quý Nguyên vừa mới run hết lại quay trở lại, thiếu một chút nữa là anh đã nhảy dựng từ trên mặt đất lên: "Nguyên Nguyên cái đầu cậu, cậu muốn cái cọng lông, bảy năm này sống hay chết ngay cả một ít tin tức cũng không có, vừa thấy mặt miệng đã kiêu ngạo như xe lửa chạy?"

Tuy nói năm đó Quý Nguyên đã bước vào thời kỳ trưởng thành và xác thực ngủ cùng Chu Diễn không có cách nào quay lại, nhưng mà sau đó Chu Diễn chủ động biến mất không có tung tích cũng là sự thật. Quý Nguyên không phải là không có nghĩ tới việc liên lạc với Chu Diễn, nhưng số điện thoại và Email tất cả đều không thể liên lạc được, Quý Nguyên không có cách nào khác, chỉ đành phải từ bỏ.

Tóm lại mà nói, Chu Diễn hoàn toàn đoạt quyền chủ động, thổ lộ lời tôi rất nhớ anh như thế, khiến Quý Nguyên cảm thấy chưa đủ chân thành.

"Chưa tới tìm anh là vì an toàn của anh," săc mặt của Chu Diễn vẫn ôn hòa như cũ, nhưng nửa câu sau lại bắt đầu phát bệnh, "Rất xin lỗi, nhưng anh nói muốn cùng người khác kết giao, việc này không thể được."

Chu Diễn cũng chưa nói gì uy hiếp, nhưng mà sự chắc chắn trong mắt khiến cho Quý Nguyên không hiểu sao lại cảm thấy hoảng hốt.

Lúc này, cửa nhà vệ sinh chợt bị người từ bên ngoài mở ra, là một người đàn ông châu Á đứng ở cửa thoáng gật đầu đối với Chu Diễn: "Chu tiên sinh, mời lên đường."

Chu Diễn vẫn nhìn Quý Nguyên như cũ, trong miệng đáp lại nói: "Đã biết."

Người nọ lại lui ra ngoài, đối với việc không hiểu tại sao Chu tiên sinh nhà mình lại chặn một tiểu minh tinh nước C cũng không hiện ra một chút kinh ngạc nào.

"Chờ em trở lại." lời nói dịu dàng Chu Diễn lên tiếng lần nữa, một chút cũng không di chuyển. Lực tay mạnh mẽ bỗng nhiên ôm Quý Nguyên lại, khiến cho đỉnh đầu Quý Nguyên không phòng bị chút nào chạm đến ngực trái, sau đó cúi đầu ở chỗ không che đậy kia. Lộ ra ngoài trắng nõn tuyệt đẹp, ngon miệng hấp dẫn người mút một cái trên cổ tạo thành một vết hôn đỏ sậm.

Động tác của cậu như nước chảy mây trôi lại hoàn toàn ngoài dự đoán của Quý Nguyên, chờ đến khi Quý Nguyên kịp phản ứng, Chu Diễn đã sửa quần áo ngay ngắn sải bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Quý Nguyên lập tức xoay người lại nghiêng đầu nhìn về phía gương, trên cổ của anh nhiều hơn một vết hôn chói lọi không thể nào dùng cổ áo che được, vô cùng mập mờ.

Cái này phải giải thích với Trì Lập An thế nào? Ra ngoài đi vệ sinh trở về kèm theo vết hôn, chẳng lẽ muốn nói không cẩn thận bị đụng vào à?

Quý Nguyên chỉ hận mới vừa rồi không có can đảm đập vỡ đầu Chu Diễn. May mà anh chưa quên hộp phấn xinh xắn dùng để trang điểm trong túi trang điểm, mặc dù hiệu quả che đậy giống như nhau, nhưng có chút ít còn hơn không.

Quý Nguyên cầm hộp phấn mân mê trong nhà vệ sinh cả buổi, rốt cuộc cũng thấy tàm tạm, rốt cuộc mới mè nheo ra khỏi nhà vệ sinh.

Ra khỏi cửa nhà vệ sinh mới thấy Chu Diễn cũng không có thật sự rời đi, cậu đứng ở cổng nhà hàng, từ góc đại sảnh có thể nhìn thấy rõ đối phương. Tim Quý Nguyên vừa bình ổn lại không lâu lại mãnh liệt nhảy lên, nhà vệ sinh coi như xong, nếu như Chu Diễn nổi điên ở chỗ này, ngay cả cơ hội giải thích anh cũng không có.

Ở trong nhà vệ sinh trì hoãn quá lâu, hiện tại sẽ không trở về thì sẽ có vẻ vô cùng thất lễ. Bước chân của Quý Nguyên cứ chần chứ chần chừ, còn phải đi qua trước mặt Chu Diễn. Trong lòng anh đang cầu ông nội xin bà nội, kết quả như mong thậm chí ngay cả nhìn Chu Diễn cũng chưa từng nhìn anh một cái, cứ như vậy để cho Quý Nguyên đi qua.

Lập tức Quý Nguyên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại tiến thoái lưỡng nan, giống bên người chôn một quả bom hẹn giờ.

Lúc này Trì Lập An cũng ngẩng đầu nhìn tới đây, nhìn thấy Quý Nguyên trở lại, còn cười cười với anh.

Trước có Trì Lập An, sau có Chu Diễn, Quý Nguyên trở về cho Trì Lập An một nụ cười nếu không có bản lĩnh với kỹ thuật diễn nhiều năm như vậy, thật đúng là cười không nổi.

"Nhà vệ sinh xảy ra chút vấn đề, em ở chỗ đó đợi mất một lúc." Quý Nguyên sắp xếp lời nói dối để giải thích.

Trì Lập An gật đầu, ánh mắt lại liếc qua chỗ Chu Diễn, làm cho Quý Nguyên vội vã cuống cuồng.

"Thế nào?"

"Cậu ấm nhà họ Chu, " Ánh mắt Trì Lập An thong thả ung dung cắt thịt bò bít tết trong khay kim loại, trong miệng giải thích với Quý Nguyên, "Chọn nơi ra ngoài chơi sai rồi, nơi nào có cậu ta chắc chắn sẽ không yên ổn."

"Vì sao, tại sao lại như vậy?" Thứ nhất là bội phục Trì Lập An liệu sự như thần, thứ hai Quý Nguyên là hoàn toàn không biết Trình Lập An thế nhưng nhận được Chu Diễn.

"Em chắc là không quen những việc này, " Trì Lập An cười, "Cũng là bởi vì trưởng bối trong nhà là bạn cũ với Chu gia cho nên biết một chút, phía trước là anh lỡ lời, có chút nói quá sự thực, bọn họ làm chuyện của bọn họ, chúng ta chơi chúng ta, không ảnh hưởng."

Chu gia? Quý Nguyên không hiểu rõ bối cảnh nhà Chu Diễn, lúc này nghe Trì Lập An nói mới biết thì ra người cha vẫn cho là đã chết sớm của Chu Diễn vẫn còn sống. trong vòng xác thực là có tin đồn Trì Lập An có chút bối cảnh, như vậy có quen biết, Chu gia cũng sẽ không phải là gia đình bình thường rồi.

Đột nhiên Chu Diễn biến mất thì ra là trở về Chu gia, chỉ vẻn vẹn từ những miêu tả ngắn gọn của Trì Lập An, cũng biết Chu gia không phải hiền lành.

Trước mặt có thể tin lời Chu Diễn là vì an toàn của mình sao?

Suy nghĩ của Quý Nguyên lại không nhịn được bay ra ngoài, anh cầm dao nĩa lên lần nữa, nghe cổng nhà hàng có tiếng bước chân đi xa, khẽ nghiêng đầu dùng dư quang nhìn lén, Chu Diễn và đoàn người đã đi ra ngoài rồi.

Trong đám người, bóng dáng cao lớn của Chu Diễn đối với Quý Nguyên mà nói có chút xa lạ.

Hình như vết hôn trên cổ do Chu Diễn hôn mơ hồ nóng lên, vì vậy mặc dù nửa sau bữa ăn vẫn còn lời để tán gẫu với Trì Lập An, nhưng trong lòng Quý Nguyên vẫn có chút không yên.

Sau khi lên lầu hai người chia ra trước cửa thang máy.

Xem ra với Trì Lập An, Quý Nguyên là một hậu bối hết sức có tiềm lực, là người cũng cố gắng chân thành, cách nói chuyện lộ ra đáng yêu, anh thật sự rất thích Quý Nguyên.

Mà sau nửa đường biểu hiện của Quý Nguyên không có ở đây anh cũng đã nhìn ra, mặc dù nói không biết là nguyên nhân gì, nhưng Trì Lập An cũn muốn an ủi tâm tình của anh.

"Vào trong phòng anh ngồi một chút không?" Anh dừng bước chân lại, nghiêng đầu nhìn Quý Nguyên.

Nếu trước khi gặp lại Chu Diễn, nghe ám thị như vậy của Trì Lập An, Quý Nguyên nhất định lập tức phe phẩy cái đuôi nhỏ rất là vui vẻ đi theo người, nhưng bây giờ anh cũng không còn tâm tình gì nữa.

"Chênh lệch thời gian còn có chút đảo lộn, hơi mệt, tối nay em muốn nghỉ ngơi thật tốt một chút." Quý Nguyên uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Trì Lập An.

Trì Lập An hơi thất vọng một chút, nhưng mà không có thể hiện ở trên mặt: "Vậy ngủ ngon, ngày mai gặp."

Anh cúi đầu tiến lùi vẫn phong độ như cũ hôn trên mặt Quý Nguyên, nhưng mà một giây kia khi rời khỏi từ ánh đèn trang trí trên trần nhà, hình như anh thoáng nhìn thấy màu đậm trên cổ Quý Nguyên.

Trì Lập An sững sờ, Quý Nguyên đã lui về phía sau một bước dài.

"Ngủ ngon!" Anh nói xong bước nhanh tách khỏi Trì Lập An, nếu như không phải sợ bị Trì Lập An nhìn ra khác thường, Quý Nguyên hận không được chạy đi.

Vốn kế hoạch thật tốt cũng bị Chu Diễn làm loạn, lúc này tâm tình của Quý Nguyên vô cùng không tốt.

"Chu Diễn, Thảo Nê Mã!" Quý Nguyên đóng cửa phòng, nín nữa đêm lên tức lập tức không nhịn được hóa thành lời mắng chửi, bởi vì không hề lo lắng bị người nào nghe thấy, giọng nói cũng không thu nhỏ lại.

Ai ngờ một giây kế tiếp, anh đang ngồi trên sofa bị một bóng người hù đến cả đùi mềm nhũn.

"Không bằng anh trực tiếp thảo tôi." Ánh sáng lờ mờ, Chu Diễn vừa cởi đồng hồ trên tay của mình vừa vân đạm phong khinh nói với Quý Nguyên, cửa sổ sau lưng cậu còn mở, gió lạnh đang thổi vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.