Chiến Và Hòa

Chương 45: Thổ lộ tình cảm trên biển




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong thái ấp phồn hoa mỹ lệ được khu rừng xanh mướt bao phủ, kì nghỉ hè của Harry có thể nói là thoải mái không gì sánh được.

Phía sau tòa thành có một cái hồ, mấy con thiên nga đen đang nhàn nhã bơi lội trên mặt hồ phẳng lặng như mặt gương; mỏ đỏ tươi, cổ thon dài, cánh đan nhau, không một chút gì không phải cảnh đẹp ý vui. Xung quanh là đám cây cối tốt tươi, trong rừng nở đầy những bông hoa dại màu tím, làm không khí tản mát một mùi hương nhẹ nhàng thanh đạm. Trên ngọn đồi nhỏ ở phụ cận còn chừa ra một bãi đất trống làm khu chuồng ngựa, dãy hàng rào thấp bé bao quanh chạy thẳng ra con đường trải rộng toàn bộ thái ấp. Xa hơn chút nữa chính là bãi biển, một cây dù che nắng rực rỡ màu cầu vồng cắm nghiêng ở đó, bên dưới bày một chiếc bàn tròn lùn lùn màu trắng cùng vài chiếc ghế nằm màu xanh. Vì của tư nhân nên mặt biển chẳng thấy bóng dáng con thuyền nào, nhưng cây cột trên cầu tàu bằng gỗ có buộc với một chiếc thuyền với cánh buồm tam giác be bé. Phóng tầm mắt ra xa phải đến ba nghìn khoảnh*, quả thật là thắng cảnh nghỉ mát nhất nhì thế giới.

* 1 khoảnh = 100 mẫu (cỡ 66,667 hecta)

Harry chưa được tận hưởng một mùa hè như thế này bao giờ.

Khi ở nhà Dursley, sinh hoạt bình thường đều phải phụ thuộc vào câu “tay làm hàm nhai”, nghỉ mát gì gì đó thì hoàn toàn khỏi phải nói; vết sẹo đau đớn chỉ là chuyện nhỏ, nếu vận khí không được tốt gặp phải cô Marge tới chơi hoặc Tử Thần Thực Tử đến tập kích thì xem như lộn xộn đến rối tinh rối mù.

Thế nhưng hiện tại, nó có thể tản bộ trong khu rừng lúc nào cũng giăng một màn sương mỏng,  nhẹ nhàng hứng lấy mấy giọt sương sớm còn đọng trên cánh hoa, hoặc là cưỡi ngựa dạo chơi, tùy ý nó mang mình đến khắp trang viên triền núi, rừng rậm, cánh đồng hoa hoặc bãi biển… Những buổi chiều nóng bức nó có thể ngâm mình trong hồ nước mát dưới bóng râm của khu rừng, cái cảm giác mát lạnh mơn trớn làn da thoải mái cực! Buổi chiều chạng vạng thì chỉ cần một cái kính mát, nó bắt chéo chân nằm ở bờ biển xem cảnh mặt trời lặn, gió biển khẽ hát, trong tay còn cầm một ly nước trái cây ướp lạnh…

Nói tóm lại là cực kì thoải mái!

Điều khiến Harry hứng thú nhất chính là việc nó có thể cưỡi chổi trong phạm vi thái ấp. Chỉ cần một cái bùa Tan ảo ảnh, nó có thể bay cao tùy thích. Sau đó, nó còn phát minh ra một phương pháp tắm nắng mới: để cây chổi là đà cách mặt đất chưa đến một tấc Anh, ngửa mặt nằm lên, nó có thể nghe được âm thanh của gió và sóng biển cuộn lại rất gần, với cánh tay xuống dưới còn có thể chạm đến làn nước, chỗ nào nông nông còn có thể chạm luôn tới bãi cát mịn rải rác vài chiếc vỏ ốc vỏ sò dưới đáy nước. Cảm giác lơ lửng bơi ngửa trong không khí thật sự rất kì diệu!

Harry cảm thấy phát minh của nó chẳng tệ chút nào. Sau bữa cơm chiều không bao lâu, nó liền vác cây Tia Chớp chạy ra bờ biển, dễ nghe thì gọi là đi tắm ánh trăng, còn không quên kéo theo cả Voldemort. Đem nó tới đây xong rồi vứt nó qua một bên, tuy rằng nơi này quả thật không tệ, nhưng cũng đừng có lờ phắt nó đi như thế chứ! Harry tức giận nghĩ. Nói thế nào thì nó cũng đã trưởng thành rồi mà, làm chuyện gì cũng không nói cho nó biết là sao? Tuy nó đã cố gắng dời lực chú ý của mình lên phong cảnh và cây cối, nhưng lần nào cũng bị thất bại.

Mặc dù vậy, Voldemort kiên quyết cho rằng ghế nằm mới phù hợp với hắn ta, dùng bùa chú hay độc dược gì cũng được, miễn sao không phải là chổi, hắn không có hảo cảm với chổi bay cho lắm. Kết quả chính là hai người bọn họ, một nằm trên cây Tia Chớp, một tự thực hiện bùa bay với chính mình, cùng nằm ngửa mặt trên mặt biển mà ngắm sao trời. Harry thấy trên bầu trời đêm có một chấm nhỏ phát sáng khẽ di động, rất giống một cái khinh khí cầu.

“Chán sao?” Voldemort hỏi Harry. Chuyện này hắn ta đã đoán trước từ lâu, nhưng thời gian thì dài hơn lúc hắn nghĩ một chút. Có vẻ như Harry cũng có tính nhẫn nại đấy chứ…

“Ngươi cũng biết vậy nữa hà?” Harry khó chịu quăng trả lại một câu. Sau đó nó cho Voldemort một cái liếc mắt hoài nghi: “Ngươi dẫn ta đến đây không phải để ta nghỉ hè một mình đâu nhỉ?”

Voldemort không đáp lại. Qua một lúc lâu sau, hắn mới hỏi: “Đang nghĩ đến chuyện trước kia sao?”

“Quá khứ đã qua rồi.” Harry trầm mặc trong chốc lát rồi buông một câu chắc nịch. Nó ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Voldemort: “Ta nghĩ ngươi nhất định biết vì sao chúng ta đi ngược thời gian. Dù sao thì Salazar Slytherin đã đề cập đến vấn đề này, ông ấy muốn ta suy nghĩ cho kĩ lại.”

Voldemort nhìn thẳng lại, không chút nào tránh né. Đôi mắt xanh biếc trước mặt chợt lóe một tia hoang mang, nhưng nó nhanh chóng biến thành vẻ kiên định. Cậu bé của hắn luôn mềm lòng như vậy… Rõ ràng chưa bao giờ được nếm thử sinh hoạt của một người bình thường, cha mẹ mất sớm, còn thường xuyên đối mặt với nguy hiểm và tử vong, mà tất cả những điều ấy lại do một tay hắn mang lại…

“Cậu ta có tâm hồn như một khối vàng ròng, cầm lên được thì cũng buông được, điểm ấy đáng quý.” Đây là đánh giá của Slytherin sau khi biết chuyện này. Hắn vẫn cảm thấy hình dung tâm hồn như vàng ròng nghe rất ít độ tin cậy, nhưng hình như là do chẳng còn từ ngữ nào tốt hơn.

Cho nên hắn đại khái chỉ có thể bù lại chút ít, tựa như kì nghỉ hè trong mơ gì gì đó… Voldemort nghĩ đến đây liền bất giác vươn tay, đem Harry từ trên chổi ôm xuống, để cậu nằm trên người mình. “Là một loại phép thuật liên quan đến huyết thống, ta nghĩ nó không xa lạ gì với em đâu nhỉ?” Hắn khẽ vuốt lên mái tóc Harry, cảm nhận được cơ thể cậu đang dần thả lỏng.

“Không hổ là một trong những người sáng lập Hogwarts.” Harry chưa thích ứng được với tư thế mới của mình, nhưng thứ Voldemort nói khiến nó bị hấp dẫn nhiều hơn. “Cái phép thuật huyết thống đó cũng lợi hại ghê!” Nó chống hai tay lên ngực Voldemort: “Có phải còn có phép thuật thời gian nữa hay không? Tựa như phép thuật trong cái Xoay thời gian ấy… Còn nữa, vì sao cả hai chúng ta cùng quay trở lại?” Nói xong nó nhăn hàng lông mày lại. “Đây mới là chuyện khiến ta không cách nào hiểu được.”

“Kì thật nó là một loại phép thuật cổ từ rất lâu rồi, điều kiện tác dụng của nó chỉ nằm trong một phạm vi khá nhỏ, tình cờ em nằm trong cái phạm vi ấy.” Voldemort thản nhiên nói: “Cái điều kiện đó chính là: Cho hậu đại của ta một cơ hội.”

“Nói đúng hơn chính là: tại thời điểm sinh mạng ngươi bị đe dọa thì khởi động phép thuật đó ấy hả? Sau đó cho ngươi một cơ hội mới?” Harry nắm được mấu chốt vấn đề rất nhanh. Voldemort là hậu đại cuối cùng của Salazar Slytherin, còn nó là người khiến sinh mạng Voldemort bị đe dọa, cho nên cả hai đều bị đưa ngược lại thời gian khi mọi chuyện chỉ mới bắt đầu. Khoan đã, sinh mạng Voldemort bị đe dọa? Vậy không phải là… “Thì ra ngươi quả thật đã chết!” Cái vấn đề này đã làm phiền nó suốt mười năm nay.

Voldemort gật gật đầu. “Nếu như chúng ta không ở trong Hogwarts, thì ta xác thực đã chết rồi.” Giọng nói bỗng trầm xuống, hắn nhìn chằm chằm vào cậu bé đang nằm trên người mình. “Việc đúng đắn nhất mà ta từng làm từ trước đến giờ, có lẽ là việc chưa từng thật sự giết được em.” Cho nên đến cuối cùng, dùng cái loại hạ sách vây công Hogwarts, khiến cho địa điểm quyết đấu vừa khéo nằm trong phạm vi bùa phép của Slytherin. Bằng không thì… xem như chấm hết.

Harry cảm thấy nó hẳn phải cảm thấy tức giận. Nhưng thái độ Voldemort thản nhiên như thế, sắc mặt hắn bình tĩnh như thế, đủ khiến nó trấn an trở lại. Voldemort đã có thể đối mặt với khả năng hắn có thể sẽ chết, vậy có phải hắn đã tìm lại được lý tính và trí tuệ của mình rồi hay không? Hoặc nói một cách khác, cao hơn, rằng pháp sư hắc ám hùng mạnh nhất và nguy hiểm nhất thế kỷ đã không còn nữa?

“Ngươi chừng nào thì phát hiện ra Mật Thất trong Phòng Chứa Bí Mật?” Harry đổi tư thế. Nó vươn hai tay ôm Voldemort, mặt dán lên lồng ngực của hắn, tai nó có thể nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn. Trực giác nói cho nó rằng, phải sau khi Slytherin biết chuyện, Voldemort mới có chuyển biến rõ ràng như vậy.

“Trước Lễ Giáng Sinh đầu tiên ở Hogwarts không lâu lắm.” Voldemort nhìn cái đầu chôn trong ngực mình, cái cảm giác ấm áp trước đây chưa từng có bỗng lan ra khắp người. Nói xong chuyện đó, nhưng cậu bé vẫn tin tưởng hắn như trước… “Peggy nói nó ở Hogwarts đến phát chán rồi, sau đó ta đưa nó đến Hy Lạp. Hệ thống ống nước bí mật và cái hồ nước đen lần đầu được bỏ trống, kết quả ta phát hiện dưới đáy hồ có ấn ký hình bánh xe.”

Harry nhớ rõ dưới bức tượng gương mặt khổng lồ của Slytherin có một cái hồ nước. Ấn ký hình bánh xe nó cũng có ấn tượng, trong Mật thất dưới Phòng Chứa Bí Mật có rất nhiều. Mà bánh xe trong văn hóa truyền thống của nước Anh thời trung đại có ý nghĩa là… “Vận mệnh sao?” Nó thì thào hỏi.

“Nếu đấy là vận mệnh, ta cũng nguyện ý tin tưởng. Slytherin dùng chính trải nghiệm của bản thân để dạy ta không được dẫm lên vết xe đổ, ta sẽ không buông em ra đâu.” Voldemort khẽ cong khóe miệng, vòng tay ôm ngược lại Harry. “Nhưng mấy lởi tiên tri của bà Sybill Trelawney ta thật hy vọng chưa bao giờ nghe qua.” Hắn bông đùa bổ sung thêm một câu, hiển nhiên là đã quăng mấy lời tiên tri ấy ra sau đầu rồi.

Harry nghe giọng nói dịu dàng của hắn, mặt chậm rãi nóng dần lên, khiến nó không khỏi cúi đầu xuống thấp thêm chút nữa. Cho nên lần này không có tinh phong huyết vũ nữa, không có bóng tối và tử vong nữa… Harry cảm giác được nhịp đập trái tim mình đã hòa quyện với một người khác, phân cũng không phân ra.

Hai người cứ lẳng lặng trôi lờ lững ở đấy, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu. Mặt biển càng ngày càng phát ra nhiều tia sáng, Harry ngạc nhiên nhận ra thứ nó thấy lúc trước quả thật là một chiếc khinh khí cầu. Có rất nhiều khinh khí cầu đủ loại màu sắc, hình dáng khác nhau lơ lửng giữa không trung, ánh lửa khi có khi không, lập lòe xa xa, càng làm nổi lên cái màu đen như mực của màn đêm, nhìn cực kì đẹp mắt.

“Hôm nay vừa đúng lúc lễ hội khinh khí cầu phải không?” Harry chợt nhớ ra. Nó chống tay đứng lên, cho nên Voldemort bỏ luôn cái bùa bay, kết quả là hai người rớt phịch xuống chỗ nước cạn. Harry mặc kệ quần áo đã sắp ướt đẫm, chỉ ồn ào nói chuyện: “Ta trước giờ chưa từng tham gia loại hoạt động thế này đâu! Ngươi đi cùng ta nhé? Ngồi trên khinh khí cầu còn thoải mái hơn so với việc cưỡi chổi, ngươi chắc không từ chối đâu nhỉ?”

Voldemort phối hợp gật gật đầu, không chỉ ra phương pháp nói lảng sang chuyện khác của Harry quả thật rất vụng về.

Cùng lúc đó, trên Tháp Bắc ở Hogwarts.

Một người phụ nữ mang cặp kính to quá cỡ, còn đeo thật nhiều vòng cổ lập lòe bóng loáng ngồi bên chiếc bàn xào xào bộ bài tây. “K chuồn… một vị vua dã tâm bừng bừng, mạnh mẽ, chuyện gì cũng có thể làm được… K cơ… vị vua được yêu thích nhất, giàu tình yêu và lòng vị tha…” Bà sửng sốt mất một lúc: “Hai vị vua? Được yêu thích nhất? Ây da, không, chắc mình tính sai mất rồi…” Giáo sư Sybill Trelawney phiền não gom các lá bài lại, bắt đầu xào bài thêm lần nữa.

Ngày đó quả thật là lễ hội khinh khí cầu mỗi năm một lần của Briston. Bình thường, mọi người được phép cất cánh khinh khí cầu hai lần trong ngày: sáu giờ sáng hoặc sáu giờ tối, bởi lúc này khối không khí lưu thông ổn định nhất. Mặc dù vậy, vào ban đêm bỗng có gió mạnh, khiến cho ban tổ chức và đội hậu cần cứu hộ phải luống cuống tay chân. Ngày hôm sau, báo chí đăng tin: “Người tham gia bí ẩn lực áp quần hùng”, minh họa cho bài báo là hình ảnh một chiếc khinh khí cầu duy nhất còn trụ lại sau cơn gió lớn – chiếc khinh khí cầu tựa như một cái bánh xe lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.