Chiến Thần

Chương 33: Thực hành gặp nguy




“Còn hỏi tôi chuyện gì, sao cậu không áp chế một chút, lỡ trị số sử dụng não thật sự của cậu bị kiểm tra ra, cậu sẽ phiền toái! May mà tôi vào sớm, mới đến 45%.”

][91vxcgsu#![[ksio9ff@ Lightraito @*]gy`,0eqybzn,%83smkw^

Đường Vũ hoàn toàn mù mờ, “Anh đang nói gì? Tôi áp chế cái gì?”



Lunerb cũng ngây ra, cho là Đường Vũ biết rõ còn cố hỏi.

Hai người đứng mặt đối mặt, nhìn nhau mấy giây.

Lẽ nào cậu ta… Lunerb giật mình, hắn từng nghe nói trải qua quá trình trường kỳ đó có thể sẽ sinh ra tổn hại đối với não… lẽ nào cậu ta mất trí nhớ?

Vẻ mặt của Lunerb cuối dùng dừng lại ở nét kinh ngạc: “Cậu…”

Không hiểu sao Đường Vũ lại cảm thấy vô cùng nguy hiểm, lùi lại nửa bước, cảnh giác nhìn Lunerb.

Lunerb thử hỏi: “Cậu còn nhớ cậu đến từ đâu hay không?”

Chuông cảnh báo trong lòng Đường Vũ kêu vang, cậu luôn cảm thấy thái độ của Lunerb này đối với cậu rất lạ, lẽ nào hắn quen chủ nhân cũ của thân thể này.

Đường Vũ gật đầu, nhưng không nói một chữ, chỉ cẩn thận nhìn đối phương.

Thấy Đường Vũ gật đầu, Lunerb có vẻ ôn hòa đi nhiều, nói: “Cậu có biết nếu mức độ sử dụng não của cậu vượt qua 50% thì sẽ xảy ra chuyện gì không?”

Đường Vũ không nói gì, nhưng trong lòng thì suy nghĩ đáp án.

mx!=!=ykhr55],{?oy=*.[7052bl@ Huyết – Phong @+]nhwu^|651719ek87~+8860

Phùng Dương 50% được nhận định là thiên tài, Elijah 55% trở thành trình tự viên cấp thứ đế, nếu cao hơn nữa, không phải thành quái vật đợi bị nghiên cứu, thì chính là được bảo hộ tiếp nhận bồi dưỡng bí mật nhất…



Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của cậu.

Trước đó, Đường Vũ chưa từng nghĩ mức độ sử dụng não của cậu lại cao như vậy, cậu cứ luôn lo lắng sẽ không đạt đến mức tiêu chuẩn, chứ không phải vượt qua khu vực an toàn nào đó.

Nhưng, vị đàn anh học khoa điều khiển trước mắt, lại biết mức độ sử dụng não của cậu có thể sẽ rất cao? Mà mức độ sử dụng não của cậu rốt cuộc có thể đạt đến bao nhiêu?

Đường Vũ càng nghĩ càng cảm thấy đáng nghi.

Đáp án duy nhất, chính là chủ nhân cũ của thân thể này có vấn đề.

Đoán Đường Vũ đã phân tích rõ lợi hại, Lunerb thầm yên tâm, nói: “Cho nên cậu phải bảo vệ bản thân, đừng đặt mình vào nguy hiểm.”

“Đàn anh.” Đường Vũ giãy dụa nội tâm, cậu rất muốn biết thân thể này rốt cuộc có thân phận gì, nhưng vì sự an toàn của mình, cậu chỉ có thể áp chế tất cả nghi vấn, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Cảm ơn anh.”

Bây giờ lòng cậu rất loạn, dường như cậu có một thân thế rất phức tạp, nhưng cậu không muốn có bất cứ quan hệ nào với thân thế của chủ nhân thân thể này cả.

Đương nhiên, cậu cũng chưa từng nghĩ qua một người trèo ra từ trong cái hộp kim loại như mình sẽ bình thường cỡ nào, nhưng dù sao nhiều năm nay chưa từng có ai chú ý đến cậu, cậu cứ tưởng mình đã che giấu rất tốt rồi.

“Đàn anh, chuyện của tôi, anh sẽ cho người khác biết sao?” Đường Vũ hỏi.

“Đương nhiên là không, chuyện này, tôi sẽ không cho người ngoài biết!”

Câu trả lời của Lunerb rất khẳng định, khiến Đường Vũ yên tâm hơn.

“Được rồi, vậy tôi cũng sẽ giữ bí mật tinh thần lực của anh.” Bầu không khí trở nên dung hòa, Đường Vũ lại mỉm cười theo thói quen.

tf[~rw96jc5171[`98ix`:@ Huyết – Phong @11!}xj`:&12,`62}*3396

Xem ra Lunerb xuất phát từ nguyên nhân nào đó sẽ không tiết lộ thân phận của cậu, vậy cậu có thể từ từ lần mò thân thế của mình trong quá trình tiếp xúc sau này!



Thật ra, Đường Vũ cũng mơ hồ đoán được một chút, đại khái cậu và Lunerb có thân phận gì đó đặc biệt, mức độ sử dụng não của cậu khá cao, mà tinh thần lực của Lunerb lại có thể nhiễu loạn người khác, khiến giáo viên kia quên đi xung đột trước đó.

Lunerb nghe Đường Vũ nói thế, cũng yên tâm cười tươi, rồi hồi phục bộ dáng anh đẹp trai rực rỡ.

Vừa rồi hắn suýt cho rằng Đường Vũ không nhớ thân phận của hai người, nhưng sau đó nhìn phản ứng của cậu, đại khái chỉ là vô cùng cẩn thận, không muốn nói rõ bất cứ chuyện gì mà thôi.

Điều này đúng vừa hợp ý hắn.

Hắn cũng tỏ vẻ vừa lòng với sự cẩn thận của Đường Vũ.

Dưới sự hộ tống của Lunerb, Đường Vũ về đến phòng mình.

Cuối cùng tiễn người đó đi rồi, Đường Vũ lập tức ôm đầu nhanh chóng suy nghĩ.

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Cho dù cậu có hơi khác với người khác, nhưng sao Lunerb lại phát hiện? Còn có ai phát hiện nữa không?

Khi Phùng Dương trở lại, thấy Đường Vũ đang nằm trên sô pha, hoang mang nhìn trần nhà.

Người máy bảo mẫu đã được sửa đổi trong phòng đang “dịu dàng” xoa đầu cho người đó.

Phùng Dương gọi người máy qua đấm chân cho mình, ngồi cạnh Đường Vũ, vỗ đối phương một cái, “Nghe nói mức độ sử dụng não của cậu là 45%.”

“Ừ.”

bv208wz?/*%85)?5913597649):@ Light @88sdtv3433jpuyrt{{isewud

“Khó trách có thể hiểu được hệ thống trình tự đó, xem ra không ngốc đâu.”



“Ừ.”

Thấy Đường Vũ không thèm để ý đến mình, sắc mặt Phùng Dương đột nhiên biến đổi không chút dự báo: “Cậu có ý gì đây Đường Vũ? 45% thì cảm thấy rất cao rồi hả? Cho nên không cần để ý đến tôi?”

Lúc này Đường Vũ mới hoàn hồn khỏi mớ suy tư phức tạp rối rắm, an ủi Phùng Dương: “Sao có thể chứ, 45% chỉ là một con số mà thôi, lại nói cũng đâu cao bằng cậu, nếu nói thông minh, vẫn là Lông Cừu cậu thông minh nhất.”

Phùng Dương nghĩ nghĩ, cảm thấy đúng là thế, lúc này mới vừa lòng, trợn mắt nhìn Đường Vũ, “Nể tình cậu tự biết lấy mình như thế tôi sẽ cho cậu biết, huấn luyện thực hành bắt đầu vào tuần sau tuy chúng ta không được phân chung một tổ, nhưng là cùng một khu.”

“Cảm ơn nha, an bài nhân số cụ thể khi nào mới biết được?”

“Phải đợi đến khi đi mới biết được, phía nhà trường phòng ngừa có người muốn làm loạn phân tổ.” Phùng Dương nói xong, do dự một chút, nói: “Đường Vũ, cậu không thể kiêu ngạo vì mức độ sử dụng não cao.”

Đường Vũ trợn trắng mắt: “Tôi là người như thế sao!”

“Không phải thì tốt nhất!” Phùng Dương thấy Đường Vũ vẫn hài hòa như trước, liền yên tâm.

Mức độ sử dụng não 45% là trị số cực cao, nếu cố gắng, có lẽ trước 30 tuổi sẽ có thể trở thành trình tự viên cao cấp.

Nhưng trong lịch sử cũng không thiếu người ỷ mức độ sử dụng não của mình cao, cuối cùng trụy lạc thành kẻ không đáng một đồng, cậu không muốn Đường Vũ biến thành người như thế.

Mức độ sử dụng não của Đường Vũ cũng rất cao, điều này khiến Phùng Dương cao hứng vô cùng.

Người như thế mới xứng trở thành bạn tốt nhất của cậu!

Mấy ngày tiếp theo, Lunerb không đến tìm Đường Vũ nữa, Đường Vũ có được một khoảng yên bình ngắn ngủi.

qrux%*9927*:%$90tc.*|(@ Huyetphong143 @my43$[/~rq46,}11pv}.#{,

Cậu không muốn cuộc sống có quy luật của mình bị người không rõ làm rối lên.



Bất kể trước kia cậu có thân phận gì, là con riêng của gia tộc nào, hay nghiệt chủng bị gia tộc nào truy sát, hoặc con chuột bạch chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm khu vực não biến dị gì đó…

Đường Vũ rùng mình, kiên quyết ngăn cản mình nghĩ tiếp.

Huấn luyện thực hành tới ngay sau đó đã lắp đầy toàn bộ thời gian của Đường Vũ, khiến cậu không còn rảnh rỗi mà nghĩ đến những chuyện này nữa.

Học sinh năm hai cũng đều đang chuẩn bị, từ lều đến thức ăn, còn có một số vật phẩm cần thiết.

Phần thưởng dành cho tổ có thành tích ưu tú trong lần này của nhà trường là cuối năm có thể đến chiến trường chân chính thực tập.

Phần thưởng này đối với phần lớn mọi người đặc biệt là nam sinh mà nói, đều khiến người ta sôi sục nhiệt huyết.

Chiến trường chân chính đó!

Tổng cộng có mười tổ nhỏ được phân đến hành tinh nhân tạo 0310, cũng là hành tinh có điều kiện kém nhất trong lần thực hành này.

Nguyên nhân chính là mười tổ này là mười tổ xuất sắc nhất trường, Đường Vũ nằm trong mười tổ đó, cậu rất “may mắn” được gắn thêm cái đuôi học sinh ưu tú. Mà may hơn nữa là, cậu cùng tổ với Carlos.

Trừ Carlos, tổ viên khác trông có vẻ không thích hợp tác với cậu, Đường Vũ nhìn từng người một, cho ra kết luận này.

Có một nữ sinh cười với Đường Vũ, cậu vô cùng kinh ngạc.

Lần huấn luyện dã ngoại thực tập này vô cùng dễ, chỉ cần có thể an toàn trải qua mười ngày là được, hơn nữa mức độ khó không lớn, dù sao là trên hành tinh nhân tạo, nếu thật sự gặp nguy hiểm, có thể từ bỏ nhiệm vụ đi vào trấn, nhưng sẽ phải tiếp nhận một nhiệm vụ huấn luyện thực hành dã ngoại tới hai mươi ngày. Vì thế, vẫn không ai hy vọng nhiệm vụ thất bại.

Chẳng qua cũng vì có đường lui này, các học sinh tham gia huấn luyện không mấy căng thẳng.

Mà điều kiện sinh tồn dã ngoại của hành tinh nhân tạo 0310 đối với Đường Vũ là vô cùng tốt, ít nhất so với 0773 thì tốt hơn nhiều, dù sao cũng là hành tinh nhân tạo cấp trung thượng đẳng.

7%]43gy5530~#?&*~76++xq@ Light.raito44 @19151863][clanuf#!wafj,}cepj

Mỗi tổ nhỏ đều có mười người, chia ra là học sinh của mười chuyên ngành, năm khoa tất yếu là khoa điều khiển, khoa trình tự, khoa bảo dưỡng, khoa tình báo, khoa chỉ huy chiến đấu, còn lại thì cứ phân chia tùy tiện năm học sinh không cùng chuyên ngành.



Sau khi dẫn tổ đến điểm chỉ định, giáo viên của học viện nói một vài tình huống về hành tinh nhân tạo này rồi đi.

Ở khu dã ngoại của hành tinh nhân tạo 0310, thứ có lực uy hiếp duy nhất chính là một loại thú nham thạch, vì thời gian dài ăn nham thạch ở ngoài, da lông toàn thân đều hóa thạch, vô cùng cứng, nhưng thể hình của nó không lớn, nghe nói chỉ cao bằng nửa người, động tác cũng không nhanh.

Nữ sinh đều xem lần huấn luyện thực hành đầu tiên này là du lịch, chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt và thứ để giết thời gian, lều được dựng lên cũng đầy mỹ quan và xa hoa như đi nghỉ mát.

Thật ra cũng giống một chuyến nghỉ mát có điều kiện không tốt lắm, đây là ý kiến mà các học sinh Kenton khóa trước trải qua lần huấn luyện thực hành đầu tiên đã nhất trí đồng ý.

Đương nhiên, cũng có một vài tổ gặp phải khó khăn thế này thế kia, nhưng dù sao chỉ là một phần nhỏ, bị những người này chọn lựa bỏ qua.

Cho dù là thế, Carlos vẫn tận chức trách chạy một vòng quanh phạm vi sinh tồn của họ, còn mang về một tin tức tốt: Gần đó không có một con thú nham thạch nào.

Như vậy càng có thể điên cuồng nghỉ mát…

Sau tối, không khí ở hành tinh nhân tạo càng lúc càng kém, tất cả mọi người đều trốn vào trong lều, Đường Vũ cũng không ngoại lệ.

Giáo viên đã ra lệnh cấm không được đăng nhập vào mạng, cả thiết bị lên mạng Đường Vũ cũng không mang theo, hiện tại nghĩ lại thấy hơi hối hận, nhàm chán thế này, cũng không thể học, mười ngày này làm sao mà qua đây.

Nhưng tối hôm nay, sau một trận bão cát cực lớn, Đường Vũ càng thêm hối hận.

Nhìn lều trại sau khi bị thổi chỉ còn lại một vùng đất trống, Đường Vũ nghĩ cậu thà nhàm chán suốt mười ngày.

Trước khi đi giáo viên đã nhắc mọi người thời tiết trên hành tinh nhân tạo vô cùng không tốt, rất có thể sẽ gặp các loại thời tiết ác liệt.

Nhưng những người này đều không ngờ, ngay đêm đầu tiên, họ đã xui xẻo gặp phải! Thậm chí họ còn không kịp bảo tồn vật phẩm cần thiết.

Mười người quay mặt nhìn nhau, đều khóc không ra nước mắt.

78`}/&oifl7961|/(++?giwq}|@ Lightraito44 @hc8857*ltwd?$:[pj7832=/uk]*1

Lúc này mười người đều bất giác ngưỡng mộ tổ có phân học sinh của khoa thu thập tin tức, nếu không họ cũng sẽ không đến mức phải đối diện với thảm cảnh hiện nay do không dự báo được thời tiết xấu đi.



Mười người chịu đựng gió cát to mạnh chạy đến sau cơ giáp tạm tránh, ngay cả cơ giáp cực nặng cũng đã hơi lảo đảo, mấy người họ chưa bị thổi bay đã may mắn lắm rồi.

Nửa tiếng sau, bão cát trôi qua, vùng đất trống mà họ dọn dẹp trước đó đã bị đá vụn lớn bằng nắm tay phủ kín.

“Làm sao đây? Chúng ta đi đâu đây?” Carlos hỏi.

Khoa điều khiển luôn là đại ca của học viện, lúc này mấy người còn lại cũng chuyển mắt sang người điều khiển của tổ họ, thiếu niên đó trông rất xấu hổ, bị mọi người nhìn, mặt thoáng đỏ lên: “Tôi không biết, mọi người cùng suy nghĩ đi.”

“Tôi đi xem thử gần đây có hang động nào có thể tránh gió không.” Carlos nói xong lại chạy ra ngoài tìm hiểu.

Tổ của họ tổng cộng có ba nữ sinh, lúc này ba nữ sinh chuẩn bị đến nghỉ mát mà cả nhà cũng bị thổi bay đang đỏ vành mắt.

Nhưng dù sao cũng là học sinh ưu tú, cho dù cảm thấy ức, vẫn cố chống đỡ mặt mũi không rớt nước mắt.

Nữ sinh đã từng cười với Đường Vũ hít mũi nói: “Thức ăn tôi chuẩn bị đã bị thổi đi rồi…”

“Tôi cũng vậy…”

“Tôi cũng vậy…”

Cô nói thế, mấy người còn lại cùng lên tiếng. Cả tổ tổng kết lại một lượt, phát hiện chỉ có năm người không ném túi trong lều lúc hỗn loạn.

it}`/%km$%9680un]30#(5185!&@ Light.raito44 @mf}(11`^622339kw27)=~}):

Cho nên mấy người này, trừ không có chỗ ở, còn đối diện với một vấn đề lớn hơn – không đủ thức ăn.



Vài người thở dài ngồi xuống, vốn ai lo thân nấy căn bản không có thời gian nói chuyện, lúc này không thể không tập trung lại, liền có thời gian chuyện phiếm, chậm rãi thân quen nhau.

Tiểu vương tử xấu hổ của khoa điều khiển tên Jim, người cao gầy của khoa bảo dưỡng tên Willy, người của khoa chỉ huy chiến đấu chính là cô gái tên Lâm Thu hít mũi nói thức ăn bị thổi bay.

Đề tài từ hỗn loạn rối rắm nhanh chóng chuyển lên người Đường Vũ.

“Cậu không phải là học sinh được tiến cử sao? Sao thành tích lại đi lên nhanh như vậy?”

“Tôi có một người bạn cùng khoa các cậu, cậu ta nói cậu là kẻ cuồng học tập.”

“Thật ra nhìn cậu không ngốc như lời đồn.”

Đường Vũ phủi mấy đường đen trên mặt, nói: “Cho nên chúng ta biết, muốn nhận biết một người, thì đừng dựa vào những lời đồn.”

Đường Vũ không để ý người khác xem cậu là đề tài, thật ra cậu đã quen rồi, hơn nữa tính cách của cậu cực tốt, bất kể ai trêu ghẹo hay đùa cợt cậu, chỉ cần không phải ác ý cậu sẽ không trở mặt, cho nên cuối cùng ngược lại là cậu hòa hợp nhất với từng người.

Nói chuyện một hồi, Đường Vũ đang khó hiểu thằng nhóc Carlos chạy đi đâu rồi, thì thấy từ xa có một bóng người đang chạy về phía họ, vừa chạy vừa huơ tay.

Vì không khí ở hành tinh nhân tạo không tốt lắm, lại thêm trời tối, cho đến khi người đó chạy khá gần, mọi người mới thấy rõ đó chính là Carlos.

Chỉ thấy Carlos lúc này nhếch nhách vô cùng, quần áo chỗ nào cũng bị rạch, cậu ta vừa chạy về phía cơ giáp vừa nói: “Mau chạy đi mọi người! Thú nham thạch đến rồi! Một đàn lớn!!!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.