Chiến Vương Thương Phi

Chương 80




Nam Cung Tuyệt vốn đang đắc ý, nhưng nhìn thấy lửa giận của Chiến Cảnh Thiên, nhịn không được lui về sau, trong lòng ngầm cắn răng, sớm biết như vậy trước đây hảo hảo học võ thì tốt rồi.

"Này, ngươi dừng lại, ta cầu hôn mắc mớ gì đến ngươi."

Chiến Cảnh Thiên âm trầm cười, đã hướng nữ nhân của hắn cầu hôn, như thế nào không liên quan đến hắn, chính hắn còn chưa cầu hôn, nghĩ như vậy, hạ quyết tâm, nhất định phải tìm cơ hội chính thức đi cầu hôn.

"Cảnh Thiên, trở về." Bất Hối mơ hồ cảm thấy Nam Cung Tuyệt cũng không phải hướng chính mình cầu hôn, hắn còn không có cái can đảm này, hơn nữa muốn nói ra cũng không cần chờ tới bây giờ.

Nghe vậy, cước bộ Chiến Cảnh Thiên dừng một chút, xoay người nhìn thoáng qua Bất Hối, chẳng lẽ nàng đối với Nam Cung Tuyệt cũng có ý? Khó mà làm được, nhất định phải chặt đứt loại suy nghĩ này, hôm nay liền giáo huấn Nam Cung Tuyệt một chút.

Hạ quyết tâm, Chiến Cảnh Thiên không do dự, nhanh chóng xuất thủ, hắn không chỉ công lực thâm hậu, khinh công cũng là đệ nhất, cho nên thời điểm Nam Cung Tuyệt vừa muốn chạy trốn đồng loạt bắt được hắn, sau đó ném ra ngoài, người cũng theo ra.

Nam Cung Tuyệt đáng thương, bị người nắm như con gà quăng ra ngoài, sau đó là một trận quyền đấm cước đá, Chiến Cảnh Thiên tuy sinh khí nhưng vẫn không thể giết hắn, cho nên mượn cơ hội phát tiết một phen, che lại kinh mạch của hắn, chính mình cũng không cần nội lực.

Bang bang ầm. . . . . .

Tuy không dùng nội lực nhưng trong quyền kia cũng ẩn chứa lực lượng, Nam Cung Tuyệt kêu khổ liên tục, nhưng kêu cũng kêu không được.

"Thất Công Chúa, nhanh đi cứu chủ tử ta, hắn là tới cầu hôn cho ta." Lưu Vân nhìn thấy chủ tử nhà mình bị ngược thành như vậy, tuy nhìn rất vui nhưng trong lòng không đành lòng, nhanh hướng Bất Hối cầu cứu.

"Cầu hôn cho ngươi?"

Nghe Lưu Vân nói như vậy, Bất Hối biết các nàng hiểu lầm, nhanh xuất thủ đem Nam Cung Tuyệt cứu xuống.

Lần này không bị đánh vào mặt, bất quá nhìn biểu tình thống khổ lại ủy khuất trên mặt hắn liền biết trên người nhất định rất đau, Nam Cung Tuyệt nhìn thấy Bất Hối rốt cục tới cứu hắn, biểu tình trên mặt càng phong phú, nhu nhược mở miệng nói: "Phượng Nhi, đau quá, khụ khụ. . . . . ."

Bất Hối trừng Chiến Cảnh Thiên còn muốn tiến lên, ý bảo Nguyên Bích tới cùng nàng nâng hắn lên, sau đó tìm Hoa Thiên Thần tới chữa thương cho hắn.

Hoa Thiên Thần vốn ở trong nhà cùng Phượng Yêu nóng hổi, hiện tại bị cắt ngang trong lòng khẳng định đều là lửa giận, nhìn đến vẻ mặt Chiến Cảnh Thiên đen xì đứng ở nơi đó, còn có Nam Cung Tuyệt được Bất Hối cùng Nguyên Bích đỡ ở trên bàn, trong mắt hiện lên một tia tính kế.

Nhìn thoáng qua Chiến Cảnh Thiên, trong lòng hừ lạnh, để ngươi nham hiểm, lần này nhất định không giúp ngươi.

"Ngươi nhìn xem hắn có nội thương hay không." Bất Hối tuy biết Chiến Cảnh Thiên sẽ không thương tổn Nam Cung Tuyệt, nhưng một trận đánh vừa rồi kia khó tránh khỏi bị thương.

Hoa Thiên Thần gợi lên một tia cười quỷ dị, tới bắt mạch cho Nam Cung Tuyệt, lại dò xét một phen, làm bộ như một cao nhân

Tim Nam Cung Tuyệt nhảy không ngừng, hắn đương nhiên biết mình không bị thương, chỉ là chút thương da thịt, đau bên ngoài mà thôi, Hoa Thiên Thần hắn biết, là thần y vẫn đi theo bên người Chiến Cảnh Thiên, lần này thì tốt rồi, nếu hắn xuyên tạc, Phượng Nhi có tức giận hay không.

Ngay lúc Nam Cung Tuyệt xoắn xuýt, Hoa Thiên Thần rốt cục cho ra kết quả, đối với Bất Hối lắc đầu: "Thương tổn quá nặng, phải cần hảo hảo điều dưỡng một đoạn thời gian mới được, một hồi bản thần y đi bốc thuốc cho hắn."

Dứt lời, lại thở dài một hơi, vừa lắc đầu vừa ly khai, chẳng qua cước bộ như là đang lẩn trốn.

Chiến Cảnh Thiên trong lòng cười lạnh, rất tốt, Hoa Thiên Thần ngươi cư nhiên giúp ngoại nhân, hừ!

Nhưng kết quả này làm cho Nam Cung Tuyệt vui vẻ lên, tuy trong lòng kinh hỉ nhưng trên mặt hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài, ngược lại là vẻ mặt thống khổ nhìn Bất Hối: "Phượng Nhi, Hoa Thiên Thần đều nói ta bị thương nặng, có phải ta sống không lâu hay không, hu hu. . . . . . , Phượng Nhi, để những ngày cuối cùng của ta bồi ở bên cạnh ngươi đi, ta muốn ở nơi này."

"Không được!" Chiến Cảnh Thiên thấy bộ dáng hắn, còn muốn qua đánh cho hắn một trận, đương nhiên lần này nhất định phải đánh cho hắn thành trọng thương.

"Không được!" Bất Hối đồng dạng cự tuyệt nói, nàng cũng không muốn Phủ Công Chúa của nàng bị nháo đến trời.

Bất Hối vừa nói xong, mặt Nam Cung liền suy sụp xuống, tại sao Chiến Cảnh Thiên có thể lưu lại hắn lại không thể, xem ra phải tìm biện pháp mới được.

"Đúng rồi, Phượng Nhi, ta là tới cầu hôn." Nam Cung Tuyệt nhìn ánh mắt muốn giết người của Nguyên Bích, lấy cái lý do này có phải là có thể lưu lại hay không? Nếu thật có thể lưu lại, cũng nhất định phải giải quyết nàng trước.

Lần này Chiến Cảnh Thiên cũng không có động tác, vừa rồi lời nói của Lưu Vân hắn cũng nghe thấy, chỉ cần không phải hướng Bất Hối cầu hôn là được.

"Ừ, ngươi muốn hướng người nào cầu hôn?" Bất Hối ném hắn ở trên ghế, đứng dậy ngồi vào một bên, chính mình rót một chén nước uống một ngụm, cùng đợi hắn trả lời.

Nam Cung Tuyệt quay đầu nhìn Nguyên Bích, lộ ra hàm rang trắng tinh, âm âm u u cười.

Nguyên Bích bị hắn nhìn chằm chằm trong lòng sợ hãi, làm sao có thể có chuyện của nàng, bất quá trên mặt cũng có chút khó xử, chẳng lẽ hắn muốn cầu hôn mình?

"Ta muốn thay Lưu Vân hướng nàng cầu hôn, hôm nay Lưu Vân trở về nói với ta, hắn đối với Nguyên Bích cô nương có thể nói vừa gặp đã thương, mỗi tối đêm không thể say giấc, trong đầu đều là Nguyên Bích cô nương, hắn bộ dạng này hành hạ thật lâu, gia ta thật sự nhìn không được, cho nên cố ý tới cửa thay hắn cầu hôn." Nam Cung Tuyệt nói xong cười hắc hắc, tốt nhất là có thể thân càng thêm thân.

Oanh!

Như một đạo tiếng sấm vang ở trong đầu Nguyên Bích, kinh hãi sững sờ nhìn Nam Cung Tuyệt không biết nên phản ứng như thế nào.

Bất Hối cũng lăng ở nơi đó, cư nhiên là cầu hôn Nguyên Bích, nhìn Lưu Vân liếc mắt một cái cúi đầu không nói, như thế nào không thấy vui mừng trên mặt hắn?

Duy nhất cao hứng là Chiến Cảnh Thiên, chỉ cần không phải hướng nữ nhân của hắn cầu hôn, còn lại không sao cả.

"Phượng Nhi, khi nào thì làm việc vui?" Nam Cung Tuyệt thấy Nguyên Bích không phản ứng, lại vẫn đỏ mặt, liền coi là thật là vui, cho nên hướng Bất Hối hỏi.

"Nguyên Bích, ý ngươi như nào?" Tuy Bất Hối là chủ tử nhưng nàng không muốn trực tiếp quyết định cho nàng, nàng hi vọng mọi người đi theo bên người nàng có thể có được hạnh phúc.

Nguyên Bích vốn đã nhận mệnh, từ xưa làm nô lệ cũng không thể quyết định vận mệnh mình, phần lớn đều là đi theo làm thông phòng cho phu gia tương lai của tiểu thư, cảm tình tiểu thư cùng Vương gia đúng là không chấp nhận được người khác chen chân, nàng cho rằng mình có thể giống như Phượng Yêu tìm được hạnh phúc chính mình, nhưng Nam Cung Tuyệt lại thay Lưu Vân tới cầu hôn, bình thường chủ tử đều trực tiếp đồng ý, không nghĩ tới Bất Hối cư nhiên hỏi ý kiến nàng.

Trong lòng rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, đối với với Bất Hối nàng cực kỳ cảm kích, bất quá đối với có chút người đến nói. . . . . .

"Tiểu thư, chuyện này có thể để Nguyên Bích tự mình quyết định sao?"

Bất Hối gật đầu nói: "Mặc kệ là Phượng Yêu, Tiểu Huệ, hay là ngươi, ta cũng chưa coi các ngươi như hạ nhân đối đãi, cho nên, hôn sự của ngươi toàn bộ để chính ngươi quyết định, ta sẽ không can thiệp."

Dứt lời, Nguyên Bích nở nụ cười, kiếp này gặp được chủ tử nhất định là phúc khí nàng đã tu mấy đời, đối với Bất Hối cảm kích cười, sau đó nhìn Lưu Vân liếc mắt một cái, tiếp theo đưa mắt nhìn sang Nam Cung Tuyệt.

Nam Cung Tuyệt không nghĩ tới Bất Hối cư nhiên nói như vậy, trong lòng ít nhiều có chút rung động, nhưng còn không kịp nghĩ nhiều, toàn thân cảm thấy lành lạnh, nhìn Nguyên Bích cười lạnh hướng mình đi tới, đột nhiên sợ, cho dù vừa rồi Chiến Cảnh Thiên bức bách hắn cũng không sợ hãi như vậy.

Nguyên Bích đi đến trước người hắn, mỉm cười ngừng lại, mềm nhẹ mở miệng nói: "Nam Cung công tử, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện hôn sự của ta sao?" Dứt lời, trên mặt còn có tia thẹn thùng nữ nhân.

Nam Cung Tuyệt sững sờ, bộ dạng Nguyên Bích coi như là thượng đẳng, nhưng nàng thuộc loại mỹ nhân lạnh lùng, cơ hồ rất ít khi cười, hiện tại cười ôn nhu như vậy, hắn có chút chống đỡ không được, nhìn đến thẹn thùng trên mặt nàng, hẳn không là nhìn tới mình chứ?

Này không thể được, nhất định phải cùng nàng nói rõ ràng, trong lòng hắn chỉ có Phượng Nhi, cho nên vội vàng gật đầu đồng ý, cũng quên mất hắn đang giả vờ thụ thương, lôi kéo Nguyên Bích đi ra ngoài.

Bọn hắn vừa ly khai, trong lòng Lưu Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may nàng cự tuyệt, cái nữ nhân này quá hung, bất quá bộ dáng vừa rồi cười rộ lên rất đẹp mắt.

Chuyện này Bất Hối đem quyền quyết định giao cho Nguyên Bích, cho nên nàng liền không quản nữa, hiện tại đêm đã khuya, nên trở về đi ngủ, bất quá lần này Chiến Cảnh Thiên cũng không cùng đi.

Chiến Cảnh Thiên nhìn Bất Hối sắp đi vào cửa phòng, chau mày, bất đắc dĩ nói: "Nương tử, đêm nay ta có chút việc, chính ngươi ngủ đi." Nhớ lại tối hôm nay cũng may bị Nam Cung Tuyệt ngăn cản, nếu không nhất định sẽ làm nàng bị thương, nếu tiếp tục ở cùng một chỗ hắn cũng không nhất định có thể kiềm chế được.

Bất Hối làm sao không biết hắn là vì cái gì, trong lòng một trận cáu giận, nhưng loại chuyện này không thể mạnh mẽ? Bất đắc dĩ đi vào trong nhà.

Thấy nàng tiến vào, Chiến Cảnh Thiên suy nghĩ tối hôm nay phải làm gì mới có thể sống quá đêm dài này, một người ngủ thật đúng là không có thói quen.

"Tiểu thư, ta cùng Nam Cung công tử đã nói xong."

Ngay lúc Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên tính toán rời đi, Nguyên Bích toàn thân thanh sảng tiêu sái tiến vào, thần sắc trên mặt đã khôi phục như lúc ban đầu, mơ hồ lại cực kỳ hưng phấn.

Này để cho Bất Hối gọi lên hưng trí, xoay người đi trở về, cười hỏi: "Các ngươi giải quyết như thế nào?"

Nguyên Bích khóe môi hơi vạch, đối với Lưu Vân nói: "Chủ tử của ngươi vừa rồi quá hưng phấn, tự mình ngã trên mặt đất, ngươi đi nâng hắn về đi."

Lưu Vân vừa nghe, ánh mắt nhìn Nguyên Bích run lên, khẩn trương chạy ra ngoài.

Sao?

Bất Hối sửng sốt một phen, rốt cục minh bạch nàng lời này là ý tứ gì, xem ra nữ nhân bên người mình đều không dễ chọc, bất quá trong lòng thầm khen, làm rất tốt, đối với khiêu khích nam nhân nên đánh trả lại.

"Đi thôi, hầu hạ ta nghỉ ngơi đi." Bất Hối đối với Nguyên Bích cười, nhìn Chiến Cảnh Thiên mày chau mặt ủ cười.

Nhìn Bất Hối ly khai, trong đầu Chiến Cảnh Thiên giao chiến, nếu khắc chế vẫn có thể nhịn xuống: "Nương tử, nếu không chúng ta vẫn cùng ngủ đi."

Nghe được hắn nói, cũng không quay đầu đóng cửa lại, nếu hai người buổi tối ở cùng nhau khó tránh khỏi sẽ phát sinh chuyện gì đó, hắn lại không chịu đụng chạm mình, sớm muộn gì cũng sẽ nín hỏng, nàng cũng không muốn nhìn hắn mỗi ngày đều phải nhẫn nại như thế.

Bất Hối trong lòng cũng căng thẳng, bất đắc dĩ nói: "Ngươi thật sự nhàm chán liền đi chiếu cố Nam Cung Tuyệt đi."

Nam Cung Tuyệt lần này có thể bị thương chút, làm đồ chơi đi, dứt lời, cửa triệt để đóng lại.

Chiến Cảnh Thiên vẻ mặt đen lại, sáng mai liền đi tìm Hoa Thiên Thần, ở trong nhà ngồi một hồi, nghĩ đến Nam Cung Tuyệt còn đang ở trong phủ, lập trưvs trở nên tức giận. Chiếu cố hắn? Nhất định phải hảo hảo chiếu cố!

Ngay lúc này, ngoài cửa Lưu Vân đã nâng Nam Cung Tuyệt trở lại, lần này là thật nâng trở về, nhưng trên thân thể, còn có mặt mũi đều không có vết thương, tất cả đều là nội thương.

Lưu Vân nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của chủ tử, thật sự làm cho hắn sợ hãi, chủ tử liền một mình một người nằm ở nơi đó, hắn đi qua mới biết được chủ tử bị điểm huyệt, vừa cởi bỏ huyệt đạo, thanh âm cực kỳ bi thảm liền truyền đến, hắn muốn dẫn người trở về, chủ tử lại chết sống cũng phải ở lại chỗ này không đi.

Chiến Cảnh Thiên nhìn thấy hắn như vậy đến là vui vẻ, người chính mình dạy dỗ ra cũng là tri kỷ, trút giận cho mình. Bất quá nhìn đến hắn lần này thương tổn đích xác thực trọng, cho nên để Lưu Vân đi kéo Hoa Thiên Thần ra.

"Lại làm sao vậy, một ngày như thế nào lại nhiều chuyện tìm ta như vậy." Hoa Thiên Thần còn buồn ngủ, đối với Chiến Cảnh Thiên tả oán nói.

"Ngươi nhìn cho hắn, thương tổn có nặng hay không." Chiến Cảnh Thiên liếc hắn một cái, chuyện vừa rồi còn chưa tìm hắn tính sổ đâu.

Hoa Thiên Thần vừa thấy, lại là Nam Cung Tuyệt, vừa rồi không phải đã xem qua sao, bất quá vừa thấy bộ dáng hắn nửa chết nửa sống, đi ra phía trước xem xét, khoảng khắc, khóe miệng giật giật nói: "Gãy ba chiếc xương sườn trước ngực, phía sau lưng trúng ba chưởng, cánh tay cũng bị thương, đùi phải cũng bị thương. . . . . ."

Tuy mỗi chỗ bị thương đều không phải nơi trí mạng, nhưng đây cũng quá ngoan độc đi, nhìn thoáng qua Chiến Cảnh Thiên, vị gia này khi nào thì biết hành hạ như vậy.

Đúng! Chính là hành hạ, những vết thương này tuy nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng rất đau, tay bị thương không thể ăn cơm, chân bị thương không thể đi lại, chỉ có thể mỗi ngày nằm ở nơi đó, quá tàn nhẫn.

Chiến Cảnh Thiên khóe miệng giật giật: "Là Nguyên Bích." Nhìn biện pháp hành hạ này, có thể thấy lần này Nam Cung Tuyệt thật sự chọc giận nàng.

Hoa Thiên Thần khẽ run rẩy, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, hắn đã từng đùa giỡn Nguyên Bích, hiện tại đúng là toàn thân mồ hôi lạnh, vẫn là Yêu Nhi của hắn tốt, bất quá nhìn đến Nam Cung Tuyệt như vậy, hướng về Chiến Cảnh Thiên hỏi: "Hắn làm sao bây giờ?"

"Chữa khỏi cho hắn, trừ chân." Bất Hối để mình chiếu cố hắn, hắn cũng không muốn cãi lệnh, nhưng lại không muốn để hắn tiếp tục xuất hiện trước mặt mình, để cho hắn nằm ở trên giường là tốt nhất.

Nam Cung Tuyệt nghe được những thương tổn trên thân mình, tâm đều đã lạnh, hắn trêu chọc người nào, không phải là cầu hôn sao, không đồng ý thì thôi, đáng hạ độc thủ như vậy sao, trách không được Lưu Vân không muốn cưới nàng, quả nhiên quá hung dữ.

Hiện tại lại nghe đến Chiến Cảnh Thiên không trị chân cho hắn, trong lòng thống khổ rên rỉ, hôm nay hắn không phải số con rệp chứ.

Không đợi hắn hối hận, Hoa Thiên Thần liền động thủ, đây cũng không phải là Yêu Nhi của hắn, đối đãi với nam nhân hắn vẫn không thủ hạ lưu tình, cho dù là Chiến Cảnh Thiên cũng sẽ bị hắn hành hạ, cho dù trị cũng phải mất một lớp da, cho nên Nam Cung Tuyệt đáng thương, trong đêm nay thật sự là vô cùng xui xẻo.

*

Sáng sớm hôm sau, thời điểm Bất Hối rời giường ra ngoài luyện kiếm, vừa mở cửa phòng liền nhảy dựng.

Trong hậu viện của nàng giờ phút này bày toàn trận pháp tinh diệu, của ban đầu nàng muốn thiết lập trận pháp này, cũng không nghĩ đến cư nhiên tự mình xuất hiện.

"Nương tử, như thế nào." Ngay lúc Bất Hối nghi hoặc, Chiến Cảnh Thiên đã đi tới, vì trận pháp này hắn đúng là một đêm không ngủ.

Bất Hối đã đoán được là hắn, trong lòng ấm áp, đứng dậy đi đến trong trận, Chiến Cảnh Thiên biết nàng quen thuộc trận pháp, cho nên cũng không ngăn trở, ngược lại muốn nhìn một chút nàng cần bao lâu có thể phá trận này.

Trận pháp này so với ở Chiến Vương Phủ kia vẫn còn tinh diệu, hiển nhiên Chiến Cảnh Thiên đã bỏ ra không ít công phu, lần này vẫn là dùng Bát Quái trận biến hóa ra, nhưng lại không giống Bát Quái trận, ở bên trong thêm vào rất nhiều cơ quan.

Dưới chân đi từng bước một, tuyệt không dám sơ suất, trong lòng nhớ lại bố cục Bát Quái trận, nhưng mới vừa đi một lát liền phát hiện không đúng, này cũng không phải Bát Quái trận, nhưng vì sao lại giống?

Thời điểm thông qua trận pháp này tới được phòng luyện công ước chừng dùng một canh giờ, Chiến Cảnh Thiên đã sớm chờ ở bên trong, vừa thấy Bất Hối tới lập tức lấy lòng: "Nương tử, như thế nào?"

"Cũng không tệ lắm!"

Bất Hối quả thật cảm thấy đây là một trận pháp tinh diệu, trận pháp này quả thật là Bát Quái trận, nhưng là phản Bát Quái, hiện tại trận pháp chỉ là mê huyễn địch nhân, nếu người không hiểu trận pháp tiến vào bên trong, giống như là đi vào một cái mê cung không có đường ra, sẽ vĩnh viễn bị lạc ở bên trong.

"Ngươi xem cái này, chỉ cần đem cái này chuyển sang bên này." Chiến Cảnh Thiên ở bên ngoài đem một bồn hoa nhỏ chuyển sang bên phải, lại mang Bất Hối tiến vào, bây giờ, trận pháp đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Lúc này mới phát huy hoàn toàn uy lực của trận pháp này, hiện tại vừa rồi mê hoặc mắt người đã trở nên đằng đằng sát khí, bên trong cát bay đá chạy, vách núi đen, nơi chốn lộ ra nguy hiểm, tiếp theo, Chiến Cảnh Thiên lấy ra mấy con chuột bỏ vào, có mấy con nháy mắt đã bị loạn thạch chôn vùi, còn lại đều rớt xuống vách núi đen vạn trượng.

Bất Hối thấy kinh hãi, nếu nàng vừa rồi đi là trận pháp này, cho dù có thể ra ngoài cũng chắc chắn bị trọng thương.

Nhìn đến nguy hiểm trong trận pháp, hai người lại ra ngoài, Chiến Cảnh Thiên lại đem chậu hoa kia dời trở về, lại biến thành một mê huyễn trận.

"Loại cơ quan này tổng cộng có ba chỗ, ở trong này, ngoài sân, còn có trước cửa phòng ngươi đều có một cái, nếu như có cao thủ tiến vào, ngươi chỉ cần triển khai trận này là được." Chiến Cảnh Thiên chỉ vào ba chỗ trận pháp cho Bất Hối, chỉ cần như vậy, nàng sẽ càng an toàn.

Phượng Quốc tuy mặt ngoài không có gì nguy hiểm, Phượng Hoàng cũng rất thương yêu Bất Hối, nhưng trong đó người muốn mệnh của nàng cũng không ít, không thể không phòng.

"Tiểu thư, ngươi ở nơi nào?"

Ngay lúc hai người các nàng nói chuyện, Nguyên Bích đến đây tìm Bất Hối luyện kiếm, nhưng lại đi vào trận pháp như thế nào cũng ra không được, hai người các nàng đứng ở bên ngoài nhìn rõ ràng, nàng ở một chỗ vòng quanh, nhưng như thế nào cũng không vượt qua được.

Bất Hối lúc này mới minh bạch, vì sao Chiến Cảnh Thiên không trực tiếp đem trận này thiết trí thành sát trận, chính là sợ người bên cạnh nàng đi vào, nhìn thấy Nguyên Bích đứng tại chỗ bất động, Bất Hối tại đi vào dẫn nàng ra.

Trải qua Chiến Cảnh Thiên vừa rồi giảng giải, hiện tại trận pháp nàng đã rất quen thuộc.

Hô!

Nguyên Bích thâm sâu thở ra một hơi, cũng may nàng nghĩ nhất định là trận pháp tiểu thư hoặc là Vương gia thiết kế, cho nên trực tiếp dừng lại không hành động, nếu không hiện tại nhất định mệt chết nàng.

Nguyên Bích đến đây cùng Bất Hối luyện kiếm pháp, trong đó có nhiều chỗ Bất Hối rất nghi hoặc, cảm thấy luyện như thế nào cũng không phát huy được hiệu quả, lúc này Chiến Cảnh Thiên liền thể hiện, Bất Hối lúc này mới phát hiện, thì ra công lực của hắn so với tưởng tượng của nàng vẫn còn cao.

"Chiến Cảnh Thiên, mau đưa ta ra ngoài."

Các nàng đang luyện, lại truyền đến thanh âm Hoa Thiên Thần, Chiến Cảnh Thiên mày giương lên, đứng dậy đi vào trong trận pháp xoay chuyển một chút trận pháp đột nhiên biến mất, ngay cả Hoa Thiên Thần cung đã biến mất, một chút thanh âm cũng không có, trừ vị trí hoa cỏ cùng ban đầu bất đồng ra, căn bản nhìn không ra bất luận biến hóa gì.

"Được rồi, nương tử, chúng ta đi ăn cơm." Chiến Cảnh Thiên ra ngoài trực tiếp đi đến bên người Bất Hối cười nói, hắn sở dĩ ban dầu không thiết trí trận pháp như vậy chính là chờ Hoa Thiên Thần kêu cứu, xứng đáng! Ai kêu hắn đêm qua giúp đỡ người ngoài.

Bất Hối tự nhiên cũng không quản hắn, sau khi nếm qua điểm tâm liền mang theo Nguyên Bích ra ngoài, chân Nam Cung Tuyệt bị thương không thể hành động, liền để Chiến Cảnh Thiên lưu lại cùng hắn, đây là phương pháp nàng suy nghĩ từ sớm tinh mơ.

Mỗi lần ra ngoài đều rất nhiều người, quá gây chú ý, cho nên lần này chỉ có nàng cùng Nguyên Bích hai người ra ngoài, cảm giác thoải mái hơn.

Hiện tại các nàng đều giả dạng nam tử bình thường, vốn ở trên con đường này đi một vòng, dãy phố này rất phồn hoa, các loại cửa hàng gì cần có đều có, nếu muốn tìm chút đặc biệt là không có khả năng, như thế cũng chỉ có thể đổi mới.

"Chủ tử, ngươi xem bên kia vây nhiều người như vậy." Khi hai người đi một vòng muốn trở về, lại nhìn đến bên trong hoàng bảng, hai người đi qua vừa thấy, thì ra là quyền khai thác thạch quặng.

"Một năm cư nhiên muốn mười vạn lượng bạc, một lần cần ký giao kèo mười năm, người nào sẽ đi làm loại sự tình này?"

"Đúng vậy, nếu là than đá thì còn được, chỉ là một quặng đá, giá trị nhiều bạc như vậy? Ở trên con đường này mua một cửa hàng cũng không quý như thế."

"Cũng không phải sao, đi nơi nào tìm người coi tiền như rác."

Ở niên đại này rất ít khai thác khoáng thạch, chủ yếu là tác dụng rất ít, chỉ dùng để kiến tạo phòng ốc hoặc là lót đường, trên núi có rất nhiều, căn bản là không cần dùng tiền mua, cũng không có kỹ thuật luyện thiết, cho nên cho dù là quặng sắt đều vô dụng.

"Vị đại thúc này, mỏ này ở địa phương nào?" Bất Hối đối với thạch quặng này có chút tò mò, nếu là quặng sắt, có lẽ có thể luyện ra đao.

Người chung quanh vừa nghe có người hỏi, đều là một bộ ngu ngốc nhìn nàng, sau đó chỉ ngoài thành phía nam: "Ngươi ra khỏi thành đi hướng nam, ở tòa núi bên bên cạnh hồ kia leo lên liền đến"

Nghe vậy, Bất Hối nói một tiếng cảm tạ, từ trong đám người lui ra, đối Nguyên Bích cười nói: "Đi, bản công tử mang ngươi đi dạo chơi ngoại thành."

"Chủ tử, chúng ta muốn ngày khác lại đi hay không." Nguyên Bích cẩn thận nhắc nhở, nếu để Vương gia biết tiểu thư lại một người chạy, nhất định sẽ phẫn nộ.

Bất Hối sao lại không biết nàng suy nghĩ cái gì, rất không dễ dàng thoát khỏi Chiến Cảnh Thiên, đâu có thể chui đầu vô lưới: "Ngươi nếu không đi, gia liền chính mình đi."

Nguyên Bích nghe xong, thở dài một hơi, thật cẩn thận đi theo.

Căn cứ miêu tả, khoảng cách từ trong thành đến núi kia vẫn mất một đoạn, cho nên Bất Hối cùng Nguyên Bích mua hai con ngựa, tuy không sánh bằng con ngựa Chiến Cảnh Thiên đưa cho nàng, nhưng thay đi bộ cũng có thể dùng. Cưỡi ở trên lưng ngựa, cảm thụ gió nhẹ xẹt qua bên mình, loại cảm giác này quá vui sướng.

Ước chừng trên dưới một canh giờ, hai người các nàng mới đến phong thuỷ hồ, bên cạnh phong thuỷ hồ là Phượng Sơn, chỉ cần leo lên Phượng Sơn liền là chỗ mỏ như lời trên hoàng bảng kia.

Trong Phượng hồ vẫn có rất nhiều người tới du hồ, đồng dạng, Phượng sơn cũng có rất nhiều du khách, bây giờ là thời điểm hoa nở rộ nhất, cho nên rất nhiều văn nhân mặc khách đều lên núi sưu tầm dân ca, cũng có người nhân cơ hội làm mấy bài thơ, nếu làm là tốt còn có thể được khắc trên đá để hậu nhân chiêm ngưỡng.

Hai người ăn mặc không hề thu hút, lại đều là một bộ thư sinh, trên núi cũng có rất nhiều loại này, cho nên vẫn chưa dẫn tới bất luận kẻ nào chú ý.

"Chủ tử, nơi này thật xinh đẹp, từ nơi này nhìn xuống có thể thấy toàn bộ Phượng Thành." Thời điểm hai người đi đến đỉnh núi cả tòa Phượng Thành thu hết đáy mắt, thật sự là đẹp không sao tả xiết.

Bất Hối cũng nhìn xuống, quả nhiên như Nguyên Bích nói, hai người đứng ở tại chỗ nhắm mắt hít thở không khí trong lành trên núi, khi nhìn Phượng Thành dưới chân núi cực kì thích ý, cho dù không có thu hoạch gì, đi lên nhìn phong cảnh cũng không tệ.

"Tiểu Điệp, Hiên Viên thái tử thật sự tới đây sao? Như thế nào chúng ta đi lâu như vậy đều không nhìn thấy?"

Bất Hối cùng Nguyên Bích đang muốn tiếp tục đi, đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc bên tai, quay đầu vừa thấy, quả thật là vẻ mặt oán giận Phượng Uyển Tuyết, còn có tiểu nha hoàn theo sau nhìn quanh bốn phía.

"Thiên chân vạn xác, thám tử hồi báo nói, Hiên Viên thái tử đến quặng phía sau núi, chúng ta chỉ cần leo lên ngọn núi này là có thể thấy được." Võ công Tiểu Điệp không bằng Phượng Uyển Tuyết, đã mệt đến mức thở dồn dập.

Lần trước Phượng Uyển Tuyết rơi xuống hồ liền bị bệnh nặng, hôm nay mới tốt, tuy nhận được lễ vật Hiên Viên thần đưa tới, nhưng vẫn muốn gặp mặt nhìn hắn, nói cho hắn, nàng tha thứ hắn.

Nhưng sáng sớm hôm nay đến Hiên Viên phủ lại biết hắn xuất phủ, cho nên lúc này mới tìm tới.

Bất Hối cùng Nguyên Bích đều là dịch dung, Phượng Uyển Tuyết cũng không nhận ra, cũng không che dấu thanh âm của nàng.

"Nếu không tìm thấy, cho ngươi biết tay." Phượng Uyển Tuyết tuy biết võ công nhưng làm công chúa mà nói cũng rất ít khi đi xa như vậy, cũng mệt mỏi thở hổn hển.

"Oa, Công Chúa, ngươi xem, đó là hoa gì, nở thực xinh đẹp." Tiểu Điệp đột nhiên thấy một đóa hoa đang nở rộ có thiển màu hồng, còn có tử sắc cực kỳ xinh đẹp.

Nghe vậy, Phượng Uyển Tuyết nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy hoa kia rất được, đối với Tiểu Điệp nói: "Ngươi đi lấy tới cho ta nhìn xem."

Tiểu Điệp lập tức hướng phương hướng hoa kia bò qua, sau đó thật cẩn trở về, thời điểm đưa đến trước mặt Phượng Uyển Tuyết liền ngây ngẩn cả người.

Đồng dạng, Phượng Uyển Tuyết nhìn đến hoa này, trên mặt hiện lên một tia thẹn thùng, còn có chút phẫn nộ: "Ngươi như thế nào không xem cẩn thận chút, như thế nào Hoa Đô cũng đưa cho Bản Công Chúa, nhanh ném."

Phượng sơn có rất nhiều hoa dại, dọc theo đường đi cũng gặp rất nhiều, rất nhiều loại Bất Hối không biết tên, bất quá vẫn rất xinh đẹp, hiện tại nghe được Phượng Uyển Tuyết nói như vậy, nàng cũng kỳ quái nhìn qua, này vừa thấy liền ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới niên đại này cũng có loại hoa này.

Nhìn từ xa hoa kia màu xanh tím cực kỳ kiều diễm, nhưng gần vừa thấy, hoa kia rất giống một loại ‘lõa nam’

Hoa này Bất Hối khi ở hiện đại đã từng nhìn thấy, là hồng môn lan, lại gọi là hoa lõa nam, hình dáng hoa giống như là một lõa nam mang theo mũ rơm, nghe nói nam nhân từng đùa bỡn tình cảm, kiếp sau sẽ biến thành một đóa hoa lõa nam để nữ nhân thưởng thức mãi đến khi héo rũ, không nghĩ tới ở nơi này cũng có thể nhìn thấy.

Nhìn Phượng Uyển Tuyết đang thẹn thùng, nảy ra ý hay.

"Oa, là hồng môn lan, tiểu thư, nếu ngươi không cần thì đưa cho tại hạ đi." Bất Hối cùng Nguyên Bích một mực tại chỗ không nhúc nhích, mà Phượng Uyển Tuyết bởi vì hoa này cũng đứng ở bên cạnh các nàng, hiện tại vừa nghe thanh âm Bất Hối lại càng thêm xấu hổ, giận dữ.

Không có nữ nhân nào nguyện ý bị nam nhân nhìn thấy trong tay cầm những thứ hoa này, còn tưởng rằng Bất Hối muốn nhục nhã nàng, cho nên lông mày nhíu lại liền muốn phát hỏa.

Bất Hối nhìn thấy Phượng Uyển Tuyết muốn tức giận, lại hỏi: "Tiểu thư, ngươi cũng cần, thôi, bản thân ta đi lấy là được." Dứt lời, làm bộ hướng mấy bông hoa còn lại kia đi đến.

"Đứng lại, Bản Cung, bổn tiểu thư cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải nói cho ta biết trước vì sao phải là hoa này." Phượng Uyển Tuyết thấy bộ dáng Bất Hối cũng không phải muốn nhục nhã nàng, là thật muốn hoa này, cho nên lòng hiếu kỳ bị gợi lên, chẳng lẽ hoa này còn có bí mật gì hay sao?

Nghe vậy, Bất Hối ngừng lại, sau đó xoay người nhìn về phía Phượng Uyển Tuyết nghi hoặc nói: "Tiểu thư chẳng lẽ không biết ý nghĩa hoa này sao?"

Phượng Uyển Tuyết lắc lắc đầu.

"Trong truyền thuyết, chỉ cần chiếm được loại hoa này là có thể đưa cho nam tử mình thích, nam tử kia nhìn đến hoa này sẽ hiểu được ý tứ của nữ tử, sau đó. . . . . ." Bất Hối cố ý không nói toàn bộ, còn lại sẽ để lại cho Phượng Uyển Tuyết chính mình tưởng tượng.

Quả nhiên, Phượng Uyển Tuyết vừa nghe được, trước mắt hiện ra hính ảnh nàng tặng hoa cho Hiên Viên Thần, sau đó Hiên Viên Thần tiếp nhận hoa ôm nàng trong ngực, tiếp theo. . . . . .

"Công tử, ngươi như thế nào có thể đem lời này nói ra, nàng khẳng định sẽ không cho chúng ta." Nguyên Bích biết rõ ý đồ Bất Hối cho nên ở bên cạnh hơi trách cứ nói.

Nghe vậy, vẻ mặt Bất Hối một bộ hối hận, lại đối với Phượng Uyển Tuyết nói: "Tiểu thư, ngươi không phải muốn ném hoa này sao? Đưa cho ta đi, ta lấy về tặng cho nương tử ta, lúc trước chúng ta cũng là đính ước như vậy."

Phượng Uyển Tuyết hiện tại đâu còn có thể đem hoa đưa cho Bất Hối, vừa nghe lời của nàng, gắt gao đem hoa ôm vào trong ngực, như sợ bị người cướp đi.

"Ai, biết vậy không nói cho ngươi, thôi, bản công tử chính mình đi hái." Dứt lời, Bất Hối hướng về dưới vách núi đi đến.

"Tiểu Điệp." Bất Hối còn chưa đi xuống, Phượng Uyển Tuyết lập tức ra lệnh cho Tiểu Điệp, Tiểu Điệp lợi dụng khinh công bay xuống, tiếp theo hái tất cả hoa xuống, đối với Bất Hối đắc ý cười nói.

"Các ngươi ——"

Phượng Uyển Tuyết nhìn thấy bộ dáng Bất Hối hối hận đến thổ huyết, trong lòng vui vẻ, cùng Tiểu Điệp một người ôm một bó to ‘lõa nam hoa’ hướng mỏ đi đến.

Bất Hối cùng Nguyên Bích cười nhìn nhau, sau đó vội vàng đi theo, các nàng cũng muốn nhìn biểu tình Hiên Viên Thần khi nhận được nhiều ‘lỏa nam’ như vậy.

Vị trí hiện tại của các nàng là đỉnh Phượng Sơn, chỉ cần leo lên liền là mỏ, mấy người các nàng đều có khinh công, cho nên rất nhanh liền đi xuống núi, vừa xuống núi lại xuất hiện một ngọn núi khác, nhưng quy mô không thể so sánh được với Phượng Sơn.

Ở đây có rất nhiều thợ mỏ, nhưng bởi vì quặng mỏ không hề khởi sắc, nhóm thợ này đều ngồi bên ngoài trò chuyện. Bọn hắn đều đang chờ có người mua lại núi này, như vậy có lẽ có thể phát cho bọn hắn tiền công.

Trừ những thợ mỏ này cũng có một vài người ăn mặc sang trọng, những người này đều là từ chỗ quan phủ biết tin tức tới khảo sát, nhưng hiển nhiên không có thu hoạch gì, trên mặt đều là biểu tình thất vọng, ngọn núi này bị Phượng Sơn chặn, cho dù chất lượng đá này tốt, là vật liệu lót đường xây nhà tốt cũng không vận chuyển ra được, trách không được chuyển nhượng giá thấp như vậy.

Bất Hối vừa thấy Hiên Viên Thần cũng ở trong những người này, giờ phút này trong mắt cũng có chút thất vọng, xem ra hắn cũng đánh chủ ý mỏ này, bất quá nhìn hắn như vậy khẳng định không phải đơn giản vì tiền bạc như vậy.

"Thái, công tử." Phượng Uyển Tuyết xuống núi, liếc thấy Hiên Viên Thần ở bên trong, vừa muốn mở miệng kêu thái tử nhưng vừa thấy người chung quanh liền nuốt trở vào, kêu một tiếng công tử.

Hiên Viên Thần đang định rời đi, không nghĩ tới quay người lại liền gặp Phượng Uyển Tuyết, nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nhưng lại không thể không đi qua, băng lãnh mở miệng nói: "Sao ngươi lại tới đây, trên núi rất nguy hiểm, lần sau không được tùy hứng như vậy."

Phượng Uyển Tuyết yêu kiều xấu hổ gật gật đầu, nàng cho rằng Hiên Viên Thần là đau lòng nàng, trong lòng càng ngọt ngào, đột nhiên nghĩ tới hoa trong tay, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Thần đang về một bên, sau đó nổi lên dũng khí cầm hoa trong tay đưa tới: "Đây là ta đưa, tặng cho ngươi."

Lời vừa ra khỏi miệng, trên mặt càng đỏ, đợi Hiên Viên Thần trả lời.

Một nữ nhân hướng nam tử bày tỏ, tuy Phượng quốc dân phong cởi mở nhưng cũng là chuyện ngạc nhiên, người chung quanh đều nhìn qua bên này, tò mò chờ nam nhân trả lời.

Nghe Phượng Uyển Tuyết nói xong, trong lòng Hiên Viên Thần như ăn phải con ruồi, hắn cũng nhìn thấy Phượng Uyển Tuyết cầm một đống hoa tới, còn tưởng rằng nàng ta hái chơi, không nghĩ tới lại là đưa cho hắn, còn ở trước mặt nhiều người như vậy, thật muốn một kiếm giết nàng, nhưng lại không có biện pháp cự tuyệt.

Thời điểm hắn đang do dự, chung quanh đột nhiên tuôn ra tiếng cười vang.

"Hô hô. . . . . . Cư nhiên là ‘lỏa nam hoa’"

"Thật đúng vậy, vừa rồi ta nhìn thấy giống, không nghĩ tới hoa kia lại mở trên núi, còn có người hái xuống tặng người."

"Các ngươi nói nam tử này sẽ làm gì nàng, cư nhiên đưa hoa này."

"Nói không chừng lại là đùa bỡn về sau vứt bỏ."

. . . . . .

Chung quanh nhao nhao nghị luận, nhưng không có một câu là lời hay, Phượng Uyển Tuyết tất nhiên là nghe được, cái này làm sao cùng vừa rồi nghe bất đồng, cũng chẳng quan tâm thẹn thùng, phẫn nộ nhìn những người đó, có phải đều là cố ý hay không: "Các ngươi nói bậy bạ gì đó."

Phượng Uyển Tuyết vừa ngẩng đầu, mọi người mới chú ý tới bộ dáng của nàng, da thịt như tuyết giờ phút này bởi vì tức giận nhiễm lên đỏ bừng, trên người có lẽ là nóng chảy mồ hôi làm quần lụa mỏng dán sát trên người, đường cong linh lung như ẩn như hiện. . . . . .

Những thứ thợ mỏ này đã bao giờ gặp qua tuyệt sắc như vậy, trong lúc này không khỏi nhìn ngây ngốc, ngay cả những công tử mặc hoa phục bụng dưới cũng trở nên căng thẳng, vưu vật từ đâu tới.

Bị bọn hắn nhìn như thế trần trụi, Phượng Uyển Tuyết càng thêm nổi giận, nếu không phải Hiên Viên Thần ở bên cạnh nàng nhất định sẽ móc mắt những người đó ra.

"Tiểu thư, ngươi bị hắn khi dễ như thế nào, nói cho bản công tử, bản công tử nhất định sẽ vì ngươi làm chủ."

"Đúng vậy, bản chưởng quầy cũng nguyện ý."

Những người trên núi này tuy không phải người nghèo, nhưng cũng không tính là kẻ có tiền, đều là làm buôn bán nhỏ, căn bản là không biết Hiên Viên Thái tử cùng Phượng quốc công chúa, lúc này mới can đảm đi tới.

Tiểu Điệp cũng có chút u mê, đây là có chuyện gì, nhớ lại người chung quanh nghi ngờ hỏi: "Các ngươi đang nói cái gì?"

Nghe vậy, lập tức có người đi tới: "Cô nương chẳng lẽ không biết sao? Đã từng có nam tử đùa bỡn tình cảm một nữ tử ngây thơ, về sau nữ tử kia sinh hận, đem nam tử này giết, thi thể liền chôn trên Phượng Sơn, từ đó trở đi, chỗ này hàng năm đều nở ra hoa này, rất nhiều nữ tử đều muốn hoa này mới lên núi hái về cho tướng công mình, nhắc nhở bọn hắn không cần đùa bỡn cảm tình các nàng, không nghĩ tới năm nay hoa này nở sớm như vậy."

"Đúng vậy, bất quá xưa nay vẫn chưa từng có vị nữ tử nào tặng hoa này, tiểu thư, nam tử này nhất định thương tổn ngươi rất sâu đi?"

Phượng Uyển Tuyết vừa nghe, tâm đều đã lạnh, khẩn trương đem hoa này ném trên mặt đất, phẫn hận giẫm lên trên, không dám ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Thần, trong lòng phẫn hận nhớ lại, nhất định phải tìm ra hai nam tử trên đường kia, không giết các nàng khó giải nỗi hận trong lòng.

Hiên Viên Thần cũng vô cùng phẫn nộ, hắn đường đường là thái tử một quốc gia, thân phận cao quý như vậy, khi nào thì bị người cười nhạo như vậy, hắn cũng không tin Phượng Uyển Tuyết sinh ra ở Phượng quốc lại không biết việc này.

Khi nhìn ‘lỏa nam hoa’ trên mặt đất, giống như đang trào phúng hắn vứt bỏ vị hôn thê của mình, trong lòng lại nghĩ tới Bất Hối, cảm thấy nàng so với nữ nhân trước mắt này mạnh mẽ hơn nhiều lắm, nếu không phải bởi vì thứ đó, nhìn cũng không nhìn cái nữ nhân này liếc mắt một cái.

Sau khi Hiên Viên Thần phẫn nộ bỏ đi, Phượng Uyển Tuyết mới phản ứng kịp, sau đó khóc đuổi theo.

Đợi các nàng rời đi, Bất Hối cùng Nguyên Bích mới đi ra, nhớ lại sắc mặt vừa rồi của Hiên Viên Thần cùng Nguyên Bích cười ha hả, thật là quá mức nghiện.

Vốn nàng vẫn đi theo Phượng Uyển Tuyết, còn muốn đi ra giải thích ý tứ chân chính của ‘lõa nam hoa ’, không nghĩ tới lại có cái truyền thuyết như vậy, ông trời cũng đang giúp nàng.

Cười đủ nàng mới mang theo Nguyên Bích chuyển tới một bên khác, sau đó nhặt vài hòn đá trên mặt đất lên xem xét, không phải Thiết Thạch (đá lẫn sắt), tảng đá rất cứng, là vật liệu xây dựng tốt, nhưng chuyển ra ngoài đúng là vấn đề, xem ra mỏ này là vô dụng.

Nhưng ngay lúc nàng muốn bỏ qua, Nguyên Bích lấy tới một khối kinh hỉ nói: "Chủ tử, ngươi mau nhìn, tảng đá này thật khá!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.