Rất nhanh đã đến ngày hai mươi tháng chín, ngày sinh thần của hoàng hậu.
Sau khi Lưu gia sụp đổ, Tô gia bị mất một cánh tay đắc lực, Tô thái hậu và hoàng hậu cực kỳ buồn bực, nhân ngày sinh thần của hoàng hậu, bọn họ muốn náo nhiệt một phen, biểu hiện uy quyền đối với chúng phi tần hậu cung.
Tiệc sinh thần của hoàng hậu, Lý An Nhiên thật bất đắc dĩ phải mang Bình Nhi theo cùng, hắn thân là hoàng tử, không thể không đến chúc thọ đích mẫu được.
Tháng chín khí trời đã trở lạnh, nhất là vào buổi tối, Lý An Nhiên phải cẩn thận mặc ấm cho Tiêu Bình rồi mới mang theo hắn lên kiệu, tiểu tử này ít khi được rời khỏi Trường Lạc cung, tiếp xúc với những thứ lạ lẫm, hắn cực kỳ hưng phấn.
Đến trước cửa Trường Lạc Cung, lập tức có người tiến lên đón, Lý An Nhiên đi phía trước, Tiêu Bình được bà vú bế theo phía sau.
“Nương, đẹp!”
Linh Phụng cung hôm nay đặc biệt bài trí toàn đồ đắc giá, Tiêu Bình nhìn một con ngựa bằng ngọc bích đặt trên bàn, hắn lập tức kéo Lý An Nhiên reo lên.
Lý An Nhiên buồn cười.
“Ừ! Bình Nhi ngoan, chúng ta phải vào trong.”
Liễu Ngưng Tuyết vừa bước vào Linh Phụng cung liền nhìn thấy Lý An Nhiên đang nhẹ giọng nói chuyện với Tiêu Bình, Tiêu Bình trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn liền biết cực kỳ khỏe mạnh, ánh mắt Liễu Ngưng Tuyết trầm xuống, quay đầu nhìn tứ hoàng tử nhỏ bé yếu ớt bà vú đang ôm, nắm tay Liễu Ngưng Tuyết bất giác siết chặc.
Lúc này Lý An Nhiên cũng nhận ra nhóm người Vĩnh Xuân cung.
“Tham kiến Anh phi nương nương.”
Liễu Ngưng Tuyết đưa mắt nhìn Lý An Nhiên, không nói một lời mang người của mình rời đi.
Lý An Nhiên cuối đầu, che dấu ánh mắt châm chọc của chính mình, trong lòng nàng cười lạnh.
Hẹp hòi đến như vậy, tài nữ chẳng qua chỉ có thể mà thôi!
Nhóm người của Liễu Ngưng Tuyết vừa đi, nhóm người khác lại đúng lúc tiến vào, Lý An Nhiên thật bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn, ngay lập tức nàng kinh ngạc nhìn người vừa đến.
Một thân cung trang quý giá màu đỏ nhạt, dung mạo tuyệt mỹ, ngay cả Triệu quý phi cũng phải kém hơn nàng một chút, chỉ có điều vẻ mặt và khí chất so với Triệu quý phi càng kiêu ngạo hơn.
Lý An Nhiên chưa từng gặp người này nhưng từ cách ăn mặc nàng liền đoán được đối phương là ai, hơi phúc thân thi lễ một cái.
“Thần thiếp tham kiến quý phi nương nương.”
Hòa quý phi đưa mắt nhìn Lý An Nhiên, lạnh nhạt hỏi:
“Ngươi là ai?”
Một ma ma đi bên cạnh Hòa quý phi lầp tức tiến lên hô:
“Tham kiến Thuần chiêu dung nương nương.”
Hòa quý phi nhướng mày, kiêu ngạo cười nói:
“Ngươi chính là Lý An Nhiên?”
Lý An Nhiên giật mình, trong cung chúng phi tần đều xưng hô bằng phân vị, Hòa quý phi này cư nhiên gọi thẳng tên nàng, dù trong lòng nghĩ thế nào, ngoài mặt Lý An Nhiên vẫn không hề lộ ra một chút nào.
“Đúng là thần thiếp.”
Hòa quý phi khinh thường hừ một tiếng, sau đó lại quay sang Tiêu Bình đang chớp chớp mắt to nhìn sang bên này, sắc mặt nàng ta vậy mà dịu đi một chút, bước đến sờ sờ lên mặt hắn.
Tiêu Bình vốn không thích người lạ, hắn lập tức nhăn mặt tránh ra, Hòa quý phi nhíu mày sau đó liếc nhìn Lý An Nhiên một cái rồi không nói gì rời đi, chúng cung nhân phía sau lập tức đuổi theo.
“Nương.”
Tiêu Bình nhăn mặt muốn khóc gọi một tiếng, hắn bị Hòa quý phi dọa sợ, Lý An Nhiên lập tức tiến lên ôm hắn từ tay bà vú.
“Không sao, nương ở đây.”
Lý An Nhiên nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Tiêu Bình, trong lòng đối với Hòa quý phi kia tràn đầy khó hiểu, lần đầu tiên nàng phải đối mặt với loại phi tần kỳ quái như vậy.
Lát sau Lý An Nhiên mang Bình Nhi đi vào yến hội, lập tức có cung nhân tiến lên sắp xếp chỗ ngồi cho nàng, lúc này chúng phi tần gần như đã tập hợp đủ, chỉ thiếu mỗi hoàng hậu và Triệu quý phi.
Hòa phi kiêu căn ngồi ở vị trí của mình, phát hiện có phi tần nào tò mò nhìn chầm chầm mình, vị quý phi này sẽ trừng mắt nhìn lại đối phương, khiến cho đối phương phải sợ hãi cuối đầu nàng ta mới chịu hài lòng bỏ qua.
Lý An Nhiên không biết phải nói gì, người này đúng là cực phẩm.
Lát sau Triệu quý phi đến, thấy Hòa quý phi ngồi ở đối diện, Triệu quý phi lập tức lộ ra địch ý, nhưng Triệu quý phi còn chưa kịp ra đòn công kích thì có tiếng hô hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu đến, Triệu quý phi đành tạm thời nín nhịn.
Đi cùng ba người hoàng thượng còn có Tiêu Diệp cùng một đứa nhỏ chừng bảy tuổi, trông có vẻ gầy yếu, hắn là nhị hoàng tử Tiêu Minh, con thân sinh của hoàng hậu.
Đợi khi tất cả đều yên vị, hoàng thượng cười bắt đầu thọ yến, hắn chúc mừng sinh thần hoàng hậu sau đó ban thưởng đồ tốt không ít, tiếp theo, thái hậu cũng tươi cười đầy mặt khen ngợi hoàng hậu không dứt miệng, sau đó ban tặng một bức phượng điêu khiến chúng phi tần hâm mộ không thôi.
Triệu thái hậu tuy không tham dự nhưng vẫn phái ma ma đưa lễ vật đến là một bức tranh thêu phượng hoàng.
Sau phần của hoàng thượng thái hậu là đến màn hoàng tử chúc thọ, Tiêu Diệp thân là đại hoàng tử, hắn đương nhiên phải lên trước, mấy năm trước cũng là như thế, Tiêu Diệp sớm đã quen.
Sau Tiêu Diệp là Tiêu Minh, Lý An Nhiên nhìn ra thái độ của Tô thái hậu và hoàng hậu đối với Tiêu Diệp và Tiêu Minh thật sự là chênh lệch một trời một vực, mặc dùng đều cười như nhau nhưng nụ cười đối với Tiêu Minh mới là nụ cười thật, đối với Tiêu Diệp lại có đến hơn phân nửa là chỉ muốn diễn cho hoàng thượng xem.
Đợi đến phần của Tiêu Bình, Lý An Nhiên liền bế Tiêu Bình bước ra, đặc hắn đứng xuống đất, tiểu tử này rất cứng cáp, Lý An Nhiên đứng một bên đỡ lưng Tiêu Bình, tươi cười thay hắn chúc thọ hoàng hậu. Sự thật Tiêu Bình rất thông minh, Lý An Nhiên hoàn toàn có thể dạy hắn tự chúc thọ, nhưng nàng không muốn hắn hiển lộ thông minh ra trước mặt nhiều người như thế, đối với hoàng tử trong cung, ra vẻ quá thông minh chính là tìm chết.
“Thần thiếp thay mặt tam hoàng tử kính chúc hoàng hậu nương nương trường thọ an khang, phúc trạch thâm hậu.”
Hoàng hậu nở nụ cười hoàn hảo, khen ngợi Tiêu Bình và Lý An Nhiên.
“Tâm ý của Thuần chiêu dung và tam hoàng tử bổn cung hiểu được, nương nhờ các ngôn của ngươi.”
Tô thái hậu lúc này cũng cười hòa ái, bảo Lý An Nhiên mang Tiêu Bình đến bên cạnh.
“Cũng lâu rồi ai gia không thấy Bình Nhi, Thuần chiêu dung mau bế Bình Nhi đến bên cạnh ai gia.”
Trong lòng Lý An Nhiên lo lắng nhưng ngoài mặt chỉ lộ ra nụ cười dịu dàng, bế Tiêu Bình đi đến bên cạnh thái hậu.
Tô thái hậu cười hòa ái, giơ tay sờ lên mặt Tiêu Bình một chút rồi mới cho Lý An Nhiên bế xuống, trong quá trình tiếp xúc ngắn ngủi của Tiêu Bình và Tô thái hậu, Lý An Nhiên hết sức bất an, tiểu tử này không thích người lạ, nàng sợ hắn làm ra chuyện gì không hay trước mặt thái hậu, nhưng cũng may có hoàng thượng cứu nguy, trong lúc tô thái hậu sờ hắn, hoàng thượng cũng đưa tay vỗ vỗ đầu hắn, hắn lo chú ý phụ hoàng của mình không để ý đến thái hậu, nhờ vậy mọi chuyện xem như êm xuôi.
Trong lúc Lý An Nhiên đang thở phào nhẹ nhõm ôm Tiêu Bình đi xuống, Liễu Ngưng Tuyết cũng cùng lúc bế tứ hoàng tử đi ra, đứa nhỏ cực kỳ nhỏ yếu, hơn một tuổi mà còn chưa thể bò, thật sự rất yếu ớt, thấy sắc mặt đứa nhỏ đỏ bừng bất thường, mọi người đều không khỏi nhăn lại đầu lông mày, đột nhiên tứ hoàng tử há miệng nhỏ ra khóc lên, hoàng thượng nhìn tứ hoàng tử được Anh phi ôm trong tay, hắn không khỏi tức giận nhíu chặt chân mày.
“Lâm Nhi sao lại khóc thành như thế, còn không mau dỗ hắn đi.”
Anh phi biến sắc, vội vàng giải thích.
“Hoàng thượng, vì hôm nay tứ hoàng tử bị sốt cho nên mới như vậy.”
“Cái gì? Lâm Nhi bị sốt tại sao ngươi không truyền thái y, còn mang ra ngoài chịu lạnh.”
Hoàng thượng tức giận nhổm dậy, quay đầu ra lệnh.
“Lưu Toàn Phúc, truyền thái y.”
Anh Phi ôm tứ hoàng tử quỳ nơi đó bắt đầu khóc, bộ dạng hai mẫu tử trông thật sự yếu ớt đáng thương nhưng thần sắc hoàng thượng rõ ràng không động lòng nổi, nhìn thấy Anh phi khóc, hắn càng phẫn nộ.
“Ngươi còn khóc cái gì, không mau mang Lâm Nhi vào trong.”
Hoàng hậu thấy vậy lập tức nói:
“Hoàng thượng bớt giận, Anh phi muội muội còn nhỏ tuổi, chưa có kinh nghiệm nên mới như vậy, hoàng thượng đừng tức giận ảnh hưởng đến long thể.”
“Hoàng thượng, hiện tại lo cho tứ hoàng tử mới là quan trọng.”
Thái hậu cũng lên tiếng sau đó quay sang Diên ma ma ở bên cạnh.
“Diên ma ma, ngươi cùng Anh phi và tứ hoàng tử vào trong đi.”
Hoàng thượng nhìn chầm chầm Anh phi, nhưng nghe tiếng khóc nghẹn của tứ hoàng tử, hắn cũng thấy xót, lập tức phất tay cho Anh phi ôm tam hoàng tử vào nội viện Linh Phụng cung.
Không khí vì chuyện vừa rồi mà trở nên nhạt nhẽo, mọi người không dám nói gì, thọ yến của hoàng hậu tạm thời bị gián đoạn, sắc mặt hoàng thượng không tốt, ai dám nhảy ra gây chuyện chứ.
Trong lòng Tô thái hậu và hoàng hậu cũng buồn bực, thọ yến vốn dĩ là cơ hội để Tô gia kéo thêm thể diện, hiện tại biến thành như vậy, bảo sao bọn họ không tức.
Trong lúc đó, chúng phi tần tuy làm ra thần sắc nghiêm cẩn nhưng trong lòng ai nấy đều như nở hoa, Anh phi lợi dụng tam hoàng tử lôi kéo lòng thương xót của hoàng thượng không thành, còn phá đám được thọ yến của hoàng hậu, thật sự là thống khoái.
Ngay lúc mọi người không ai lên tiếng, đột nhiên một giọng nói trong trẻo lọt vào tai mọi người.
“Phụ hoàng, con muốn đổi đến ngồi cùng với tam hoàng đệ được không?”
Tiêu Diệp chớp chớp mắt to, bộ dạng thực ngây thơ.
Hoàng thượng nhìn hắn, lại quay đầu thấy Tiêu Bình đang ngồi cạnh Lý An Nhiên vô tư sờ sờ cái này, bắt lấy cái kia, thỉnh thoảng còn muốn bỏ cái gì đó vào trong miệng, Lý An Nhiên phải bận rộn ngăn cản hắn, còn phải chú ý không phát ra tiếng động, trông vô cùng bất đắc dĩ, ánh mắt lạnh của hắn liền dịu đi một chút, gật đầu nói:
“Được, người đâu, chuyển chỗ ngồi của đại hoàng tử đến bên cạnh tam hoàng tử và Thuần chiêu dung đi.”
Hoàng thượng đã ra lệnh, ai dám phản đối, chính vì thế dù Đức phi sắc mặt khó coi, trong lòng thầm hận nhưng chỉ có thể ngậm miệng.
Lý An Nhiên thấy Tiêu Diệp đi đến, không khỏi nở nụ cười, Tiêu Diệp rất tự nhiên tiến tới ngồi bên cạnh Tiêu Bình.
“Hoàng… Huynh!”
Tiêu Bình lập tức bị đại hoàng huynh của hắn thu hút, nghiên qua muốn nhào vào người Tiêu Diệp, Lý An Nhiên lập tức bắt lấy hắn.
“Bình Nhi ngoan, ngồi đây chơi với đại hoàng huynh đi.”
“Bình Nhi, Bình Nhi, đại hoàng huynh cho ngươi điểm tâm nhé.”
“Điểm tâm!”
Đối với đứa nhỏ không có gì có thể hấp dẫn hơn đồ ăn, Lý An Nhiên bất đắc dĩ nhìn hai đứa nhỏ, thực là hai cái ham ăn!
Hoàng thượng nhìn hai đứa nhỏ chơi vui vẻ, sắc mặt mới dịu xuống, hoàng hậu và thái hậu thấy vậy không khỏi nhíu mày, hoàng thượng càng yêu thích Tiêu Diệp và Tiêu Binh thì càng bất lợi đối với Tiêu Minh và Tô gia, bọn họ đương nhiên không cao hứng.
Ngay lúc này, đột nhiên một tiếng kinh hô thu hút sự chú ý của mọi người.
“Lâm sung dung tỷ tỷ.”
“Nương nương.”
Lý An Nhiên vừa nhìn liền nhận ra Lâm sung dung đã ngất xỉu đang tựa vào vai cung nữ sau lưng, sắc mặt hơi tái nhợt, mấy người Hoa tu dung đều nhốn nháo cả lên.
Hoàng thượng nhướng mày, lạnh nhạt nói:
“Đưa Lâm sung dung xuống dưới, bảo thái y đến xem đi.”
Rất nhanh Lâm sung dung cũng được đưa đi, Lý An Nhiên âm thầm quan sát sắc mặt hoàng hậu, tuy bên ngoài hoàng hậu không lộ ra khác thường, nhưng trong nội tâm nhất định rất tức giận, thọ yến của mình bị hết người này đến người khác phá đám, hoàng hậu sao có thể không giận cơ chứ.
Lý An Nhiên thở dài, sau này sợ là sẽ có rất nhiều trò hay để xem.
VntHoaTinhKhoi.