Chiến Dịch Trái Tim

Chương 30




“NGÀI ĐÃ NÓI GÌ với cảnh sát?” Venetia hỏi.

“Sự thật thôi,” Gabriel đáp. Chàng nuốt cạn một ngụm tướng brandy vừa rót ra. “Gần như thế mà cũng không hẳn.”

Ông Montrose hắng giọng. “Đương nhiên, chúng tôi không trút vào các cuộc điều tra của họ quá nhiều thông tin không liên đới mà có thể hoàn toàn không ích gì cho họ. Chúng tôi đã giải thích rằng có một kẻ đột nhập vào nhà tôi, trói và nhét giẻ vào mồm tôi và đang sục sạo trong nhà tìm đồ có giá trị thì Gabriel đến khiến hắn bỏ chạy mất.”

“Nói cách khác thì, hai người không hề đề cập đến phương thuốc của nhà giả kim chứ gì,” Venetia nói. Nàng không buồn che giấu cơn điên tiết của mình.

Montrose và Gabriel liếc nhìn nhau.

“Nói thật nhé, tôi thấy không cần thiết phải thế,” ông Montrose nói ngọt xớt. “Dầu sao thì đây cũng chỉ là chuyện của Hội Arcane. Cảnh sát chẳng can thiệp được gì nhiều đâu.”

“Ông thấy không cần thiết ư?” Venetia nhịp nhịp mấy đầu ngón tay xuống tay vịn ghế. “Tối nay cả hai người suýt nữa đã bị giết. Làm sao ông có thể nói rằng chẳng lý gì mà phải kể cho cảnh sát nghe về động cơ khả dĩ?”

Thần kinh mình rồi sẽ chẳng bao giờ được bình thường nữa, nàng thầm nghĩ. Mới lúc nãy khi Gabriel bước vào sảnh trước, tóc tai rũ rượi và bầm dập khắp mình, những ngọn lửa chiến đấu lạnh lùng vẫn còn lấp lánh trong mắt chàng, thì nàng không biết mình nên khóc nấc lên vì nhẹ nhõm hay là xỉ vả chàng như một con mụ chua ngoa đanh đá nữa. May nhờ ông Montrose lớn tuổi đang đi theo chàng, nàng mới ngăn mình làm bất cứ hành động nào như trên.

Chỉ cần nhìn qua một lần, nàng đã hiểu rằng có một tai họa ghê gớm nào đó vừa đổ ụp xuống hai người bọn họ. Sau này còn ối thời gian để lên lớp, nàng tự nhủ.

Cả nhà đã thức dậy và chen chúc nhau trong phòng khách nhỏ. Nàng đang vận váy ngủ cùng đôi dép đi trong nhà. Amelia và dì Beatrice cũng thế. Còn Edward, sau khi nghe thấy tiếng lao xao, đã vội xuống dưới nhà trong bộ quần áo ngủ để xem vụ chộn rộn này là thế nào.

Dì Beatrice lãnh trách nhiệm coi qua ông Montrose và Gabriel. Mọi người thở phào nhẹ nhõm khi dì thông báo rằng cũng không bị trầy vi tróc vẩy gì ghê lắm.

Bác Trench cứ đi tới đi lui giữa phòng khách và nhà bếp, kiểm tra xem liệu các quý ông còn cần gì nữa không. Có lẽ là một lát bánh nướng nhân thịt vậy, để lấy lại sức ấy mà.

Venetia cảm ơn bác Trench và giục bác trở về giường. Dùng dằng mãi rồi bác cũng chịu bỏ đi, Venetia bèn rót trà mời khắp mọi người, mặc dù Gabriel trông có vẻ hứng thú với ly brandy to tướng trong tay mình hơn.

“Vấn đề là, chúng tôi không thể biết chắc động cơ của kẻ thủ ác,” Gabriel nói để xoa dịu tình hình. “Chúng tôi chỉ có thể phỏng đoán ý đồ của hắn. Cứ nhìn thẳng vào mấu chốt của vấn đề sẽ thấy, thực sự chúng tôi không thể cung cấp thông tin gì đáng kể cho cảnh sát được.”

Venetia quay sang nhìn Montrose. “Thế kẻ đột nhập có nói điều gì với ông không, thưa ông?”

“Nói ít lắm.” Montrose khẽ khụt khịt. “Tôi còn không biết là hắn đang ở trong nhà cho đến khi hắn bất ngờ vào phòng làm việc của tôi. Thoạt tiên tôi cứ ngỡ hắn chỉ là tên trộm tầm thường thôi. Hắn trói tôi vào ghế, nhét giẻ vào mồm tôi rồi bắt đầu sục sạo trong phòng. Ngay khi tìm thấy tấm ảnh về chiếc hòm sắt, hắn tỏ ra rất thỏa mãn. Tuy nhiên, đúng là hắn có nói rõ ràng hắn biết Gabriel đang trên đường đến đây.”

Gabriel lơ đễnh xoa xoa cằm. “Hẳn là hắn đã chặn mẩu tin mà ông gửi cho tôi hồi sớm đấy, ông Montrose à.”

Hàng chân mày rậm rì của ông Montrose nhíu cả lại. “Mẩu tin nào cơ?”

Mọi người đổ dồn mắt sang ông ta. Montrose còn lộ vẻ hoang mang hơn nữa.

“Ông không gửi mẩu tin nào cho ngài Jones ư?” Venetia hỏi.

“Không,” Montrose đáp. “Tôi không có tiến triển gì nhiều trong việc nghiên cứu quan hệ gia đình của các thành viên trong Hội, xin lỗi phải nói ra như thế. Cứ mỗi khi tôi thấy được ai đó có khả năng là nghi phạm cho Gabriel điều tra, thì hóa ra người ấy hoặc đã mất hoặc là đang sống ở nước ngoài.”

Một nỗi kinh khiếp dấy lên trong Venetia. Nàng quay sang Gabriel.

“Mẩu tin ấy được đưa đến với chủ ý nhử ngài đến nhà ông Montrose để kẻ thủ ác có thể ra tay hạ sát ngài,” nàng thì thào.

Dì Beatrice, Amelia và Edward nhìn trân trối vào Gabriel.

“Thật ra thì, hắn có ý đồ giết cả ta lẫn ông Montrose đấy chứ,” Gabriel nói. Giọng chàng như muốn bảo rằng mưu toan sát nhân kép ấy là một tình huống giảm nhẹ mà bằng cách nào đó khiến chàng không đáng trách gì cả.

Venetia những muốn thụi quả đấm vào ngực chàng vì cáu tiết.

Ông Montrose hắng giọng vẻ hối lỗi. “Kẻ đột nhập có bảo với tôi là hắn dự định châm lửa đốt nhà sau khi xử lý xong cậu Gabriel. Còn định sử dụng khí ga nữa. Hắn không nghĩ là sau đấy sẽ có ai nghi ngờ gì về tai họa đó. Chắc chắn không thể chứng minh tai họa đó là một vụ mưu sát. Những tai nạn như thế xảy ra thường xuyên ấy mà.”

Dì Beatrice rùng mình. “Điều này thì đúng đấy. Có những người chẳng biết đề phòng đúng mức với hệ thống vòi ống dẫn khí gì cả. Mà thôi, thưa ông, tôi phải nói là, ông thật may mắn vì kẻ thủ ác không thẳng tay hạ sát ông trong lúc chờ cậu Jones đến đấy.”

“Hắn có giải thích là hắn không thể làm thế được,” ông Montrose bảo.

Amelia hơi nghiêng đầu. “Đừng bảo là hắn đắn đo không muốn giết ông chứ, thưa ông?”

“Chẳng đắn đo gì cả đâu,” ông Montrose vui vẻ đáp lời cô bé. “Tên ác ôn ấy bảo rằng mùi của máu và chết chóc sẽ cảnh báo Gabriel ngay khi cậu ấy mở cửa nhà ra. Tôi nghĩ hắn sợ là trong tình huống ấy Gabriel sẽ làm cái chuyện khôn ngoan là gọi cho cảnh sát trước khi cậu ấy bước vào trong nhà để xem xét.”

“Tôi nghĩ có bảo rằng ngài Jones chắc chắn không thể làm cái chuyện khôn ngoan như thế thì cũng chẳng ngoa đâu,” Venetia lẩm bẩm cay nghiệt. “Khả năng là ngài ta sẽ xông ngay vào trong để xem có chuyện gì thôi.”

Gabriel tỏ vẻ thích thú. “Cũng giống như trong cái đêm triển lãm mà nàng đi vào phòng tối để rồi phát hiện ra xác chết của Burton ấy chăng?”

Venetia đỏ mặt. “Đấy là một tình huống hoàn toàn khác.”

“Thế ư?” Chàng nhướng mày. “Khác như thế nào nào?”

“Thôi bỏ đi,” nàng đáp, cố làm cho giọng mình lạnh nhạt hết mức có thể.

Dì Beatrice nhìn ông Montrose qua gọng kính. “Tôi hiểu được là kẻ thủ ác có mưu đồ giết cả ông lẫn cậu Jones, nhưng tại sao hắn lại định phóng hỏa ngôi nhà của ông thế?”

Venetia nhác thấy ông Montrose và Gabriel trao nhau những ánh nhìn chỉ có thể được mô tả là giấu giấu giếm giếm. Nàng đã chịu đựng quá đủ các kiểu bí mật của Hội Arcane rồi đấy.

“Chuyện gì đang diễn ra thế này?” nàng gặng hỏi.

Gabriel do dự, nhưng rồi một vẻ đầu hàng cam chịu bao trùm lấy chàng.

“Ra tay giết hại một người không có các mối liên hệ quan trọng nào là một chuyện,” chàng đáp. “Người ta vướng phải nhiều nguy hiểm hơn khi sát hại ai đó có lắm bạn bè và thân bằng quyến thuộc đầy thế lực.”

“Vâng, tôi hiểu ý ngài rồi,” Venetia nói. “Nếu người ta phát hiện ngài và ông Montrose bị giết, chắc hẳn phía cảnh sát sẽ có một cuộc điều tra trên diện rộng. Rõ ràng kẻ sát nhân đã ý thức được điều này nên hắn hy vọng che đậy dấu vết bằng cách để cho xác của các nạn nhân bị tiêu hủy bởi thứ trông có vẻ như là một vụ cháy nhà thông thường.”

Ông Montrose cười khùng khục.

Edward tò mò quan sát ông ta. “Có chuyện gì vui thế ạ?”

Montrose nhướng nhướng mày nhìn cậu bé. “Tôi không nghĩ có ai lại đi chú ý nhiều đến vụ án mạng của một ông già không giao thiệp bao nhiêu và cũng không có các mối liên hệ xã hội quan trọng nào. Nhưng chuyện sẽ khác hẳn nếu người ta phát hiện ra Gabriel Jones bị đâm chết đấy. Này nhé, cái giá phải trả sẽ cao cắt cổ và đấy là sự thực. Xin quý bà quý cô thứ lỗi cho lời lẽ của tôi.”

Một quãng im lặng kinh ngạc vụt qua. Venetia nhìn Gabriel. Gương mặt chàng lúc này trông còn khắc nghiệt hơn vừa rồi.

“Nói thế,” dì Beatrice hỏi thật thận trọng, “thì ý ông là gì vậy, ông Montrose?”

“Đúng đấy ạ,” Amelia thêm vào. “Chúng cháu tất nhiên là rất quý anh Jones, nhưng cháu không nghĩ chúng cháu có thể tự cho mình là những kẻ mà người ta sẽ gọi là bạn hữu có thế lực. Cháu không cho là cảnh sát sẽ chú ý gì nhiều đến bất cứ ai trong chúng cháu cho dù mọi người có nài nỉ được mở một cuộc điều tra diện rộng.”

Rõ ràng là phản ứng của mọi người khiến ông Montrose bối rối. “Nói đến những người bạn có thế lực, là tôi đang đề cập đến Hội đồng Trị sự của Hội Arcane cơ, mà dĩ nhiên, đấy là chưa nói đến đích thân Hội trưởng nữa. Tôi cam đoan đấy, sẽ có một áp lực khổng lồ oằn xuống nếu lộ ra thông tin người thừa kế vị trí Hội trưởng bị sát hại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.