Từ sau
hôm đó, Bộ Tinh Bảo không làm thế nào gặp được Nam Trạch Lễ, nếu có gặp
được, cậu không thèm nhìn cô đã cúi đầu bỏ đi một mạch.
Hôm nay, Bộ Tinh Bảo ra khỏi nhà từ sớm, chờ dưới nhà Nam Trạch Lễ. Sau khi hối
lộ Dương Hâm Hoạch, Bộ Tinh Bảo cuối cùng cũng thăm dò được Nam Trạch Lễ có thói quen chạy bộ buổi sáng.
Mặt trời bị đám mây đen che khuất, thời tiết vừa nãy vẫn còn rất đẹp, một lúc
sau đã bắt đầu có tiếng sấm, sau mấy tiếng sấm ầm ù, bỗng dưng ông trời
như dội cả chậu nước xuống mặt đất.
Trước tòa nhà không có mái hiên, Bộ Tinh Bảo lấy tay che đầu cũng chỉ tự an ủi mình một chút.
Mưa mỗi
lúc một to hơn, chiếc áo mỏng của Bộ Tinh Bảo ngấm nước mưa, dính chặt
vào người, mái tóc dài cũng bết trên mặt. Cô ngẩng đầu lên nhìn, rèm cửa sổ của Nam Trạch Lễ hình như thoáng lay động.
- Ngốc
quá, không biết tìm chỗ nào để tránh mưa sao? – Nam Trạch Lễ mắng nhỏ,
đôi lông mày rậm nhăn lại. Cậu kéo mạnh rèm cửa vào rồi chạy xuống lầu.
- Xịch… - Cánh cửa chống trộm mở ra, Nam Trạch Lễ hằm hằm đứng trong phòng, lạnh lùng nói. – Vào đây!
- Ừ! – Bộ Tinh Bảo mỉm cười, Nam Trạch Lễ quay người đi thẳng vào phòng.
Căn
phòng khách ấm áp bị bao trùm bởi sự yên tĩnh đáng sợ. Những giọt nước
trên người Bộ Tinh Bảo tí tách nhỏ xuống, vũng nước đọng trên thảm lan
rộng ra, sự thấp thỏm của cô cũng lớn dần lên.
- Nam…
Nam Trạch Lễ… - Bộ Tinh Bảo lắp bắp gọi tên cậu, cô không ngăn được, cả
người lại run lên cầm cập, liên tục lấy tay xoa mạnh lên bắp tay. Đôi
môi của cô tím tái, đầu cũng bắt đầu thấy đau.
Thấy Bộ
Tinh Bảo không ngừng run rẩy và hắt xì hơi, Nam Trạch Lễ ấn nút mở điều
hòa, điều chỉnh nhiệt độ trong phòng cao lên, sau đó im lặng đi vào
phòng bếp, đóng sập cửa lại.
Thời
gian trôi qua từng giây, Nam Trạch Lễ trốn trong phòng bếp, mặc cho Bộ
Tinh Bảo ở ngoài gọi cậu mở cửa. Mưa bên ngoài vẫn rơi tầm tã, từng tia
chớp thi thoảng lại rạch ngang bầu trời. Bộ Tinh Bảo đưa tay lên ấn vào
hai bên thái dương lúc đó đang tê dại, cuối cùng không chịu đựng được
nữa, ngã xuống salon.
- Bộ
Tinh Bảo, dậy đi, uống ngụm nước gừng rồi nghỉ ngơi nào. – Nam Trạch Lễ
dìu Bộ Tinh Bảo dậy, phát hiện ra nhiệt độ cơ thể cô không bình thường.
Cậu đổ từng thìa nước gừng vào miệng cô, thấy lòng mình nhói đau. Bộ
Tinh Bảo vô thức đẩy cậu ra.
- Ngoan nào, đừng có đẩy, uống nước đi. – Nam Trạch Lễ dịu dàng một cách khác thường, khiến ngay chính cậu cũng phải giật mình.
- Vũ… Vũ Đô Thần… - Bộ Tinh Bảo nhắm nghiền mắt, mơ màng gọi.
Lại đang nằm mơ sao? Đây không phải là lần đầu tiên cô mơ thấy chàng hoàng tử
bạch mã Vũ Đô Thần dịu dàng đối xử với cô như vậy.
“Cạch”!, chiếc thìa trong tay Nam Trạch Lễ rơi xuống đất. Mặc dù giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng Nam Trạch Lễ vẫn nghe thấy.
Hai tay
Nam Trạch Lễ nắm chặt lại. Một lúc lâu sau, thấy Bộ Tinh Bảo đã hoàn
toàn bất tỉnh nhân sự, cậu mới nhặt chiếc thìa lên. Cố nhịn một chút đi, giờ cô ấy đang bị bệnh.
- Thần… - Vài giây sau, Bộ Tinh Bảo lại lẩm bẩm gọi.
- Cút! – Nam Trạch Lễ không nhịn được nữa, cậu đẩy mạnh Bộ Tinh Bảo lúc đó đang
dựa trên vai mình, hét lên. Gân xanh trên trán cậu nổi lên, cả người run rẩy vì giận dữ. Cậu thừa nhận, cậu đang đố kỵ.
Bộ Tinh
Bảo nghe tiếng cậu hét giật mình tỉnh dậy. Nhìn thấy Nam Trạch Lễ giận
dữ nghiến răng, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng. Cô chỉ thấy
cậu đang cúi lưng xuống, đưa tay ra, nhanh như cắt dựng mình dậy khỏi
ghế salon.
- Ra ngoài! Ra ngoài đi tìm Thần của cô đi! – Nam Trạch Lễ đẩy cô ra ngoài như ném một con gà, sau đó đóng sầm cửa lại.
Đáng ghét…
Cô gọi
một tiếng là được rồi, lại còn gọi liên tục hai lần… Đúng thật là, nếu
cô đã thích Vũ Đô Thần như vậy, còn xuất hiện trước mặt cậu hết lần này
tới lần khác làm gì?
Nhưng lúc bắt đầu chẳng phải là cô chọc cậu trước sao?
Ngày nào cô cũng chờ cậu tan học rồi cùng về nhà là vì cái gì? Hay là chỉ vì…
Nhưng vào giây phút cửa đóng xịch lại, cậu thấy ân hận.
Hình như cô bị ốm rất nặng…
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Nam Trạch Lễ ngồi bật dậy khỏi ghế, mở cửa chạy ra ngoài.
Mưa rơi
rất lớn, gần như che khuất tầm mắt của cậu. Bộ Tinh Bảo vẫn nằm trên mặt đất cách đó không xa, nước mưa rơi trên người cô, mái tóc dài xõa dưới
đất. Nam Trạch Lễ lao tới, ôm chặt Bộ Tinh Bảo. Lúc này, hơi thở của cô
rất gấp, người nóng khác thường.
- Này,
tỉnh dậy đi, tỉnh mau đi, Bộ Tinh Bảo! – Cậu ra sức vỗ vào mặt cô, nhưng cô không hề có phản ứng gì. Nước mưa quất lên lưng Nam Trạch Lễ, chiếc
áo sơ mi dính chặt vào cơ thể cậu. – Tôi đưa cô đi viện!
Nam Trạch Lễ sốc Bộ Tinh Bảo lên lưng, chạy thẳng tới bệnh viện.
Mưa đã
tạnh, mặt trời cũng ló ra khỏi những đám mây, ánh mặt trời rực rỡ soi
vào mọi góc của căn phòng. Bộ Tinh Bảo nằm trên chiếc giường đệm trắng
như tuyết, sắc mặt tái nhợt.
Hai hàng lông mi dày khẽ lay động, Bộ Tinh Bảo từ từ mở mắt, màu trắng xung
quanh khiến cô giật mình. Cô chỉ nhớ là sau khi mình bị Nam Trạch Lễ
đuổi ra ngoài, không có chỗ nào tránh mưa, đi mãi, đi mãi, cuối cùng
không chịu được ngã xuống.
Có phải Nam Trạch Lễ đưa cô tới bệnh viện không? Chắc là không phải, cái gã lạnh lùng đấy…
- Không
biết bây giờ là buổi trưa hay buổi chiều nhỉ? – Cô ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm, ánh mặt trời chói mắt tràn vào căn phòng qua tấm rèm cửa mỏng.
Cô
nghiêng đầu nhìn quyển lịch ở đầu giường – ngày 15 tháng 9, mấy chữ này
bỗng chốc khiến đầu óc cô trống rỗng. Nói như vậy nghĩa là cô đã nằm
trong này một ngày rồi?
Bỗng dưng có tiếng người đi tới gần cửa, Bộ Tinh Bảo vội nằm xuống, nhắm mắt lại.
“Cạch”, cửa mở ra, Nam Trạch Lễ bước vào.
Mưa rơi
suốt một ngày một đêm, cậu cũng ở đây trông Bộ Tinh Bảo suốt một ngày
một đêm. Mặc dù cậu đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn cố lấy lại tinh thần, bởi
vì Bộ Tinh Bảo vẫn chưa tỉnh lại. Hơi thở của cô vẫn chưa đều, sắc mặt
còn tái, trông vô cùng yếu ớt.
Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay lên sờ trán cô, lẩm bẩm:
- Đã hết sốt rồi, sao vẫn chưa tỉnh lại nhỉ?
- Khụ! Khụ! – Bộ Tinh Bảo ho lên mất tiếng, cau mày lại.
- Bộ Tinh Bảo! Bộ Tinh Bảo! – Nam Trạch Lễ vỗ nhẹ vào mặt cô, gọi nhỏ.
- Ồn quá, cậu ồn quá. – Bộ Tinh Bảo khẽ cằn nhằn, nhưng vẫn nằm bất động trên giường.
- Đồ
đáng chết, còn nói tôi ồn hả? – Nam Trạch Lễ chỉ tay vào mũi cô, nói,
bỗng hiểu ra chuyện gì đó, cậu kéo Bộ Tinh Bảo. – Mau dậy đi, mau lên!
- Ha ha… - Bộ Tinh Bảo dụi đôi mắt khô, bỗng dưng ôm bụng cười lăn lộn, nụ cười trong trẻo của cô vang khắp cả căn phòng.
- Bộ
Tinh Bảo, cô dám chơi tôi hả?! Không được cười! – Nghe thấy tiếng cười
của cô, nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của cô, mọi mệt mỏi của Nam Trạch Lễ
như tan biến hết. Cậu cố ý nghiến răng nắm chặt vai Bộ Tinh Bảo, bắt cô
không được cười.
- Ừ,
được rồi, tôi không cười nữa. – Bộ Tinh Bảo ra sức gật đầu thể hiện
thành ý của mình, mở lớn mắt nhìn cậu. – Nam Trạch Lễ, tôi không sao
rồi, cậu không cần lo lắng nữa! Cậu đưa tôi tới bệnh viện hả?
- Không
sao là tốt, lần sao làm ơn có bệnh cũng đừng bệnh trước cửa nhà tôi được không? Tôi thấy phiền lắm. – Nam Trạch Lễ gượng gạo tránh ánh mắt thăm
dò của Bộ Tinh Bảo.
- Nam Trạch Lễ, ngày trước tôi tát cậu một cái… xin lỗi… - Cô thận trọng nói.
- Xin
lỗi là xong hả? Cô có biết cái tát đó làm tổn thương lòng tự trọng của
tôi không? – Cậu quay đầu đi, giả vờ nói bằng giọng giận dữ, nhưng vẫn
không nhịn được, liếc cô một cái.
- Xin
lỗi mà, Nam Trạch Lễ! – Bộ Tinh Bảo chân thành nói. – Chả trách ba lần
bảy lượt cậu cố ý gây khó dễ cho tôi, giờ thì tôi hiểu rồi.
Cô chép miệng cười, nhìn thấy khóe miệng khẽ nhếch lên của Nam Trạch Lễ, cô cảm thấy trong lòng mình thật ngọt ngào:
- Nhưng mà cậu cũng nhỏ mọn thật…
- Này!
Bộ Tinh Bảo, cô đừng có được nước lấn tới nhé, nếu không phải là tôi thì cô đã chết dưới bánh xe rồi, cô lại còn dám chơi tôi? – Nam Trạch Lễ
kiêu ngạo nói.
- Nói ra, Nam Trạch Lễ, cậu phải gọi tôi là chị mới đúng!
- Cái gì? Chị? Cô có lầm không vậy, cô dựa vào cái gì mà bắt tôi gọi bằng chị?
- Tôi học trên khóa cậu mà, tôi lớp 12, cậu lớp 11, chỉ dựa vào điểm này thôi là cậu phải gọi tôi bằng chị rồi.
- Không gọi, có gì mà hay ho chứ, chẳng phải chỉ sinh trước tôi một năm thôi mà! Tinh vi!
…
Trong phòng bệnh, tiếng hai người cãi qua cãi lại như hai đứa trẻ vui vẻ.
Bỗng
dưng cửa phòng bị ai đó đẩy ra, một người phụ nữ trung niên xách cặp
lồng cơm đi vào. Bà ăn mặc rất bình thường, nhưng gọn gàng, sạch sẽ, từ
người bà toát lên một cảm giác gần gũi, thân thiện. Bà chính là mẹ của
Bộ Tinh Bảo, An Thuần Mĩ.
- Tinh Bảo, con dậy rồi hả, xem mẹ nấu gì cho con này?
Bà Mĩ là một người phụ nữ gia đình rất điển hình. Trước khi bố Bộ Tinh Bảo qua
đời, bà cũng như những người phụ nữ khác, sống một cuộc sống đơn giản
nhưng hạnh phúc, nhưng từ khi bố Bộ Tinh Bảo mắc bệnh ra đi, một mình bà gánh vác mọi gánh nặng gia đình.
- Mẹ, mẹ bận như thế, không cần tới thăm con cũng được. – Bộ Tinh Bảo nhảy xuống giường, dìu người mẹ đang tập tễnh vì mấy hôm trước không cẩn thận bị
trẹo chân.
- Dì ạ,
con chăm sóc cô ấy là được rồi. – Nam Trạch Lễ nhìn thấy bà Mĩ, bỗng
dưng thấy mắt mình cay cay, ngày trước khi mình bị ốm, mẹ cậu cũng chăm
sóc cho cậu như thế.
Bà Mĩ
mỉm cười ra hiệu cho Nam Trạch Lễ cứ ngồi đó. Bà nhanh chóng mở nắp hộp
cơm ra, một mùi thơm của thức ăn tỏa ra khắp phòng. Bà Mĩ đưa cho Nam
Trạch Lễ một cái bát, mỉm cười:
- Nào,
Trạch Lễ, uống bát canh! Lát nữa về nhà nghỉ ngơi đi, con đã ở đây suốt
một ngày một đêm rồi. Ở đây có dì rồi, với lại Tinh Bảo cũng không sao
nữa.
Bà đưa chiếc bát ra trước mặt Nam Trạch Lễ, nhìn cậu uống canh rồi mới yên tâm đưa canh cho Bộ Tinh Bảo.
- Mẹ,
canh mẹ nấu ngon quá, hôm nào không uống, con ngủ không ngon. – Bộ Tinh
Bảo mỉm cười ngọt ngào, đưa bát không cho mẹ đòi uống thêm canh, nhưng
lại bị mẹ ngăn lại.
- Con bé này chẳng lịch sự gì cả. Nào, Trạch Lễ, uống thêm bát nữa nhé! – Bà Mĩ
đưa tay ra lấy chiếc bát không của Nam Trạch Lễ, đồng thời nhét một cái
bát khác vào tay cậu.
- Không cần đâu dì ạ, con vừa ăn sáng ở ngoài rồi. – Nam Trạch Lễ ngượng ngùng nói, nhưng bụng cậu lại sôi lên sùng sục.
- Ha ha, uống đi, con trai, có phải cái gì đắt đỏ lắm đâu. Con chăm sóc Tinh Bảo như vậy, dì phải cảm ơn con thật nhiều mới đúng.
- Hả,
hết rồi hả… - Bộ Tinh Bảo nhân lúc mẹ nói chuyện với Nam Trạch Lễ không
để ý, vội nhìn vào chiếc cặp lồng, nhưng phát hiện ra trong đó chẳng còn cái gì cả.
- Con
không uống nữa đâu, thật đấy, dì đưa bát này cho Tinh Bảo uống đi! – Nam Trạch Lễ nhận bát canh xong lại đưa cho Bộ Tinh Bảo. – Tinh Bảo bị
bệnh, phải ăn nhiều đồ ăn dinh dưỡng. Con về trước đây, hôm qua chạy vội ra nên vẫn chưa khóa cửa. – Nam Trạch Lễ tìm một lý do rồi chạy rồi
ngoài.
- Thằng bé này…
- Mẹ, thế con uống nhé? – Bộ Tinh Bảo hỏi dò, nhưng tay thì đã cầm cái bát chuẩn bị đưa lên miệng.
- Ừ, con uống đi! Cậu bé này là Nam Trạch Lễ mà con nói hả? Đúng là một cậu bé
ngoan. Hôm qua đưa con tới bệnh viện xong, nó chăm sóc con cả đêm không
nghỉ. – Bà Mĩ khen ngợi, trong mắt bà ánh lên sự vui vẻ.
- Đúng
vậy, người mà thường xuyên bắt nạt bạn bè, đối đầu với thầy cô giáo
chính là cậu ta. Mẹ, người mà hiệu trưởng bắt con giúp đỡ cũng là cậu
ta, tính cách của cậu ta quả là khó chịu. – Bộ Tinh Bảo vừa uống canh
vừa kể tội Nam Trạch Lễ, cô càng nói càng cảm thấy những việc mà cậu làm có nói ba ngày ba đêm cũng không hết.
- Nhưng
mẹ thấy nó có hư như con nói đâu, chu đáo lắm chứ! – Bà Mĩ gõ một cái
lên đầu con gái, mỉm cười nói. – Lúc con bị ốm, người ta không nói lời
nào, một lòng một dạ chăm sóc con. Chúng ta sống thì phải biết cảm ơn. – Bà dành rất nhiều tình cảm tốt đẹp cho Nam Trạch Lễ.
- Trời ơi, mẹ, mẹ bị vẻ ngoài của cậu ta mê hoặc rồi! Cậu ta từng khiến con nhiều phen khốn đốn.
- Được rồi được rồi, người ta hư, chỉ có con là ngoan. – Bà Mĩ vẫn cho rằng con gái mình có thành kiến quá lớn với cậu bé đó.
- Thôi bỏ đi, con không nói với mẹ nữa. Nhưng mà bao giờ thì con được xuất viện vậy?
- Chắc là ngày mai. Lần sau Trạch Lễ tới con bảo cậu ấy đi hỏi xem. Mẹ đi rửa bát, con nằm đây ngoan nhé.
- Vâng ạ.
Nhưng tại sao lúc nào cô xuất viện lại phải hỏi Nam Trạch Lễ? Khó hiểu!
- Ôi,
không khí ngoài này thật dễ chịu! – Bộ Tinh Bảo chưa hoàn toàn khỏi bệnh nên vẫn phải ngồi xe lăn, để Nam Trạch Lễ đẩy đi tản bộ trong bệnh
viện.
- Đúng là rất dễ chịu, nhưng được đi như cô thế này thì còn dễ chịu hơn. – Nam Trạch Lễ nói với giọng giận dỗi.
- Nam Trạch Lễ, chúng ta nói chuyện nhé. – Bỗng dưng Bộ Tinh Bảo nói.
Sắc mặt
Nam Trạch Lễ lại sa sầm xuống. Cậu dừng bước chân, tay ấn mạnh trên tay
cầm của xe lăn, nhìn những cánh hoa đang khiêu vũ trong gió.
- Có được không? – Bộ Tinh Bảo đứng lên, ngẩng đầu nhìn cậu.
- Cô
thay mặt ông ta tới thuyết phục thôi sao? – Giọng nói lạnh lùng của Nam
Trạch Lễ khiến Bộ Tinh Bảo bất giác thấy nổi gai ốc ngay giữa thời tiết
nóng bức như thế này.
- Đúng
là chú Nam có ý này, cả nhà trường và các thầy cô giáo cũng vậy, mọi
người đều không muốn nhìn thấy cậu sa đọa như vậy nữa. – Cô thành thực
nói.
- Vậy…
còn có người khác không? Kể hết tên những người muốn cô tới thuyết phục
tôi ra, tôi xem có ai có thể khiến tôi thay đổi được không? – Nam Trạch
Lễ dìu nhẹ lên vai cô, hình như đang chờ đợi điều gì đó.
Cô cắn nhẹ môi, lắc lắc đầu, trong đôi mắt mở lớn là hình ảnh khuôn mặt tràn đầy thất vọng của Nam Trạch Lễ.
- Vậy…
nếu tôi không đồng ý thì sao? – Nam Trạch Lễ cười lạnh lùng, buông tay
ra. Xem ra cậu đã đánh giá quá cao bản thân, trong lòng Bộ Tinh Bảo, cậu chỉ là một học sinh cá biệt, tất cả mọi người đều muốn tránh xa mà
thôi.
- Vậy
thì tôi vẫn còn đi theo cậu, cùng cậu đi học, cùng cậu về nhà, ngay cả
lúc cậu ăn cơm trưa tôi cũng phải đi theo. Nếu có thể, tôi muốn đi theo
cậu 24 tiếng đồng hồ, cho tới khi cậu đồng ý với tôi mới thôi. – Bộ Tinh Bảo sa sầm mặt, nghiêm túc nói, trong mắt cô ánh lên sự kiên định.
“Nếu cô nói ra lý do đó, có thể tôi đã đồng ý”, Nam Trạch Lễ thầm nghĩ.
Bộ Tinh Bảo không nói thêm gì nữa. Những cánh hoa bị cơn gió cuốn đi, hết cánh này tới cánh khác.
Gió nhè nhẹ thổi, hai con người trẻ tuổi im lặng nhìn nhau.
Ánh mặt
trời rơi trên người Nam Trạch Lễ, vạt áo sơ mi của cậu khẽ bay lên,
giống như một thiên thần đang vẫy nhẹ đôi cánh nhỏ bé và mỏng manh của
mình, chờ đợi sự xuất hiện của một cô tiên nhỏ…
au lần
chia tay không vui ở bệnh viện lần đó, hai người vốn dĩ đã có chút tiến
triển lại bắt đầu bước vào giai đoạn chiến tranh lạnh.
Bộ Tinh
Bảo chán nản thở dài, lại một lần nữa đứng dưới gốc cây táo chờ Nam
Trạch Lễ. Cô vẫn tin tưởng rằng, chỉ cần đứng dưới gốc cây này chờ, chắc chắn sẽ gặp được cậu.
Ráng đỏ
cuối cùng của trời chiều đã biến mất, cơn gió đêm mát mẻ thổi bay mái
tóc dài của cô, mùi táo thoang thoảng bao vây lấy cô, nhưng Nam Trạch Lễ thì vẫn chưa xuất hiện.
“Phụp”,
những ngọn đèn xung quanh đều sáng lên, những vì sao trên bầu trời cũng
không ngừng nháy mắt, nhưng Nam Trạch Lễ vẫn chưa xuất hiện.
Tại sao Nam Trạch Lễ còn chưa tới? Lẽ nào chiều nay cậu không phải đi học sao?
Trên con đường đông đúc toàn người là người, tiếng còi xe nối tiếp nhau. Bộ Tinh Bảo bịt chặt hai tai, len lỏi giữa đám đông.
Bỗng
dưng, một bóng người cao gầy đang cúi thấp đầu, chuẩn bị qua đường lọt
vào mắt Bộ Tinh Bảo. Bộ Tinh Bảo sáng mắt lên, cô lập tức chạy tới, kéo
mạnh cánh tay của người đó:
- Nam Trạch Lễ!
Quay đầu lại nhìn cô là một gương mặt xa lạ, anh ta nhướng mày nhìn Bộ Tinh Bảo. Bỗng dưng chàng trai này vỗ đầu, mỉm cười:
- Có phải chị Bộ Tinh Bảo không ạ? Chị tìm Trạch Lễ phải không? Em cũng đang định đi tìm cậu ấy đây.
Ánh đèn đường của buổi hoàng hôn chiếu lên mái tóc màu hạt dẻ để dài của chàng trai, khiến nó ánh lên tia sáng kỳ lạ.
- Cậu là…? – Bộ Tinh Bảo cố nhớ lại nhưng không thể nào nhớ ra người trước mặt mình là ai.
- Chị chắc là không nhớ em rồi, em là Mẫn Huyền Tân, là bạn thân của Vũ Đô Thần và Nam Trạch Lễ.
- Ồ, vậy hả? Vậy em có thể giúp chị tìm Nam Trạch Lễ được không? – Bộ Tinh Bảo
vội hỏi. Trực giác mách bảo với cô rằng, người con trai này chắc chắn có thể giúp cô tìm ra Nam Trạch Lễ.
- Chị đi cùng em nào.
Trong quán rượu.
Tiếng
nhạc ồn ào đập vào màng nhĩ mọi người, những ánh đèn đủ màu sắc nhanh
chóng lướt qua từng góc của quán rượu, tất thảy mọi thứ ở đây đều giống
như một đám thú nhún, không ngừng chuyển động. Bộ Tinh Bảo cảm thấy
chóng mặt, hoa mắt.
- Trạch
Lễ, tôi tới rồi! – Mẫn Huyền Tân bỗng dưng trở nên nhiệt tình hơn, ngồi
xuống chiếc ghế ở giữa, cầm cốc nước trên bàn lên dốc vào miệng.
- Cậu
tới là được rồi, còn đưa Hâm Hoạch tới làm gì. – Nam Trạch Lễ không vui
nói. Cậu không buồn ngẩng đầu lên, tiếp tục chơi oẳn tù tì với cô gái
trang điểm lòe loẹt bên cạnh.
- Này,
Nam Trạch Lễ, ai là Hâm Hoạch. Nhìn cho rõ, tôi là Mẫn Huyền Tân, không
phải Vũ Đô Thần, người đằng sau cũng không phải con nhóc Dương Hâm Hoạch mà là chị Bộ Tinh Bảo. – Mẫn Huyền Tân lườm lườm bạn.
Bộ Tinh
Bảo? Nam Trạch Lễ không dám tin vào tai mình, ngẩng phắt đầu lên, nhìn
về bóng người đang đứng cách cậu không xa. Chiếc áo phông màu xanh lục,
chiếc váy màu trắng sữa, mái tóc dài, đôi mắt biết nói, không phải Bộ
Tinh Bảo thì là ai?
- Thì ra là chị à, cùng lại đây chơi! – Cô gái bên cạnh quàng một tay lên vai
Nam Trạch Lễ, yểu điệu nói với Bộ Tinh Bảo, tay còn lại không ngừng
nghịch mấy sợi tóc của Nam Trạch Lễ.
Nam Trạch Lễ gạt tay cô gái đó ra, khiến cô ta sợ hãi ngửa người về sau, suýt chút nữa thì đập đầu vào thành ghế.
- Nào, chúng ta tiếp tục, tôi chọn Tài! – Nam Trạch Lễ đặt chai rượu lên chữ Đại.
Cô gái
trang điểm lòe loẹt ban nãy lắc lắc cái hộp trong tay, sau đó úp cái hộp xuống bàn, hai con mắt nhìn xung quanh, chậm rãi nói:
- Nam Trạch Lễ, lần này mà không đoán trúng thì phải hôn đấy nhé.
- Mở!
Mở! Mở! – Mấy đôi mắt ở xung quanh đổ dồn vào chiếc hộp trong tay cô ta. Chỉ thấy người con gái đó từ từ mở nắp hộp ra, bốn mặt “lục” màu đỏ
hiện lên trước mắt mọi người, những người xung quanh đều hô lên.
- Tôi
thắng rồi. Mời Quang Tử tới tiệm bánh ngọt của Lâm Phi Dương làm thuê
nửa năm! – Nam Trạch Lễ lạnh lùng cười. Lúc liếc sang Bộ Tinh Bảo đang
đứng bên cạnh, nụ cười trên mặt cậu bỗng dưng đông cứng lại, quay đầu
sang nói với Quang Tử. – Để chúc mừng Quang Tử được đi làm thuê như ý
nguyện, tôi mất nụ hôn của mình thì có đáng gì, mọi người cổ vũ đi nào!
Nam
Trạch Lễ lại liếc Bộ Tinh Bảo một cái, thấy cô đang cắn môi, có vẻ nhưng định làm gì đó nhưng lại cố nén cơn giận của mình, hai chân như dán
chặt xuống sàn nhà.
Nam Trạch Lễ bướng bỉnh quay đầu sang hôn nhẹ lên mặt Quang Tử.
- Lễ,
thế còn em? Quang Tử thua mà anh cũng hôn cô ấy, thế còn em? – Một cô
gái khác nũng nịu nói, trong đôi mắt cô là sự hy vọng.
Tinh Bảo nắm chặt tay, mắng nhỏ:
- Vô liêm sỉ.
Cô quay ngoắt đầu đi, không muốn chứng kiến cảnh tượng sắp xảy ra.
- Đừng
làm phiền tôi, tránh ra chỗ khác. – Nam Trạch Lễ nghe thấy lời nói của
Bộ Tinh Bảo, trong lòng thấy khó chịu. Vừa rồi hôn Quang Tử, thực ra
ngay bản thân cậu cũng thấy khó chịu tới mức muốn nôn ra.
Bộ Tinh
Bảo thấy Nam Trạch Lễ không đồng ý, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm,
lúc này mới phát hiện ra lòng bàn tay mình đã ướt đẫm, cái trán bị che
bởi mái tóc dày cũng lấm tấm mồ hôi.
Ánh đèn
màu xanh chiếu qua khuôn mặt của Bộ Tinh Bảo, khuôn mặt đáng yêu như
thiên thần của cô lại hiện lên trong đêm, khiến người người đều ngây
ngất.
Một đôi mắt trong bóng tối thi thoảng lại liếc nhìn cô, ngọn lửa lập lòe bị chủ nhân dụi vào trong cốc.
- Đại ca, anh định làm gì? – Một gã đàn ông hét lên.
- Muốn
biết thì đi theo tao! – Người đàn ông phả hơi thở của mình lên mặt Bộ
Tinh Bảo, khiến cô ho sặc sụa, nước mắt suýt trào ra.
- Ha ha, không thích mùi thuốc lá hả, không sao? Anh không hút nữa là được! –
Người đàn ông lạ mặt đưa bàn tay béo núc ních lên sờ mặt Bộ Tinh Bảo,
lúc gần sờ tới mặt cô thì bỗng dưng có một bàn tay đưa ra giữ chặt lấy
cánh tay hắn.
Là Nam Trạch Lễ.
Nam
Trạch Lễ vặn mạnh, “crắc”, gã béo như con lợn bị kéo ngã xuống đất,
tiếng kêu the thé vang lên, hòa lẫn với tiếng nhạc trong quán rượu.
Bộ Tinh
Bảo ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Nam Trạch Lễ. Cô nhận ra trong mắt Nam
Trạch Lễ lúc này, ngoài sự phẫn nộ, không còn cái gì khác.
Bỗng dưng Nam Trạch Lễ tóm lấy cánh tay cô, bước nhanh ra ngoài.
- Này!
Mày là ai mà lại dám động tới đại ca của bọn tao? – Sau lưng họ vang lên tiếng gọi, Nam Trạch Lễ chầm chậm quay đầu lại nhìn “con lợn béo” đang
nằm lăn lộn dưới đất, bên cạnh còn mấy người nữa đang hét lên với cậu.
- Vân Thượng, Nam Trạch Lễ. – Cậu ung dung nói rồi quay người kéo Bộ Tinh Bảo lúc đó đang sửng sốt đi một mạch ra ngoài.