Chó Ngáp Phải Ruồi

Chương 11




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

hqdefault56d951af5989a684335ef0483bc12f86--nuest-jr-tiger-and-bunny

Editor: Chòi oi Lâm Ấu Trĩ nhà ta sắp lớn rồi~~

Lâm Ấu Trĩ: Chứ còn ᕙ( * •̀ ᗜ •́ *)ᕗ

======Edit: KooriRin. Beta: Nguyệt Thần======

Sáng sớm thức dậy, bọn họ lại làm một lần. Lâm Hoài Đông bò lên giường Chương Chiêu, thừa dịp Chương Chiêu không để ý bèn hôn lên cổ anh. Chương Chiêu nửa tỉnh nửa mơ, mê man trừng mắt, không thể đẩy Lâm Hoài Đông ra, đến khi Lâm Hoài Đông dọc theo lồng ngực hôn xuống bụng dưới anh, lại nghĩ đẩy không kịp rồi.

Chương Chiêu vươn tay nắm lấy tóc Lâm Hoài Đông: “Đừng…” Cơ thể anh lúc mới tỉnh dậy còn nhạy cảm, phía dưới vừa bị khiêu khích đã cương cứng. Lâm Hoài Đông vẫn không nhả ra, miệng càng hút mạnh hơn, bàn tay cũng nhẹ nhàng đùa nghịch hai viên bi của Chương Chiêu. Anh nửa trợn mắt, ngửa cổ ra sau, thân thể hơi cong, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp trong cổ họng.

Đến khi Lâm Hoài Đông lại nhét hai ngón tay vào mông anh, Chương Chiêu không thể kìm được, cắn môi bắn ra. Lâm Hoài Đông nuốt một nửa, nửa kia bị Chương Chiêu bắn lên mặt, cậu cũng không để ý, chỉ lau qua loa vài cái, lúc từ trong chăn bò ra, trên cằm và hai má toàn một màu trắng đục. Chương Chiêu ngượng, duỗi tay giúp Lâm Hoài Đông lau từng chút một.

Lâm Hoài Đông bèn nhân cơ hội ngậm lấy ngón tay Chương Chiêu. Đầu lưỡi lưu luyến liếm xuống, khiến Chương Chiêu ngứa gáy từng cơn. Anh khẽ mở mắt, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt lấp lánh đối diện của Lâm Hoài Đông, lòng đột nhiên mềm nhũn, nắm lấy vạt áo cậu kéo lại hôn.

“Chào buổi sáng…” Lâm Hoài Đông nhếch khóe miệng, giọng nói còn chút khàn khàn vì bị “thằng em” của ai đâm vào. Chương Chiêu “Ưm” đáp lại, một tay lần xuống, mò vào quần lót Lâm Hoài Đông, bắt lấy dương v*t cương cứng của cậu trai mà xoa xoa. Lâm Hoài Đông hừ nhẹ một tiếng, vùi mặt vào hõm cổ Chương Chiêu, không động đậy, mặc cho Chương Chiêu thao túng.

Lần này cậu ta tương đối lâu. Chương Chiêu tê cả tay rồi, cuối cùng vẫn phải chui vào chăn, dùng miệng ngậm một hồi lâu, Lâm Hoài Đông mới bắn ra. Lúc cao trào Chương Chiêu cũng không né tránh, bị Lâm Hoài Đông đè gáy, chỉ biết nuốt trọn dòng tinh dịch của cậu, còn phải để Lâm Hoài Đông tiếp tục đâm nhẹ vài lần trong miệng. Vật vã mãi Lâm Hoài Đông mới xong, Chương Chiêu liếc một cái, nhả dương v*t cậu trai ra, áp mặt lên bụng dưới Lâm Hoài Đông thở hổn hển nghỉ ngơi.

Lâm Hoài Đông bèn kéo anh lên, hỏi: “Hôm nay anh có chuyện gì à?”

Chương Chiêu nghĩ ngợi, mãi mới đáp: “Không sao…”

“Vậy thì tốt.” Lâm Hoài Đông cười một cái, nâng mặt Chương Chiêu lên hôn, đầu lưỡi đảo một vòng trong miệng Chương Chiêu, rồi cố ý cau mày nói: “Trong miệng toàn vị tinh dịch.”

Chương Chiêu quạt đầu cậu một cái.

Điểm tâm do Lâm Hoài Đông làm. Chương Chiêu không nghĩ tới cậu ta sẽ làm cơm —— lại còn khá thành thạo. Mới vào nhà bếp một lúc, đã làm được trứng cuộn, thịt xông khói rán, còn nấu một nồi cháo nhỏ, nóng hôi hổi, hương vị cũng thật đậm đà. Chương Chiêu không khỏi gật đầu lia lịa.

“Không tệ không tệ.” Anh múc cháo ăn: “Tôi còn tưởng cậu là kiểu đại thiếu gia mười ngón không dính nước mùa xuân chứ.”

Lâm Hoài Đông từ phía sau ôm eo anh, sát lại gần mặt Chương Chiêu đòi đút: “Iêm còn đầy món khác nha. Iêm lợi hại lắm á.”

Chương Chiêu bĩu môi, không nhịn được cười, gắp trứng gà nhét vào miệng Lâm Hoài Đông.

Bọn họ làm tổ ở nhà xem Star Trek mấy tiếng đồng hồ. Cơm trưa xong thì cùng đến bệnh viện làm kiểm tra, rồi đi chợ mua thức ăn vì Lâm Hoài Đông “còn đầy món khác”. Kết quả tối đó Lâm Hoài Đông xuất sư bất lợi, làm cá cháy khét.

Cậu ta tức điên lên. Đổ cho nhà bếp Chương Chiêu không tốt, ôm tay ngồi trên sô pha hệt một đứa nhỏ giận dỗi. Chương Chiêu nhịn cười vất cá đi, rồi quỳ trước Lâm Hoài Đông, cởi áo sơ mi của cậu, hung hăng hôn một trận nơi bụng dưới Lâm Hoài Đông, mới coi như dỗ dành được cậu ta.

Đêm đó Lâm Hoài Đông không về. Cậu vốn ngủ ở sô pha, thế mà nửa đêm Chương Chiêu giật mình tỉnh dậy, lại phát hiện cậu trai ngủ ngon lành bên cạnh anh, một tay còn khoát hờ bên hông anh. Chương Chiêu nhướng mày, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không thể tàn nhẫn đẩy Lâm Hoài Đông ra được.

Sáng sớm thức dậy, Lâm Hoài Đông vẫn duy trì động tác kia, còn tiến đến gần hơn, kề sát ngực vào lưng Chương Chiêu, khiến anh nóng đến toát cả mồ hôi. Anh liếm môi, cẩn thận từng li từng tí nhấc tay Lâm Hoài Đông ra, nhoài mình xuống giường.

Anh biết như thế không tốt… Nhưng lại không kìm lòng được mà lún sâu vào.

Tan học, Lâm Hoài Đông gửi WeChat cho anh: “Tối mai em tới tìm anh?”

Chương Chiêu cầm điện thoại ngần ngừ mãi mới trả lời: “Được.”

Cuối tuần, Lâm Hoài Đông lại đến rủ Chương Chiêu đi xem bóng. “Thi bóng chày mà! Hông phải em đá bóng đâu.” Cậu ta từ đằng sau vừa ôm Chương Chiêu, vừa dùng mặt không ngừng cọ cọ lên cổ anh, hại Chương Chiêu không làm được gì ra hồn: “Bạn em hông ai xem bóng chày hết. Van anh mà.”

Chương Chiêu định nói chúng ta còn không phải là bạn bè. Anh rõ ràng tình trạng của mình: Nếu như bên ngoài có vướng mắc gì với Lâm Hoài Đông, anh thật sự sẽ càng lún sâu. Anh không thể lại dung túng Lâm Hoài Đông… Anh không thể lại dung túng chính mình.

Nhưng anh vẫn đồng ý, mặc dù anh vốn cũng không hiểu gì về bóng chày.

Thi ở trường Lâm Hoài Đông. Người đi xem cũng rất đông, Lâm Hoài Đông lôi Chương Chiêu đến một góc không người, dạy Chương Chiêu xem đường đi của các tay cầu, rồi nói quy tắc cho anh nghe. Chương Chiêu nghe xong thì tâm thần phân liệt, hoàn toàn mù mịt, chỉ đành gật đầu lia lịa. Đến lúc mở màn, Lâm Hoài Đông rõ là hưng phấn vô cùng, Chương Chiêu thì lại buồn bực ngán ngẩm, đành phải quay đầu nhìn Lâm Hoài Đông. Cậu trai trẻ dưới ánh mặt trời đỏ bừng mặt, giơ tay ra sức hò hét, hệt như mấy cậu thiếu niên mới lớn trong manga Nhật Bản.

Chương Chiêu nghe tim thìch thịch nhảy loạn, cảm thấy bản thân thật hết thuốc chữa.

Lâm Hoài Đông cũng để ý thấy Chương Chiêu đang nhìn cậu. Đợi khi trận đấu kết thúc thì ép Chương Chiêu vào một nhà kho bỏ hoang gần sân bóng, đóng cửa cắn cổ Chương Chiêu, hỏi anh: “Em có đẹp không?” Chương Chiêu xấu hổ muốn chết, lúng ta lúng túng không nói nên lời, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt trêu ghẹo của Lâm Hoài Đông, không khỏi thẹn quá hóa giận, nắm lấy vạt áo cậu, đẩy cậu ta đụng ầm vào cửa. Lâm Hoài Đông vừa xoa đầu than đau vừa cười: “Em biết anh ‘đói’ rồi… Đừng để người ta nghe thấy.”

Nói xong lại sợ Chương Chiêu giận thật, bèn vươn tay ôm lấy eo anh, kéo anh lại gần để hôn. Chương Chiêu bị hôn đến hít thở không thông, không để ý bàn tay Lâm Hoài Đông đang cởi dần quần áo mình ra, đến khi Lâm Hoài Đông bế anh ngồi lên bàn, rồi tách hai cẳng chân trần của anh ra, Chương Chiêu cũng chỉ có thể nói: “Cẩn thận có người…”

Lâm Hoài Đông đáp: “Em khóa cửa. Không ai đến.” Rồi duỗi ngón tay đâm vào mông Chương Chiêu.

Chương Chiêu cúi đầu cắn lên vai Lâm Hoài Đông. Anh nhắm mắt lại, cố gắng khiến mình không nghĩ về nơi hai người đang ở lúc này —— một nhà kho bỏ hoang. Một nhà kho bỏ hoang! Anh dường như có thể ngửi được mùi bụi bặm đặc trong không khí. Mà Lâm Hoài Đông thì cầm chân của anh, dương v*t mạnh mẽ ra vào mông anh, khoái cảm mãnh liệt nơi thân dưới khiến Chương Chiêu căn bản không thừa tinh lực mà quản chuyện khác.

Lúc cao trào Chương Chiêu có chút hoảng hốt. Anh nấp trong lồng ngực Lâm Hoài Đông, tự đáy lòng xấu hổ vì sự phóng đãng của mình. Trời biết, trước đây anh thật sự không như thế… Nói sao đi nữa, thì cái nơi bỏ đi như này cũng quá con mẹ nó ô uế. Cho dù Lâm Hoài Đông đã lót hai bộ quần áo dưới mông anh.

Lâm Hoài Đông đỡ anh bước xuống đất, nửa ngồi nửa quỳ giúp Chương Chiêu mặc quần. Chương Chiêu đắn đo một hồi, bèn nói: “Chúng ta cần kiềm chế một chút…”

“Cái gì?” Lâm Hoài Đông ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lên lấp lánh.

Chương Chiêu đơ mặt, hồi lâu mới cam chịu thở dài: “Không có gì.”

Sau đó, bọn họ thậm chí còn làm một lần trong thư viện. Đúng giờ cơm trưa, bên trong không có người, Lâm Hoài Đông quen biết nhân viên quản lý phòng đọc, nên đã mượn chìa khóa, dẫn Chương Chiêu vào phòng đọc “nghỉ ngơi”. Lúc “làm”, Chương Chiêu lo muốn chết, cứ mãi lắng nghe động tĩnh bên ngoài, thế nên phía dưới cũng theo phản xạ có điều kiện mà co rút lại, làm Lâm Hoài Đông sướng đến đổi giọng rên rỉ.

Khi kết thúc Lâm Hoài Đông còn nói: “Sau này chúng ta nên thường xuyên đến mấy nơi công cộng…”

Chương Chiêu căn bản không còn hơi sức đâu mà nói cậu ta, cầm quần áo mà từng ngón tay còn đang run run.

Đêm hôm vắng người, Chương Chiêu còn nghĩ: Mình sắp tiêu đời rồi phải không. Không, mình tiêu chắc rồi. Anh và Lâm Hoài Đông, vốn là chiếc xe trên vách đá cheo leo trơn trượt, xảy ra chuyện là chắc chắn, vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Có lúc anh lại nghĩ: Tại sao mình cứ mềm lòng một lần lại một lần như vậy? Tại sao mình cứ buông thả bản thân một lần lại một lần như vậy? Mình đã ba mươi tuổi. Mình cần phải rõ ràng, tất cả những thứ này không có gì tốt cả, cũng sẽ không có kết quả gì.

Nhưng Lâm Hoài Đông quá dịu dàng, quá dính người. Thái độ đối xử với Chương Chiêu của cậu ta, luôn khiến anh nảy sinh chút ảo tưởng đáng sợ. Cậu cứ nằm trên đùi Chương Chiêu xem ti vi, cứ nép vào lồng ngực Chương Chiêu ngủ, làm cơm cho Chương Chiêu, giúp Chương Chiêu phơi quần áo, mấy lần Chương Chiêu muốn soạn bài lên lớp, cậu còn đặc biệt giúp Chương Chiêu tập luyện —— đây là kiểu bạn giường gì đây? Đây là kiểu bạn giường có tinh thần chủ nghĩa quốc tế, kiên trì hỗ bang hỗ trợ, có phẩm chất đoàn kết hữu nghị cao thượng nha!

Vì thế Chương Chiêu chỉ có thể một lần lại một lần nhũn dần. Một lần lại một lần lùi về sau.

Xem Lâm Hoài Đông nói thế nào đã. Anh lập tức vô cùng tinh thần AQ* mà khuyên bảo chính mình: Nếu Lâm Hoài Đông chán, phiền, không muốn lên giường với mình nữa, vậy thì kết thúc.

*AQ là nhân vật chính trong tiểu thuyết AQ chính truyện của Lỗ Tấn, điển hình cho phép “thắng lợi tinh thần”, khi bị hạ nhục, đánh đập, lại không dám đương đầu, mà lại tự an ủi mình, tự cho mình là người chiến thắng.

Không quan trọng lắm, anh nghĩ. Đây là quyết định của chính bản thân anh —— cho nên anh sẽ không hối hận. Thời điểm đó, cũng sẽ không quá mức khổ sở.

Có lẽ, đến khi khoảng thời gian cùng Lâm Hoài Đông qua đi, anh có thể trở lại những ngày tháng bình thường trước đây. Yêu đương đàng hoàng nghiêm túc, không quá điên cuồng; hoặc đi xem mắt với Trình Kiếm Nghi một lần. Dù sao anh cũng đã ngót nghét bốn mươi rồi…

Chương Chiêu mỉm cười tự giễu, trở mình thì thấy khuôn mặt mơ màng có chút trẻ con của Lâm Hoài Đông, bèn vươn tay, nhẹ nhàng lướt qua hàng mi dài rậm, sống mũi cao của cậu, khẽ thở dài trong lòng một hồi lâu.

Đầu tháng Sáu, Chương Chiêu vô tình gặp Thái Thư ở thư viện đại học Thuận Thành. Ban đầu Chương Chiêu vẫn chưa để ý thấy cậu ta, Thái Thư là người bắt chuyện đầu tiên. Chương Chiêu bấy giờ mới ngẩng đầu khỏi trang sách.

“He.” Thái Thư nhìn anh cười: “Lâu rồi không gặp.”

Lâu rồi không gặp. Chương Chiêu nhìn mặt cậu bạn trai cũ, trong phút chốc dường như cảm thấy như đang mơ. Thái Thư để tóc, một đầu xoăn tít, kết hợp với khuôn mặt trẻ con phúng phính, trông trẻ trung vô cùng. Đôi mắt cậu ta vẫn sáng ngời hoạt bát như trước, vẫn luôn mang dáng vẻ vui tươi thoải mái, khiến người ta không thể nào chán ghét được.

“Gần đây anh thế nào?” Thái Thư ngồi xuống cạnh anh, vươn tay lật sách của Chương Chiêu: “Oa… Toán cao cấp à.”

“Nghỉ hè vẫn phải thi.” Chương Chiêu giải thích một câu, rồi nói: “Tôi rất ổn. Cậu thì sao?”

Thái Thư chống cằm nhìn anh, mắt to chớp chớp trông như con sóc. “Em cũng không tệ lắm đúng không.” Cậu ta nhún vai, ngừng một chút, lại tiếp: “Em rất nhớ anh.”

Chương Chiêu không ngờ Thái Thư sẽ nói một câu như thế, nhất thời ngớ người ra, trong lòng có chút lúng túng. Anh nhớ lại lúc chia tay Thái Thư gửi cho anh ảnh cậu ta chụp chung với Lâm Hoài Đông… Lại nhớ tới bộ dạng Lâm Hoài Đông nằm trên đùi anh đòi ăn dưa hấu tối hôm qua. Bỗng chốc lại càng quẫn bách hơn.

Thái Thư nhìn thấy hết biểu cảm của anh, cong mắt bật cười: “Đừng sợ! Em không làm gì anh đâu. Chỉ là nhớ anh quá thôi.”

Chương Chiêu sờ sờ mũi, chỉ có thể ha ha cười.

“Ây.” Thái Thư lại hỏi: “Hình như hồi trước em có để một cái cốc ở nhà anh, cái có in hình Captain America ấy, anh có thấy không?”

Chương Chiêu đương nhiên có thấy, nhưng anh đã quẳng nó đi từ đời nào rồi. “Ờm, không thấy.” Anh vờ ngẫm nghĩ hai giây, rồi trợn tròn mắt hỏi lại: “Cậu để ở đâu?”

Thái Thư nhìn vào mắt anh, cười cười: “Không thấy thì thôi. Không sao đâu.” Nói xong bèn đứng dậy vỗ vai Chương Chiêu: “Em đi đây. Tạm biệt.”

Chương Chiêu gật gật đầu, nhìn Thái Thư đi xa dần, mãi đến khi không còn thấy bóng lưng cậu nữa, Chương Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu thấy khớp ngón tay mình siết chặt cây bút đến trắng bệch, chợt thấy có chút buồn cười, bỏ bút xuống, lùi lại tựa lưng vào ghế, đưa tay che mắt, thở ra một hơi thật dài.

Anh cũng từng nghĩ đến nếu gặp lại Thái Thư thì sẽ thế nào, nhất là sau khi đã dính với Lâm Hoài Đông. Không ngờ lại gặp thật, ngoại trừ lúng túng khó tránh khỏi, cũng chỉ còn sót lại khách sáo.

Đã qua rồi.

Đến lúc anh và Lâm Hoài Đông kết thúc, rồi lần nữa gặp lại, cũng sẽ như thế này sao?

Chương Chiêu lại mở mắt ra, thấy Lâm Hoài Đông đang ở cửa phòng đọc vẫy tay với mình. Chương Chiêu vội thu dọn các thứ, đứng dậy đi tới.

“Mới nãy Thái Thư đến tìm anh à?” Lâm Hoài Đông hỏi.

Chương Chiêu ngơ ngác: “Cậu nhìn thấy?” Ban nãy anh không thấy Lâm Hoài Đông.

“Đúng vậy, em vừa khéo ở cửa.” Lâm Hoài Đông nói: “Gặp lại bạn trai cũ, cảm giác thế nào?”

Cậu nhíu mày nhìn Chương Chiêu, giống y tên bệnh thần kinh. Chương Chiêu kệ xác cậu ta, chỉ đáp: “Có thể thế nào.”

Lâm Hoài Đông chậc chậc hai tiếng, nói: “Anh chưa biết à, Thái Thư có bạn trai mới rồi.”

Lòng Chương Chiêu giật thót, ý nghĩ nảy ra đầu tiên là: Cái tên “bạn trai mới” đó không phải là cậu chứ? Nhưng lại lập tức nghĩ Lâm Hoài Đông đâu đến mức cặn bã như thế. Quả nhiên, cậu ta nói tiếp: “Nghe nói là đàn em khóa dưới. Vóc người cao lớn, là tiền đạo trong đội bóng rổ.” Dứt lời, bèn nhíu mày chừng như ghét bỏ lắm: “Thái Thư thật sự là 1 sao?”

Chương Chiêu liếc cậu ta một cái: “1 đến không thể 1 hơn.”

Lâm Hoài Đông nhún vai: “Vậy đi.” Rồi không nói về Thái Thư nữa, tiếp tục cùng Chương Chiêu ra ngoài. Ra khỏi thư viện, lên xe Chương Chiêu, cậu ta đột nhiên hỏi: “Vậy anh không muốn tìm bạn trai?

Chương Chiêu mở máy, khởi động xe, đạp ga lái xe ra ngoài. Anh muốn chứ. Anh muốn Lâm Hoài Đông làm bạn trai của anh. Nhưng rất hiển nhiên, và cũng rất đáng tiếc, Lâm Hoài Đông cũng không có loại ý nghĩ này.

Hơn nữa Lâm Hoài Đông nói lời này có ý gì? Tên này không muốn qua lại với anh nữa sao? Nên muốn anh làm giống Thái Thư, tìm bạn trai mới?

Tay cầm lái của Chương Chiêu từ từ siết chặt.

“Không muốn.” Anh đáp.

Lâm Hoài Đông nhất thời không đáp. Thật lâu sau, cậu mới nói: “Ồ.” Không còn đoạn sau.

Chương Chiêu cũng mất hứng tán gẫu. Mười mấy hai mươi phút đường về, cũng không biết có phải trong lòng Chương Chiêu có quỷ hay không, mà anh luôn cảm thấy trong xe vô cùng nặng nề. Lúc xuống xe, anh liếc nhìn sắc mặt Lâm Hoài Đông: Gương mặt cậu trai trẻ, dường như không vui vẻ lắm. Không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Chương Chiêu nghĩ chắc không phải chuyện này. Khi lên thang máy anh tự động viên mình, định bụng lát phải nói gì đó. Không ngờ khi cửa vừa mở, đột nhiên bị Lâm Hoài Đông tóm lấy, áp vào tường hôn đến tối tăm mặt mày.

Lúc Lâm Hoài Đông buông ra, Chương Chiêu cảm thấy môi mình đau xót, anh theo bản năng liếm liếm, quả là có chút mùi máu tanh. “Cậu không thể văn minh hơn chút…” Anh nhăn mặt đẩy Lâm Hoài Đông ra.

Lâm Hoài Đông thì như bức tường không tài nào đẩy được, Chương Chiêu hơi tức giận, định vòng qua lách ra, nhưng lại bị Lâm Hoài Đông vươn tay ôm lấy. Chương Chiêu sững sờ, cảm nhận được khuôn mặt Lâm Hoài Đông kề sát, đôi môi dán lên động mạch cổ anh, vừa nóng vừa ẩm, khiến cho chút tức giận trong lòng anh lập tức tiêu tan sạch sẽ.

“Chương Chiêu…” Lâm Hoài Đông khẽ giọng gọi anh.

Chương Chiêu có hơi khó hiểu, lên tiếng đáp lại, rồi không nói nữa, chờ xem Lâm Hoài Đông muốn nói gì. Qua chừng một lúc lâu, Lâm Hoài Đông vẫn chỉ ôm anh thật chặt, vùi mặt vào hõm cổ anh, không nói lời nào.

Chương Chiêu không biết làm gì hơn bèn đưa tay bám lấy bả vai Lâm Hoài Đông. “Ừm…” Anh khẽ nói: “Sao vậy?”

Lâm Hoài Đông lắc đầu một cái, vài giây sau lại đột nhiên thẳng lưng, buông Chương Chiêu ra. Anh đưa mắt nhìn cậu, nhận thấy trên mặt cậu ta ngoại trừ chút ửng đỏ do buồn bực ban nãy, thì nhìn qua cũng không có gì khác so với mọi ngày.

“Tối nay em muốn ăn pizza.” Lâm Hoài Đông nói: “Toàn là thịt.”

Chương Chiêu nháy mắt một cái, nói: “Ờm… Được thôi.”

Lâm Hoài Đông chợt bật cười, cúi đầu hôn một cái lên miệng Chương Chiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.