Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh

Chương 34: 34: Hủy Hợp Đồng





Niên Ái ngẩn người:[Anh nói sao ạ?]
Trịnh Đông:[Rất xin lỗi em nhưng công ty đã thống nhất từ bỏ hạng mục này rồi]
Người Niên Ái hóa đá bản thân sốc đến nổi không thốt ra tròn lời:[Tại....Tại....Tại sao không làm nữa ạ?]
Trịnh Đông giọng tiếc nuối:[Nội bộ công ty mâu thuẫn hạng mục lần này cần vốn đầu tư quá lớn công ty hiện tại không đáp ứng nổi]
Trịnh Đông khẳng định:[Nhưng mà em cứ yên tâm tiền bạc anh sẽ sòng phẳng với em]
Niên Ái nhẹ giọng:[Trịnh Tổng anh nghĩ em cố gắng như vậy là vì tiền của anh sao?]
Niên Ái:[Lẽ nào anh không biết em cố gắng như vậy là để làm gì hả?]
Trịnh Đông:[Anh biết em muốn có một nhà sách cho riêng mình nhưng mà hiện tại công ty thật sự không thể đấu thầu hạng mục này nữa]
Niên Ái vuốt tóc ngược về sau vô cùng thất vọng:[Vì hạng mục lần này đêm nào em cũng thức đến 1 2h sáng để tìm ý tưởng, sửa đi sửa lại không biết bao nhiêu lần bây giờ các người bảo không làm nữa liền đem công sức của em mấy tháng qua bỏ sông bỏ biển nếu lúc đầu không được tại sao còn kéo người khác làm?]
Trịnh Đông:[Về chuyện này anh cũng rất xin lỗi em nhưng bây giờ điều kiện của công ty thật sự không thể]
Niên Ái:[Vậy sao ngay từ đầu anh không nói với em? Trịnh Tổng em đâu có thù oán gì với anh, anh ngày ngày nhìn thấy em cố gắng nực cười như vậy anh vui lắm đúng không?]
Trịnh Đông:[Anh xin lỗi]

Niên Ái hít một hơi thật sâu:[Tiền bồi thường hay gì gì đó anh cứ giữ lại cho công ty đi em không cần đâu, tạm biệt]
Niên Ái trực tiếp tắt máy tâm trạng rối bời thất vọng tột độ, cô gạt bỏ tất cả các bản thảo giấy nháp bút viết trên bàn xuống đất rồi nằm lên bàn.

Niên Ái nhắm mắt lại nghĩ ngợi rất nhiều chuyện, có thể bạn không tin nhưng trên đời này có cái gọi là may mắn thật sự.

Có những thứ dù bạn có cố gắng có nổ lực đến đâu cũng không thể nào cạnh tranh lại sự may mắn của người khác.
Ước mơ lớn nhất đời này của Niên Ái là trước năm 25 tuổi có thể tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình, mở một nhà sách in sách là bán sách nhưng xem ra bây giờ không dễ rồi.

Niên Ái đưa tay ra trước mặt đếm đếm một chút rồi tính toán, bây giờ cô đã 21 tuổi từ đây đến năm 25 chỉ còn 4 năm nghĩ cách gì cũng không thể một bước từ quạ biến thành phượng hoàng có thể mua đất ở Hà Xuyến thậm chí thuê cô cũng không đủ tiền.
Những tưởng sau khi hoàn thành bài thuyết trình lần này sẽ thuận lợi mở được nhà sách nhưng đùng một cái giấc mơ nổ tung khiến cho cô không trở tay kịp.

Trong lòng Niên Ái bây giờ trống rỗng mất phương hướng cô ngồi lên vơ lấy điện thoại video call với Mai Châu.
Mai Châu chậm chạp trả lời điện thoại:[Bà cô của tôi ơi, bà biết bây giờ là mấy giờ rồi không?]
Niên Ái nhìn khung cảnh xung quanh Mai Châu dường như cô bạn này của cô đang ngủ, Niên Ái mặt hiện nét buồn:[Châu Châu bên phía Trịnh Tổng hủy hợp đồng với mình rồi]
Mai Châu nghe xong cơn buồn ngủ cũng biết mất:[Cái gì? sao lại hủy? vậy...vậy nhà sách của cậu thì tính thế nào?]
Niên Ái chán nản:[Nghe đâu là bên công ty không đu nổi hạng mục này còn về chuyện nhà sách người ta cũng không làm nữa tại vì hạng mục này không thành]
Mai Châu:[Sao số cậu lại đen đuổi như vậy?]
Niên Ái:[Làm sao tớ biết được]
Mai Châu:[Bây giờ cậu có dự tính gì không? hay là ngồi chờ thời đợi hết năm cuối ra trường rồi mới tính tiếp]
Niên Ái:[Tớ cũng không biết chắc là đợi 1 2 tuần nữa tớ ổn định tâm trạng sau cú sốc lần này rồi lại nói tiếp]
Mai Châu:[Vậy cũng được, quan trọng là tâm trạng của cậu thôi lần này không được thì còn lần sau]

Niên Ái ủ rũ:[ừmmm]
Mai Châu:[Này, không phải là sắp khóc rồi đó chứ?]
Niên Ái phản bác:[Khóc gì? tại sao tớ phải khóc?]
Mai Châu:[Thức ăn đến miệng còn để rơi mất, tức đến khóc chứ còn gì nữa]
Niên Ái:[Tớ yếu đuối vậy sao?]
Mai Châu:[Sao tớ biết được cậu có đang âm thầm nức nở hay không?]
Niên Ái đưa camera gần lại mặt mình:[Châu Châu cậu nhìn cho kĩ tớ rất yêu gương mặt này của tớ nếu như tớ khóc đến sáng mắt sưng lên như mắt heo thì tớ còn có thể đi gặp ai được nữa sẽ cực kì mất mặt]
Mai Châu:[Cậu giữ hình tượng vậy à? lần đầu tớ biết đấy]
Niên Ái:[Bây giờ biết cũng chưa muộn đâu tiểu cô nương ạ]
Niên Ái:[Đối với chuyện lần này tớ chỉ cảm thấy tức thôi chứ cũng không phải chuyện to tát gì, mất cái này thì sau này có cái khác tớ lạc quan không ai đánh ngã nổi tớ]
Nhìn thấy ý chí phấn chấn sau thử thách của Niên Ái, Mai Châu cũng thấy an tâm phần nào:[Tốt tốt tốt cậu là số 1, cậu nghị lực số 2 không ai dám số một]
Mai Châu:[Nếu bây giờ tớ ở bên cạnh cậu sẽ kính cậu 1 ly bày tỏ lòng ngưỡng mộ]
Niên Ái:[Ay yo tiểu cô nương này điều là bằng hữu với nhau không cần khách khí vậy đâu]
Mai Châu sằng sặc cười:[Haha Niên Ái cậu lớn như vậy rồi sao tớ có cảm giác cậu cứ giống như con nít lên 5 vậy?]
Niên Ái:[Cậu mới là con nít]

Mai Châu:[Thôi, không nói với cậu nữa tớ đi ngủ đây]
Niên Ái:[Được rồi, tạm biệt]
Mai Châu:[Tạm biệt]
Mai Châu tắt máy, Niên Ái đi vệ sinh cá nhân sau đó cũng lên giường đi ngủ.

Niên Ái nghĩ cơ hội này mất đi thì cơ hội khác sẽ lại đến cô không tin cuộc đời này lúc nào cũng muốn thử thách cô mà không cho nổi cô một lần nhân phẩm nếu thật là vậy thì Niên Ái cũng đành hết cách nghịch thiên cải mệnh cứ ép cô vào đường cùng thì cô lại thích vùng vẫy vươn lên.

Niên Ái tin rằng chỉ cần ý chí ở nơi cô không bị mai một đi thì sẽ không ai có thể bóp chết được cô cả, những người ngoài kia cũng vậy, ông trời cũng vậy.
Niên Ái thò tay mở tủ đầu giường lấy ra một quyển sách có chút cũ kĩ, cô chống tay lật từng trang sau đó ghi ghi chép chép một số thứ rồi ôm cuốn sách đó vào lòng như một vật quý báu.

Cuốn sách đó chính là thứ cô trân quý hơn là cả tiền bạc vì hơn ai hết cô biết được bản thân muốn trở mình thì chỉ có cách dựa vào cuốn sách này..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.