Chó Ngáp Phải Ruồi - Nam Mệnh Vũ

Chương 22




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Tiểu Úc, tại sao chúng ta lại đi vậy?" Đi ra quán cafe khách sạn Hoa Thuận, đầu Bạch Mạn Nhu đầy dấu chấm hỏi, bị Tô Úc lôi kéo đi trên đường xá. Chị hơi không hiểu những chuyện phát sinh vừa nãy, nhưng duy nhất chuyện khiến chị vui mừng đó là chị đã ký tên vào giấy ly hôn rồi, chị rốt cục tự do, hoàn toàn tự do rồi..

"Chị Mạn Nhu, đợi một lát chị sẽ hiểu." Tô Úc cong cong một bên khóe môi, bộ dạng như du côn đường phố. Vừa mới dứt lời, chuông di động Bạch Mạn Nhu bạt mạng vang lên. Lúc chị định ấn nút nhận cuộc gọi thì ngay lập tức bị Tô Úc đoạt đi, trực tiếp đè nút nhận và chỉnh loa ngoài. Đầu dây bên kia vang lên âm thanh chói tai của Dương Lộ Lộ: "Bạch Mạn Nhu chị thật giỏi! Chị muốn chết có phải không! Không phải lần trước tôi nhờ chị thanh toán dùm ly Lam Sơn thôi sao? Bây giờ chị lại chơi tôi như vậy!" Giọng nói của cô ta rất lớn, những người xung quanh sôi nổi nhìn về hướng Tô Úc. Dương Lộ Lộ la hét như người đàn bà chanh chua được một lát thì di động bị Trâu Húc cướp đi, giọng nói nhã nhặn bình tĩnh truyền ra từ phía bên kia điện thoại: "Mạn Nhu, thật xấu hổ, vừa rồi Lộ Lộ thất lễ, anh xin lỗi thay cô ấy. Trước hết cứ vậy nhé, gặp lại sau."

"Tiểu Úc.... chuyện gì thế này?" Mãi đến lúc di động xuất hiện âm thanh đường dây bận, Bạch Mạn Nhu vẫn không hiểu đây rốt cục là chuyện gì đang xảy ra. Dương Lộ Lộ đang yên đang lành tại sao tức giận như vậy, thậm chí ngay cả từ "muốn chết" này cũng thốt ra?!

"Hahaha.... Hahaha...." Tô Úc buồn cười bởi vẻ mặt vô tội của Bạch Mạn Nhu, cô ôm bụng ngồi xổm ở bên đường. Trong đầu tự động tưởng tượng ra dáng vẻ tức đến nổ phổi của Dương Lộ Lộ: "Chị Mạn Nhu, em đã từng nói với chị rồi mà? Em sẽ thay chị hả giận. Người đàn bà chết bầm kia dám châm biếm chị như vậy, còn để chị trả tiền... Hôm nay xem như cho vị hôn thê là cô ta ra chút máu mà thôi. Bao cả quán cafe thôi mà, mấy cái món tráng miệng cao cấp kia chắc cũng cỡ 10 ngàn thôi." Tô Úc hờ hững nói, dư quang trước sau luôn chú ý đến phản ứng của Bạch Mạn Nhu. Cô sợ chứ, sợ bởi vì mình cố tình chỉnh Trâu Húc mà Bạch Mạn Nhu tức giận.

"Tiểu Úc, em...." Bạch Mạn Nhu dở khóc dở cười, chị cho rằng "biện luận" vừa rồi của Tô Úc đã xảo trá lắm rồi, không nghĩ tới cô đã sớm mưu tính trước kế hoạch "xảo quyệt" như vậy. Trong lòng có chút cảm giác kỳ lạ đang lưu động, chị kéo Tô Úc lên, trên mặt tất cả đều là dịu dàng: "Tiểu Úc, cám ơn em... Chúng ta trở về thôi."

"Được." Tô Úc ngoan ngoãn gật đầu, cô thích xem đôi mắt tràn ngập dịu dàng như lúc này của Bạch Mạn Nhu; cô thích được nắm tay Bạch Mạn Nhu đi lại trên phố xá, cho dù chị không biết ý nghĩa đại biểu trong lòng cô về sự nắm tay này, cô thích tay Bạch Mạn Nhu khẽ vuốt ve khuôn mặt cô; cô thích Bạch Mạn Nhu đến gần lỗ tai của cô mà nói chuyện, lúc đấy, hởi thơ như lan của chị - loại hơi nóng ngứa ngáy kia làm cho cô rất muốn lập tức ôm lấy Bạch Mạn Nhu, sâu sắc mà nói cho chị nghe hết tâm tình trong lòng mình, những tình cảm liên quan đến việc yêu chị, thích chị....

Đáng tiếc, tất cả những chuyện này đều chỉ có thể đơn phương mà thôi....

Chị Mạn Nhu của cô, có lẽ chỉ xem cô là em gái nên mới cưng chiều cô như thế....

Tô Úc im lặng thở dài, cô buông lỏng ra bàn tay đang nắm Bạch Mạn Nhu, tiếp tục duy trì khoảng cách tiếp xúc với Bạch Mạn Nhu như mấy ngày trước. Cô sợ, sợ trái tim đang đập của cô bởi vì tiếp xúc với chị mà trở nên không thể khống chế được nữa.

Trở lại nhà trọ, theo thường lệ Bạch Mạn Nhu đi vào phòng tắm tắm nước nóng. Chị có chú ý đến lúc Tô Úc ở trên đường đột nhiên buông lỏng tay chị ra, lau sạch sẽ những giọt nước còn đọng lại trên người mình, Bạch Mạn Nhu cho rằng bây giờ là lúc nên trở về, những ngày nay chị đã ở bên ngoài quá lâu rồi, những hàng hóa trên kệ trong siêu thị e rằng phải lau chùi một chút, còn những vật phẩm khác chị cũng phải cần xem nó đã hết hạn chưa. Chị mặc một chiếc áo ngủ tay ngắn rộng lớn, ngồi xuống bên cạnh Tô Úc, nếu phải trở về, thì chị tính toán trước lúc trở về nên cùng Tô Úc trò chuyện. "Tiểu Úc, chiều mai chị sẽ quay về."

"Sao?" Tô Úc quay đầu nhìn Bạch Mạn Nhu, sửng sốt một hồi mới "ồ" một tiếng: "Tại sao lại đi nhanh như vậy.... Này, vậy ngày mai em sẽ đi mua vé xe lửa cho chị, thuận tiện tiễn chị luôn." Đáy mắt của cô xuất hiện một mảnh ảm đạm, cuối cùng vẫn phải quay về rồi!

"Tiểu Úc, chị muốn hỏi em chuyện này...."

"Sao? Chị hỏi đi."

"Hình như mấy ngày nay em không giống với tuần trước, có phải là chị ở đây quấy rầy đến em? Hoặc là nói, chị ở đây nên tạo cho em rất nhiều phiền phức.... Chị biết em xem chị như người thân, đối xử với chị như chị gái, chị cũng thế.... Vì vậy, có chuyện gì em đừng giấu ở trong lòng, nói ra không được sao?" Bạch Mạn Nhu thẳng thắn nhìn Tô Úc, chị không hy vọng nhìn thấy ánh mắt né tránh của Tô Úc, chị chỉ mong cô có thể nói thẳng ra những chuyện trong lòng.

"Không có" Tô Úc lập tức phản bác, trong lòng lại mất mác đến đáy vực. Quả nhiên, chị chỉ xem mình là em gái mà đối xử thôi. Ảm đạm ở đáy mắt càng ngày càng nhiều, Tô Úc dằn xuống không được nụ cười gượng, lên tiếng nói: "Chị Mạn Nhu, chị tin tưởng em.... Em chưa từng cảm thấy phiền phức bởi sự tồn tại của chị. Em, em hy vọng chị có thể ở lại bên cạnh em...." mãi mãi.

"Đứa nhỏ ngốc, chị biết mà. Không phải mấy tháng nữa em tốt nghiệp rồi sao? Đến lúc đấy chúng ta có thể sống cùng một chỗ rồi? Chị và bố chị có thể chuyển đến viện của nhà em cũng thật có duyên phận, nói thật ra, có em ở đây chị mới có cảm giác ấm áp thật sự." Bạch Mạn Nhu nở nụ cười, giả vờ quên đi đáy mắt ảm đạm của cô, lái qua chuyện khác: "Thật ra chị còn có chuyện muốn nói với em, chính là chuyện của bố chị và dì Thục Mai. Chị nghĩ em ở nhà mấy ngày chắc cũng nhìn ra rồi nhỉ? Bọn họ muốn đến với nhau lại vướng bận chúng ta, chỉ có thể duy trì hình dạng ấy.... Nếu như có thể, không bằng chúng ta...."

"Chị bảo là tác hợp bọn họ đến với nhau sao? Mấy ngày ở nhà em cũng nhìn ra được tình cảm của chú Bạch dành cho mẹ em, em cũng rất muốn ông làm bố của em. Nếu thật muốn tác hợp bọn họ, có thể chờ em tốt nghiệp rồi trở về hay không? Em muốn cùng ở...." Tô Úc mím mím môi, thật ra cô rất muốn nói cùng ở chung với chị, lại sợ hù đến Bạch Mạn Nhu, đành phải nói một nửa giữ một nửa.

"Em đó! Cứ thích tham gia náo nhiệt. Yên tâm đi, chờ em trở về rồi chúng ta sẽ tác hợp bọn họ." Bạch Mạn Nhu chớp chớp mắt, đưa tay nhéo khuôn mặt hồng hào của Tô Úc, thầm than tuổi trẻ thật là tốt.

"Được." Tô Úc ít khi ngoan ngoãn gật đầu, khó chịu trong lòng như bị vô số rễ cây sắc bén mạnh mẽ đâm vào, không chảy máu nhưng lại đau, là nỗi đau làm cho người ta khó thở.

Ban đêm, Tô Úc không vì ngày mai Bạch Mạn Nhu trở về mà quay về phòng ngủ cùng chị. Cô ngủ không được, trực tiếp đi chân đất đến ban công được trải xi măng lạnh lẽo, ngồi xuống. Lúc này là đầu xuân, cho dù không có gió, Tô Úc vẫn bị sự lạnh giá bên ngoài làm lạnh đến phát run. Ngửa đầu nhìn những ngôi sao xa xôi, lần đầu tiên Tô Úc phát hiện một người lại có thể liên tục thở dài theo hô hấp đấy. Yêu một người cần lý do sao? Không cần sao? Cần sao? Trong đầu của cô xuất hiện lời thoại của bộ phim cô từng xem qua, tại sao cô lại yêu Bạch Mạn Nhu đây? Tại sao? Xem chị ấy là chị gái của mình không tốt à? Yêu một người, đơn phương một người, tại sao phải dằn vặt như thế? Cô không muốn yêu, cô thật sự không muốn yêu.....

"Nhưng là, tôi không khống chế được....." Giọng nói Tô Úc nghẹn ngào, thở dài hòa vào đêm tối. Cô không phải chưa từng nghe đến những gian khổ của những người đồng tính nữ, bị người thân phỉ nhổ, bị xã hội phỉ nhổ..... Con đường này, nếu như cô lựa chọn, chẳng khác nào lựa chọn cuộc sống của một con chuột qua đường, chỉ có thể "yêu đương vụng trộm" trong bóng tối.

Có gió thổi qua, thần kinh hỗn độn của Tô Úc bị gió thổi càng thêm tỉnh táo. Lòng của cô đang rối rắm giữa việc yêu và cuộc sống hiện thực, xưa nay cô đều là một con người ích kỷ, bá đạo muốn giữ lấy những thứ cô muốn. "Nếu mày đã ích kỷ như thế, tại sao lại không thể ích kỷ hơn? Dù sao, mày sống đời này không phải để hối hận và nuối tiếc...." Tô Úc dường như đã kiên định, đứng dậy nắm lấy lan can, một thân một mình đối mặt với đêm tối lạnh lẽo. Con đường này có lẽ rất nhiều gian khổ, nhưng cô lại không muốn lúc mình về già lại hối hận.... Dù thế nào, cuộc đời của cô chung quy cũng phải do bản thân cô quyết định, vậy thì cứ mặc cô làm đi. Đây, mới là phong cách đó giờ của Tô Úc, không phải sao? Ngẩng đầu lên, Tô Úc tin tưởng.... bố của cô trên trời có linh thiêng sẽ tha thứ cho cô.... Bởi vì, cô rất thành thật mà....

Hết chương 22.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.