Chiến Dịch Trái Tim

Chương 35




GABRIEL VẪN QUAN SÁT gương mặt của Venetia, chàng còn đang chờ đợi phản ứng từ nàng trước những lời lẽ kia thì nghe thấy tiếng xe ngựa thắng lại trên phố. Một lúc sau tiếng búa gõ cửa vang lên mạnh mẽ.

Tiếng bước chân nặng nề của bác Trench thình thịch trong sảnh.

“Không rõ giờ này thì là ai được nhỉ?” Venetia cất tiếng.

Gabriel nghe thấy tiếng cửa mở. Một giọng đàn ông lớn tiếng rền vang dọc sảnh.

“Con dâu mới của chúng ta ở chỗ quái nào thế?”

Venetia chết lặng.

Gabriel đưa mắt nhìn về phía lối cửa vào phòng điểm tâm, buông xuôi trước chuyện không thể tránh khỏi.

“Cuộc đời ta từng rất đơn giản và lớp lang trật tự.” Chàng bảo với Venetia. “Này nhé, từng có thời ta trông mong được một mình trải qua nguyên buổi sáng cùng sách vở của ta.”

“Có phải cha chàng ở ngoài sảnh kia không đấy?” Venetia há hốc.

“Ta là vậy đấy. Chắc chắn mẹ đang đi cùng ông ấy. Hai người họ có rời được nhau bao giờ đâu.”

“Cha mẹ chàng đang làm gì ở đây thế?”

“Ta nghĩ có một người đầy thiện chí đã gửi điện tín cho họ.”

Bác Trench xuất hiện ngay lối cửa trông đầy bối rối.

“Có ông bà Jones nào đó muốn gặp cô đấy, thưa cô,” bác mở miệng.

“Không cần phải lễ nghi khách sáo gì đâu,” Hippolyte Jones gầm lên ngay sau lưng bác. “Ở đây toàn người nhà cả mà.”

Bác Trench thối lui biến mất dạng. Gabriel đứng lên. Mẹ chàng là người đầu tiên đi qua cửa. Nhỏ nhắn và quyến rũ, Marjorie Jones mặc bộ váy xanh lơ duyên dáng hợp thời làm tôn lên mái tóc đen điểm bạc của mình.

Hippolyte lù lù ngay sau lưng bà. Nét mặt góc cạnh, đôi mắt màu xanh lục sáng ngời cùng đôi vai rộng và mái tóc bồng bạc trắng, ông chưa khi nào thất bại trong việc gây ấn tượng trấn áp dữ tợn.

Qua khóe mắt Gabriel quan sát vẻ mặt của Venetia khi nàng nhìn theo bóng cha mẹ chàng đi qua lối cửa. Nàng trông như thể vừa nhìn thấy hai hồn ma.

“Ngày mới tốt lành, thưa mẹ,” Gabriel lên tiếng. Chàng gật đầu với bố mình. “Thưa bố.”

“Ôi chuyện gì đã xảy ra cho con thế hử?” Bà Marjorie hỏi ngay khi nhìn thấy mặt chàng. “Con trông như thể vừa trải qua một trận ẩu đả vậy.”

“Con đâm đầu vào cửa thôi ạ.” Gabriel đáp. “Trong lúc tối trời.”

“Nhưng con có thể nhìn tinh trong bóng tối lắm mà,” bà Marjorie thốt lên.

“Con sẽ giải thích sau nhé mẹ.” Chàng thoăn thoắt giới thiệu mọi người, không để cho Venetia có thời gian kịp nói câu gì. Đoạn chàng quay sang bố mẹ.

“Chuyện này ngạc nhiên thật đấy,” chàng nói giọng đều đều. “Chúng con đâu dám mong bố mẹ đến thế này.”

Bà Marjorie nhìn chàng thoáng vẻ quở trách. “Thế con nghĩ chúng ta sẽ làm gì sau khi nhận được bức điện từ dì Elizabeth của con báo tin rằng con vừa mới bỏ trốn vì tình hử? Mẹ biết con bận bịu với vụ phương thuốc bị đánh cắp, nhưng lẽ ra con cũng phải tìm được chút thời gian để gửi cho bố mẹ một bức thư hay ít ra là một bức điện tín chứ.”

“Điều gì khiến dì Elizabeth nghĩ là con bỏ trốn vì tình thế ạ?” Gabriel hỏi.

“Caleb em họ con có đề cập gì đấy với dì con về cái kế hoạch cưới một nhiếp ảnh gia từng đến trụ sở Hội Arcane để chụp ảnh các món đồ cổ của con,” ông Hippolyte vừa nói vừa nở nụ cười tự mãn đến đáng ngờ. “Dường như có chút lẫn lộn nào đấy về thời điểm thực tế của hôn lễ. Chúng ta quyết định đến thẳng Luân Đôn để tự mình xem xem đang diễn ra chuyện gì.”

“Nghĩ mà xem, bố mẹ ngạc nhiên làm sao chứ khi phát hiện ra con và cô dâu đáng yêu của con đã thu xếp ổn định cuộc sống hôn nhân rồi này,” bà Marjorie hạnh phúc bảo.

“Caleb à,” Gabriel nói. “Vâng, hẳn rồi. Lẽ ra con phải biết chứ nhỉ. Mẹ này, con e là có đôi chút nhầm lẫn về chuyện bỏ trốn vì tình...”

Bà Marjorie nồng hậu mỉm cười với Venetia. “Chào mừng con vào gia đình nhé, con yêu. Con không biết ta đã mong mỏi thằng Gabe tìm được người phụ nữ thích hợp đến thế nào đâu. Chúng ta gần như đã từ bỏ hy vọng rồi đấy. Phải không nào, anh Hippolyte?”

Ông Hippolyte cười khùng khục và nhịp nhịp hai gót chân. “Đã bảo với mình rằng cô Milton đây là người thích hợp với thằng bé mà lại.”

“Vâng, quả là mình có nói thế thật, mình yêu ạ,” bà Marjorie đáp.

“Hà hà. Thế mà mình cứ bảo là tôi không được nhúng tay vào chuyện riêng của con trai chúng ta. Mình nghĩ xem nếu lúc trước tôi mà không can thiệp vào thì hiện giờ chúng ta đang ở cái chỗ quái quỷ nào rồi?”

Venetia trông như thể đang hôn mê. Nàng đang đứng trên hai chân nhưng tay lại bám chặt vào mép bàn như thể sợ rằng hai đầu gối mình sẽ nhũn ra mất.

“Mình tuyệt đối là đúng rồi, anh Hippolyte à,” bà Marjorie bảo. Bà quay lại nhìn Gabriel. “Nhưng mẹ thật tình phản đối chuyện cưới chạy này đấy. Mẹ đã có dự tính tổ chức một hôn lễ hoành tráng cho con rồi cơ mà. Bây giờ con đã tước chuyện ấy khỏi tay mẹ, thì con phải để cho mẹ dàn dựng một tiệc chiêu đãi đàng hoàng. Chúng ta không thể để cho người khác nghĩ là chúng ta không mừng vui chào đón cô con dâu mới được.”

Venetia khe khẽ thốt lên vài tiếng kỳ cục. Gabriel thấy nàng đang nhìn trừng trừng vào ông Hippolyte.

“Tôi biết ngài rồi, thưa ngài,” Venetia nghe có vẻ vô cùng sửng sốt. “Ngài đã mua vài tấm ảnh của tôi ở Bath.”

“Chắc hẳn là vậy rồi,” ông Hippolyte đồng tình. “Mà đấy cũng là những tấm ảnh đẹp tuyệt vời nữa. Ngay phút đầu tiên gặp cô và trông thấy các tác phẩm của cô thì ta đã biết ngay cô là người dành cho thằng Gabe. Mà này, cũng phải giở nhiều chiêu lắm mới sắp xếp được cho cô đến chụp ảnh bộ sưu tập đấy. Hội đồng Trị sự có thể rất lạc lậu khi phải áp dụng những phát minh hiện đại, nhưng suy cho cùng thì, ta là Hội trưởng cơ mà.”

“Trong lúc chúng ta đang nói đây thì đám người làm đang mở cửa lại căn nhà trên phố,” bà Marjorie thông báo. “Đã bao nhiêu năm nay chúng ta không sử dụng đến căn nhà ấy, nhưng cũng không phải mất nhiều thời gian để sửa soạn cho nơi ấy được ấm cúng đâu.”

“Mẹ con mang theo cả một quân đoàn gia nhân lên tàu sáng nay đấy.” Ông Hippolyte giải thích.

Có nhiều tiếng bước chân từ cầu thang và trong sảnh vọng lại. Edward xuất hiện trước tiên, háo hức muốn biết chuyện gì đang diễn ra. Amelia xuất hiện theo sau cậu bé, gương mặt rạng ngời vì hiếu kỳ. Dì Beatrice đi theo sau rốt, trông có vẻ lo lắng.

“Ta không biết là nhà mình có khách cơ đấy,” dì Beatrice bảo.

Bà Marjorie quay sang dì. “Tôi vô cùng xin lỗi vì đã đến làm phiền vào lúc sớm thế này. Chúng tôi thoải mái thôi, người nhà cả mà. Hy vọng dì không phiền.”

“Người nhà ư?” Dì Beatrice giương mắt nhìn bà Marjorie qua gọng kính. “Chắc là bà nhầm địa chỉ rồi.”

“Đúng rồi,” Venetia thốt lên với giọng chừng như tuyệt vọng. “Nhầm địa chỉ rồi. Toàn bộ chuyện này là vậy. Một kiểu nhầm lẫn kinh khủng nào đấy.”

Mọi người đều phớt lờ nàng.

“Chúng cháu chỉ có bốn người thôi ạ, hai chị cháu, dì cháu và cháu,” Edward giảng giải cho bà Marjorie nghe. “Chúng cháu không có người nhà nào khác đâu.” Thằng bé thoáng liếc mắt sang Gabriel. “Nghĩa là không có người nhà thực thụ nào khác ấy.”

Ông Hippolyte đưa một bàn tay to bè lên xoa tóc Edward.

“Ta có tin mới cho cậu đây, cậu nhỏ,” ông bảo. “Giờ thì cháu có thêm nhiều người nhà nữa rồi. Mà ta cam đoan, bọn ta đến là thật đấy nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.