Chờ Ánh Sáng Chờ Anh Đến

Chương 53: Chương 53





Editor: Qing Yun
Mùa đông của Bắc Kinh vẫn luôn lạnh, hai ngày nay trời đổ tuyết, ngoài cửa sổ trắng xóa, may mắn là trong phòng ngủ máy sưởi.
Khương Giai Đình đứng dán sát lưng vào tường, hai vai căng ra, cố gắng thẳng eo duỗi cổ.

Giáo viên nói cô ấy lưng hơi gù, nhìn rụt rè không phóng khoáng.
Chúc Văn thì nằm đắp mặt nạ trên giường, hai chân đạp lên xuống để rèn luyện bắp đùi.
Sinh viên khoa biểu diễn thật ra cũng không khác những ngành khác là bao, ngày thường cũng phải đi học, tập luyện, hoàn thành bài tập.

Nếu có phim đóng, cần đi theo đoàn phim thì phải xin nghỉ với trường.

Khóa bọn họ ngoài mấy người đã đóng phim từ trước, có tiếng tăm nhất định ra thì những người khác cũng đều xoàng xoàng như nhau.
Trường học cũng không quá tán thành việc sinh viên đi ra ngoài đóng phim.
Bây giờ con đường thành danh càng ngày càng khó khăn.

Hoặc là thiên phú hơn người, hoặc là kiến thức cơ bản vững chắc, hoặc là vận may hiếm có, hoặc là… phải có chống lưng.
Trong căn phòng ngủ nho nhỏ, hai người đang nói chuyện câu được câu không.
Khương Giai Đình nghe thấy những cái tên máu mặt trong giới giải trí, cô ấy không nhịn được cảm khái: “Khi nào chúng ta mới có thể nổi tiếng đây?”
Chúc Văn mau miệng: “Lục An phòng mình có số tốt nhất, cậu giống cô ấy không phải được rồi?”

“Tớ biết đi đâu tìm trai đẹp giàu có như thế?” Khương Giai Đình ôm khuôn mặt hơi mũm mĩm của mình.
Ngoài hành lang bỗng có tiếng bước chân, hai người đồng thời im miệng.
Một người mở cửa mang theo gió lạnh bên ngoài đi vào.
Chiếc áo lông vũ dài đến mắt cá chân, mũ áo kéo cao trùm kín đầu.

Loại áo lông vũ này rất khó mặc, nhưng người này mặc vào cũng không giấu được dáng người cao gầy mảnh khảnh bên trong.
“Lục An, câu đến phòng giáo vụ kết thúc kỳ nghỉ rồi à?” Không thể nói chuyện trước mặt người khác, Khương Giai Đình nhanh chóng đổi đề tài.
Người vào phòng gỡ mũ ra nói: “Ừ.”
Chúc Văn nâng chân phải tò mò hỏi: “Sao đã trở lại rồi, không cần theo đoàn nữa à?” Nghĩ đến đề tài vừa nói, cô ta hơi ghen tị: “Có phải cậu chủ Thẩm luyến tiếc nên nói cậu về sớm không? Lục Lục, đêm nay hai người tính đi đâu chơi?”
“Tớ và anh ta không có quan hệ gì cả.” An An lạnh nhạt giải thích: “Không có suất diễn nên tớ quay về, còn phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ nữa.” Bọn họ học diễn xuất, cuối kỳ yêu cầu một vở kịch.
“Vậy có quan hệ với ai?” Chúc Văn tự hỏi tự đáp, cười khẽ: “Chắc không phải người đồng hương hay mang cơm hộp cho cậu chứ?”
An An ngẩng đầu liếc nhìn cô ta, cô không đáp lời mà đi gội đầu sạch sẽ, sấy khô, tẩy trang rồi rời khỏi phòng như thường lệ.
Khương Gia Đình ở phía sau kêu: “Lại đi làm thêm à?”
An An “ừ” một tiếng rồi đóng cửa đi xuống lầu.
Chúc Văn lắc đầu: “Đều có kim chủ mà còn phải vất vả thế?”
Khương Giai Đình không quá đồng tình: “Thẩm Tịch trăng hoa như vậy, ai biết có mấy phần thật lòng với Lục An?”
“Thật lòng có lợi ích gì?” Chúc Văn trợn trắng mắt nói ra chân lý của giới này: “Có tài nguyên, có thể nổi tiếng là đủ rồi!” Nghĩ đến gì đó, cô ta lại cười nói: “Còn không phải muốn lấy lòng kim chủ? Còn nói không quan hệ… Giả vờ giả vịt gì chứ…”
*
An An làm ca sĩ thường trú ở quán bar của Triệu Hiện Bình, từ ấy đến giờ cô đã hát ở đây được ba năm.

Quán bar vẫn giống ba năm trước, không có gì thay đổi.

Triệu Hiện Bình cũng không thay đổi gì cả, vẫn lười biếng ghé vào quầy bar uống nước.

Anh ta cho người ta cảm giác cả ngày ngủ không đủ giấc, như là con mèo lười.

Nhìn thấy Lục An, anh ta không nhịn được cảm khái: “Cô Lục, cô đánh cá hai ngày phơi lưới ba ngày, không bằng đừng làm nữa, tôi còn có thể tuyển ca sĩ cố định…”
Cô bắt đầu nhận phim từ học kỳ 2 năm hai, thế cho nên quán bar thường xuyên thiếu người.
Vừa nghe lời này, An An liền vội vàng bảo vệ lãnh địa: “Tôi đã lấy tiền lương theo ngày từ trước rồi.”
Triệu Hiện Bình không còn lời nào để nói.
Thời gian này quán bar không có khách hàng gì cả, nhiệt độ cũng đủ ấm, cô bèn cởi áo khoác ra đi lên sân khấu kiểm tra âm thành.
Ba năm này, ban đầu cô hát tình ca Đặng Lệ Quân, Vương Phỉ, Lương Tĩnh Như, sau đó hát sang tiếng Anh, đến giờ lại tự học tiếng Pháp để hát.
Dàn nhạc vẫn chưa đến, cô hát chay không có nhạc.
Giọng hát nữ thuần túy vang lên từ micro, giây phút ấy cả quán bar không hẹn mà cùng yên tĩnh lại.
Triệu Hiện Bình đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Thẩm Tịch đề cử cho cô đi một studio làm đĩa, cô biết không?”
“Ừ, kệ anh ta.” Thử âm bị cắt ngang, An An đổi thành ngân nga.
Triệu Hiện Bình hít sâu một hơi, đỡ trán nói: “Cô đối xử với anh ta bằng thái độ này hả?”
“Tôi không tốt với anh ta à?” An An ngẩng đầu.

Thật sự không nên nói sau lưng người khác, vừa nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, Thẩm Tịch đi vào, anh ta rõ ràng không phục: “Cô Lục, em đã tươi cười hòa nhã với tôi lần nào chưa?”
An An cười với anh ta một cái.
Cô cởi áo khoác, bên trong là chiếc áo lông vừa người phác họa rõ ràng đường cong của cơ thể, tóc buộc tùy ý để lộ chiếc cổ cao, cả người cô cho người ta cảm giác của những cô gái trưởng thành.
Như là quả đào chín ngon miệng, tươi mọng làm người muốn cắn một miếng.
Thẩm Tịch im lặng đi đến quầy bar, anh ta gọi một ly nước.
Cô gái trên sân khấu vẫn còn đang hát.
Anh ta ngồi ở đó nghe.
Thật ra ban đầu anh ta rất không ưa cô.

Bởi vì hiếm được một lần Thẩm Tịch tự mình đến làm quen nhưng lại bị người ta làm lơ như vậy… Nói ra rất mất mặt! Đêm hôm đó, Thẩm Tịch nhìn bóng lưng An An chừng hai giây rồi khịt mũi nói: “Cái gì thế này!”
Cố tình khoảng thời gian đó anh ta cũng nhàn, ngày nào cũng tìm cô.
Nhưng cô chưa từng đáp lại.
Thẩm Tịch càng chướng mắt cô hơn, bèn ngông cuồng nói: “Cô học diễn xuất đúng không, được! Cô có tin tôi có thể ép làm cả đời này cô cũng không thể nổi tiếng được không!”
Ai ngờ cô hoàn toàn không thèm để ý, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi không muốn nổi tiếng.”
Thẩm Tịch hoàn toàn không có cách, anh ta không đến trêu chọc cô nữa.
Gặp lại An An lần nữa là ở phim trường một đoàn phim, anh ta đi thăm nữ chính.

Khi đó cô diễn một vai quần chúng, thời lượng xuất hiện không nhiều.

Nhìn thấy cô, Thẩm Tịch cười nhạo: “Không phải cô nói không muốn nổi tiếng à, chạy đến diễn cái gì?”
An An bình tĩnh liếc nhìn anh ta, cô không nói gì mà bỏ đi luôn.


Khi đó cô còn đang cầm cơm hộp của đoàn phim trong tay.
Thẩm Tịch bỗng nhiên trút giận lên người bên cạnh.
Được rồi, khoảnh khắc kia, anh ta biết lần này là chính mình mặt dày.
An An diễn vai quần chúng ở Hoành Điếm suốt cả kỳ nghỉ hè đó, tháng chín cô trở lại Bắc Kinh, đúng lúc một đoàn phim đang tìm gương mặt mới, bọn họ đến trường học tổ chức thử vai.
Tuy rằng chỉ là nữ 3, nữ 4 nhưng vì đạo diễn cực kỳ nổi tiếng cho nên rất nhiều sinh viên trong trường đến tham gia thử vai.
An An cũng đi, thế mà lại trúng tuyển.
Dùng lời đạo diễn nói thì chính là An An không giống những người khác.
Trên người cô có sự hồn nhiên thiên thành cùng nguy hiểm của thiếu nữ.
Cô chỉ vô cảm đứng dưới ánh đèn mà cả người đã tản ra hơi thở lạnh nhạt kiêu ngạo, hơn nữa hình tượng rất phù hợp với nhân vật, đạo diễn liếc mắt một cái là nhìn trúng cô.
— Đây chính là bộ phim văn nghệ cô vừa quay xong.
Cũng vì Thẩm Tịch mặt dày nên khi anh ta biết An An diễn bộ phim kia, anh ta đã thuận miệng nói: “Gương mặt mới của đoàn phim các anh có giọng nói không tệ” khi gặp nhà sản xuất ở một bữa tiệc.
Giọng nói không tệ…
Bốn chữ này đủ hàm ý.
Những tai tiếng lung tung kia bắt đầu truyền ra.
Bây giờ nhìn An An ở trên sân khấu, Thẩm Tịch đứng dậy nói: “Đi thôi, còn chưa ăn cơm đâu, kim chủ này sắp chết đói rồi.”
An An từ chối thẳng thừng: “Không có thời gian.”
Thẩm Tịch hít một hơi, không vui nói: “Đúng là thiếu dạy bảo!”
Trên ghế nhỏ cao cao, An An dừng giây lát sau đó chậm rãi ngẩng đầu.
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.