Chiến Vương Thương Phi

Chương 45




Oanh!

Hạ Lam trong lòng như bị sấm đánh, nàng không nghĩ tới Bất Hối thật sự sẽ đồng ý!

"Nếu tất cả mọi người muốn nhìn ta biểu diễn, ta như thế nào có thể để cho mọi người thất vọng? ! Chỉ là ta không mang cầm, làm phiền hoàng thượng sai người chuẩn bị một thanh đi!" Không để ý đến sắc mặt Hạ Lam khó coi, Bất Hối đẩy tay Chiến Cảnh Thiên vẫn lôi kéo nàng ra chậm rãi đi đến trên đài, ánh sáng quanh thân tản ra, chỉ một thoáng tất cả nữ nhân trong điện đều có vẻ ảm đạm thất sắc .

Yến Tâm Nhu một mực đánh giá Bất Hối ngồi bên cạnh Chiến Cảnh Thiên, chỉ cảm thấy nàng có vẻ đẹp mà thôi, không nghĩ tới lại tỏa sáng như vậy!

Bất Hối đi đến bên người Hạ Lam, cười nhạt nói: "Không biết Hạ Lam tiểu thư hôm nay diễn tấu khúc như thế nào?"

Nhắc tới khúc này, Hạ Lam trong mắt nhịn không được lộ ra kiêu ngạo, hơi có chút kích động nói: "Nửa năm trước, ta ngẫu nhiên có được Quảng Lăng tán thất truyền đã lâu, hôm nay đành bêu xấu khảy khúc này cho mọi người." Dứt lời, lặng lẽ nhìn người phía trên đại điện trong lòng có chút kích động, lát nữa hắn sẽ chú ý tới nàng.

Kỳ thật cầm phổ này nàng đã có được ba năm, chẳng qua vẫn không thể hiểu thấu toàn bộ, mãi đến nửa năm trước mới có chút thành tựu, có thể đem khí thế trong đó phát ra.

"Cái gì? Cư nhiên là Quảng Lăng tán?"

"Không phải nói trăm năm trước đã biến mất sao? Thật sự xuất hiện?"

. . . . . .

Người trong điện đều là văn sĩ, đối với Quảng Lăng tán trong truyền thuyết gần như si mê, Hạ Lam mới mở miệng lập tức dẫn tới oanh động.

Hữu tướng đối với phản ứng của mọi người cực kỳ mãn ý, đây là hắn tốn ba năm mới cầu được. Quảng Lăng tán là nhạc khúc có không khí chiến đấu sát phạt, sở dĩ đưa cho nữ nhi chính là để đoạt được tâm Chiến Cảnh Thiên. Liếc mắt nhìn Bất Hối một cái khóe miệng lộ ra một tia cười nhạo, cho dù nàng cầm kỹ thật sự rất cao siêu cũng không thể đàn một khúc này.

Bất Hối kinh ngạc mở to hai mắt không dám tin nhìn Hạ Lam hoảng sợ hỏi: "Thật là Quảng Lăng tán?"

Đối với phản ứng của nàng Hạ Lam rất đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn tiếp tục bộ dáng vô tội: "Muội muội không biết Phượng tỷ tỷ không biết khúc này, là muội muội không phải. Nếu không chúng ta đổi một thủ tỷ tỷ quen thuộc đi."

"Không phải nói khảy Quảng Lăng tán sao? Như thế nào có thể tùy ý đổi?"

"Đúng vậy, nếu không Hạ Lam tiểu thư một mình biểu diễn trước đi, Phượng cô nương xin chờ một chút."

. . . . . .

Hạ Lam vừa nói xong, Yến vương mở miệng đầu tiên. Bất Hối tuy đẹp nhưng là người Chiến Cảnh Thiên để ý, nhưng Hạ Lam lại làm hắn cực kì thèm muốn, còn có thế lực sau lưng nàng cho nên liều mạng lấy lòng nàng.

Hai hàng lông mày Chiến Cảnh Thiên nhíu chặt, mặt lộ vẻ không hờn giận, những người này dám đối xử với nữ nhân của hắn như vậy, thật sự là chán sống! Bất quá, khi hắn thấy trong mắt Bất Hối một tia giảo hoạt, áp chế lửa giận tràn ngập. Vẻ mặt này chỉ có khi nàng muốn chỉnh người mới có thể xuất hiện, cho nên an tâm chờ biểu diễn của nàng.

Bách Lý Hề an tĩnh ngồi ở chỗ ngồi trợn to hai mắt không dám tin nhìn Bất Hối, phải cố gắng kìm nén một hơi mới không cười. Sau đó, trong ánh mắt nhìn Hạ Lam tràn ngập đồng tình.

Hắn không biết tiểu sư muội vẫn nhát gan như thế nào đột nhiên trở nên xảo quyệt như vậy?

Phải biết rằng, khi ở Thanh Phong sơn lão nhân cổ quái kia yêu thích nhất là để hắn cùng Bất Hối khảy các loại nhạc khúc, hắn góp nhặt rất nhiều cầm phổ thất truyền đã lâu, sư muội đàn thuần thục nhất là Quảng Lăng tán. Nhưng có lẽ bởi vì tính cách của nàng nên lúc đàn cũng không có khí thế, lúc này hắn sẽ cùng nàng đàn bù lại chỗ không đủ của nàng. Nhớ lại đã từng có thời gian vui vẻ, ánh mắt Bách Lý Hề nhìn Bất Hối càng thêm sủng nịch . . . . . .

"Ngươi xác định muốn đàn thủ này sao?" Bất Hối không để ý người chung quanh chất vấn lại hỏi Hạ Lam một lần nữa.

"Phượng tỷ tỷ ngươi cũng nghe rồi, tất cả mọi người muốn ta khảy khúc này. . . . . ." Hạ Lam khéo léo đem đề tài dẫn tới trên người những người xem, vốn là là nàng nguyện ý nhưng hiện tại lại biến thành như là mọi người đang ép nàng, trong mắt hiện lên vẻ khó xử điềm đạm đáng yêu.

Mẹ nó!

Bất Hối trong lòng thầm mắng, để ngươi giả vờ, lát nữa nhìn ngươi khóc như thế nào.

Thu hồi biểu tình kinh ngạc, nhíu lông mày đối với Hạ Lam cười nói: "Nếu Hạ Lam tiểu thư muốn khảy khúc này, ta đây liền cố mà làm đi! Tuy nhiên thủ khúc này đàn không tốt lắm, bất quá may mà ta đã luyện rất quen thuộc."

Dứt lời, Bất Hối thấy trên mặt Hạ Lam biểu tình kinh ngạc nhìn mình. Đối với phản ứng này, nàng cũng chưa hài lòng lắm cho nên tiếp tục đả kích nói: " Trước đây trong nhà rất nghèo không có món đồ gì chơi, cũng may có vài quyển cầm phổ, cho nên chỉ có thể mỗi ngày đánh đàn chơi. Bất quá thủ Quảng Lăng tán này quá mức bình thường, phụ thân không thích cho nên không nghiên cứu. May mà ta là lấy nó nhập môn, tuy đã qua nhiều năm nhưng có lẽ vẫn chưa quên!"

Cái gì kêu tức chết người không đền mạng! Chính là loại này!

Người ta làm nhiều như vậy, hao phí sức lực lớn như vậy mới có được, giờ phút này lại bị nàng nói không đáng một đồng, trong mắt nàng giống như cực kỳ dọa người!

Đã từng thấy người kiêu ngạo, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy qua có người kiêu ngạo đến mức này!

Bất quá, đa số mọi người trong đại điện đều không tín, nghĩ ngươi cứ khoe khoang đi, nếu Quảng Lăng tán chỉ là nhập môn thật không biết cái gì mới là cao nhã .

"Vậy thỉnh Phượng tỷ tỷ chỉ giáo một chút!" Hạ Lam rõ ràng cũng không tin cho nên trực tiếp ngồi xuống đàn cổ trước mặt, tự tin chuẩn bị khảy đàn.

Hừ!

Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ đi!

Bất Hối cũng đi tới đàn cổ sớm chuẩn bị tốt trước mặt, lấy tay ra sức gảy một cái.

Tang!

Một thanh âm cực kì khó nghe truyền ra, làm Hạ Lam ngồi bên cạnh nhảy dựng.

Một động tác này liền thấy mọi người trong điện thập phần khinh bỉ, thanh âm này có thể so với tạp âm. Điều này nói lên một chuyện, nàng không biết đánh đàn!

Thấy vậy, Hạ Lam trong lòng vui vẻ càng thêm tự tin. Bất quá, hiện tại không phải thời điểm nàng đắc ý, thu hồi tâm đem tất cả tinh thần ngưng tụ lại hai tay nhẹ nhàng đặt trên đàn cổ, làn điệu du dương truyền ra, tất cả mọi người trong điện rửa tai lắng nghe.

Hạ Lam khóe mắt đảo qua điện, biểu tình những người đó như si như say làm nàng cực kỳ mãn ý. Khi nhìn Chiến Cảnh Thiên trong lòng lại phẫn hận, ánh mắt của hắn vẫn đặt trên người Bất Hối!

Hừ!

Nhìn thấy Bất Hối còn chưa đánh đàn, trong lòng hiện lên khinh thường, một hồi Vương gia sẽ nhìn đến bộ mặt thật của nàng. Nghĩ đến đây, thu hồi tinh thần khép hờ hai mắt xuất thần.

Giai điệu tươi đẹp theo diễn tấu của nàng phiêu đãng trong đại điện, mà Bất Hối đem hai tay đặt ở trên dây đàn, cảm thụ nốt nhạc phát ra.

Hành động này của nàng lại làm cho người trong điện càng khinh thường, trong lòng thầm xem thường: "Chẳng lẽ nàng cho rằng đặt tay ở trên dây đàn liền tính nàng đàn?" Bất quá cũng hi vọng nàng không nên động thủ, bọn hắn cũng không hy vọng tiếng đàn động lòng người này bị cắt ngang.

Nghe một hồi nốt nhạc Hạ Lam phát ra Bất Hối nội tâm cười lạnh, quả nhiên như nàng dự liệu, tiểu thư dưỡng ở trong khuê phòng như thế nào có thể đàn ra khí thế trong đó?

Tiếng đàn đột nhiên bắt đầu cao lên, Bất Hối chờ đợi chính là lúc này, mười ngón ở trên đàn cổ cử động, gia nhập vào trong tiếng đàn của Hạ Lam.

Nàng vừa động, làm cho rất nhiều người trong điện căng thẳng, nhưng thanh âm phá hoại vẫn chưa xuất hiện, hai tiếng đàn cực kỳ xảo diệu dung hợp, mọi người mở to hai mắt hoảng sợ nhìn nàng.

Tâm tư Bất Hối hiện tại toàn bộ đều đã đặt trong tiếng đàn, ở hiện đại nàng cũng là tinh thông âm luật, Quảng Lăng tán lại là cổ khúc nàng thích nhất, chỉ có giai điệu hào hùng kia mới có thể làm cho nàng nhiệt huyết sôi trào.

Thời gian trôi qua, trên trán Hạ Lam chảy ra tầng tầng mồ hôi lạnh. Vốn đàn thủ khúc này cũng rất khó khăn, nàng dùng thời gian một năm mới có biện pháp làm nhu hòa chút đem nó đàn ra, nhưng vì Bất Hối gia nhập nên toàn bộ đều đã thay đổi. . . . . .

Trình độ Bất Hối ở trên đàn cổ tuyệt đối cao hơn nàng rất nhiều, cho nên nàng không có biện pháp khống chế tiếng đàn của Bất Hối, ngược lại là Bất Hối khống chế nàng.

Ầm!

Dây đàn trước mặt Hạ Lam đột nhiên đứt bắt buộc phải ngừng lại, không cam lòng muốn tiếp tục nhưng mười ngón tay đã sớm chảy máu, cổ tay cũng vô lực hơi run rẩy, lệ theo khóe mắt lập tức chảy xuống.

Thất bại nhìn thoáng qua Bất Hối, trong lòng nàng như thế nào cũng không dám tin tưởng? Nàng cư nhiên thật sự đàn thành thạo như vậy, nhất là khí thế ẩn chứa trong đó lại càng bễ nghễ!

Nhìn trên đại điện, ánh mắt hắn chưa bao giờ rời Bất Hối, cho dù một tia dư quang cũng không cho mình, chẳng lẽ mình thật sự bị đánh bại như vậy sao?

Trong lòng Hạ Lam không cam lòng cùng ghen tị xen lẫn, nhưng trong điện không ai chú ý tới nàng, ngay cả phụ thân nàng đều say mê trong tiếng đàn tuyệt mĩ. . . . . .

Đông!

Sau khi Hạ Lam rời khỏi, lại một đạo thanh âm tiến vào, trước mắt Bất Hối sáng lên, càng thêm chuyên chú trong tiếng đàn, có tiếng đàn này gia nhập khí thế Quảng Lăng tán phát ra càng thêm mạnh mẽ.

Chỉ một khắc sau một đạo tiếng tiêu cũng gia nhập vào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.