*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Học kỳ đã kết thúc. Một trận tuyết lớn bao trùm cả lâu đài, khắp nơi đều yên tĩnh lạ thường. Harry vội vã băng ngang qua hành lang, nó vừa mới mượn mấy bộ sách từ thư viện về thuật thuấn di. Bên ngoài gió lạnh đến thấu xương, nhớ đến lò sưởi ấm áp trong phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, nó không khỏi tăng nhanh cước bộ.
Đến một góc chéo, phía trước là bức tranh Bà Béo, Harry đang định bước tới thì nghe thấy tiếng trò chuyện rì rầm. Quay trái quay phải nhìn nhìn, nó phát hiện có hai bóng người đứng cạnh cửa sổ ở dãy hành lang bên trái. Cả hai hình dáng đó nó đều rất quen thuộc: Tom và Hermione.
Cô bé tóc nâu trông không cao hứng chút nào, mà cậu bé tóc đen cũng trưng ra bộ mặt lạnh tanh. Harry mím môi, hình như cả hai đang bàn luận chuyện gì đó rất nghiêm túc. Vậy cũng nên chọn nơi nào kín đáo hơn chứ, Harry than thầm trong lòng. Ngay khi nó định quay đầu rời khỏi thì giọng Tom vang lên: “… Là tớ làm.” Giọng điệu cực kì trầm tĩnh.
Cậu ta làm cái gì? Harry không khỏi dừng bước. Nó nghiêng người đứng sau vách tường, vụng trộm ló nửa đầu ra dò xét.
“Cậu…” Hermione che miệng, cô bé vốn chỉ tuỳ tiện nhắc tới, lại không ngờ mình có thể nghe được câu trả lời đáng sợ đến vậy. “Tớ thật không dám tin… cho dù cậu ta thuộc nhà Slytherin đi nữa thì vẫn là bạn học của chúng ta cơ mà!”
Nét mặt Tom lại càng lạnh lùng hơn: “Cậu hẳn cũng đã thấy.”
“… Cậu định nói…” Hermione nheo nheo mắt, hiển nhiên là đang cố nhớ lại: “Tại vì cậu ta muốn đánh lén Harry trong trận đấu Quidditch?”
Tom cũng chẳng thèm trả lời, chỉ tựa đầu vào khung cửa sổ, ánh mắt nhìn ra cảnh sắc phía xa.
“Nhưng Harry đã tránh được rồi mà…” Hermione cố gắng thuyết phục cậu bạn: “Cậu không nên làm như thế… cậu ta không thể lên lớp cả một học kì luôn…”
Tom hừ một tiếng: “Cái này đối với tớ mà nói đã là sự trừng phạt nhẹ nhất.”
Nghe giống như Tom đã giáo huấn tên cầu thủ nhà Slytherin kia… Nghe nói tên kia bị bệnh phải nghỉ học… Harry trợn mắt há hốc mồm, cậu ta đã làm cái gì thế?
“Trừng phạt?” Hermione giật mình, vô cùng lo lắng: “Tom, cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?” Cô bé vòng qua một bên, vừa lúc chặn hơn phân nửa tầm mắt của Harry. “Cậu với Harry xảy ra chuyện gì thế? Sao bây giờ lại thành ra thế này?”
“Các giáo sư sẽ không biết.” Vẻ mặt Tom vẫn lạnh lùng. Nhìn thấy cậu ta có vẻ sẽ quay người, Harry vội vàng thu mình lại.
“Cái này không phải là chuyện các giáo sư có biết hay không!” Hermione hiển nhiên đã bị chọc giận, cô bé gầm lên khe khẽ: “Vấn đề nằm ở chỗ: sao cậu lại có suy nghĩ đó? Chuyện đó quả thật có hơi tàn nhẫn… Harry có biết không?”
Harry nghe được tên mình, lại vụng trộm thò đầu ra dò hỏi.
Biểu cảm trên mặt Tom dịu dàng lại trong nháy mắt: “Cậu ta sẽ vĩnh viễn không biết.”
“Cậu như vậy là có ý gì? Vĩnh viễn cũng không để cậu ta biết? Hả?” Hermione chất vấn: “Cậu đừng tưởng tớ nhìn không thấu, cậu…”
Tom ngắt lời cô bé: “Tớ biết không thể nào gạt được cậu.” Hắn nói rõ ràng: “Nếu đây là người khác thì tớ sẽ không giải thích gì cả.”
“Vậy nói thử xem, lời giải thích của cậu ấy.” Hermione kiên quyết không tha: “Là cậu nói ra lời cự tuyệt phải không?”
“Rõ ràng như vậy à?” Tom lộ ra nụ cười khổ. Hai tay hắn nắm lấy song cửa sổ, nhìn sương giá giăng khắp cảnh bên ngoài. “Khoảng cách giữa chúng tớ quá lớn.”
“Hả?” Hermione dài giọng đúng một từ nghi vấn duy nhất.
“Cậu không phải vừa mới nói đó sao, cái từ tàn nhẫn đó?” Ánh mắt Tom dõi về phía xa, tựa như đang trầm mình trong suy nghĩ. “Theo rất nhiều phương diện mà nói thì tớ đều là loại người xuống tay được. Cũng có thể nói là lòng dạ tàn độc,” hắn nhún vai theo kiểu không sao cả, “và đồng thời cực kì chán ghét cái cảm giác hối hận về những gì mình đã làm. Mà Harry không giống vậy.” Khoé miệng hắn nở ra một nụ cười: “Theo tớ mà nói thì là quá mềm lòng.”
Hermione nửa hiểu nửa không: “Ý cậu muốn nói là từ chối cậu ta thì cậu mới không phải hối hận?”
Tom ngẩng đầu khiến Harry phát hiện một tia mông lung trong đôi mắt ấy, còn thanh âm hắn đã càng ngày càng nhỏ: “Có thể là thế, cũng có thể không phải, tớ không biết nữa. Cũng có khả năng là từ chối cậu ta xong tớ vẫn sẽ hối hận…” Hermione đang mải suy nghĩ những lời trước nên không để ý đến mấy lời này.
Hắn vậy mà lại đẩy cậu ta ra? Chậc, chính hắn cũng không dám tin, chắc ở gần cậu bé cứu thế quá lâu nên bị đồng hoá rồi. Hắn hoàn toàn có thể dùng vũ lực, hiện tại hắn chính là pháp sư mạnh nhất thời đại, đây là điều không phải nghi ngờ. Nhưng sau đó sẽ thế nào? Tom vô thức nhìn theo vài bông hoa tuyết bay lả tả bên ngoài. Nếu làm như vậy, hận thù giữa hai người sẽ càng thêm sâu, bọn họ cứ nhất quyết phải tra tấn nhau thế này sao? Hắn không chắc chắn hành động trong cơn tức giận lần ấy có nghĩa là gì, nhưng hắn có thể khẳng định một điều: hắn không muốn bọn Tử Thần Thực Tử động tay động chân lên người Harry, hắn không muốn nhìn thấy cục diện như vậy. Nếu đã có những thứ không thể nào tránh được, hắn hi vọng chúng chỉ xuất hiện trong trận quyết đấu cuối cùng.
“Nếu có một ngày cậu phát hiện tớ là người xấu, vậy cậu sẽ làm thế nào?” Hắn thình lình hỏi một câu.
“Hả?” Hermione vẫn đang chìm trong suy nghĩ của chính cô bé, mãi một lúc lâu sau mới định thần: “Không đâu!” Cô bé nói không chút do dự: “Cậu chẳng qua chỉ là tính cách hơi lạnh nhạt một chút thôi.” Quăng cho Tom một cái nhìn đánh giá, còn có tính sở hữu hơi bị cao nữa… Cái tên Truy thủ nhà Slytherin kia thật đúng là thiếu may mắn!
Đây là lần đầu tiên hắn nghe được lời nhận xét như thế. Kì thật vấn đề này vốn nên hỏi Harry, nhưng chỉ cần dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết nếu Harry nghe được tin hắn chính là Voldemort sẽ phản ứng thế nào. Đầu óc cậu ta luôn phân biệt rạch ròi, hắn còn có thể trông đợi Harry nói chuyện yêu đương với đối thủ có thâm cừu đại hận sao? Thầm cười khan trong lòng một cái, có lẽ hắn không hiểu tình yêu, nhưng hắn biết rõ thù hận. Muốn cậu bé cứu thế ở chung với Voldemort, trừ khi trong đó có một kẻ chết, hoặc là đầu óc nhúng nước bị hư rồi…
Thằng nhóc cứu thế kia tuy rằng ban đầu hoài nghi hắn, nhưng vẫn vươn tay về phía hắn. Cũng chẳng biết nên nói nó bác ái hay là ngốc nữa. Hiện tại hắn không muốn dùng vũ lực ép Harry đi vào khuôn khổ, làm cách đó thì chắc chắn hắn sẽ không đạt được thứ hắn muốn, hơn nữa cũng sẽ làm tình cảm bây giờ của hắn không còn như trước. Tổ tiên của hắnlà minh chứng xác thực nhất, mà lòng hắn thì thật tâm hi vọng mình sớm phát hiện ra cái đó ngay lần đầu mở ra Phòng chứa bí mật.
“… Thoạt nhìn tớ còn rất may mắn, những gì tớ làm ắt là đúng…” Tuy rằng khi đó tâm rất đau, thậm chí có lúc lý trí hắn còn muốn sử dụng Bùa Độc đoán, nhưng may mắn, may mắn là hắn chỉ đẩy cậu ta ra ngoài mà thôi.
“Cậu quá khắt khe với chính mình, giống Harry như đúc.” Hermione đột nhiên nói: “Cậu nói là cậu có lý do, nhưng cậu đâu có biết Harry nghe xong lý do sẽ có thái độ gì?”
“Tớ…” Đang định ứng phó đại một câu cho qua cửa thì ánh mắt Tom vốn đang lướt qua đỉnh đầu Hermione bỗng nhiên dừng lại. Hermione chờ mãi vẫn không nghe thấy câu trả lời của cậu bạn, vừa quay đầu lại đã thấy Harry ôm một chồng sách đứng ngay góc hành lang nhìn hai người. “A, Harry…” Cô bé lúng túng không biết nên nói cái gì.
Harry bước thẳng về phía bọn họ. Hermione nhìn nó, lại nhìn sang Tom đang mím chặt môi, cảm thấy việc đứng lại nói chuyện không phải là chủ ý tốt. “Hai người các cậu nói chuyện đi nhé, tớ về trước đây.”
Hermione rời khỏi. Harry tiến tới đoạn cuối dãy hành lang, cùng Tom đứng bên cạnh song cửa sổ.
Không khí trầm mặc bao trùm lên hai người. “Cậu nghe hết rồi à?” Tom quét một cái liếc mắt qua mặt Harry: cậu bé cứu thế mang một cái khăn choàng cổ màu đỏ sọc vàng, mắt kính phủ một lớp sương mờ mỏng manh.
Harry gật đầu. Nó đang nhìn ảnh ngược của hai người in trên khung kính cửa sổ, trong lòng hoang mang: “Cậu muốn quyết định thay cho tớ à?”
Tom hơi khựng lại chút ít: “Không.” Hắn nói, thu hồi ánh mắt: “Là thay cho chúng ta.”
“Ai cho cậu cái quyền như thế?”
Ta sống lâu hơn, trải qua nhiều chuyện hơn, cũng hiểu rõ tình huống hiện tại hơn. Tom nói thầm trong lòng như vậy, nhưng bờ môi hắn chỉ có thể giật giật, không thể phát ra tiếng.
“Tớ rất muốn biết tự tin của cậu là từ đâu mà đến.” Thấy Tom không có ý định tiết lộ cái nguyên nhân chết tiệt kia, Harry hơi khó chịu.
Tom cũng không nói thêm gì nữa. Harry quay đầu nhìn đường cong trên gương mặt lạnh băng của hắn, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên, nó hung hăng dậm chân thình thịch rời đi. Tom vẫn nhìn chằm chằm khung cửa sổ bay đầy hoa tuyết như trước, trên đó có cái bóng của một kẻ đang dần đi xa: “… Cũng không được bao lâu nữa rồi…”
Lễ Giáng Sinh đã đến. Bình minh lên toả ánh sáng bao trùm cả cánh đồng tuyết. Harry từ sáng sớm đã tỉnh như sáo, nó đang ngồi trên giường mở quà. Hermione tặng nó một cây bút lông ngỗng sang trọng, chú Sirius thì tặng nó cả một hộp đồ ăn nặng trịch, khi Harry thò tay vào mới phát hiện thể tích bên trong lớn hơn lúc nó nhìn bên ngoài rất rất nhiều, hơn nữa còn tràn ngập những loại quà vặt của giới pháp thuật mà nó chưa nhìn thấy bao giờ. Vợ chồng Dursley vậy mà cũng gửi cho nó một hộp sữa có đường, cái này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Harry. Dưới cùng là một cuốn sách dày thật dày, Harry liếc qua cái bìa liền thấy “Cách gì để cơ thể bạn biến mất”, cái quyển sách nó từng thấy qua trong văn phòng Giáo sư Rold.
Bên cạnh truyền đến một vài tiếng lạch cạch, sau đó tấm màn giường bị người kéo ra, Tom ngồi thẳng dậy, ngay lập tức đi đánh răng rửa mặt. Harry ngồi trên giường gặm đồ ăn vặt của nó, nhìn cậu bạn đi vào đi ra, uống xong ly nước mới bắt đầu mở quà.
“Sao thế?” Tom nhận ra ánh mắt của nó rất nhanh.
Harry hếch hếch cằm, ý bảo cậu mở quà nhanh lên. Tom nghi hoặc, mãi đến khi hắn thấy một chiếc hộp bự chảng, bên trong đầy mấy cục sô-cô-la hương anh đào pha với rượu brandy hình trái tim thì hắn choáng: “Đây là…”
Harry rất vừa lòng với phản ứng như thế: “Tớ sẽ không bỏ cuộc đâu.” Nó hạ thấp giọng, hơi nhoài người về phía trước, sợ đánh thức Ron còn đang ngáy ngủ: “Đây là quyền tự do của tớ, cậu không có quyền ngăn cản tớ.” Nói xong nó nhảy phóc xuống giường, cảm thấy mỹ mãn mà chạy đi đánh răng. (ăn kẹo đã rồi mới đi đánh răng =.=)
Tom nhìn theo bóng dáng cậu nhóc, trên mặt bất giác hiện lên một tia bất đắc dĩ Nhìn xuống hộp sô-cô-la bự chảng, hắn cầm một viên ném vào trong miệng, mùi thơm mát của hoa và vị nồng của rượu bỗng lan toả. Thị uy với hắn à… Khoé môi ai đó hơi hơi vểnh lên.
Cả ngày hôm đó tâm tình Harry đều khá tốt. Khi nó đang ngồi trên cái ghế bành êm ái cạnh lò sưởi trong phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor đọc sách thì ba anh em nhà Weasley cùng nhau chơi pháo nổ, điều này thành công hấp dẫn lực chú ý của nó. George tinh mắt chụp lấy quyển sách của Harry, sau đó kéo tay nó đứng dậy: “Thôi nào, ra đây chơi với tụi này đi chứ, Tầm thủ vàng của đội Gryffindor…” “Đúng rồi, đến Lễ Giáng Sinh mà em còn đọc sách nữa hả?” Fred cũng phụ hoạ.
Harry bị kéo dậy, quay người lại nhìn về phía Tom và Hermione. Hermione thì đang loẹt xoẹt viết gì đó, Tom thì tay ôm một quyển sách dày, vẻ mặt chăm chú. “Thật không hổ là học sinh ưu tú!” Ron sờ sờ mũi, đưa ra lời đề nghị: “Chúng ta xuống sân chơi đi, bốn người có thể chơi ném tuyết.”
Cả đám chơi thoả thích, mãi đến khi trời chạng vạng tối mới ngừng lại. Harry cả người đầy tuyết, đi vào toà lâu đài xong liền thấy vừa ướt vừa lạnh, thế là bọn họ về lại kí túc xá thay quần áo. Trước khi xuống lầu, Harry nhận thấy trên dãy cửa sổ có một vùng băng mỏng tụ tập thành hình tròn, giống như do hơi thở ngưng kết thành. Nó đi qua liếc mắt một cái, dưới ánh hoàng hôn, trong sân trường có mấy người tuyết xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tiệc tối đêm Giáng sinh vô cùng phong phú, Đại sảnh đường được trang trí cực kì xa hoa, trần nhà được phù phép để lâu lâu lại có vài bông tuyết li ti rơi xuống. Mỗi món đồ ăn đều được Harry nếm thử một lần, riêng bánh pudding giáng sinh được nó phá lệ chiếu cố đến ba lần. Bên dãy bàn nhà Slytherin, Malfoy cũng không trở về nhà. Nó cứ luôn liếc mắt về phía dãy bàn Gryffindor, kết cục tất yếu là nổ ra một trận cãi vã với ba anh em nhà Weasley.
Buổi tối, Harry nằm trên giường với tâm trạng vẫn rất hưng phấn. Với tay lấy quyển sách ở đầu giường – quyển sách mà nó đang xem dở đã bị Fred cắt ngang – nó muốn đọc một tí để ru ngủ bản thân: “Độn thổ… Bột Floo… Khoá cảng…”
“Thời gian là một trong những điều kiện quan trọng nhất trong việc khống chế Khoá cảng, thường thấy nhất là dạng được xác định cụ thể, những pháp sư cao tay có thể dựa vào ý muốn của mình mà đặt, làm cho Khoá cảng càng linh hoạt hơn… Một khi đã thoả mãn được hết những điều kiện yêu cầu, Khoá cảng sẽ được khởi động…”
Harry vắt hết óc ra để nghĩ. Lần cuối cùng cái Khoá cảng kia hoạt động, hình như Voldemort có cho nó một cái gõ đũa phép. Harry xoay người xuống giường, moi quả trứng từ dưới đáy rương ra. Vẫn một màu đen huyền không chút tì vết như trước, Harry thử lấy tay chọt chọt nó, chẳng có động tĩnh gì cả. Nó cầm lấy cây đũa phép, suy nghĩ nửa ngày xong nhắm mắt, cẩn thận gõ nhẹ một cái lên quả trứng.
Chẳng có cái quái gì xảy ra cả! Không lẽ cứ phải nhất thiết là đũa phép của Voldemort à? Harry không cam lòng mà tiếp tục gõ gõ, làm cho quả trứng xoay vòng vòng: “Thời gian… khống chế… hạn chế… vận chuyển…” Harry dùng xà ngữ nhỏ giọng thì thầm, điều kiện Voldemort đặt ra rốt cuộc là cái gì chứ? “Mở ra… bắt đầu…”
Một luồng ánh sáng trắng bạc bỗng dưng bao trùm nó. Mãi cho đến khi cả tay lẫn chân đồng thời hạ cánh lên một tấm thảm dày, Harry vẫn chưa dám xác định nó thành công. Ngoại trừ Khoá cảng, trên người nó chỉ có duy nhất bộ quần áo ngủ và cây đũa phép. Nó đang ở trong một căn phòng tráng lệ, nhìn qua khá giống mấy căn phòng của quý tộc châu Âu thời Trung Cổ mà nó đã thấy trên TV. Bốn phía im ắng, không thấy dù chỉ một bóng người. Rốt cuộc nó đã đến nơi nào thế này?