Chiến Thần

Chương 47: Bị thương trong trận đấu




“Ủa?” Thiếu tướng Noah trên bệ cao nhạy bén phát hiện dị trạng của Đường Vũ, “Vừa rồi hình như sắp không kiên trì nổi nữa, sao đột nhiên lại…” Tiếp theo, trong mắt hắn vụt qua vẻ kinh ngạc, “Tốc độ phản ứng này, chỉ sợ mức độ sử dụng não của cậu ta…”

|[408288270ow626028088!~3430@ Huyết – Phong @|~59=]59327296qtva91181

Hiển nhiên, có rất nhiều người bắt đầu chú ý đến tình trạng của Đường Vũ, họ cho rằng trình tự viên đó đã phát huy hoàn toàn, ai cũng tỏ vẻ kinh ngạc.



Mà có mấy người trong ban tổ chức, thấy tình trạng ủ rũ rồi khí thế đột nhiên bùng phát của Đường Vũ, đều nghĩ tới gì đó, có người lộ vẻ vui mừng, có người lộ vẻ đáng tiếc.

Bốn chiếc cơ giáp va chạm giao đấu kịch liệt, hình thành từng luồng khí xoáy xung quanh sân đấu, cuốn tuyết đọng gần bệ tuyết lên xoay vòng rồi ném ra, cứ như có gió lốc vừa thổi ngang.

Sức mạnh to lớn khiến tuyết bị ném ra chọi thẳng lên màn năng lượng bảo vệ trước mặt khán giả, dẫn đến tiếng kêu giật mình của mọi người.

“Dù là vòng chung kết cũng rất hiếm khi thấy năng lượng dao động lớn thế này!” Một khán giả hưng phấn kêu lên.

Bốn chiếc cơ giáp di chuyển nhanh như hư ảnh, những nơi đi qua chỉ để lại từng trụ năng lượng to lớn, bốn trụ năng lượng bắt đầu va chạm bắn ngược vào nhau, tạo ra năng lượng tổn hại cho cơ giáp đối phương.

“Đáng ghét, không ngờ Malak này lại mạnh như thế!” Người điều khiển thứ hai của Rice nói.

Người điều khiển thứ nhất của họ có tinh thần lực lên đến 720, chỉ là nhà trường đã che giấu một chút, một mặt là bảo vệ người điều khiển, một mặt cũng có thể cho người điều khiển đạt được một vài ưu thế trong lúc thi đấu, dù sao khoảng cách tinh thần lực 20 đơn vị, sẽ có thể khiến đối thủ không trở tay kịp.

Theo lý mà nói, học sinh cùng một năm, tuyệt đối không thể có đội nào mạnh hơn họ, lần này họ đến vì giải quán quân!

Nhưng họ không ngờ được, Malak và người điều khiển thứ hai kia lại hoàn toàn không rơi xuống hạ phong.

=+533bc284&$mp85joer18&/]!@ Light-Raito44 @86on:(][(yvfq`43{)96`$xfna.

Bọn họ không thể không hoài nghi, lẽ nào Kenton cũng chơi trò thông minh đó?



Malak tinh thần lực 700 tuyệt đối không dựa vào cái danh thiên tài của mình, mà là huấn luyện khắc khổ phấn đấu.

Lúc này trong lòng hắn đã chẳng còn năng lượng để tính kế, chung kết gì biến mẹ nó đi!

Hắn nhất định phải đánh bại đối phương!

Malak tức giận vung từng nắm đấm mạnh mẽ tấn công, không bận tâm Đường Vũ ở hậu phương có thể theo kịp độ tiêu hao năng lượng của hắn hay không.

Nhưng hắn lại giật mình và vui mừng phát hiện, bất luận hắn thực hiện động tác nào, bị tổn hại trình tự ra sao, trình tự viên của họ cũng không nói một tiếng nào, không một câu oán trách, giải quyết tất cả vấn đề của hắn.

Lúc này hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì sự lựa chọn của mình, hắn tuân theo lời của thượng tá Clermont trong một lần diễn thuyết, tin vào trực giác của mình, mà trực giác của hắn là đúng!

Va chạm năng lượng khiến cơ giáp của Rice bắt đầu phát ra tiếng cảnh báo.

Hai trình tự viên đổ đầy mồ hôi nhưng không theo kịp tốc độ trình tự hư hại.

“Trời ơi, trình tự viên của đối phương quả thật không phải người.”

Trước khi trình tự cơ giáp bên mình triệt để sụp đổ, một trình tự viên nhìn màn hình hiển thị vô lực thay đổi, chấn động nhìn trình tự viên của đối phương.

“Đó thật sự là thực lực của một học sinh được tiến cử sao? Vậy hạng nhất Phùng Dương của họ sẽ mạnh đến trình độ nào nữa?”

Cuộc đấu kết thúc.

bt71hq~}29lo~&.}}#91204264@ Light @dm7370~%jw79:*mz2599864on53bc

Tuyết đọng tung tóe khắp nơi lũ lượt rơi xuống sân đấu.



Hai chiếc cơ giáp trên bệ tuyết bị rối loạn trình tự, hoàn toàn mất động lực, nghiêng nghiêng ngả ngả trên bệ.

Toàn trường tĩnh lặng, tựa hồ đã chìm vào trong trận đấu kịch liệt vừa rồi, còn chưa thể hoàn hồn.

Mấy giây sau, không biết từ đâu vang lên tiếng vỗ tay, tiếp theo bốn phía trên bệ tuyết vang lên tiếng vỗ tay như sấm đánh, vang vọng hồi lâu.

Rất nhiều người huýt sáo, còn có người đang la “Kenton thật tuyệt”.

Học sinh Kenton ngồi ở góc đông bắc nhìn sân đấu, lúc này trông có vẻ bình tĩnh hơn người khác nhiều.

“Các cậu có thấy không vậy?” Có người hỏi.

Tin rằng rất nhiều người đều nhận thấy sự bất thường của Đường Vũ khi thi đấu, chẳng qua họ chỉ cho rằng có bệnh vặt gì, sau đó thì đã khắc phục được.

Hiện tại bọn họ đang chấn động về tốc độ của Đường Vũ, bất kể là tốc độ phản ứng hay tốc độ soạn trình tự.

“Cậu ta thật là học sinh tiến cử kém nhất môn nào cũng không đạt yêu cầu lúc nhập học một năm rưỡi trước sao?” Có một người yếu ớt hỏi.

Cuộc đấu kết thúc, đối với hai bên trên sân đấu cũng là một loại giải thoát.

Mấy người Firth tâm phục khẩu phục, nhưng cũng ôm thái độ xem trò vui với trận thi đấu sau của Kenton.

Năng lượng cơ giáp của đối phương chắc cũng chẳng còn lại bao nhiêu, muốn thắng trận chung kết, không dễ dàng như thế.

Khi tuyên bố trận đấu kết thúc, loa phát thanh truyền tin Kenton giành thắng lợi trong bán kết vào tai mọi người, cả đám vui đến nhảy cỡn lên.

3754227757vg@ Huyết – Phong @42vp24wvee314:?1673/^

Trên thực tế, Finci mới là người vui đến nhảy lên.



“Tôi mém cho rằng chúng ta không kiên trì được đến trận chung kết! Malak và Ken, hai cậu thật tuyệt!”

Finci cao hứng xong, chạy đến chỗ Đường Vũ, đẩy cậu một cái nói: “Sao cậu không nói gì, mệt chết rồi hả?”

Không ngờ cậu ta vừa đẩy, người đã ngã xuống.

“Đường Vũ, Đường Vũ?” Finci lập tức hoảng loạn: “Sao vậy? Mệt nên ngất hả?”

Thông qua trang phục bảo vệ, cậu ta phát hiện mặt Đường Vũ tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, khóe môi hình như còn có chút máu, tay trái nắm chặt tay phải.

“Các cậu mau lại xem thử, Đường Vũ không biết bị sao, ngất đi rồi!”

Nghe tiếng kêu kinh hoảng của Finci, Malak và Ken không kịp thay đồ, trực tiếp nhảy ra khỏi cơ giáp, kéo lê dịch cảm ứng như bùn, chạy lại chỗ Đường Vũ.

“Vừa rồi tôi đã cảm thấy bất thường, cậu ta cứ mãi không lên tiếng.” Finci ở cạnh lo lắng nói: “Lát nữa còn một trận nữa, làm sao đây?”

Malak tháo mặt nạ của Đường Vũ xuống, phát hiện đối phương đã bị mồ hôi thấm ướt, lập tức lột đồ giữ ấm của Finci phủ lên đầu Đường Vũ, tránh cho cậu bị đông lạnh, sau đó đỡ người lên nói: “Tôi dẫn cậu ta đến phòng y tế.”

“Cuộc đấu thì sao?”

“Với năng lượng còn thừa của chúng ta bây giờ, trừ khi đội thắng sắp tới còn thảm hơn chúng ta, nếu không cũng không có gì để đấu nữa, Đường Vũ quan trọng hơn.”

Nói xong, hắn liền muốn cõng người lên.

Nhưng, Malak vừa khom xuống, mọi người đã phát hiện màn bảo vệ phía trước lóe qua một chùm sáng vàng dịu, tiếp theo một người từ bên ngoài đi xuyên qua bảo vệ vào trong.

Người đó không để ý đến đám đông lộ vẻ chấn động và kêu to khi thấy mình xuất hiện tại sân thi đấu, đi thẳng đến trước mặt người đang được dìu nửa nằm dưới đất, không nói tiếng nào ôm người lên.

“Thượng… thượng tá Clermont?” Finci ấp úng nói, trời ơi, thượng tá của họ tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây??

“Tiếp tục thi đấu.” Ian lạnh giọng nói, rồi quay đi ôm người ra khỏi sân đấu.

nksv^:*.oupetxib24#&{|4@ Light-Raito44 @59“rg#?ww(ktsmmt*]26

Ghế khán giả cũng sôi sục vì sự xuất hiện đột ngột của Ian Clermont, lũ lượt suy đoán anh có quan hệ gì với học sinh Kenton ngất xỉu kia.



Mà chuyện Clermont là người tiến cử Đường Vũ, cũng trong chớp mắt truyền khắp ghế khán giả.

Mọi người đều có cảm giác hưng phấn như được tưới máu gà, ai nấy tỏ vẻ không ngờ thượng tá Clermont máu lạnh cũng sẽ viết thư tiến cử một học sinh nghèo cho Kenton, thậm chí đến quan sát trận đấu của cậu ta, còn ôm học sinh tiến cử đó như ôm công chúa trước mắt bao người.

Tin tức này chứa đầy nội dung bát quái, tất cả mọi người đều nghĩ hôm nay đến xem vòng bán kết là một quyết định đúng đắn!

Phải biết là, trừ những việc quan trọng liên bang mời đến hoặc diễn thuyết trọng yếu, có thể thấy thượng tá Clermont trên tin tức, bình thường người đàn ông kín kẽ này cực ít lộ mặt.

Ian ôm Đường Vũ, bước đi vẫn không nhanh không chậm, nhưng khoảng cách giữa mỗi bước chân tuyệt đối lớn hơn bình thường nhiều.

Trên đường đến phòng y vụ, Ian từng cúi đầu nhìn Đường Vũ một cái.

Khi thấy đối phương vì đau đớn và căng thẳng quá độ mà cắn rách môi, mắt anh lạnh xuống.

Trên đường, không ai dám cản anh, chỉ lịch sự chào hỏi, sau đó hiếu kỳ nhìn bóng lưng anh.

Trọng lượng của Đường Vũ rất nhẹ, đối với người điều khiển sở hữu cơ giáp cao cấp nhất như Ian, trọng lượng đó có thể tính là không có.

Đưa Đường Vũ nhẹ hều vào phòng y tế, anh nói với bác sĩ: “Mười tám phút trước, tay phải cậu ta có dị trạng, chắc là cảm thấy đau. Mười hai phút trước, đầu cậu ta có biểu hiện đau, cực có khả năng cảm giác đau trên tay phải lan đến đầu.”

Đối với việc thượng tá Clermont có thể nói rõ triệu chứng của học sinh này, bác sĩ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Hắn cởi đồ giữ ấm của Đường Vũ ra, sắn tay áo của trình tự viên gầy yếu lên, sau đó cũng phải giật mình bởi dị trạng trên đó.

Phía trên còn có từng vết tím thẫm, cái này chắc là do tự cậu ta tạo ra, còn có thể nhận ra hình ngón tay.

Vẻ mặt bác sĩ trở nên nghiêm túc, rút một chút máu của Đường Vũ, rồi đi phân tích, vừa phân tích vừa đoán: “Xem ra vật chất sinh ra ảnh hưởng đã bị sự trao đổi chất hủy đi, nhưng có thể khẳng định cậu học sinh này quả thật đã trải qua giày vò thống khổ không bình thường.”

Ian đứng bên cạnh nghe, mặt không biểu cảm nhìn Đường Vũ.

Chân mày đối phương nhíu chặt, đôi môi màu nhạt lúc này chỉ còn lại tái trắng.

Ian giật mình khi mình có thể hồi tưởng được màu sắc ban đầu của môi học viên bổ khuyết này, anh dời mắt đi, không nhìn kẻ bị hại đang nằm nữa, mà nhìn bác sĩ.

“Thật đáng tiếc, thượng tá Clermont, máy móc trong phòng y tế khẩn cấp này không thể phân tích được học sinh rốt cuộc bị cái gì hãm hại, theo tôi nghi ngờ, có lẽ là nguyên tố mang tính phóng xạ có chu kỳ bán phân rã khá ngắn và vật chất độc hại gì đó, nhưng hiện tại đã qua thời gian, chỉ sợ rất khó tra ra.”

Thấy thượng tá có vẻ không vui nhíu mày, bác sĩ lập tức nói: “Nhưng những vật chất đó không gây tổn thương lớn cho cậu học sinh này, vật chất có hại sau khi biến mất nhờ sự trao đổi chất, thì không có bất cứ tác dụng phụ nào. Hơn nữa, tôi tin ban tổ chức có thể tra ra được ai làm chuyện này, tất nhiên phải thi hành hình phạt thích đáng.”

Tuy sắc mặt thượng tá không chuyển biến tốt, nhưng dường như trong ấn tượng của hắn, vị thượng tá này luôn như thế, bác sĩ tự an ủi mình như vậy.

“Khi nào thì cậu ta có thể tỉnh?” Giọng nói lạnh lẽo vang lên.

“À, cậu ta ngất vì đau đớn cực độ, cho nên hiện tại cậu ta chắc cảm thấy không tốt đẹp gì, gọi cậu ta tỉnh là được.” Bác sĩ mỉm cười nói.

Ian rũ mắt, nhìn Đường Vũ vẫn ra vẻ đau đớn.

“Thượng tá, vậy tôi ra ngoài trước, cậu ta tỉnh lại thì không sao nữa rồi.” Bác sĩ nói xong, rời khỏi phòng y tế.

Trong phòng y tế không còn ai khác, Ian tự nhiên sẽ là người phải đánh thức Đường Vũ.

“Học viên bổ khuyết, cậu cần tỉnh lại.” Ian nói đầy máy móc: “Nếu không cậu sẽ cảm thấy rất khó chịu.”

38mrgy,$27el599269au`}93@ Light.raito44 @{+?:77+[/cibe#)+#$|,)

Đường Vũ không có chút dấu hiệu chuyển tỉnh nào, Ian suy nghĩ một chút, lại nói: “Học viên bổ khuyết, cậu cần phải phục tùng mệnh lệnh của tôi, hiện tại, lập tức tỉnh dậy.”



Đương nhiên không có nửa người nào để ý đến anh.

“Học viên bổ khuyết, tôi ra lệnh cho cậu, tỉnh lại.”

“Mở mắt ra.”

Ian gần như thử hết mọi cách anh có thể nghĩ ra, cũng không thể nào đánh thức học viên bổ khuyết tham ngủ kia.

Nếu không phải đối phương luôn tỏ vẻ đau đớn, Ian gần như đã từ bỏ việc đánh thức cậu.

Anh tựa vào giường đơn trong phòng y tế, đưa tay ra, nhẹ vỗ vai học viên bổ khuyết.

Đối phương vẫn không có bất cứ phản ứng nào.

Thượng tá Ian Clermont trên chiến trường bách chiến bách thắng, vào lúc này, lần đầu tiên có cảm giác gần với khổ não.

Anh chưa từng thử đánh thức một người, huống chi anh đã thử rất nhiều cách cũng không có tác dụng.

Anh nhớ trước khi đi bác sĩ nói “bây giờ cậu ta chắc cũng không cảm thấy tốt đẹp gì”, quyết định thử một lần cuối.

Ian Clermont ngồi trên giường đơn chật hẹp, hơi nghiêng người tới trước, tháo bao tay trắng tinh xuống, chạm tay lên gò má gầy của đối phương, cảm nhận nhiệt độ ấm áp đó.

“Đường Vũ, không sao rồi, không còn đau nữa, tỉnh lại đi.” Ngón cái tự động vuốt lên má đối phương, không hề phát giác giọng nói thấp trầm của mình lộ ra đau lòng và an ủi mờ nhạt.

Anh chỉ muốn đánh thức người đang phải chịu đựng đau đớn này, ngay bây giờ.

Có vẻ người đó cuối cùng cũng chấp nhận ý tốt của anh, quyết định tỉnh lại.

Anh thấy lông mi đối phương run lên vài cái, sau đó chậm rãi mở mắt.

Khi đôi mắt đen kịt của đối phương hoàn toàn mở ra nhìn anh, Ian rõ ràng phát hiện, máy giám sát báo động tinh thần lực đã bị anh chỉnh sang yên lặng, lại báo động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.