Cho Anh Làm Lại Em Nhé!!

Chương 6-1




“Em thấy đấy, người con gái đó và nhân viên cửa hàng đều cùng phạm phải một sai lầm giống nhau, đó là quá kỳ vọng ở tương lai tươi đẹp, vì thế mà quên đi nguy hiểm ẩn chứa bên trong”, Tần Thiển nhìn cô, giọng dịu dàng, “Thiên Chân, em thông minh như vậy, nhất định phải biết rằng thành công vẫn chưa nằm trong tay thì coi như không tính đến, ngay cả khi đã có những thắng lợi nho nhỏ, thì con đường phía trước vẫn còn dài dằng dặc, có những con đường nên hay không nên bước tới, những lối đi nguy hiểm có đáng hay không đáng vượt qua, em đều phải suy nghĩ cho thấu triệt, có phải không?” “Anh muốn nói gì thì tốt nhất nói thẳng ra đi”, Thiên Chân đáp lại lạnh lùng, cuối cùng cũng hiểu trò chơi chính thức đã bắt đầu khai diễn. “Anh cho rằng có những chuyện không cần phải đợi anh hỏi đến”, nụ cười trên môi Tần Thiển chưa tan biến hết, nhưng giọng nói cực kỳ lạnh nhạt. 

Hóa ra, anh đang đợi cô chủ động khai ra. “Anh muốn nghe chuyện gì đây?”, Thiên Chân cười mỉa mai. “Đoạn Thiên Chân”, có lẽ là thái độ thiếu nghiêm túc của cô khiến cho giọng anh dần dần trầm xuống, “Kể cả là chúng ta đang làm ăn với nhau, cũng cần phải nói cho thành thực.” 

Cô từng cảm thấy giọng nói thấp trầm của anh nghe lay động biết bao, giống như tiếng đàn dịu dàng khơi gợi, nhưng khi đó, vẫn giọng nói quyến rũ ấy, lại giống như một luồng điện gay gắt làm đau đớn trái tim cô. Đã rất lâu rồi, cô cho rằng trái tim mình sẽ không đau như vậy nữa. Thế nhưng qua bao nhiêu năm rồi, cái cảm giác máu huyết từ từ đông cứng thành băng lại bắt đầu lan dần trong cơ thể. 

“Anh nói đúng”, khóe môi cô hơi nhếch lên thành một nụ cười không quan tâm tới bất cứ chuyện gì, “Kể cả là làm ăn, thì cũng cần nói thành thực.” Nhìn thẳng vào đôi mắt đen sẫm sâu không thấy đáy của anh, mắt cô bắt đầu đỏ hoe, song cô vẫn cười bướng bỉnh, hoàn toàn không né tránh ánh mắt anh nhìn mình. “Tuy nhiên, thứ lỗi cho em không thể nào chịu được sự buộc tội và lăng mạ của anh”, cô nói lạnh lùng, “Bất kể anh tin hay không, em đã giữ được sự trung thành của mình, còn anh thì không giữ được niềm tin của anh.” 

Tần Thiển mím chặt môi, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô, không nói gì. Thiên Chân tháo sợi dây chuyền trên cổ, đặt xuống bàn anh. “Thật nực cười đúng không?”, cô nói nhẹ nhàng, “Em tiêu tiền vốn định để mua sự thanh thản lương tâm cho anh, nhưng lại mua được nước mắt.” 

Nói xong câu ấy, cô quay người bước đi, nhưng đến khi đặt tay lên cửa, lại quay đầu lại. Khoảnh khắc ấy Tần Thiển cảm thấy trái tim mình đột nhiên co thắt. “Phải rồi”, Thiên Chân cố nén nước mắt, khẽ cười, “Còn phải nói với anh rằng, em vẫn luôn cảm thấy nguy hiểm đang tồn tại, nhưng đối với tương lai thì chưa từng kỳ vọng nó tươi đẹp bao giờ.” 

Xuyên qua cánh cửa sổ xếp lớp khép nửa chừng, anh thấy bóng cô nhanh chóng bước đi. Còn anh vẫn ngồi nguyên tại chỗ, rất lâu sau không hề động đậy. “Anh Tần, Thomas, lâu rồi không gặp”, vừa bước vào nhà hàng, đi qua tấm bình phong, đã thấy người quản lý gần sáu mươi tuổi vui mừng đi tới đón. 

“Chú Phúc”, Tần Thiển cười, cất lời chào ông. “Ngồi bên này đi, yên tĩnh hơn”, chú Phúc đưa họ đến vị trí tốt nhất, “Hôm qua giám đốc vừa mới đi Manchester City, nếu không chắc sẽ rất vui khi được gặp hai người.” “Lâu lắm rồi cũng không được gặp Vĩnh Nam, ai cũng đều bận cả”, Tần Thiển mỉm cười, “Đợi cậu ấy về rồi gặp nhau vậy.” 

“Xem ăn điểm tâm món gì trước, để tôi bảo bọn họ chuẩn bị”, chú Phúc đưa thực đơn cho họ, “Uống gì nhỉ?” “Thomas chọn món ăn là được rồi, cháu thấy bây giờ anh ấy còn thạo hơn cháu nữa”, Tần Thiển cười. “Chú Phúc, tôi muốn ăn dim sum[2]”, Thomas nhún vai với vẻ dí dỏm. 

[2] Dim sum được coi là tuyệt kỹ của ẩm thực Trung Hoa, là tên gọi chung của tất cả các món ăn được chế biến theo kiểu bọc một lớp bột mỏng ở bên ngoài, bên trong là nhân, bao gồm cả đồ mặn, đồ ngọt, đồ chiên hay đồ hấp. “Uống Long Tỉnh hay Bích Loa Xuân?”, chú Phúc hỏi dựa theo thói quen trước đây của họ. Tần Thiển hơi ngập ngừng trong giây lát. 

“Chú Phúc, có trà qua phiến Lục An không?”, anh hỏi “Loại trà đó quả thực là không có”, chú Phúc cũng ngẩn người, “Giám đốc Tần, người Anh cũng chỉ biết trà xanh hoa nhài thôi, ngay cả là người gốc Hoa cũng ít uống trà Trung Quốc lắm.” “Không sao, cháu chỉ hỏi vậy thôi”, Tần Thiển xua xua tay, cười nhạt nhẽo, “Vậy lấy cho cháu bình trà Thiết Quan âm đi.” 

“Qua phiến Lục An?”, Thomas hơi hiểu tiếng Trung, bèn hỏi Tần Thiển bằng vẻ hiếu kỳ, “Cái đó là gì, Kevin?” “Là một loại trà xanh”, anh khẽ đáp. Vùng đất Giang Nam ấm áp thích hợp với việc trồng trà, ở mạn bắc sông thường gọi là Lục An… 

Thế nào, bắt đầu nhận ra sức hấp dẫn của em rồi có phải không? Giọng nói cười ngọt ngào bỗng nhiên thấp thoáng vang lên bên tai, nhìn dòng nước trà trong vắt được rót vào trong cốc, khói cuộn bay lên, anh đột nhiên mê mải. “Tần tiên sinh, tôi thường xuyên trông thấy rất nhiều cô gái xách theo túi giấy ghi nhãn hiệu Kevin Chun vào đây ăn, lại còn nhắc đến anh rất vui vẻ, phỏng đoán xem anh đã hẹn hò chưa đấy”, chú Phúc tự tay đón món điểm tâm trên chiếc khay đựng đồ mà người phục vụ mang đến. 

Tần Thiển chỉ cười không nói gì. “Chú Phúc, hẹn hò là cái gì?”, Thomas cau mày, tỏ ra rất hiếu kỳ với một từ vựng mới. “Ý tôi nói là anh ấy cần một girl friend”, chú Phúc bật cười ha ha, giải thích bằng thứ tiếng Anh không chuẩn. 

“Đúng, chú nói đúng đấy”, Thomas vỗ vai ông với vẻ tán thành, vừa nói bằng giọng trêu cợt, vừa nhìn người lặng lẽ ngồi trước mặt mình. “Anh lấy tôi ra làm trò cười, sao không nghĩ đến mình đi?”, đợi chú Phúc đi khỏi, Tần Thiển uống một ngụm trà rồi từ từ lên tiếng. “Tôi đây chẳng qua là không có cơ hội, nếu như có, tôi nhất định sẽ chộp lấy ngay”, Thomas cười, nhìn Tần Thiển bằng đôi mắt xanh lơ, “Kevin, chúng ta đều không thể sống vì quá khứ phải không?” 

“Quá khứ thì làm sao? Thủ tướng Winston Churchill nổi tiếng của các anh từng nói, bạn quay đầu nhìn lại càng xa thì bạn sẽ biết nhìn về phía trước càng xa còn gì”, Tần Thiển chậm rãi nói, vẫn giữ nguyên giọng điệu bình thản. “Khi bạn nhìn xuống vực thẳm đủ lâu, vực thẳm cũng sẽ nhìn lại bạn – đó là câu Nietzsche[3] nói”, Thomas nhướng mày đáp lại, “Anh biết đấy, những người thỉnh thoảng mang một chút rồ dại cực đoan luôn là những người trong sáng nhất, có thể nhìn thấy thực lòng.” [3] Friedrich Wilhelm Nietzsche (1844-1900), một nhà triết học người Phổ. 

“Thế nhưng cả anh và tôi đều đã không còn ở cái độ tuổi có thể rồ dại và trong sáng nữa”, Tần Thiển cười, những ngón tay thon dài xoay xoay chiếc cốc thủy tinh, những lá trà bên trong cốc khẽ dập dềnh, ánh mắt anh hơi ngơ ngẩn. “Em muốn mua gì thì tự mình quyết định là được rồi, không cần phải hỏi anh…”, có người vừa đi ngang qua bên cạnh, vừa gọi điện. Thật là nực cười đúng không? Em tiêu tiền vốn định để mua sự thanh thản lương tâm cho anh, nhưng lại mua được nước mắt. 

Giọng nói ngang bướng đó lại chập chờn bay lướt qua đầu. Anh làm sao vậy nhỉ? Lông mày khẽ chau lại, anh cảm thấy trong lòng hơi bức bối. Từ buổi sáng tới lúc này đây, chính xác ra là từ đêm thứ bảy đến bây giờ, anh luôn bị ám ảnh bởi một tâm trạng gì đó không gọi được thành tên. 

Biết bao thanh âm, hình ảnh vô tình lướt qua trong đầu, thách thức sự bình thản mà anh luôn giữ được từ trước đến nay. Trong phòng nghỉ ở công ty, anh nghe thấy tiếng khóc đầy kìm nén của cô. Trên đường phố Paris, anh nhìn thấy cô gảy đàn và hát trong nỗi cô đơn. Khi anh đưa cô về nhà trong tình trạng rượu say, lần đầu tiên anh ôm cô là khi cô đề nghị trong lúc bơ vơ nhất, đêm hôm đó cô kể anh nghe những bóng đen u ám tận dưới đáy lòng mình… Anh biết hết tất cả những nỗi đau, sự yếu đuối, chông chênh của cô, bởi vậy cũng hiểu rõ người đàn ông đó, mối tình đó giữ một vị trí như thế nào trong trái tim cô. Anh vẫn còn nhớ rõ hình ảnh đôi thanh niên ôm nhau trên phố đêm hôm đó, nhìn vào đúng là một cảnh tượng lay động lòng người, khiến cho ngay cả ánh đèn xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo không còn màu sắc. 

Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của cô, anh vội quay đầu như chưa nhìn thấy. Thấy tay nhói lên, anh mới gảy tàn thuốc đi như không có chuyện gì. Anh vẫn cầm ly rượu, chuyện trò thản nhiên với mấy người bạn, chỉ có điều đột nhiên lơ đãng. 

Xin anh hãy để cho tôi tin rằng trên thế gian này vẫn còn người đáng để cho tôi yêu. Cô từng nhìn anh và nói như vậy, lệ dâng đầy trong mắt nhưng vẫn cố ngăn lại không để nó trào ra. Giống như hôm nay đứng trong văn phòng của anh, mắt cô đã đỏ hoe, song vẫn vô cùng cứng cỏi. 

Yêu, yêu là gì chứ? Anh tự cười giễu mình, đã không còn muốn nghĩ đến nữa, vậy thì tại sao buổi sáng hôm nay còn chưa nghe được một lời giải thích của cô, khả năng tự khắc chế bản thân mà từ trước đến nay anh vẫn tự hào lại có thể tan rã dễ dàng đến thế. Những câu nói đó của anh mới nghiệt ngã làm sao, anh biết vậy. 

Nhưng đã nói đến mức tuyệt tình như thế, cũng tốt thôi. “Phải rồi, ngày mai Jean và 2 nhân viên khác bay sang Đức, bàn công việc với mấy đại lý của ta bên đó”, Thomas thấy vẻ trầm lặng của anh bèn lên tiếng. “Vậy à?”, bàn tay cầm ly trà hơi chững lại, Tần Thiển đặt nó xuống bàn với vẻ điềm tĩnh, chậm rãi bóc túi giấy bọc đũa ra, “Đi mấy ngày?” 

“Phải đi Berlin, Frankfurt, Munich, cả Dortmund nữa, thế nên cần khoảng ba ngày”, Thomas đáp. “À”, Tần Thiển gật đầu, “Món thịt xiên nướng giòn này hôm nay hơi béo, anh bị gan nhiễm mỡ nên ăn ít đi một chút, ăn bánh tôm ấy.” Thomas hơi ngẩn người, nhìn Tần Thiển một lúc lâu, cảm thấy có gì đó không bình thường lắm nhưng lại không nói được nó là gì. 

“Lại đây, lại đây, uống trà chiều, ăn chocolate Thiên Chân mang về…” “Ha ha, chocolate thanh Feodora mà tôi thích nhất…” Tiếng huyên náo bên ngoài truyền đến, Tần Thiển ngẩng đầu lên nhìn qua màn xếp cửa sổ thấy những bóng người chuyển động. 

Chỉ vài giây sau, ánh mắt anh lại quay về với những hình thiết kế. “Kevin, Jean gửi cho anh”, Rita gõ cửa đi vào, để một chiếc hộp kim loại được đóng gói tinh tế lên trên bàn, sau đó quay người bước đi. Tần Thiển vẫn chăm chú nhìn lên màn hình máy tính, sự yên tĩnh bên trong gian phòng lúc đó khác biệt hẳn với không khí náo nhiệt của bữa trà muộn bên ngoài. 

Mãi lâu sau đó, anh mới tựa lưng vào thành ghế, đôi mắt sẫm đen lặng lẽ nhìn vào chiếc hộp. Cô ấy đã quay về. Anh mở chiếc hộp ra, bên trong cũng là chocolate giống như của mọi người. 

Có vẻ như cô không trẻ con tới mức giận dỗi với anh, vẫn mua về cho anh một món quà nhỏ như không có chuyện gì. Bẻ một miếng chocolate cho vào miệng, vị đắng nghét dần dần lan ra nơi đầu lưỡi rồi cứ thế thấm sâu vào gan ruột. Anh không thể không ngờ rằng đấy là miếng chocolate đắng nhất mình từng ăn. 

Mở cửa ra, hình bóng quen thuộc lập tức lọt ngay vào tầm mắt. Cô vẫn chưa rời khỏi phòng thiết kế. Khoảnh khắc đó, anh bất giác sững người, bước chân dừng lại. Cô đứng quay lưng lại phía anh, đang nói chuyện với mấy đồng nghiệp khác. Ánh nắng chiều buông bên ngoài cửa sổ, xuyên qua tấm kính trong suốt chiếu vào phòng, một quầng sáng nhàn nhạt bao trùm lên khuôn mặt xoay nghiêng của cô, anh gần như có thể cảm giác thấy cô đang mỉm cười. 

Cô đã không còn là một đứa trẻ ngơ ngác như ngày đầu tiên anh trông thấy, đã bắt đầu trưởng thành, trở nên tự nhiên và cứng cáp hơn. Anh cũng có thể hình dung ra nụ cười của cô, nó xán lạn và rực rỡ, giống như đóa hoa nở trong tiết trời xuân. Thu ánh mắt về, anh tiếp tục đi lên đằng trước. 

Đúng lúc đó cô đột nhiên quay người lại. Không kịp đề phòng, hai bên đối mặt nhìn nhau. Nụ cười của cô đông cứng trên môi, sau đó dần dần biến mất. 

Còn anh vẫn giữ được vẻ bình thản đó, song khi nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của cô nên cảm giác ngực hơi đau. Thiên Chân đứng đó nhìn anh trừng trừng, cảm thấy trái tim mình bị vò lại, ngay cả việc hít thở bình thường cũng trở nên khó khăn. Mấy ngày nay, công việc bận rộn, cũng được ngắm bao nhiêu phong cảnh đẹp ở nước ngoài, cô tưởng rằng mình đã ổn, đã vui vẻ, nhưng đến giờ phút đó, vào khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô mới biết tất cả đều là giả tạo. Nụ cười mà cô tự cho rằng hoàn hảo không tỳ vết đó, tâm trạng thoải mái và vui vẻ đó, sự chân thực mà công việc bận rộn đem lại đó, tất cả đều là giả tạo. 

Trái tim cô vẫn đang trống hoác, vẫn đang đau đớn, xót xa, sợi dây buộc căng trước ngực trong phút chốc đã đứt rời khi cô nhìn thấy con người đứng cách mình vài bước chân đó. Mặc dù đã đến mức này, nhưng cô vẫn bướng bỉnh nở nụ cười, cố vớt vát lấy chút tự trọng đáng thương của mình. “Hi giám đốc”, cô chủ động lên tiếng chào, trên miệng là một nụ cười lễ độ, sau đó đi ngang qua người anh. 

Tần Thiển đi ngay sát theo sau cô ra phía thang máy. “Anh lên hay xuống?”, khi vào bên trong, cô hỏi, nụ cười vẫn không thay đổi. Đôi mắt sẫm đen nhìn chăm chú vẻ bình thản của cô, anh nói: “Xuống tầng hai.” 

Cô nhấn nút trên bảng điều khiển. Khi tới tầng bốn, cô bước ra sau khi mỉm cười với anh: “Tạm biệt.” Anh chỉ nhìn cô, không nói một lời. 

Cánh cửa thang máy từ từ khép lại, che khuất ánh mắt sâu hút và cả sắc mặt bỗng chốc nặng nề u ám của anh. Gió đêm lạnh lẽo. Khép chặt áo khoác, Thiên Chân nhìn những lớp sóng lấp lánh trên sông Thames phía xa xa. Ánh đèn trong thành phố rực rỡ biết bao, khiến cho cả ánh trăng cũng trở nên nhợt nhạt. 

Trên đầu là bầu trời đen sẫm, vài vì sao lạnh đang nhấp nháy. Cô ngửa mặt lên, mắt nhắm nghiền, bên tai chỉ còn tiếng gió nhẹ tạt qua. Trái tim tĩnh lặng tới mức không thể nào đoán được, trống rỗng thế này, dường như đến gió cũng có thể thấu vào, xuyên qua cơ thể, khiến cho máu huyết trở nên lạnh ngắt. 

Giọt nước mắt đó của cháu đâu rồi? Lúc nãy khi ăn cơm, Mi Lan đã hỏi. Cô đành nói dối, bảo quên không đeo. 

Trong lúc vội vàng, phản ứng đầu tiên là nói ra một điều không thật. Vì sao thế? Cô tự hỏi mình, là vì không cam tâm hay sao? Mi Lan đã nhìn cô rất lâu, trên đời này vốn không có thứ gì không mất công mà lại đạt được, thử thêm một lần là một lần thất bại, thất bại lớn hơn. 

Cô cười, câu này không giống những câu nguyên tác của dì. Là một tác giả hài kịch nói. Còn đời người, thì cũng là một vở kịch hài, màn chốc chốc lại kéo lên, hạ xuống. Chỉ có điều là lần này, lời còn chưa hát hết mà đã kết thúc vở kịch rồi. Người rơi nước mắt, nhưng lại chảy ngược vào lòng ta. 

Thiên Chân lấy trong túi xách ra bao thuốc, là bao thuốc Davidoff màu đen mà anh đã đưa cho cô trong phòng nghỉ ở công ty hôm đó, sau đó lấy tiếp chiếc bật lửa mua ở cửa hàng tiện ích, châm một điếu rồi hít một hơi quyết liệt. Ho dữ dội tới mức trào nước mắt. Đốm lửa sáng lập lòe giữa những ngón tay, mùi hương quen thuộc tỏa lan khiến cô có ảo giác về sự ấm áp. Cuộc sống quá là ngắn ngủi, có nhiều thứ nếu hôm nay vứt bỏ thì ngày mai chưa chắc đã có thể lấy lại được. 

Nếu như anh không ở bên em, vậy thì em sẽ nhớ đến anh như thế này. Ánh đèn chiếu vụt qua rồi tắt ngấm, tiếng động cơ của chiếc xe dần dần xa hút, còn cô vẫn ngồi im tại chỗ không động đậy. Cái tâm trạng lo lắng tới việc mất, còn này đã bắt đầu từ bao giờ thế nhỉ? 

Là từ cái lần cô và Trần Úc đang giằng co nhau đó, anh lái xe chầm chậm đi tới và nhìn cô nói: “Lên xe đi” hay sao? Là cái đêm mà anh dịu dàng ôm lấy cô, khẽ khàng “đó không phải là lỗi của cô”? Hay là lần anh đuổi theo phía sau, nắm chặt lấy tay cô và dắt đi? “Thiên Chân”, giọng nói thấp trầm quen thuộc đột nhiên vang lên trong bóng tối. Cô sững người trong giây lát, từ từ quay đầu lại. 

Tần Thiển đang đứng cách đó vài bước, mặc áo khoác màu đen, lặng lẽ nhìn cô. Thấy anh đi dần đến, cô hoảng hốt đứng dậy khỏi chiếc ghế băng, lùi về sau mấy bước, mặt lập tức nóng bừng lên. Tần Thiển đến gần, ngồi xuống chiếc ghế rồi ngẩng đầu nhìn cô. 

Thiên Chân giống như một đứa trẻ đang phạm lỗi bị bắt quả tang, không biết phải làm gì. “Thiên Chân, muộn như vậy rồi sao em còn không về?”, anh chậm rãi nói, “Ngồi ở đây không lạnh hay sao?” “Em… Chỉ là đi ngang qua thôi”, vì quá ngạc nhiên, cô viện ra một cái cớ tệ nhất trên đời, tới nỗi ngay chính bản thân cô còn giận không thể cắn vào lưỡi của chính mình. 

Nửa đêm thế này, ai lại đi ngang qua đây, sau đó ngồi bên bờ sông gió lạnh kia chứ? Nhưng dù thế nào thì cô cũng không bao giờ thừa nhận, rằng sau khi chia tay với Mi Lan cô đã bắt tàu điện ngầm, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại xuống ở ga gần công ty, sau đó đi ra đây bằng cách nào đó không rõ nữa. Cho tới lúc nhìn lên tòa cao ốc trong bóng tối, cô mới giật mình nhận ra mình đang làm gì. Vốn đã hạ quyết tâm sẽ không nhớ đến anh nữa, không để tâm đến người đàn ông luôn cho mình là đúng để nói ra những lời cay nghiệt đó, nhưng rồi vô dụng, không thể nào điều khiển được hai chân. 

“Đi ngang qua?”, anh nghe thấy lời nói dối vụng về, nhìn bộ dạng lúng túng của cô, liền mỉm cười. “Em đi đây.” Nụ cười của anh khiến Thiên Chân càng lúng túng hơn, cô buông thõng một câu rồi dợm bước đi. “Thiên Chân”, anh giữ cánh tay cô lại, nhiệt độ trong lòng bàn tay như thiêu đốt tay cô, còn đôi mắt đen sẫm nhìn chăm chú vào cô, “Nếu như có can đảm nhìn trộm cuộc sống của người khác, thì sao lại không dám ngồi lại với anh một lúc?” 

“Em không…”, lời giải thích vừa mới lên tới miệng đã bị nuốt trôi trở lại. Thiên Chân chỉ cảm thấy lòng mình chua xót bội phần – Tâm tư của cô, hành động hết sức bản năng đàn bà của cô đều bị anh nhìn thấu, hiểu thấu. Cô có nói cũng bằng thừa, chẳng qua cũng chỉ là che đậy bên ngoài, càng làm trò cười mà thôi. Cô giằng tay anh ra, ngồi xuống bên cạnh. “Cảm ơn hộp chocolate của em”, Tần Thiển nhìn bộ dạng lặng lẽ của cô, nói khẽ. 

Vừa nãy khi lái xe qua đây, trong lúc vội vàng anh còn tưởng mình nhìn nhầm, đỗ xe xong bèn đi qua đây một cách thụ động. Khi nhìn thấy bóng người quen thuộc và cô đơn ngồi trên chiếc ghế băng, anh cảm thấy nhịp tim mình bỗng nhiên trở nên dồn dập với một tiết tấu mà đã rất lâu rồi anh không được trải qua. “Đừng khách sáo”, cô trả lời. “Rất đắng”, anh bổ sung. 

“Em mang cho mọi người chocolate Feodora”, cô ngập ngừng một chút rồi nói khẽ, “Chỉ có của anh là Hachez, chocolate đắng.” “Là em cố tình à?”, anh ngẩn người. “Vâng”, cô thành thực đáp. 

Anh im lặng một lúc lâu, khóe miệng hé ra một nụ cười mà chính bản thân anh cũng không cảm giác thấy được. Cô cũng không nói gì, chỉ ngồi vò vò chiếc găng tay theo tiềm thức. Chiếc lắc làm từ đá obsidian trượt xuống cổ tay trắng ngần, lóe lên thứ ánh sáng âm u huyền bí. Khi cô còn chưa kịp rút tay về, anh đã giữ chặt lấy cổ tay. 

“Để anh xem nào”, anh nhìn thẳng vào ánh mắt né tránh của cô. Anh cầm chiếc lắc tay màu đen như vẫn còn mang hơi ấm của cô, quan sát một lúc rồi mới hỏi: “Có chuyện gì thế?” “Lúc chờ kiểm tra an ninh ở sân bay Franfurk, bị đồ trang trí trên chiếc túi xách của cô gái đứng đằng trước móc vào, khi cô ấy kéo mạnh nó bị đứt ra. Em đã mua một sợi dây rồi xâu lại trên máy bay lúc quay về”, cô giải thích bằng giọng điệu hơi lúng túng, nhát gừng, “Em cảm thấy chất liệu của nó vẫn còn rất tốt nên mới muốn cứu vãn lại….” 

“Vẫn là mười sáu hạt, có thiếu hạt nào đâu”, anh đeo chiếc lắc lại tay cho cô, nhìn đôi môi cô đang mím chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt, giọng nói trở nên dịu nhẹ, “Thiên Chân, đã rơi cả ra đất, còn phải cố công nhặt lại làm gì?” “Có người khác nhặt cùng em”, cổ họng cô tắc nghẹn lại, giọng nói hơi run rẩy, “bởi vì em nói rằng, sợi dây đó rất quan trọng với em.” “Quan trọng thế nào?”, anh hỏi. 

Thiên Chân nhìn khuôn mặt xoay nghiêng của anh, dưới ánh sao, các đường nét trông nghiêm trang và đẹp đẽ, mang một vẻ quyến rũ không sao nói rõ được thành lời. Còn đôi mắt đen sẫm của anh vẫn cứ sâu hun hút, không sao hiểu được nó đang mang cảm xúc gì. Tỉnh lại đi, Đoạn Thiên Chân, mau thu cái giấc mộng hão huyền đó lại rồi về nhà đi, mày vốn không phải là đối thủ của người đàn ông đó. 

Cô cúi đầu, không thể không cười giễu chính mình. “Thiên Chân, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh”, giọng nói của Tần Thiển vẫn vang lên bên tai cô bình thản, “Chỉ là một sợi lắc đeo tay, đối với em thì quan trọng tới đâu kia chứ?” “Còn nữa, vì sao em lại muốn quay về, quay về nơi đây?”, ánh mắt anh quấn chặt lấy đôi mắt đã long lanh ngấn nước của cô. 

Anh vốn định để cho cô tự do, nhưng cô vẫn muốn quay về. Để rồi xuất hiện trong tầm mắt anh một cách bất ngờ, làm xáo động tâm trạng bình ổn của anh. “Em muốn trông thấy anh”, cô đột nhiên lên tiếng, khi các tinh thể bên trong đáy mắt hình thành nên một giọt nước đầu tiên, cô hơi cáu giận đưa tay lên gạt phăng đi, “Em quay về chỉ vì đột nhiên muốn nhìn thấy anh thôi.” 

Anh ngồi đó lặng yên nghe cô nói. “Hôm đó em nói em đã mua một giọt nước mắt, thực ra nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chẳng vấn đề gì”, cô cười đau khổ. “Có đáng hay không thì chỉ người trong cuộc mới biết rõ, cứ cho là anh đùa cợt đi, thì đã làm sao chứ.” “Thiên Chân, em có biết là mình đang nói gì không?”, anh nhìn biểu cảm giao thoa giữa sự yếu đuối và bướng bỉnh trên khuôn mặt cô, thấy sự mập mờ luôn làm cho anh trở tay không kịp đó, giọng hơi khàn đi. 

“Em biết, em đang lựa chọn sống những tháng ngày mà sau này có lẽ em sẽ thấy hối hận.” Lời còn chưa nói hết, đôi môi đã đột nhiên bị ngợp chìm trong một nụ hôn dịu dàng. Thiên Chân nhất thời chết sững, trong đầu là một mảng trống không. Trong hơi thở cũng là hơi thở của anh, bàn tay ôm siết lấy lưng cô mỗi lúc một chặt hơn, song nụ hôn của anh lại cực kỳ êm ái, đầy vẻ nâng niu, thương tiếc. Từ trước đến nay cô chưa từng tưởng tượng được rằng một nụ hôn lại có thể dịu dàng và triền miên tới mức khắc cốt ghi xương như vậy. 

Những vì sao lấp lánh khắp bầu trời bỗng rực sáng lên, những sự ngọt ngào và chua cay trong lòng đan xen lẫn lộn. Anh không nói bất cứ lời nào, cô cũng không biết anh sẽ nói gì, chỉ cảm thấy tất cả đều hòa tan vào trong nụ hôn đó. Những lời nói dù có gây xúc động hơn đi chăng nữa cũng sẽ không khiến cô ngất ngây say đắm bằng nụ hôn đó của anh. Kề sát bên nhau. Thiên Chân. 

Từ trước đến nay cô chưa từng nghe người nào thầm gọi tên mình bằng âm thanh quyến rũ đến vậy, hơi thở ấm nóng bảng lảng bên tai, còn cô như đã đi lạc vào một mê cung kỳ lạ nhưng đẹp tuyệt, khiến cho tất cả suy nghĩ và ký ức trở nên tản mát và rối loạn. Lời thì thầm của anh, nụ hôn của anh, tiếng thở dài của anh, sự đụng chạm của anh, còn cả tiếng gọi của anh nữa. Thiên Chân. 

Cô hơi hé mắt ra hệt như một con mèo lười biếng. Đừng, tôi rất muốn ngủ. Là giọng nói của ai mà khàn đi, nghe mềm mại đến thế? 

“Đừng gì cơ?”, tiếng cười vang lên bên tai cô đột nhiên trở nên rõ ràng. Ý thức quay về rõ nét hơn, ngọn đèn sàn tỏa ra một thứ ánh sáng mờ mờ trong góc nhà, bên ngoài cửa sổ ánh trăng vằng vặc chiếu vào những bộ áo quần vứt tứ tung trên thảm. Cơ thể cao lớn áp sát vào tấm lưng trần của cô, anh vuốt ve eo lưng cô. Thiên Chân hơi sững lại, cảm giác thấy ham muốn của anh lại bắt đầu thức dậy. 

“Em vừa đi xa mấy ngày về…”, lời trách của cô dường như mang theo cả tiếng khóc. “Anh biết rồi”, anh khẽ cười, nhìn chăm chú vào vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt cô. Bản thân cô không hề biết rằng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của mình, cái vẻ buồn ngủ nhưng lại ấm ức và bất lực vì không thể ngủ được ấy trông quyến rũ tới mức nào. 

Không thể nào ngăn nổi sự si mê. Anh vẫn dấn sâu vào cơ thể cô một cách ngang ngược, tiếp tục đắm chìm trong sự mềm mại của cô, hưởng thụ niềm khát khao và sự đáp lại trong bất lực của cô. Anh thích cô tình nhân bé bỏng của mình… Thiên Chân, tên cô là ngây thơ, nhưng lúc này đây, lại quyến rũ biết bao. 

Anh mặc sức thưởng thức vị ngọt ngào và ẩm ướt của lưỡi cô, vui thích với việc cô hoảng sợ líu ríu chạy theo sự quấy rầy của môi và lưỡi anh, hưởng thụ những động tác nho nhỏ lúc thì bám lấy, lúc lại đẩy ra của cô. So với anh, cô quả thực còn quá ư non nớt. Vì thế cho nên những phản ứng của cô cũng tự nhiên nhất, nhiệt thành nhất. Khi khám phá sự nhạy cảm và mờ mịt của cô, anh cố gắng nhẫn nhịn sự hồi đáp khiến người khác phát điên lên được của cô, cam tâm chịu đựng sự giày vò vì cô, chỉ để cô đạt được đến đỉnh cao của niềm vui sướng. 

Thiên Chân – anh gần như giận dữ lặp đi lặp lại cái tên đó, anh nên trừng phạt kẻ đã dụ dỗ mình này bằng cách nào đây. Gần sụp đổ đến nơi. Vầng trăng mờ ảo lặng lẽ quan sát cảnh tượng tuyệt vời khi bọn họ như ngọn lửa hòa nhập vào nhau trong những tiếng rên rỉ đầy kích động không sao ngăn được. 

Đêm dài cũng có lúc tận cùng. Ánh mắt thẳm sâu lặng lẽ nhìn chăm chú khuôn mặt đang gối trên cánh tay mình say ngủ, một nét mờ mịt hằn lên giữa cặp lông mày lạnh lùng đang cau lại. Anh hết lần này đến lần khác vuột khỏi tầm kiểm soát. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.