Chín Trăm Chín Mươi Chín Bước Đi

Chương 2: Người Không Đến.




Hôm nay, Âu Dương Uyên Ngôn khoác lên mình một bộ váy đỏ rực kiêu sa, bộ váy đỏ ôm lấy thân thể của cô, càng làm tôn lên dáng người cao quý, mái tóc nửa lỏng nửa chặt làm cho cô trở nên xinh đẹp hơn. Lần ngày về nước là cha mẹ muốn cô với con trai trưởng nhà Nam Cung làm tiệc đính hôn.

Uyên Ngôn cũng nghe nói qua là dự án resort này rất lớn, ở Thanh Sa này mà không chớp thời cơ thì đúng là uổng công sống rồi, huống gì trong Thanh Sa này nhiều công ty bắt đầu nổi lên, không khéo lại còn bị họ vượt mặt.

Ở Âu Dương Gia có rất nhiều nhánh, phàm là những nhà có gốc gác thì đều như thế. Trong đó nhà cô thuộc một trong những tuyến nhà chính Âu Dương Gia, nhà cô chỉ có chị cô là con trưởng nếu xét về độ xứng với Nam Cung Gia, thì chắc chắn môn đăng hộ đối nhưng mà chị ấy...cá tính lại quá mạnh đi, không chịu khuất phục ai cả, với lại con chị ấy đã sáu tuổi rồi, nhà quý tộc gia giáo nào có thể chấp nhận chị ấy chứ?! Thế nên mới đến cô đây.

Cô trong nhà là con gái thứ với đứa em trai đang học cuối cấp sắp thi đại học, cha mẹ cô chắc muốn có một sự an toàn dưới sự bảo hộ của Nam Cung Gia, cũng coi như là cảnh cáo đến những tập đoàn đang đe doạ dự án của nhà Nam-Âu.

Vì chỉ cần ai làm thông gia với Nam Cung Gia thì muốn xoay trở dự án này biến thành miếng mồi của họ không phải là không được, với cả làm thông gia với Nam Cung Gia còn được rất nhiều lợi ích khác nữa kìa. Với cả nhìn khắp Thanh Sa này ai cũng nói chỉ có Âu Dương Gia mới xứng với Nam Cung Gia.

Cánh nhà báo đã sớm tụ tập đầy đủ để mong được ghi lại khoảng khắc đáng giá này, nhưng nhà trai nhà gái sớm đã đầy đủ rồi, vì sao nhân vật chính còn chưa tới? Uyên Ngôn trái với mọi ngươi đang sốt ruột thì cô là người bình thản nhất.

Nhà đằng trai thì rối rít liên lạc với người đó, còn cô thì vẫn an tĩnh nhấp chút càfe, tiện thể lên báo kinh tế xem xét tình hình thị trường hiện nay, người phụ nữ sang trọng nhìn cô không khỏi thấp thỏm.

"Tiểu Ngôn Ngôn, chắc Tử Hàn đang đến, con biết mà, nó quản lí tập đoàn lớn như vậy, không tránh khỏi..." Bà ấy nhìn cô vẻ mặt khó xử, cô cũng không nói gì chỉ khẽ gật đầu, mỉm cười nhìn bà ấy: "Vâng."

Thấy cô không có thái độ gì gắt gỏng hay đỏng đảnh quá lòng của Nam Cung phu nhân cũng dịu bớt, bà đây là muốn giúp con trai lấy vợ, hôn nhân thương mại cũng được, yêu thương cũng được, nghèo khổ cũng được. Nhưng mà bà đã đợi ba năm nay rồi, chưa khi nào thằng nhóc kia chịu mang về cho bà một cô gái nào cả, suốt ngày chỉ cầm những sấp tài liệu trên tập đoàn về mà thảo luận cùng lão chồng bà.

Bà với lão chồng tuy rất tin tưởng con trai, nhưng mà đã gần ba mươi mà vẫn chưa đem về một cô gái còn suốt ngày đi chung với đại thiếu gia Lục Thị, thử hỏi, tin làm sao cho được? Bà có đôi lúc còn bán đứng bản thân nghĩ rằng con mình chắc chắn lệch lạc giới tính, chồng ba nghe xong mặt tái không còn giọt máu. Nên khi nghe giới thiệu nhị tiểu thư nhà Âu Dương năm nay mới về nước là bà phải tóm ngay cơ hội.

Cô bé nhìn rất được, hiền hoà, dễ chịu, bà còn nghe nói lần này con bé về là để thay chị gánh vác Âu Dương, chắc chắn là một người rất có trách nhiệm, thời đại hình đẳng bà cũng chẳng đòi hỏi cô biết làm gì, miễn sao cho ông bà một đúa cháu ẫm bồng là vui rồi, vui lắm rồi. Với cả xem đi, người ta rất môn đăng hộ đối, tính tình còn tốt thế này, thằng nhóc kia vì sao chống đối mà không chịu tới? Mất mối tốt như vậy còn có thể tìm đâu ra?

Nam Cung phu nhân sốt ruột điện thoại không rời tay vẻ mặt có chút bất lực, bên này Âu Dương phu nhân cũng lo lắng không kém. Bà lén nhìn chồng, ánh mắt ra hiệu, bọn họ đã ngồi ở chỗ này tròn một tiếng rồi đấy, rốt cuộc là đối phương không muốn đến? Hay coi thường con gái bà?

Tuy nhà bà rất muốn làm thông gia với Nam Cung, một là để củng cố địa vị, hai là cũng gả con gái được cho nhà tốt, nhưng không có nghĩa là có thể làm nhục con bà như thế, Uyên Ngôn rời đi năm năm...đối với bà đã là quá đủ rồi. Còn biết bao nhiêu nam nhân tốt ngoài kia, chỉ cần họ không muốn, Âu Dương Gia bà lập tức rời đi.

Uyên Vũ, tính tình cứng rắn bà rèn không được còn làm hỏng nhưng may cái là con bé rất thương em gái nên cũng nễ mặt mà đến, nhà Âu Dương đã có thành ý như thế, rốt cuộc bên Nam Cung Gia có ý gì?

Âu Dương Uyên Vũ ngồi cạnh cô đang dũa móng tay, cau mày một lát sau đó cất đồ dũa móng đi rồi đúng lên: "Con không có thời gian, với cả cậu cả Nam Cung cao quý quá, em con không có phước phận được làm Nam Cung thiếu phu nhân rồi..."

Bên này Nam Cung phu nhân nghe xong không khỏi tái mặt, bà Âu Dương mặt lạnh lùng gằn giọng: "Âu Dương Uyên Vũ, con câm miệng ngay, nếu không thích con có thể đi, bỏ tay Uyên Ngôn ra."

"Em con bị người ta coi thường, con nên làm sao?! Nhà báo chụp lại được cảnh này sẽ nói gì nhà Âu Dương chúng ta? Với mẹ nhìn đi, có lẽ họ đã hết kiên nhẫn rồi."

Âu Dương Uyên Vũ chỉ tay về phía đám phóng viên đang vạ vật trong nhà hàng sang trọng giọng nói cũng không có vẻ kính trọng hay nhường nhịn mẹ, thật là một cảnh tượng buồn cười.

Nói chung người giới quý tộc ngồi thưởng thức đồ ăn đương nhiên sao tránh khỏi lâu lâu cũng có vài người nhìn sang bên này tuy nhiên họ lại biết ý quan sát đôi chút rồi lại ý nhị làm ngơ như chưa từng nhìn thấy, hai họ chính phụ bên hai nhà nhìn thấy vậy không khỏi có chút mất mặt.

"Chị đi đi, em chuẩn bị cho chị rồi, sẽ không ai làm khó chị đâu, khi nào Âu Dương Uyên Ngôn còn làm chủ Âu Thị thì không ai dám làm khó Âu Dương Uyên Vũ."

Uyên Ngôn vỗ nhẹ tay của cô gái đang nắm chặt tay cô, Uyên Vũ khẽ sững người, trong mắt không rõ cô đang nghĩ gì, nhưng cũng buông tay. Ở đây ai cũng nghe ra hàm ý của nhị tiểu thư Âu Dương Gia, mấy ngày nay trên mạng hộp đêm Ám Lạc đang bị điều tra vì nghi vấn buôn bán ma tuý, nhưng hai ngày sau, các bài báo nổi tiếng và cục cảnh sát phải cúi người chín mươi độ để xin lỗi vì điều tra nhầm.

Vấn đề ở đây không phải việc điều tra nhầm, vì chuyện này quá bình thường rồi, nhưng vấn đề ở đây là những người kết tội Ám Lạc đều phải cúi người xin lỗi. Và vị tiểu thư là chủ quán được nhận bồi thường chính là Âu Dương Uyên Vũ, thế nên chuyện này mấy ngày nay đề là tin sốt dẻo, nhưng vị chủ Ám Lạc này lại từ chối phỏng vấn và cho ý kiến. Sau đó tin tức đó bị dập tắt, cánh nhà báo cũng mơ hồ cảm nhận được có một thế lực nào đó nhúng tay vào chắc là kim chủ của đại tiểu thư đi.

Nếu đối phương đã muốn bảo vệ vị chủ Ám Lạc này chứng tỏ thực lực cũng không thể coi thường họ cũng nên lơ đi thôi, nếu đắc tội thì không hay. Giờ nghe nhị tiểu thư Âu Dương nhắc khéo, ai cũng mồ hôi lạnh một lưng, ai mà biết được Âu Dương nhị tiểu thư lại là "kim chủ" trong miệng lưỡi của cánh nhà báo chứ?! Nếu họ biết sớm họ đã còn lâu mới chọc vào Ám Lạc, giờ thì họ cũng hiểu vì sao vị chủ Ám Lạc lại có thể kiêu ngại hống hách không coi ai ra gì rồi, thì ra...

Kim chủ thế này cũng quá lợi hại đi, đúng là một tay che trời. Tuy không lộ mặt nhưng mà đã ra tay thì muốn thêm phong, hoa, tuyết, nguyệt có khó gì, còn có một số phóng viên, nhà báo chịu không được áp lực của nhị tiểu thư Âu Dương nên đã sớm rời khỏi hiện trường.

Uyên Vũ khẽ cau mày, nhưng sau đó thả lỏng khẽ cười, kéo cô lại ôm thật chặt trước con mắt ngạc nhiên của mọi người, đến cô còn bị cô ấy doạ cho một trận sợ đứng hình. Đừng nói là....

"Không chờ được thì đến Ám Lạc, tối nay người ta là muốn cùng cưng nói chút chuyện cũ đó nha, còn một cho cưng gặp một người nữa. Chắc sau chuyện này việc cưng là kim chủ bao nuôi mỹ nữ sẽ làm cả Thanh Sa bị sốc đấy, người ta đợi cưng đó nhớ đến nha. Không là người ta tủi thân lắm đó."

Âu Dương Uyên Vũ không hề cố kị, giọng nói nhỏ nhẹ như tiểu mỹ nhân trong lòng đại gia thổi hơi nóng vào tai cô, sau đó cô ấy hôn nhẹ lên trán cô rồi mới rời đi, trước khi đi còn không quên vẫy tay tạm biệt, cô không nói gì chỉ khẽ thở dài.

Âu Dương Uyên Vũ, chị cũng thật là...sao lại công khai trước mặt bàn dân thiên hạ thế chứ???

Âu Dương Gia hai bên tuyến nhà chính phụ: "...."

Nam Cung Gia hai bên tuyến nhà chính phụ: "...."

Hai họ hai bên hai gia đình: "...."

Cánh nhà báo: "...."

Những người có mặt quanh hiện trường: "...."

"Con...với chị con là chị em ruột... Hai đứa đều là con gái, hai đứa...hai đứa...không thể...không thể được..." Bà Âu Dương bám tay chồng giọng nói run rẩy, lão Âu Dương chỉ biết thở dài đỡ vợ ngồi xuống rồi rót cho bà một tách trà để bà bình tĩnh lại.

Hai đứa trời đánh này ông hiểu quá rõ rồi, nhưng mà...những người ở đây ai thèm hiểu cho cái thói tuỳ tiện của chúng chứ. Chúng nó lúc nhỏ trước mặt ông...còn dám hôn môi, vậy là đã nể mặt mọi người ở đây lắm rồi.

Nhìn nhà thông gia tái mặt câm nín ông cũng thấy hả dạ, ai kêu bắt họ đợi 1 tiếng cơ chứ, nhưng cái biểu tình như bị ma doạ kia, cũng tội cho họ, chấp nhận thôi. Tất cả rồi sẽ ổn, sẽ quen thôi, không sao, không sao đâu, càng nghĩ ông càng thở dài.

Âu Dương Uyên Ngôn: "...."

Cô là bị Uyên Vũ lập dị bá đạo này cưỡng ép từ thời thơ ấu đó, có ai hiểu cho cô không??? Từ nhỏ đã vậy rồi, cô có thể thay đổi sau? May ra chỉ có người kia, là chị cô chịu nghe, mà nhớ đến người biệt tích kia, khuôn mặt cô đã thoáng nặng nề nhưng thoáng đã lấy lại sự trấn tĩnh lại.

Có một số chuyện là đại kị không nên nhắc đến, chị cô mà nghe về người kia hay nước Mĩ nhất định sẽ bật khóc. Bảy năm rồi, sống tốt như thế là ổn rồi, ít nhất cũng không còn bị chuyện người đó bỏ đi làm ảnh hưởng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.