Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ

Chương 24: Vết máu




Ngay từ khi gặp lại anh, Đông Vy biết anh đã quên bẵng mọi thứ về cô cũng như cô chỉ còn hình dung anh qua những nét nhàn nhạt.

*

Cảnh tượng rất khiếm nhã khi đôi nam nữ cùng vào chung restroom. Đông Vy biết rõ điều này nhưng vẫn để im cho Minh Quý dắt cô vào.

Trong restroom trống trơn, những tấm gương gắn cạnh dãy bồn rửa phản chiếu dáng cao dong dỏng của một nam sinh . Anh thấm ướt chiếc khăn có sẵn trong túi quần, chu đáo lau đi những vết bẩn trên váy cô gái nhỏ.

- Xin lỗi em.

Đông Vy giữ tay anh lại, muốn ngăn hành động thân mật này trước khi chết ngại.

- Xin lỗi gì cơ ? Em cần cảm ơn anh mới đúng.

Cô gái nhỏ như đang thì thầm, tâm trí tạm băng ngược về những ngày cô bé mập một mình thui thủi trong bệnh viện chăm mẹ. Khi biết tin mẹ phải thay tim, cô khóc ngây dại. Gánh nặng vốn đã lớn, giờ còn như muốn đè bẹp lấy cô.

Làm thế nào để kiếm đủ tiền cho ca phẫu thuật sắp tới đây ? Tuyệt vọng bao nhiêu cô lại càng thêm hoảng sợ bấy nhiêu.

Mẹ rồi sẽ xa cô …

Đông Vy lang thang khắp phố xá suốt cả ngày hôm ấy, tới lúc chân mỏi nhừ , cô đã ghé vào quán cóc ven đường và gọi bát phở cho dạ dày đang réo ầm ỹ.

Quán lúc đó còn có thêm một thanh niên nữa, anh ta ngồi trầm ngâm như pho tượng , chẳng để ý tới ai .

Khi Đông Vy quấn sợi phở quanh đầu đũa, anh ta đã nhìn cô rất lâu.Khi cô ăn hết, anh ta gọi thêm cho cô bát khác.

Đông Vy không từ chối làm gì. Đói thì ăn , miễn phí thì nhận.

Vì mang suy nghĩ ấy nên cô gái nhỏ ăn tới …4 bát phở.

Người thanh niên đến ngồi cạnh cô, tiếc :

- Không ăn thêm được nữa hả ?

- Bội thực cũng có thể chết.

Cách cư xử của anh ta khiến cô thấy lạ vô cùng nhưng cũng kệ.

- Lần đầu tiên tôi được thấy tận mắt người ta dùng đũa. Hay lắm !

- Có nghĩa trước giờ anh và người xung quanh anh không sử dụng đũa ?

Người thanh niên gật đầu buồn buồn :

- Ừ. Tôi thuộc nền văn hóa khác mà. Dùng dĩa và dao. Tôi đã thử ăn bằng đũa nhưng việc này còn khó hơn cả leo núi tuyết ! Em làm tôi ngưỡng mộ nhé cô bé !

Đông Vy nhịn không được nên bật cười ha hả . Tuy có vô duyên nhưng trước người thành thật này, cảm xúc của cô dễ dàng bị bung ra.

- Đừng cười. Dạy tôi đi ?

- Khoai đấy ! Tôi đã phải mất 5 năm luyện tập mới “ sành nghề ” được thế.

Đông Vy nói dối, mắt có chớp nhẹ.

- Thật hả ?

- Đùa anh làm gì. Anh cũng thử qua và thấy nó rất khó mà !

Người thanh niên xoa mũi, rất nghiêm túc khi nói ra những câu gây buồn cười.

- Ngày nào tôi cũng cho em ăn. Còn em, đào tạo tôi nhé !

Đông Vy đã nghĩ đó chỉ là lời đùa cợt nhưng ngay hôm sau đó, người thanh tìm cô và cho ăn thật.

Mối quan hệ của hai người chưa hẳn là nằm ở mức quen biết.

Anh đến thăm người thân trong bệnh viện, tình cờ gặp cô thì trò chuyện dăm ba câu.

Còn lại, anh không chủ động tìm tới, cô cũng chẳng ngóng đợi.

Dù thế, lòng cô vẫn thật ấm nếu nghĩ về người thanh niên ấy.

Anh là người duy nhất bên cô vào quãng thời gian đau buồn nhất , để lại trong cô những kỷ niệm rất chân thật nhưng cô muốn quên …

Phải gạt bỏ hết những gì đẹp đẽ, phải quen với cuộc sống khắc nghiệt,cô mới có thể bước tiếp chặng đường u ám sau này !

Cô tìm anh, chỉ là muốn trả lại số tiền năm xưa anh cho cô mượn. Tuy rằng anh không quan tâm tới chuyện nhỏ nhặt này nhưng cô khác, đã hứa thì cô làm !

Ngay từ khi gặp lại anh, Đông Vy biết anh đã quên bẵng mọi thứ về cô cũng như cô chỉ còn hình dung anh qua những nét nhàn nhạt.

Hai người đã thành xa lạ với nhau mất rồi …

Cô không hiểu lắm, vì cớ gì anh tỏ ra chiều chuộng cô trước mặt Tuấn Dương hay vừa rồi ở căng tin, giải vây cho cô. Chỉ biết, anh chẳng hề thành thật !

- Không cần cám ơn. Đâu ai muốn người mình thích bị bắt nạt.

Minh Quý khẳng định thật thản nhiên. Một lời bộc bạch đơn giản và thẳng thắn như chỉ đơn thuần là câu nói thông thường.

- Thích em ư ?

- Tôi cũng đang tự hỏi mình câu đó. Yêu thích là chuyện tôi không điều khiển được.

Đông Vy phút chốc đã mất đi những ngờ vực. Không hẳn là cô tin Minh Quý hoàn toàn mà cách nói chuyện dứt khoát và thái độ dễ chịu của anh, cô thấy mình thỏa hiệp hơn.

- Học sinh trường này quen được nuông chiều nên có tính bề trên. Em kệ họ ! Em không làm sai, em không sợ.

- Em hiểu . Em tự giải quyết được.

Trước sự cứng rắn của cô gái nhỏ, Minh Quý nhún vai.

- Em không thích người ta bàn tán về em. Tốt nhất là em không nên tiếp xúc với những người tầm cỡ của Trung Anh. -Đông Vy giặt khăn thật sạch, vắt thật khô rồi mới đem trả Minh Quý.- Dù sao cũng cảm ơn anh!

Từ chối nữa sao ? Lòng tốt anh ban phát, ai cho phép cô rũ bỏ như thế ! Nét mặt Minh Quý tối sầm, dùng lực mạnh giữ cánh tay Đông Vy .

- Em …

Cửa restroom mở ra, chặn ngang lời Minh Quý. Đông Vy lúng túng quên cả rút tay, cô đang ở khu vực dành cho nam giới !

Hữu Phong bình thản bước qua như thể hai người kia không hề tồn tại, thậm chí, anh còn chả thèm nhìn họ.

Chiếc áo khoác màu cà phê vắt hờ trên thành bồn rửa, anh xả mạnh vòi nước và khoát lên mặt.

- Chào Hữu Phong !

Minh Quý lên tiếng đánh tan bầu không khí đang bị Gió Quỷ lấn át, đồng thời kéo ý thức của cô gái nhỏ trở về.

Đông Vy như vừa mới tỉnh giấc, cô thôi nhìn Gió Quỷ, rụt tay về nhưng chưa có ý định rời đi.

- Chào.

Hữu Phong đáp khô khốc, hất nhẹ đầu để nước văng khỏi tóc.

Minh Quý đã quá quen với bản tính lãnh đạm của Gió Quỷ , anh vịn tay lên bồn nước.

- Chiều đi đánh golf với tớ không ?

- Bận.

Sự có mặt của Đông Vy đã bị đá văng ra khỏi đây, cô gái nhỏ lí nhí câu tạm biệt.

Lúc Đông Vy có ý định bước ra khỏi đó,khuôn mặt bỗng tái xanh dị thường khi Hữu Phong quay người về phía mình.

Cô gái nhỏ hét lên kinh khiếp, nhìn chết trân vào vệt máu tươi đính trên mũi giày sneaker trắng …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.