Cho Em Một Chút Ngọt

Chương 37




Tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.

Trong ấn tượng của mọi người Tống Thanh Y là một người ôn nhu yếu ớt, trầm mặc ít lời, nhưng đặc biệt thích cười, cười rộ lên sẽ khép hờ mắt, khóe môi hơi hơi giơ lên, là một cô bé ngoan.

Chưa từng nghĩ tới cô sẽ như vậy mà tát Trần Đạc.

Không chỉ như thế, Tống Thanh Y trực tiếp kéo cổ áo Trần Đạc, hai người cách nhau rất gần, cô nhìn trán Trần Đạc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, môi trắng bệch, đôi mắt kia đã sớm mất đi sự linh hoạt thường ngày.

Chỉ còn sự tham lam, ích kỉ, danh vọng.

Tống Thanh Y nhìn chằm chằm Trần Đạc cắn răng nghiến lợi nói: "Trần Đạc, tôi nói qua với anh rồi, anh đối với tôi thế nào cũng được, tôi cũng không để ý, nhưng... hiện tại đó là ông nội tôi."

"Đó là người thân nhân của tôi duy nhất trên thế giới này."

"Ông là nhìn anh lớn lên, anh như thế nào lại nhẫn tâm như vậy."

"Không phải anh." Trần Đạc nói: "Thật sự. Là các cụ lúc trước ở gần nơi chúng ta sống nói."

Khóe môi Trần Đạc chảy máu, "A Thanh, sao em như thế nào lại biến thành bộ dáng này?"

"Không biết phân biệt tốt xấu liền định tội cho anh, trong lòng em anh không đáng tin như vậy sao?"

Tống Thanh Y không chút do dự gật đầu "Đúng."

"Anh đến bây giờ vẫn còn chưa có biết mình sai ở đâu, lại không có trách nhiệm với những chuyện mình làm, anh đáng giá để em tin tưởng sao?"

"Anh biết rất rõ em hận cái gì, nhưng anh lại càng muốn làm như vậy, còn cảm thấy em hẳn là nên tha thứ cho anh, em không phải là thánh mẫu có thể toàn tâm toàn ý chúc phúc cho anh và Thượng Nghiên?" Nước mắt Tống Thanh Y trượt xuống, vừa chua xót lại vừa chát, cô trừng mắt nhìn, âm thanh mang theo vài tia tàn nhẫn.

"Trần Đạc, em cảnh cáo anh một lần cuối cùng, đừng chọc tới ông nội của em, nếu ông còn bị như vậy lần nữa, anh đừng trách em ra tay tàn nhẫn."

Sau khi nói xong, đôi mắt cô nhìn chằm chằm Trần Đạc,thiếu chút nữa anh đã sinh ra ảo giác.

Cô là thật sự có cái ý nghĩ này, cũng không phải chỉ đơn giản uy hiếp.

Trong ấn tượng của Trần Đạc,cô không bao giờ cãi nhau với ai, cô thường hay im lặng, cũng thường hay mỉm cười, chỉ là không bao giờ giận ai.

Cô thật sự đã thay đổi.

Tống Thanh Y đứng lên đi ra bên ngoài.

Bà nội kéo tay áo cô "A Thanh, con..."

Tống Thanh vỗ vỗ cánh tay bà "Bà nội, con sẽ thường tới thăm người."

Xem như cái gì cũng đều chưa từng xảy ra, chỉ là cùng Trần Đạc bất hòa một chút.

**

Tống Thanh Y cùng Tô Giang lấy xe từ tiểu khu đi ra, ban đêm gió lạnh, cô kéo kiếng xe xuống, bên ngoài là cảnh đêm, cô chậm rãi nhắm mắt.

"Chị thật sự ổn không?" Tô Giang hỏi.

Tống Thanh Y mở mắt, lời nói hỗn tạp trong gió, Tô Giang lại nghe được vô cùng rõ ràng,cô nói là: Có thể ổn sao?

"Chị đừng trách em xen vào! Rõ ràng lúc trước những lời đồn đãi kia là sai mà sao chị vẫn cứ tiếp tục để những sai lệch đó liên tục truyền xuống?"

Tống Thanh Y lắc đầu, "Tôi đã từng nghĩ. Nhưng lúc đó tôi lại không có biện pháp khác. Huống chi lúc đó mọi người chủ yếu cho là tôi đoạt tác phẩm Vạn Tịch, lúc đó tôi cũng không có chứng cớ chứng minh mình không nhờ Vạn Tịch viết giùm làm sao ngăn chặn những lời đồn đãi đó được."

Nhiều khi Tống Thanh Y nghĩ lại,cảm thấy mình vô nực cười.

Tác phẩm là cô viết mà phải nghĩ biện pháp chứng minh đó là mình viết, trên thế giới này còn có logic như vậy tồn tại sao.

Tô Giang im lặng, đưa Tống Thanh Y đến trung tâm bệnh viện.

Tống Thanh Y trở lại phòng bệnh, ngồi trên ghế dài ở hành lang.

Tô Giang đứng sát tường, hai người ai cũng không nói lời nào, vô cùng yên tĩnh.

Kim đồng hồ quay một vòng lại một vòng,sau đó không lâu cửa thang máy mở ra.

Tống Thanh Y nhìn qua, bất ngờ nhìn thấy Trình Dật.

Trình Dật mặc một thân màu đen, tóc hơi ngắn, cả người từ trên xuống dưới đều vội vã, Tống Thanh Y cảm nhận được đáy lòng mình đều rối tinh rối mù.

Trình Dật trực tiếp lướt qua Tô Giang, hướng lại gần Tống Thanh Y.

Trình Dật nhìn Tống Thanh Y từ trên xuống dưới cẩn thận quan sát, cuối cùng dừng ở hai con mắt của cô.

Tống Thanh Y bị Trình Dật nhìn có chút khẩn trương, nói: "Anh... Anh tại sao lại trở về vào giờ này?"

Thấy Tống Thanh Y không có chuyện gì, Trình Dật thở dài nhẹ nhõm một hơi, giọng nói cũng mềm mại vài phần "Trong nhà có việc, muốn sớm trở về."

Tống Thanh Y nghi hoặc, "Vậy sao anh không trở về nhà?"

Trình Dật: "..."

Nói dối thật khó.

Trình Dật sợ Tống Thanh Y có gánh nặng trong lòng, cho nên mới nói dối như vậy.

Nào ngờ lúc này Tống Thanh Y phản ứng nhanh như vậy, Trình Dật bất đắc dĩ "Đã xử lý xong."

Hai người cứ nhìn nhau như vậy.

Vài giây sau, Trình Dật nắm bả vai Tống Thanh Y, đem người ôm vào trong lòng mình, thở dài nói: "Là do anh không yên lòng."

Tống Thanh Y: "..."

Tay cô chậm rãi ôm bên hông Trình Dật, dần dần ôm chặt lên tiếng nói: "Cám ơn anh."

**

Ông nội ở trong bệnh viện hai ngày, sức khỏe vô cùng tốt, bởi vì ông không thích bệnh viện, cho nên càng muốn mau chóng xuất viện, làm kiểm tra toàn thân xong, Tống Thanh Y liền làm thủ tục xuất viện cho ông.

Xuất viện hôm đó là Trình Dật tới đón.

Thu dọn đồ đạc, tiến hành thủ tục xuất viện, cuối cùng là phụ trách lái xe.

Ông nội ngồi trên xe, lúc này mới có thời gian đánh giá Trình Dật, chỉ là nhìn qua kính chiếu hậu cũng không rõ ràng, hơn nữa ông mắt mờ, chỉ có thể mơ hồ nhìn hình dáng Trình Dật.

Ông cùng Tống Thanh Y ngồi ở ghế sau, vỗ nhẹ lên cánh tay Tống Thanh Y, ông thấp giọng hỏi, "Con chừng nào thì tìm bạn trai mới?"

Tống Thanh Y mặt đỏ lên, trước đó kết hôn không cùng ông nội nói, vẫn không có giới thiệu Trình Dật với ông, nay đột nhiên lại xuất hiện bạn trai, không, là ông xã, ông nội không vì vậy mà la cô chứ?

Cô ngượng ngùng "Ông nội, con... Kết hôn."

Ông nội: "???"

Kinh ngạc vài giây, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm Trình Dật trên chỗ điều khiển.

Tống Thanh Y cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Thật lâu sau, ông nội nhắm hai mắt lại "Lúc nào các con tổ chức hôn lễ?"

Tống Thanh Y: "..."

Cô hiện tại còn không nghĩ tới.

Đáp án này nếu nói ra, khả năng ông nội sẽ đánh chết cô, mà cô từ nhỏ lại không biết nói dối, cho nên cũng không dám nói ra câu trả lời.

Trình Dật giải vây cho cô,mở miệng nói: "Hiện tại con đang chuẩn bị,con muốn cho A Thanh một hôn lễ khó quên, cho nên chuẩn bị có hơi lâu a, ông nội còn phải chờ lâu một chút."

Lời nói này Trình Dật nói ra vô cùng cẩn thận, ông nội cau mày nói: "Chờ lâu? Tôi đều đã lớn tuổi,còn có thể đợi tới khi nào? Cậu mau chóng chuẩn bị,tôi còn muốn tranh thủ đưa nó ra ngoài, nếu chậm trễ đến chết cũng không an lòng."

Tống Thanh Y nắm tay ông "Ông không được nhắc tới từ đó, là điềm xấu nha."

Ông cảm thấy không quan trọng, lắc lắc đầu nói: "Ông lớn tuổi rồi,còn sống đươc bao lâu nữa chứ,nói đi thì đi,không biết trước được,ông chỉ mong bây giờ ông còn khỏe mạnh mau chóng gả con ra bên ngoài,như vậy ông mới yên tâm."

Tống Thanh Y không nói chuyện, chỉ nhìn ông.

Ông nội trừng cô "Nếu không phải bởi vì con, ông đã sớm đi tìm bà nội con rồi."

Tống Thanh Y thấp giọng cãi lại "Bà nội ở dưới kia,mới không nghĩ sớm như vậy,đã nhìn thấy ông."

"Bà ấy, khẳng định rất nhớ ông." Ông nội khép hờ mắt nói: "Chỉ là ông ở chỗ này còn có con, ban đầu ông còn cho rằng ông có thể yên tâm giao con cho Trần Đạc, kết quả phút cuối cùng, làm ông vô cùng thất vọng?"

Sợ Tống Thanh Y nghĩ nhiều, ông vội vàng nói: "Dĩ nhiên, chuyện này cũng không trách con, đều là do A Đạc."

Tống Thanh Y cười khẽ.

Ông cầm lấy cây trượng chọc chọc chân cô "Con còn không biết xấu hổ mà cười? Bị bắt nạt thành như vậy cũng không phản kháng? Ông nội đã dạy con thế nào mà cứ im lặng chịu đựng?"

"Người khác đánh con, con liền đánh trở về, mặc kệ dùng cái gì, đem người đó đánh cho sợ, xảy ra chuyện còn có ông nội gánh vác." Tống Thanh Y đem lời nói của ông khi còn nhỏ dặn dò nói ra.

Ông nội nhìn cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Cái gì cũng đều biết, nhưng chính là làm không được. Con xem con xem, cái gì cũng mềm lòng."

Ông cũng biết, nếu không phải vì hai người già này, Tống Thanh Y nhất định sẽ không cần cùng Trần Đạc làm bộ như không có gì xảy ra.

Chỉ là đối với bọn họ mà nói, chỉ cần Tống Thanh Y và Trần Đạc bình an vui vẻ trưởng thành, đừng chịu ủy khuất gì, cũng đừng chịu khổ sở, nếu khó quá, trở về cùng mọi người nói, cái này cũng không có gì lớn lao.

Cả đời ai mà không trải qua những chuyện trăn trở.

Chuyện này đã qua lâu như vậy, khổ sở nhất cũng chỉ có Tống Thanh Y.

Ông nội thở dài, giả bộ vô vị nói: "Đời của ông, lên núi xuống nông thôn, chịu khổ chịu cực,gần trung niên lại mất vợ mất con, sóng to gió lớn gì chưa từng thấy qua, tâm lý so với con tưởng tượng mạnh hơn nhiều."

Cho nên, tội gì vì ông mà để chính mình chịu ủy khuất?

Ông nội nói nửa câu sau không có nói nữa, quay mặt qua chỗ khác bắt đầu chợp mắt.

**

Chướng Sơn không khí vẫn như trước, vô cùng trong lành mát mẻ,Tống Thanh Y lái xe vào trong viện, cô dắt tay ông vào phòng ngồi, Trình Dật ôm tất cả việc.

Từ trong nhà đến ngoài phòng khách đều bận rộn, sau lại lấy chổi bắt đầu ra sân dọn dẹp, ông nội an vị ở trên hành lang, nhìn chằm chằm Trình Dật, câu được câu không hỏi.

"Này cậu,cậu tên là gì?"

Trình Dật đang quét viện thì dừng động tác, đứng thẳng tắp, nhìn ông cười "Ông nội,con tên Trình Dật."

"Năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Dạ 23." Trình Dật nói.

Ông nội trầm ngâm "So với nha đầu A Thanh con nhỏ hơn nó."

Trình Dật đáp, sau đó lập tức bổ sung thêm: "Nhưng con sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, ông cứ yên tâm đi."

Ông nội lắc lắc đầu, "Con có biết, cái người trước cùng ông nói lời này,hiện giờ ra sao không?"

Trình Dật: "..."

Trình Dật đương nhiên biết.

Cái người trước mà ông nói là Trần Đạc, nay... Làm phụ lòng ông, khiến cho cháu gái chịu nhiều ủy khuất.

"Con không giống với cậu ta!." Trình Dật nhíu mày, anh mím môi, về sau kiên định nói: "Không, cậu ta vốn không xứng cùng con đem ra so sánh."

Ông nội nhìn Trình Dật.

"Ông nội,ông đừng có vội không tin con." Trình Dật bắt đầu quét sân " Thời gian về sau sẽ chứng minh cho ông thấy."

"Con cảm thấy ông có thể chạy với thời gian sao?" Ông nội cười "Ông còn có thể sống vài năm thôi, hiện tại Trần Đạc bắt nạt nha đầu nhà ông, ông còn có thể cho nó một quải trượng, nếu con bắt nạt con bé, ông sợ là lấy quải trượng đều không còn sức để đánh."

Trình Dật quét xong,gom lại,sau đó bỏ vào thùng rác vừa nói: "Nếu con làm sai, đến lúc đó không cần ông đánh con, chính con đem chân mình đánh gãy."

Ông nội hồi lâu không nói chuyện, lúc sau thở dài nói: "Đều là mệnh."

Từ nhỏ ông luôn nhìn Trần Đạc,ông cảm thấy nó rất đáng giá để ông phó thác, sau này nó còn không phải phụ tín nhiệm của ông hay sao?

Ông đi qua nhiều năm tháng như vậy, nay đã già đi thật đúng là nhìn không rõ.

Tình cảm không bao giờ nói trước được,hôm nay nói như vậy mai này lời nói đó có còn không,ai cũng không dám chắc,ông làm sao tin đây?

Lúc Tống Thanh Y đi ra, ông nội ngồi trên ghế tre, ánh nắng ấm áp rơi vào người ông, cả người đều thiu thiu ngủ, nhưng miệng lại lẩm bẩm: "Thế giới bên ngoài làm sao an ổn bằng nhà của ta."

Trình Dật ngồi xổm trên mặt đất, nghe vậy động tác trên tay dừng "Đúng vậy ạ."

Ông hỏi: "Con ở nơi nào?"

"Thành Bắc." Trình Dật nói: "Cha mẹ ở Ninh Thành."

"Hiện tại trong nhà còn bao nhiêu người?"

"Dạ là bảy người ạ." Trình Dật nói: "Ba mẹ nuôi, một anh trai, một em gái, còn có bà nội cùng bà ngoại."

Ông nhướn mi "Cha mẹ đẻ đâu?"

Trình Dật cúi xuốn "Bọn họ đều đã qua đời."

"Lúc trước do tai nạn xe cộ mà mất,lúc bọn họ mất là ở cùng nhau,bọn họ còn cùng nhau rời xa thế giới này."

Ông trầm mặc một lát, cúi xuống "Cha mẹ A Thanh cũng là bị tai nạn xe cộ qua đời."

Trình Dật gật đầu"Con luôn biết."

"Ba mẹ con như thê nào? " Ông lại hỏi.

Trình Dật nghĩ, khóe miệng bỗng nhiên nở nụ cười thật ấm áp, dường như nhớ lại lúc trước, âm thanh lưu luyến, mang theo ôn nhu "Bọn họ rất thương yêu nhau, là mối tình đầu, sau đó kết hôn, chỉ là sau này do công việc bận rộn họ cũng ít khi ở cùng nhau, nhưng chỉ cần nhìn thấy,khẳng định sẽ ở cùng nhau."

"Mà ba mẹ nuôi của con cũng rất thương yêu lẫn nhau."

Ông mở to mắt, ông nhìn Trình Dật cười: "Vừa nhìn thấy con thì ông biết con là người vô cùng ấm áp, về sau nhớ đối xử A Thanh nhà ông tốt một chút."

"Được ạ." Trình Dật đáp lời.

Tống Thanh Y còn đứng tại chỗ suy tư, lại nghe được ông nội kêu: "Nha đầu, lại đây, nâng ông trở về nghỉ ngơi."

Tống Thanh Y lập tức đi qua.

**

Trong phòng ông rất sạch sẽ.

Lúc nào cũng vẫn luôn như vậy, đồ đạc ngay ngắn rõ ràng, cô nhớ lúc trước ông nội ngồi ở trong viện nói, bà nội của con quá ngu ngốc, cái gì cũng chưa từng làm, nhưng khi gả cho ông về sau, học rất nhiều thứ,tất cả mọi chuyện trên dưới đều làm.

Tống Thanh Y đã rất lâu chưa từng tới phòng ông nội, giường ông vẫn là lê hoa và cây cảnh đó là hoa văn mà bà nội thích nhất, mặt trên là ảnh chụp bà nội đang cười, trong phòng, chính giữa treo tấm ảnh lúc hai người kết hôn, hai người ngồi ngay ngắn cạnh bên nhau, lúc ông nắm tay bà nội,bà nội còn đỏ mặt nhìn ông,mà ông cũng đang kéo chặt tay bà nội.

Trong phòng bài trí không có thay đổi, chỉ là ở trong góc có một cái TV cũ, đó là cái TV Tống Thanh Y khi còn nhỏ rất thích xem ; trước đó cô có mua cho ông TV mới, Tống Thanh Y nói với ông đem TV cũ bán đi.

Cô ngồi xổm xuống vỗ vỗ, TV cũ kỹ phát ra âm thanh, mặt trên lại không có một chút bụi, nhìn ra là có người thường xuyên lau chùi.

Tống Thanh Y quay đầu hỏi ông nội "Ông như thế nào vẫn còn giữ nó?"

Ông nội nằm trên giường, ngón tay buông xuống, câu được câu không nói, khép hờ mắt xem qua "Khi còn nhỏ không phải con thích nhất là nó sao?"

Tống Thanh Y: "Đúng vậy, nhưng đều đã qua bao nhiêu năm, mấy thứ này ông lưu lại cũng không còn có ý nghĩa."

Ông nội quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng "Ra ngoài, ông buồn ngủ."

Tống Thanh Y: "..."

Cô cũng không có nói gì nha.

Chỉ là tính tình ông nội từ trước đến giờ luôn luôn cổ quái, cô đứng dậy ra khỏi phòng.

Cửa phòng vừa đóng lại, ông thấp giọng nói: "Giữ lại một chút kỉ niệm vui vẻ của con khi còn nhỏ,không phải rất tốt sau."

Tống Thanh Y động tác nhẹ nhàng khép lại cửa.

Khi đó vui vẻ tạo ra rất đơn giản, một cây kem hay một băng của đài TV, có thể cả năm đều xem ngàn lần.

Hiện tại đâu còn như xưa?

Gần giữa trưa, Tống Thanh Y dắt Trình Dật đi xuống ruộng nhổ chút rau dưa do ông nội trồng, trở về liền rửa sạch, sau đó trở lại trong phòng bếp.

Trong phòng bếp Trình Dật lưu loát nấu xong bữa cơm, Tống Thanh Y ở bên cạnh làm trợ thủ, trong không gian thu hẹp, hai người phối hợp đâu vào đấy, không lâu sau truyền ra mùi hương.

Cơm vừa chín,ông nội từ trong phòng đi ra, nhìn bàn đồ ăn, lại nhìn Trình Dật, thấp giọng khen một câu "Giỏi lắm."

Trình Dật cười sáng lạn.

Đây là lần đầu tiên ba người ngồi chung ăn cơm,sau khi trải qua chuyện Trần Đạc, ông nội đối đãi Trình Dật không nóng không lạnh, không có yêu thích, cũng không ghét, chỉ là thường thường đánh giá quan sát anh.

Trình Dật gia giáo rất tốt, mỗi tiếng nói,mỗi cử chỉ trong ra ngoài đều rất lịch sự, không nịnh nọt cũng không lạnh lùng.

Ông nếm thử, nhíu mày hỏi Trình Dật, "Là con xào?"

"Phải ạ." Trình Dật nói: "Hương vị thế nào? Có hợp khẩu vị với ông không?"

Ông gật đầu, ngoài miệng lại bướng bỉnh "Cũng được." Dừng một chút lại hỏi:"Lúc nào thì con hẹn ba mẹ cùng ông gặp mặt."

Tống Thanh Y bị lời nói của ông trực tiếp bị sặc, quay đầu ho khan, ho đến mức mặt đều đỏ.

Trình Dật đưa khăn giấy cho cô, sau đó lại vỗ vỗ lưng, sẳng giọng: "Cẩn thận một chút."

Tống Thanh Y ngẩng đầu nhìn Trình Dật, Trình Dật nhìn ông nội nói: "Ba mẹ con hiện tại không có việc gì, nếu ông nội muốn gặp họ, lúc nào cũng được ạ."

Tống Thanh Y: "..."

Ông nói thời gian hẹn gặp cho Trình Dật là vào đầu tháng 7.

Tống Thanh Y hoàn toàn không biết nói như thế nào, buổi tối trở về phòng, Tống Thanh Y có chút bực mình "Anh vì sao không thương lượng với em?"

Trình Dật đứng bên cửa sổ, đem cửa sổ mở ra, có thể rõ ràng nghe được tiếng côn trùng kêu vang, anh nghiêng người dựa sát tường, im lặng một lát mới nói: "Tình huống của ông bây giờ rất lạc quan."

Tống Thanh Y lập tức nhíu mày "Anh như vậy..là có ý gì?"

"Em nhìn ông xem hiện tại tuy rằng sức khỏe tốt, nhưng chúng ta đâu biết được những chuyện bất ngờ xảy ra,lúc trước ông nội của anh cũng như vậy,lúc đó ông cũng rất khỏe mạnh,hôm trước còn cười với anh,sau đó đột nhiên phát bệnh rồi qua đời, chỉ đúng năm ngày."

"Cho nên?" Tống Thanh Y bình tĩnh hỏi, âm thanh run rẩy.

Trình Dật ôm chặt hai tay "Cuộc đời của ông vướng bận lớn nhất chính là em...?"

"Nhưng chúng ta..." Tống Thanh Y muốn nói gì, cuối cùng lại thở dài "Vậy cũng tốt."

Nếu không tìm được một người đối xử tốt với cô, ông nội sẽ không yên tâm.

Không thể không nói, Trình Dật nghĩ cho cô rất chu đáo.

**

Chụp ảnh xong « Cấm Chỉ Dự Mưu », Tống Thanh Y cùng Trình Dật không có kế hoạch khác, nếu tất cả đều thuận lợi, bộ phim này công chiếu ít nhất cũng phải hai tháng sau.

Phim trong tay Hà Đào luôn luôn tốt, poster Trình Dật, có tài khoản weibo,, phối hợp với đoàn phim tuyên truyền ra.

Hai người hiện tại không có việc gì, quyết định ở đây chăm sóc ông nội một khoảng thời gian.

Ở ba ngày, Trình Dật cùng ông nội chung sống rất vui vẻ. Tống Thanh Y thường ngồi ở trong phòng, mở cửa sổ, có thể nhìn họ bên ngoài, dưới ánh mặt trời, hai ghế tre, một cái bàn bàn gỗ, mặt trên bày cờ vua, Trình Dật ban đầu cũng không biết, nhưng sau khi nghiên cứu vài lần, nhuần nhuyễn mà đấu với ông, mấu chốt là anh học vô cùng nghiêm túc mà cũng rất có kiên nhẫn.

Khi chơi cờ không nói lời nào, ngẫu nhiên sẽ đem ông trở tay không kịp mà giết vua.

Ba ngày sau đó, Tống Thanh Y nhận được điện thoại của bà nội.

Kỳ thật sau hôm ghé nhà bà nội, Tống Thanh Y đã cùng Trần gia phân rõ giới hạn.

Bà nội đau lòng thay cô, cô cũng đáp ứng về sau sẽ đi thăm bà, nhưng cô nghĩ cô cũng sẽ không có cách nào qua nhà thăm bà như trước được.

Tống Thanh Y không lường được bà sẽ điện thoại cho cô hôm nay.

"A Thanh." Bà nội trong điện thoại kêu tên cô,kêu thật cẩn thận.

Tống Thanh Y cố gắng điều chỉnh tâm tình, cười đáp: "Bà nội, có việc gì sao ạ?"

Bà nội cười, nhưng âm thanh có chút nghẹn ngào "Ở nhà một mình, nhàn rỗi không có chuyện gì liền điện thoại cho con, ông nội con đâu? Lúc này có ở nhà không? Bà nội đã đến cửa thôn, con hỏi ông một chút, bà nội có thể vào không?"

Ông nội vừa nghe, nhướn mày, giọng điệu không tốt "Một mình bà vào thì có thể, cháu trai của bà mà vào, tôi đem chân nó đánh gãy."

Tống Thanh Y vội vàng nói: "Bà nội, để con ra cửa thôn đón bà."

Cúp điện thoại, ông nội nhìn cô, bất đắc dĩ thở dài "Con đó, chính là lòng mềm yếu."

"Khi còn nhỏ ông bận bịu, đều là Bà nội nấu cơm cho con, từ nhỏ có cái gì ăn ngon, bà nội đều cho con một phần. Trần Đạc sai là lỗi của anh ta, con không thể đem ân tình của bà nội quên mất." Tống Thanh Y nói: "Bà nội tuổi lớn, đi đứng khó khăn, còn phải lo lắng nhiều chuyện,con cũng không đành lòng."

Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài cửa thôn, Trình Dật cũng theo cô.

Ông nội ở cách cửa thôn khá xa, Trình Dật lái xe.

Sau khi lên xe, Trình Dật hỏi: "Bà nội nhất định là do Trần Đạc đưa tới?"

"Có lẽ" Tống Thanh Y nói: "Gặp bà nội,anh đừng gây chuyện."

"Ừm." Trình Dật đáp lời

Ba Trần Đạc đưa Bà nội tới, ông nhìn thấy Tống Thanh Y trên mặt đều rất không tốt, nhưng không chịu nổi bà nội Trần Đạc cứ đòi ghé bên này.

Bà nội nhìn Tống Thanh Y, còn chưa mở miệng đã rơi nước mắt"Là bà nội có lỗi với con."

Tống Thanh Y trấn an bà, lúc này mới dẫn bà trở về nhà.

Bà nội cũng nhìn Trình Dật, Tống Thanh Y đi qua giới thiệu, lúc sau thấy bà nội im lặng.

Vẫn là Ông nội hừ lạnh một tiếng"Chẳng lẽ bà còn muốn cháu gái tôi thủ tiết cho cháu trai của bà?"

Bà nội im bặt, thật lâu sau thấp giọng nói: "Tốt, là một một chàng trai tốt."

Đây là đang khen Trình Dật.

Sau khi ăn cơm xong, Trình Dật chủ động đi dọn dẹp, Tống Thanh Y cũng đứng dậy hỗ trợ, lại bị bà nội gọi lại "A Thanh, con đi theo bà vào phòng một chuyến."

Tống Thanh Y sửng sốt, bà nội đã thản nhiên vào phòng cô, bóng lưng gù gù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.