Chiến Loạn Sơn Hà

Chương 5: Di Tích Cổ




Tiếu: Để tránh lẫn lộn, Hồn Sư (chức nghiệp) sẽ đổi thành Ngự Hồn Sư nhằm phân biệt với Hồn Sư (cấp bậc).

Mân Việt đế quốc là quốc gia có lịch sử ngắn nhất trong số 12 đại đế quốc. Khoảng 4000 năm trước, Hùng gia quật khởi tiêu diệt các thế lực xung quanh lập nên 1 đế quốc gọi là Mân Việt. Trải qua rất nhiều thăng trầm, thậm chí có mấy lần còn suýt nữa diệt vong, mãi đến khi Quang Trung đại đế ngang trời xuất thế, Mân Việt đế quốc mới dần dần phát triển trở thành siêu cường quốc. Để rồi 150 năm trước, sau khi lần thứ 3 đánh tan quân viễn chinh của Cuồng Phong đế quốc, chôn vùi hoàn toàn quân đoàn số 4 dưới đáy sông Bạch Đằng, Mân Việt đế quốc mới chính thức được Quang Minh Thần Điện công nhận bước vào hàng ngũ các đại đế quốc.

Theo lời của Triệu Quốc Trinh, Mân Việt đế quốc hiện tại ngoài người nắm quyền cao nhất tất nhiên chính là Quang Trung Đại Đế. Phía dưới ngài còn có Ngũ Vương đã theo ngài chinh chiến từ thời loạn lạc. Đứng đầu là Bạch Đằng Vương - Ngô Quyền, người có công lớn trong chiến dịch nhấn chìm quân đoàn số 4 của Cuồng Phong đế quốc xuống đáy sông Bạch Đằng, hiện đang trấn giữ vùng biên giới phía Bắc.

Người tiếp theo là Vạn Thắng Vương - Đinh Bộ Lĩnh, thủ hạ đắc lực nhất của Quang Trung Đại Đế, cũng là người có tu vi cao nhất trong Ngũ Vương, đã đạt đến Minh Hồn Sư 5 sao, hiện đang trấn giữ vùng bờ biển phía Nam. Người kế nữa là Thăng Long Vương - Lý Công Uẩn đang trấn giữ vùng biên giới phía Tây. Hắn là người duy nhất không phải là Ngự Hồn Sư trong số ngũ vương, thế nhưng nếu chỉ luận về chiến lực đơn lẻ, hắn mới là người mạnh nhất trong số họ. Bởi vì hắn không phải là Chiến Sĩ bình thường mà là 1 tên Long Kỵ Sĩ.

Người phụ nữ duy nhất trong số ngũ vương chính là Mê Linh Vương - Trưng Trắc đang trấn giữ 1 dãy Mê Linh ở phía Đông, kiềm chế các tộc đàn tinh thú mạnh mẽ bên trong Tản Viên Sơn Mạch. Người còn lại bảo vệ kinh thành Tây Đô chính là Hưng Đạo Vương - Trần Quốc Tuấn, được coi là "bộ não thứ 2" của Quang Trung Đại Đế.

Bên dưới Ngũ Vương chính là 12 vị Nguyên Soái, bản thân Triệu Quốc Trinh nàng cũng là 1 trong số đó. Các nguyên soái chia ra hỗ trợ mấy vị Vương giả trấn giữ tứ phương. Triệu Quốc Trinh chính là ở dưới trướng Mê Linh Vương, ngoài nàng ra còn có 2 người là Ô Loan Nguyên Soái - Trưng Nhị và Tản Thiên Nguyên Soái - Đặng Thi Sách, là em gái ruột và chồng của Trưng Trắc.

Triệu Quốc Trinh và Trưng Trắc, Trưng Nhị cũng là chị em tốt. Mặc dù không phải là ruột thịt, thế nhưng trải qua không ít lần đồng sinh cộng tử trên chiến trường, tình cảm của họ còn gắn bó hơn cả những người cùng huyết thống..

Mân Việt đế quốc địa giới phân chia thành nhất kinh, tứ vực, thập nhị phủ. Kinh thành Tây Đô nằm ở trung tâm nhưng hơi lệch về phía tây một chút. Nhìn về 4 phía tương ứng với các nơi hiểm yếu là 4 địa vực thuộc quyền cai quản của 4 vị vương giả. Phần còn lại là 12 phủ nằm dưới sự khống chế của 12 vị nguyên soái.

Kình Thiên Phủ nằm ở đông bộ của Mân Việt đế quốc, tiếp giáp với 3 vùng đất khác là Ô Loan Phủ, Mê Linh địa vực và Tản Viên Sơn Mạch. Triệu Quốc Trinh ở nơi đây cực kỳ được lòng người, bọn họ đi tới đâu đều được dân chúng chào đón cực kỳ nồng hậu.

Kình Thiên Phủ được chia ra làm 7 đại thành trì cùng hơn 30 thành trấn lớn nhỏ khác, chủ thành là Kim Linh Thành cũng là nơi mà Triệu Quốc Trinh định cư. Thế nhưng điều đặc biệt là nơi đây lại không phải là 1 trong 7 đại thành trì mà chỉ là 1 tòa thành nhỏ, hơn nữa trong thành hầu như đều là phụ nữ sinh sống, đàn ông chỉ có 1 số ít người đang mang công vụ là được phép đặc cách nghỉ tạm tại đây mà thôi.

...............................

Kim Linh Điện, nơi cư ngụ của Triệu Quốc Trinh.

Trong sảnh lớn hiện tại có 4 người đang ngồi, Triệu Quốc Trinh ở phía chủ vị, bên phải nàng là Violess đang hiếu ký đánh giá xung quanh. Phía đối diện họ là 2 người phụ nữ, dáng vóc tương đối giống nhau, có vẻ là 2 chị em. Tuổi tác họ nhìn qua có vẻ trạc trạc với Triệu Quốc Trinh thế nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy vài nét tang thương ẩn sâu trên khuôn mặt họ.

Người ngồi bên phải có làn da bánh mật quyến rũ giống như những cô gái miền núi quanh năm quen chịu gió sương. Nàng mặc một bộ giáp vải màu lục khá đơn giản, mái tóc búi cao thành hình phượng hoàng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Violess, thi thoảng lại liếc nhìn về phía Triệu Quốc Trinh như muốn chất vấn điều gì.

Người còn lại có vẻ trẻ hơn một chút, làn da ngâm cũng đậm đà hơn một chút. Nàng mặc một bộ giáp vải màu lục nhạt nhìn khá tươi tắn, nụ cười luôn nở trên môi. Nàng ngồi có vẻ khá điềm đạm, thế nhưng đôi mắt tinh nghịch thì lại không ngừng dò xét Violess và Triệu Quốc Trinh, thỉnh thoảng lại nháy nháy mắt trêu chọc.

_ Giới thiệu với 2 chị đây là Violess, đệ tử mà em mới thu nhận.

Triệu Quốc Trinh nhìn về phía 2 người phụ nữ đối diện ngượng ngùng nói. Sau đó, nàng quay về phía Violess, sâu trong đáy mắt toát ra 1 chút cưng chiều.

_ Đây là 2 người chị kết nghĩa mà ta đã nói với ngươi lúc trước, Trưng Trắc và Trưng Nhị.

Trưng Trắc vẫn không nói gì. Trưng Nhị thì lại cười tủm tỉm trêu chọc hỏi.

_ Trinh, ta nhớ ngươi từng nói ngươi rất ghét đàn ông, ngay cả Hưng Đạo Vương đại nhân cầu hôn ngươi cũng thẳng thừng từ chối. Hôm nay sao lại nhận 1 thằng nhóc làm đệ tử rồi?

_ Hắn chỉ mới là 1 đứa trẻ, nào có phải đàn ông…

Triệu Quốc Trinh ấp úng đáp khiến 2 người phụ nữ còn lại cũng không nhịn được bật cười, bộ ngực rung rung khiến Violess nhìn không chớp mắt. Trưng Nhị nhìn thấy ánh mắt của Violess thì lại tiếp tục trêu chọc.

_ Hừ… dù là trẻ con thì ngươi cũng không cho phép ở lại Kim Linh Thành, vậy mà bây giờ lại ngụy biện. Hơn nữa, thằng nhóc này vừa nhìn là biết sắc chủng… cũng không phải là con nít không hiểu chuyện gì a. Khai thật đi, hắn là tiểu tình nhân của ngươi phải không?

_ Nào… nào có… hắn thực sự là đệ tử ta mới thu nhận mà…

Triệu Quốc Trinh vẫn cố gắng chống chế, bất quá trong lòng nàng lại như con nai nhảy loạn. Chẳng lẽ nàng thực sự lại thích tên nhóc này? Vì sao khi ở cùng hắn, nàng hoàn toàn không câu nệ, cũng không chán ghét như những người đàn ông khác?

_ Nhị, đừng trêu ghẹo Trinh nữa, chúng ta còn có việc quan trọng!

Trưng Trắc từ nãy đến giờ vẫn ngồi im bất chợt lên tiếng, phá vỡ bầu không khí lúng túng. Trưng Nhị bị chị 2 quát mắng thì le lưỡi tinh nghịch, thế nhưng cũng không dám tiếp tục đùa giỡn, nghiêm chỉnh ngồi xuống một bên.

_ Trinh, Tản Viên di tích sắp mở ra, ngươi chuẩn bị rồi theo chúng ta lên đường!

Trưng Trắc vẫn kiệm chữ như vàng, lời ít ý nhiều nói.

_ Di tích sớm nhất cũng phải 6 năm nữa mới tới thời gian mở cửa… chẳng lẽ là phát hiện di tích mới sao?

Triệu Quốc Trinh nghe tới chính sự thì như biến thành một con người khác, vô cùng nghiêm túc hỏi.

_ Không phải, là di tích của Tản Viên Thánh Chủ.

Trưng Trắc lắc đầu đáp.

_ Thì ra là vậy, di tích của ngài ấy không có thời gian xuất hiện cố định, ta quên mất điều này.

Triệu Quốc Trinh gật đầu. Tản Viên Thánh Chủ là 1 trong 3 vị khai quốc công thần của Mân Việt, thực lực đã đạt đến cấp bậc Thần Thoại. Nếu không phải vì trấn áp thứ gì đó bên dưới Tản Viên Sơn Mạch, ngài cũng không mất sớm.

_ Được rồi, ngươi nhanh chóng chuẩn bị đi, 3 ngày nữa sẽ xuất phát.

Trưng Trắc nói xong liền mang theo Trưng Nhị quay về phòng riêng của mình.

_ Tản Viên Thánh chủ là ai vậy chị Trinh?

Đợi 2 người đi rồi, Violess mới quay sang Triệu Quốc Trinh hỏi.

_ Tản Viên Thánh Chủ là 1 trong 3 người đã sáng lập ra nước Mân Việt ta cùng với Lạc Long Thánh Quân và Hùng Bá Thiên Vương. Ở thời đại đó, Mân Việt có 3 vị cường giả cấp Thần Thoại, là 1 đế quốc tương đối lớn.

_ Thế nhưng kể từ sau Đông Hải đại chiến, Tản Viên Thánh Chủ và Lạc Long Thánh Quân đều không rõ nguyên do biến mất, nghe nói là đã ngã xuống. Một mình Hùng Bá Thiên Vương tuổi càng lớn càng không còn sáng suốt, để cho bọn sâu mọt dần dần lộng quyền, cuối cùng làm cho Mân Việt đế quốc từ từ suy yếu.

_ Mãi cho đến 200 năm trước, khi Quang Trung Đại Đế xuất hiện, đế vương Hùng Chiến quyết định nhường ngôi, Mân Việt đế quốc ta mới nhanh chóng khôi phục, thậm chí là chen vào hàng ngũ của các đại đế quốc.

Triệu Quốc Trinh chậm rãi giải thích, trong ánh mắt mơ hồ có chút sùng bái. Cấp bậc Thần Thoại gần như là đã thoát khỏi giới hạn người phàm, trở thành thần linh, có lẽ chính xác nhất phải gọi là Á Thần.

_ Vậy còn di tích là sao?

Violess tiếp tục hỏi.

_ Bên trong Tản Viên Sơn Mạch bao la có vô số tòa di tích lớn nhỏ, có cái truyền từ thời xa xưa, có cái thì niên đại gần 1 chút. Hầu hết di tích đều có thời gian cố định, chẳng hạn trăm năm, ngàn năm sẽ xuất hiện 1 lần, vị trí cũng là cố định.

_ Bất quá… cũng có 1 vài di tích sẽ ngẫu nhiên xuất hiện, thường thường đều là di tích của siêu cấp cường giả, mong tìm được người có duyên để giao lại truyền thừa của mình. Di tích của Tản Viên Thánh Chủ đại nhân cũng là 1 trong số đó.

Triệu Quốc Trinh vẫn như cũ từ tốn giải thích.

_ Vậy… ta… ta đi theo có được không?

Violess ngập ngừng hỏi. Từ lúc đi theo Aghanim, lão đã dẫn hắn đi qua rất nhiều di tích cổ xưa khiến hắn cực kỳ có hứng thú với thứ này.

_ Hmm… theo nguyên tắc thì không được… di tích cấp A trở lên phải là cường giả cấp Chiến Tướng hoặc là Hồn Sư thì mới được vào…

Triệu Quốc Trinh vừa định từ chối bất quá vừa thấy ánh mắt long lanh làm nũng của Violess thì lại mềm lòng.

_ Nguyên tắc yêu cầu Chiến Tướng hoặc là Hồn Sư là vì họ đã thức tỉnh chiến linh hoặc triệu hoán ra chiến hồn của mình. Nhưng mà ngươi ở cấp Chiến Vệ cũng đã có chiến hồn, ta sẽ xin chị Trắc cho ngươi ngoại lệ vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.